• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ba Lợi là một bộ tộc người Đột Quyết có khoảng mấy vạn, cư trú bên bờ sông Đạm.

Thiệu Chẩn trước kia theo người họ Thạch buôn bán đã từng tới nơi này, giao hảo cùng Tộc trưởng Ba Lợi Bồ Chân và nhiều tộc nhân khác.

Người nhận ra hắn là con của Ba Lợi Bồ Chân, Ba Lợi Cát Thiện. Người này cũng biết nói một chút tiếng Hán, hắn nhìn thấy trang phục của Thiệu Chẩn liền bật cười: "Thạch Chân, đã lâu không gặp, ngươi sao làm sao lại mặc y phục Đường quân thế này?" Nhìn thấy Ninh Nhi, hai mắt hắn sáng lên , "Đây là cô dâu của ngươi a, sao lại không mời ta đến uống rượu hả?"

Thiệu Chẩn cười khổ, không rảnh giải thích với hắn nói: "Cát Thiện, phụ thân ngươi có ở đây không? Ta có việc gấp cần gặp ông ấy."

Ba Lợi Cát Thiện thấy vẻ mặt hắn nghiêm trọng liền hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Thiệu Chẩn biết Cát Thiện có thể tin liền đem chuyện Đường quân bị vây kể cho hắn.

Ba Lợi Cát Thiện nghe, có chút ngượng nghịu.

"Cho dù phụ thân ta đã quy phục từ lâu nhưng quan hệ với An Tây Đô Hộ cũng không tốt lắm." Hắn nói, "Phụ thân ta muốn làm chủ đồng cỏ phía bên kia sông mà An Tây Đô Hộ vẫn không chịu giúp. Hôm qua Thổ Phồn gửi tới một Sứ giả, hắn nói, nếu người Thổ Phồn chiếm được An Tây, cánh đồng cỏ đó sẽ giao cho phụ thân ta."

Thiệu Chẩn bất ngờ vì tin tức này, cùng Ninh Nhi nhìn nhau.

Chuyện càng ngày càng phức tạp, không ai nghĩ tới người Thổ Phồn đã sớm lung lạc các bộ tộc trên thảo nguyên, xem ra là quyết chí dồn An Tây Đô Hộ phủ vào chỗ chết.

"Ngươi có thể đi gặp phụ thân ta, chỉ là, ta cảm thấy không có mấy hi vọng đâu." Cát Thiện thành thật nói.

Thiệu Chẩn trầm ngâm: "Không sao, mang ta đi gặp ông ấy trước đi."

Sắc trời nhuộm tối, khói bếp lượn lờ, lều trại của người tộc Ba Lợi sắp hàng chỉnh tề trên nền tuyết.

Ba Lợi Cát Thiện mang theo Thiệu Chẩn và Ninh Nhi đến chiếc lều lớn nhất, trên đường đi, không ít người nhận ra Thiệu Chẩn chạy tới chào hỏi đồng thời quăng cho Ninh Nhi những ánh mắt tò mò.

Ninh Nhi có chút ngượng ngùng, theo sát Thiệu Chẩn.

Bất chợt, một giọng nói quen tai truyền tới: "Hồ nương tử?"

Ninh Nhi ngạc nhiên, quay đầu nhìn thì thấy một người đã lâu không gặp.

Mễ Bồ Nguyên đầy mặt vui mừng, từ trong đám người chạy tới trước mặt nàng: "Ngươi sao lại tới nơi này? !"

Nhìn thấy hắn, Ninh Nhi cũng vui mừng vô cùng: "Mễ lang!" Còn chưa kịp nói gì tiếp, trước mặt đã bị một bóng dáng ngăn trở.

Mễ Bồ Nguyên lúc này mới nhìn thấy Thiệu Chẩn, vẻ mặt liền cứng đờ.

"Các ngươi biết nhau?" Ba Lợi Cát Thiện nhanh chóng nhìn ra đầu mối.

Thiệu Chẩn không trả lời, nhìn Mễ Bồ Nguyên, lạnh nhạt hỏi: "Sao ngươi lại ở chỗ này?"

Mễ Bồ Nguyên tức giận: "Đây là nhà ngoại của ta, sao ta lại không thể ở."

"Nhà ngoại?" Ninh Nhi ngạc nhiên hỏi, "Mễ lang, nhà ngoại ngươi ở đây?"

"Đúng vậy a." Mễ Bồ Nguyên hướng ánh mắt rời khỏi Thiệu Chẩn, quay sang cười với Ninh Nhi, "Mẫu thân ta là người tộc Ba Lợi, lần này ta đi Sơ Lặc về ngang qua đây, nên tới thăm họ ngoại một chút."

Ninh Nhi gật đầu, mỉm cười: "Thì ra là như vậy." Dứt lời, liếc Thiệu Chẩn một cái, thấy trên mặt chàng vẫn lạnh lùng, lặng lẽ giật nhẹ tay áo chàng.

Thiệu Chẩn liếc nàng một cái, sắc mặt hòa hoãn hơn một chút, gật đầu với Mễ Bồ Nguyên: "Hạnh ngộ, bọn ta còn có việc, gặp lại sau." Dứt lời, kéo Ninh Nhi hướng về lều lớn.

Ba Lợi Bồ Chân hơn 50 tuổi, thân hình to cao béo mập.

Trong lều lớn, tiếng nhạc náo nhiệt, Ba Lợi Bồ Chân ngồi ở vị trí chủ vị, cùng mọi người cười nói, mặt đỏ lừ.

Ba Lợi Cát Thiện tiến lên nói nhỏ một phen. Trong mắt Ba Lợi Bồ Chân tinh quang chớp lóe, ông ta nhìn về phía cửa có một nam một nữ mới đi vào.

Ông ta cười cười, giơ tay lên, tiếng nhạc ngừng lại, những người không có nhiệm vụ đều lui ra ngoài.

"Thạch Chân." Ba Lợi Bồ Chân nói tiếng Hán rất tốt, âm thanh vang dội, "Bão tuyết thật lợi hại thổi cố nhân tới tận đây! Đến đây, cùng ta uống rượu!"

Thiệu Chẩn cũng cười một tiếng, đi lên phía trước, thi lễ: "Đặc Cần."

Tộc Ba Lợi, là một nhánh của Vương tộc Đột Quyết, Thiệu Chẩn luôn gọi "Đặc cần" là tôn xưng của Ba Lợi Bồ Chân, ông ta hết sức hưởng thụ.

Người hầu đem ly rượu rót đầy tràn, Thiệu Chẩn cũng không khách khí, nhận lấy, một lần uống chính là uống liền 3 chén.

"Sảng khoái." Ba Lợi Bồ Chân cười tít mắt, nhìn về phía Ninh Nhi, "Đây là nữ nhân của ngươi? Ánh mắt ngươi thật không tệ."

Thiệu Chẩn cũng cười rồi nghiêm mặt nói: "Đặc Cần, Thạch Chân lần này tới là có chuyện quan trọng muốn cùng Đặc Cần thương nghị. An Tây Đại đô hộ bị bao vây ở cứ điểm trên núi đá phía đông, Đặc Cần cùng Đại Đô Hộ phủ có liên kết, kính xin Đặc cần mau cứu viện."

Ba Lợi Bồ Chân nghe xong cũng không vội. Ông ta nhìn Thiệu Chẩn, nói: "Thạch Chân, ta mới nghe Cát Thiện nói, ngươi vào Đường quân?"

"Chính thế."

"Bọn họ cho ngươi chức quan gì?"

"Kỵ Tào."

Ba Lợi Bồ Chân cười cười: "Bằng bản lãnh của ngươi, bọn họ nên cho ngươi làm Tướng quân."

Thiệu Chẩn chưa phản ứng, ông ta đã nói tiếp:

"Ta cũng vậy." Ba Lợi Bồ Chân thở dài, uống một hớp rượu, "Ta cũng như thế đó. An Tây Đô hộ muốn cái gì ta đều làm theo, giúp ông ta cũng không ít, vậy mà ta muốn chẳng qua là một cái đồng cỏ bên kia sông, bọn họ có giúp ta sao?" Dứt lời, ông ta nhìn Thiệu Chẩn, ý vị sâu xa, "Ta biết ngươi là người Hán, luôn muốn xuất lực vì quốc gia của mình. Nhưng ta thì không phải, người nào cho ta đồng cỏ, ta liền nghe người đó."

Thiệu Chẩn nghe được những lời này, trong lòng không khỏi trầm xuống: "Đặc Cần, ông quyết định theo Thổ Phồn phản bội nhà Đường?"

Ba Lợi Bồ Chân vuốt râu: "Sứ giả Thổ Phồn đang ở trướng bên cạnh, nếu ngươi không tin, ta sẽ kêu hắn lại." Thấy Thiệu Chẩn vẻ mặt khẽ biến, ông ta cười cười, "Người Hán kia, hãy nghe một lời khuyên của ta, mang theo nữ nhân của ngươi đi xa đi, với bản lãnh của ngươi ở đâu cũng có thể thoải mái mà sống." Dứt lời, phất tay một cái, tỏ vẻ đuổi khách.

Thiệu Chẩn thấy ông ta như thế, cũng không nhiều lời, thi lễ: "Hy vọng Đặc cần không phải hối hận, Thạch Chân cáo từ."

Ninh Nhi nghe từ đầu đến cuối, nhìn Thiệu Chẩn đi về phía mình, trong mắt có chút chát chát: "Chẩn lang. . . . . ."

Thiệu Chẩn khẽ lắc đầu: "Đi thôi." Dứt lời, dắt tay nàng, bước ra bên ngoài trướng.

"Phụ thân, " thấy bọn họ rời đi, Ba Lợi Cát Thiện không nhịn được nói, "Thạch Chân với chúng ta vẫn luôn hỗ trợ lẫn nhau, hiện giờ thời tiết giá rét, không lưu hắn qua đêm được sao?"

"Lưu? Lưu thế nào?" Ba Lợi Bồ Chân nhìn hắn, thở dài, "Sứ giả Thổ Phồn vẫn còn ở đây, lưu hắn lại, hai bên đều mất lòng, không bằng dứt khoát một chút."

Ba Lợi Cát Thiện đành im lặng.

Thiệu Chẩn mang Ninh Nhi đang đi ra ngoài thì Ba Lợi Cát Thiện đuổi theo.

"Phụ thân ta muốn đồng cỏ đến điên rồi, " hắn ngượng ngùng nói, "Thật có lỗi không giúp được ngươi."

Thiệu Chẩn nhìn lều lớn của Ba Lợi Bồ Chân, lắc đầu: "Đặc cần làm như thế cũng có lý của ông ấy, ngươi không cần phải áy náy."

Ba Lợi Cát Thiện thở dài, bảo người hầu đưa tới hai cuộn lông cừu thật dầy.

"Ban đêm lạnh giá, ngươi mang theo đi, sẽ cần dùng tới." Hắn nói.

Thiệu Chẩn cười, biết vật này thật sự hữu ích, vỗ vỗ đầu vai hắn, nói: "Đa tạ." Dứt lời, buộc hai cuộn lông cừu lên lưng ngựa.

"Hồ nương tử!" Lúc này, có tiếng Mễ Bồ Nguyên gọi, hai người nhìn lại thấy hắn đang chạy tới.

"Nghe nói các ngươi phải đi?" Hắn đầy mặt kinh ngạc.

Ninh Nhi cùng Thiệu Chẩn nhìn nhau, gật đầu một cái, cười cười: "Chính thế."

Mễ Bồ Nguyên nhìn Ba Lợi Cát Thiện, cau mày: "Thủ lĩnh sao lại như thế? Ban đêm rét lạnh lại để khách đi ra ngoài?"

Ba Lợi Cát Thiện cười khổ: "Ngươi cũng không phải không biết tính khí phụ thân ta."

Mễ Bồ Nguyên còn muốn nói chuyện, Thiệu Chẩn lại nói: "Mễ quân, Ba Lợi Đặc cần cũng có chỗ khó xử, bọn ta rời đi đối với tất cả mọi người đều tốt."

Khó có khi thái độ của hắn không mang theo địch ý, Mễ Bồ Nguyên nhìn hắn, vẻ mặt khó hiểu. Một chốc hắn gật đầu nói với hai người: "Chờ ta một chút." Dứt lời, xoay người chạy đi, lúc quay lại, trên tay cầm một bọc đồ.

"Đây là bánh bột vừa nướng xong, các ngươi mang theo đi." Hắn nói, kín đáo đưa cho Ninh Nhi.

"Chuyện này. . . . . ." Ninh Nhi đỏ mặt, nhìn Thiệu Chẩn.

Thiệu Chẩn nhìn Mễ Bồ Nguyên, vẻ mặt có chút phức tạp, ngần ngừ một chút rồi thi lễ với hắn: "Đa tạ."

Mễ Bồ Nguyên thấy hắn như thế, có chút thụ sủng nhược kinh nhìn sang Ba Lợi Cát Thiện, mất tự nhiên giật khóe miệng: "Cũng chỉ là chút bánh bột, cũng không có gì đáng giá."

Thiệu Chẩn khẽ mỉm cười, chân thành nói, "Cảm tạ ý tốt của hai vị, sau này còn gặp lại." Dứt lời, cùng bọn họ từ biệt, mang theo Ninh Nhi rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK