Mục lục
Hệ Thống Ông Trùm Xã Hội Đen
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cậu…” Tịnh La ngỡ ngàng, mắt tròn mắt dẹt nhìn hắn.

“Không thể trách tôi, là do nó cứ một mực muốn tôi giết nó, ông không nghe thấy à?” Nói xong, Diệp Hoa cười nhạt, vứt trả súng cho Tịnh La.

“Lần đầu tiên tôi nghe thấy có người yêu cầu như vậy đấy!”

Tịnh La ngẩn người vài giây, ông cười lạnh đối với đám người hô lớn

“Mau còng tên này lại!”

Đám người nhận lệnh của thị trưởng, vội vàng đem còng lấy ra rồi tiến về phía Diệp Hoa.

Đám người còn chưa kịp chạm vào góc áo của Diệp Hoa, Hắc Mang đứng một bên đã sớm tiến lên đứng trước mặt lão đại, quét mắt về đám người hô lớn: “Dừng tay, lão đại của tao mà chúng mày cũng dám động vào sao?”

Đám người nghe vậy bước chân liền cứng lại, sắc mặt hoảng sợ e ngại nhìn về phía thị trưởng.

Tịnh La kinh sợ, một mở rộng có thể nhét đủ một quả trứng nhìn về phía Diệp Hoa, ông mở miệng hỏi: “Đây là lão đại của anh sao?”

Hắc Mang lạnh nhạt đáp: “Đúng vậy”

Tịnh La thấy nghe vậy sắc mặt không hề tốt, ông nhìn sang Hắc Mang khó khăn mở miệng: “Lão đại của anh cũng quá trẻ đi, nhưng cho dù cậu ta có là lão đại của anh tôi cũng phải giam giữ” Nhìn người thanh niên trước mặt, Tịnh La không khỏi cảm thấy miệng lưỡi đắng chát, người thanh niên này thoạt nhìn qua tuổi tác cũng không hơn con gái của hắn là mấy nhưng lại có thể cầm đầu một bang phái như vậy, mặc dù hắn đi theo hắc đạo nhưng ông không thể phủ nhận người thanh niên này rất có tài.

Nhìn gương mặt tuấn tú, khí chất bất phàm của hắn, Tịnh La thở dài, nếu người thanh niên này vào làm cảnh sát thì thật quá tốt rồi.

Nói xong, ông quay đầu nhìn Diệp Hoa, nói những lời thành khẩn như giọng trưởng bối dạy dỗ đứa con ngỗ nghịch: “Cậu hà tất phải như vậy. Hắn là tội phạm giết người, lại còn là lão đại của bang phái Ma Lang, vận chuyển vũ khí, chất cấm, kinh doanh trái phép,…tội xấu nào hắn cũng làm, vào tù chắc chắn không tránh khỏi tội chết”.

“Thế chẳng phải tốt hơn sao, tiết kiệm lương thực cho nhà nước”

“Cậu không thể bớt nóng chút sao? Tuy những người nằm dưới đều là những thành phần xấu xa của xã hội nhưng dù gì bọn họ cũng là con người các cậu không thể tha cho họ được sao”

Diệp Hoa nhíu mày nhìn ông, ánh mắt lạnh tanh con người không giấu nổi sát khí, hắn lạnh giọng trả lời: “Không thể, ông nói xem nếu ngày hôm nay người nằm dưới đất không phải bang phái của Ma Lang mà lại là bang phái của tôi vậy họ sẽ tha thứ cho tôi sao!”

Cảm nhận sát khí từ câu nói của hắn, Tịnh La không khỏi rùng mình, xã hội đen quả thật rất tàn khốc, trong cái xã hội này không dành cho người yếu, như lời hắn nói nếu như đêm nay bang phái chiến thắng không phải bang Hắc Cẩu thì quả thật bang Ma Lang cũng sẽ làm giống hệt bang Hắc Cẩu.

Tịnh La thở dài, ông khó khăn nhượng bộ: “Thôi được rồi, cậu tạm thời cứ theo tôi về đồn cảnh sát một chuyến…”

Lời của ông còn chưa hết, Hắc Mang đã nhảy dựng lên cắt ngang: “Không được! Cảnh sát Tịnh tốt nhất ông đừng có làm ra điều gì dại dột, ông không ngại nhưng tôi không đảm bảo về tính mạng của con gái ông đâu”

“Anh…” Tịnh La tức giận đến đỏ cả mặt, cánh tay run rẩy chỉ vào người Hắc Mang.

“Sao? Thị trưởng có thể thử xem” Hắc Mang vẻ mặt đắc ý, hất cầm nhìn ông.

Tịnh La cố kìm nén cơn giận, ông hít sâu một hơi: “Được rồi, tôi sẽ không làm khó lão đại của anh, chỉ cần cậu ta đi theo tôi một chuyến để lấy lời khai rồi tôi sẽ thả người.

Hắc Mang như còn muốn nói gì, Diệp Hoa một tay liền đè vai hắn xuống, nhìn hắn rồi lắc lắc đầu. Thị trưởng làm như vậy là đã quá nhân nhượng cho hắn rồi, nếu làm khó ông ta chắc chắn ông ta sẽ không chịu nổi mà ‘tức nước vỡ bờ’.

Đám người hiểu ý của lão đại, ai ai cũng không tiếp tục ngăn cản.

Diệp Hoa thấy họ hiểu ý như vậy, gương mặt bất biến không khỏi hiện lên vẻ mặt thỏa mãn, đám người này thật không tệ.

Hắn bước đến gần Tịnh La, giơ hai tay về phía trước.

Ông hiểu ý liền từ trong thắt lưng lấy ra một chiếc còng rồi khóa tay lại, dẫn hắn đi ra ngoài.

Nhìn thấy đám cảnh sát lục tục xông đến, hắn liền nhếch mép cười châm biến ông: “Đem theo nhiều người như vậy? Năng suất làm việc ở khu vực của các ông cũng thật rất tốt đấy!”

Tịnh La nhìn hắn, giọng trầm xuống: “Không năng suất bằng cậu, chưa đầy hai tiếng, cả giới xã hội đen ở trong thành phố đều đã bị anh làm loạn, tôi muốn mắt nhắm mắt mở, giả câm giả điếc cũng không được...”

Ông dừng lại, ánh mắt lóe qua một tia sáng, sau đó bổ sung: “Nhưng không thể phủ nhận tài năng của cậu, cậu chỉ hơn con gái của tôi có vài tuổi nhưng lại có thể lên cầm đầu cái thành phố này, tài năng như vậy không thể để mai mọt được, thế nào muốn vào làm cảnh sát không?”

Diệp Hoa trầm mặc không trả lời, hắn lắc lắc đầu trong lòng thầm nhủ ông muốn tôi vào làm cảnh sát còn phải xin phép hệ thống đây.

Tịnh La thấy vậy, thở dài một hơi rồi chậm rãi dẫn hắn lên xe rồi đưa về đồn cảnh sát. Trước khi rời đi, ông chỉ bảo đảm người ở lại dọn dẹp rồi nhanh chóng một mình đưa Diệp Hoa về đồn cảnh sát.

Chiếc xe rời đi, đám người Hắc Mang cũng liền tản đi.

Diệp Linh ngồi khuất trong góc tối, nhìn thấy anh hai bị cảnh sát đưa đi cô cũng không ở lại, vội vàng đứng dậy nhanh chóng rời khỏi nơi đây.

Có thể do chân vẫn còn tê nên vừa chỉ đi được vài bước cô liền ngã xuống, cánh tay trắng mịn liền rỉ máu nhưng cô không khóc, cắn chặn môi nén cơn đau lau đi vệt nước trên mặt rồi nhanh chóng đứng dậy đi về.

Chiếc xe dừng lại trước đồn cảnh sát, Diệp Hoa được Tịnh La dẫn đến căn phòng trống, ông chỉ tay về ghế ý bảo hắn ngồi xuống.

Diệp Hoa đảo mặt đánh giá căn phòng trước mặt, lại là cảm giác quen thuộc, kiếp trước hắn đã đến nơi đây không biết bao nhiêu lần đây.

Như nhớ lại điệu gì, Diệp Hoa hơi giật mình hướng về Tịnh La mở miệng: “Cảnh sát Tịnh, cho tôi hỏi mấy giờ rồi?”

Ông cau mày, nhìn đồng hồ trên tay, giọng nói có chút nghi hoặc đáp: “Đã gần mười hai giờ, cậu hỏi làm gì?”

Diệp Hoa lảng tránh câu hỏi của ông, hắn mở miệng nói tiếp, giọng nói có chút khẩn cầu: “Ông có thể cho tôi mượn điện thoại được không?”

“Cậu muốn gọi điện cho ai? Gọi điện cho luật sư sao? Cậu yên tâm đi…”

Ông còn chưa nói hết, Diệp Hoa đã vội cắt lời.

“Không phải, tôi muốn gọi cho em gái”

Cảm tạ KuTin đã đẩy kim phiếu ^^

Theo đổi mới của Kim Thánh Bảng, mong mọi người có thể đẩy kim phiếu giúp mình giữ vững top Kim Thánh Bảng. Nếu cuối tháng vẫn còn trong top mình sẽ tặng card cho mọi người dựa theo hạng cao thấp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK