• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Chương 63 : HỒI SINH




Tôi đợi bảy ngày, không thấy Tử Thần.

Mỗi một ngày mặt trời mọc trong lòng tôi lại dâng lên chút hi vọng, mà khi mặt trời lặn lại như cắt đứt ảo tưởng của một ngày, trái tim như chiều tàn chìm dần vào vực đen, cuối cùng tôi đã hiểu rõ dù ngày đó đoạn tuyệt như thế, nhưng trong lòng vẫn mang ảo tưởng, hi vọng anh vẫn còn chút tình xưa đưa tôi về quê cũ. Mà hôm nay chờ đợi từng ngày thế này rốt cuộc lại như lăng trì tôi lần nữa.

Không có nước mắt, chỉ còn trái tim lạnh băng và tuyệt vọng.

Hay lắm, cuối cùng tôi đã dùng ngàn năm tu hành và một bầu nhiệt huyết để đổi được sự tỉnh ngộ này đây, hay lắm, rất hay, trong gió xào xạc, tôi cười thê lương.

“Hợp Hoan.” Bên tai vang lên một tiếng gọi thật khẽ. Tôi không biết có phải ảo giác không, dù không phải ảo giác, tôi cũng chẳng muốn quay đầu nhìn lại, nếu tâm đã chết, thì cũng chẳng còn gì đáng để nhớ mong.

“Hợp Hoan.” Lại một tiếng nữa vang lên, tôi tin chắc là có người tới thật, anh đến bên nơi tôi ẩn thân cạnh suối Cam Lộ, giữ nguyên thần của tôi trong lòng bàn tay, Long Thất.

Ánh mắt anh ảm đạm, vẻ mặt bi thương, tôi biết tại sao anh đến đây, dường như mỗi khi tôi chán nản anh đều nhận ra, nhưng tôi không còn tâm tình để tìm hiểu những chuyện này, trong lòng đau đến mức chẳng muốn nghĩ đến bất cứ điều gì.

Long Thất nhìn tôi, gằn từng chữ: “Hợp Hoan, sao em lại ngốc như vậy?”

Tôi không đáp, quả thật! Long Thất đợi tôi hồi lâu, nhưng tôi không nói một chữ, thở dài, khàn giọng bảo: “Vảy rồng dính máu em, tôi hoảng hốt mãi, lúc đầu không nghĩ em gặp chuyện, vì em không dùng vảy rồng để gọi tôi đến giúp, sau lại thấy bất an trong lòng, thế nên đi xem kính thủy tinh…. Chung quy là tôi tới quá muộn, vì sao em không tìm tôi tới cứu em, em biết dù chân trời góc bể nào tôi cũng đến mà.”

Tôi nhìn thương xót và đau đớn trong mắt Long Thất, bình thường vẫn luôn mơ hồ không muốn nhận ra mối chân tình nay lại thấy rất rõ ràng, tôi không trốn tránh nữa, cười buồn bã: “Tôi, vạn niệm thành tro, chỉ mong được giải thoát.” Long Thất cau mày, nhìn tôi thật sâu, đôi mắt như biển, cũng không nói gì nữa. Đáy lòng hiểu ra, Long Thất biết đau khổ của tôi, không cam lòng bóc trần vết thương lần nữa.

Tôi nhìn áo trắng của anh, nhớ đến Đông Hải ngày đó, ban đầu tôi vì bản thân, trong lòng có cảm kích và hi vọng, không phải không biết tình cảm của anh dành cho, nhưng lại đề phòng chặt chẽ, tôi muốn một lòng tu hành, lại bận tâm đến thân phận cả hai, tôi dùng sự biết mình và tự kiềm chế bản thân, cẩn thận giả vờ hồ đồ trước mặt anh, thế tại sao trước mặt Tử Thần hết lần này đến lần khác đều thất bại? Đây chính là nghiệt duyên không tránh khỏi sao?

Tôi nhìn chân trời, không nói chuyện nữa, tôi biết Long Thất đang nhìn mình, không muốn nói anh biết rằng, ánh mặt trời ngày mai sẽ là lúc tôi chết.

Gió thổi xào xạc bên tai, trong lòng càng lúc càng trong vắt, một ngàn năm, chẳng qua tôi chỉ tiếc nuối thống khổ ba năm ngắn ngủi dưới chín tầng trời này mà thôi (có lẽ muốn nhắc tới ba năm chịu hạn kiếp), tôi cười mơ màng, đủ rồi, hãy để tôi hôi phi yên diệt trong tay anh đi.

Long Thất không nói gì, lẳng lặng ôm lấy nguyên thần của tôi trong tay, thời gian như ngừng trôi, bỗng tôi lại mong đợi ánh sáng đầu tiên của mặt trời mau mau chiếu lên người mình.

Nhưng, ngọn đèn lập lòe trong gió đã phá vỡ yên tĩnh nơi đây, một bóng người men theo đường núi đi tới, Long Thất ẩn thân, tránh sau một thân cây. Bóng người kia ôm một cái hũ, đứng cạnh đài ngắm sao, sau đó nhẹ nhàng đặt cái hũ xuống đất, kêu lên: “Cô nương, thiếu gia bảo tôi tiễn cô trở về. Cô hãy ngủ yên, kiếp sau đầu thai vào một nhà tốt.”

Nghe đến câu này, trái tim tôi run rẩy, thì ra đoạn đường cuối cùng này anh cũng không tới tiễn.

Có âm thanh vang bên tai, lão Phùng chôn cất tro cốt của tôi, sau rốt, lão găm một nhánh tùng trên đất.

Tiếng gió vù vù, trăng khuyết như lưỡi câu. Lão Phùng xuống núi. Tôi ngơ ngẩn nhìn lão rời đi, trong lòng lại cảm thấy bi thương.

Long Thất thở dài khe khẽ, tôi biết anh thở dài sự lương bạc của Tử Thần.

Từ trong tay Long Thất tôi bay lên, rơi vào trong hũ, vết bỏng đau đớn bị lửa đốt và sự nghẹt thở khiến tôi dùng hết khí lực toàn thân lao vào lòng đất, khi tôi thở ra hơi đầu tiên, tôi biết bây giờ mình lại là một thân cây. Bốn chiếc lá nho nhỏ gầy yếu mỏng manh. Tôi nhìn bản thân, trong lòng trăm mối ngổn ngang, ngày đó tôi đã vui vẻ thích ý đến thế nào, mà bây giờ tuy bộ dạng mới mọc, nhưng trong tâm lại già cỗi ngàn tuổi. Lở loét trăm ngàn, tràn đầy tang thương.

Long Thất nhìn, duỗi tay nhẹ nhàng vuốt lên lá của tôi, tựa hồ sợ sẽ đụng nát. Tôi hơi run run, Long Thất cứ nhìn tôi chừng một canh giờ, bỗng truyền công lực ra từ ngón tay, trong lòng tôi kinh hãi, biết rằng không thể, nhưng chẳng cản được dòng công lực cuồn cuộn truyền từ ngón tay anh. Tôi trơ mắt nhìn bản thân nháy mắt cao lên, khai cành vươn lá, như là đang mơ. Thật lâu sau, Long Thất dừng lại, anh thấp giọng nói: “Hợp Hoan, tôi không thể đợi để em từ từ sinh trưởng, sợ em chẳng may bị người qua đường dẫm dạp, sợ em không chịu nổi khi gió tuyết xâm nhập, tôi nghĩ thôi mà đã rất sợ, tôi không muốn phải chịu lo lắng mỗi ngày, nên em không cần cảm ơn tôi, tôi giúp em một lần, thật ra là giúp bản thân mình.” Tôi không đáp. Tuy tôi cảm kích tấm lòng của anh nhưng lại không có chút hân hoan. Luân hồi lần nữa, tôi đã bỏ đi ý định muốn tu hành ngày đó, kiếp này tôi chỉ muốn thành một gốc cây bình thường, tâm lặng như nước, chẳng hề gợn sóng.

Ánh mặt trời đầu tiên mọc ở đằng đông, chiếu lên cành lá tôi, xanh biếc tươi mới. Gió núi vẫn như trước, chim sẻ vẫn ríu rít, hết thảy như ngày hôm qua. Còn tôi lại không còn là tôi năm đó.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK