Hai tháng sau.
.
Một chiếc mã xa chậm rãi dừng trước đại môn Minh trang, Tuấn Tú vận một thân bạch y cùng Đông Hải, Hách Tại tóc vàng... hoe lần lượt xuống xe. Tuấn Tú đưa cho xa phu ngân lượng theo giao ước, nhận xong, xa phu liền ly khai.
.
"Đông Hải, Hách Tại, đây là nhà của ta!" – Tuấn Tú chỉ vào đại môn khí thế trang nghiêm của Minh trang, biểu tình cực kỳ hưng phấn.
.
"Oa~~~~~" – Đông Hải cùng Hách Tại song song ngầng đầu cảm thán "Bậc thang thực cao a..."
.
Đằng trước đại môn, Minh trang có chín mươi chín bậc thang, tượng trưng cho "chí cao vô thượng". @[email protected]!!! 99 bậc!
.
"Thiên hạ Đệ nhất trang có khác, ngay đại môn đã khí thế phi phàm!" – Tuấn Tú nghe mà cười đến xán lạn "Chúng ta mau vào đi thôi! Đã lâu không trở về, ta thực sự rất nhớ Tại Trung ca a!!" – Tuấn Tú nói xong liền lướt rên nhưng bậc thang. (Ak!!! Về sau có cảnh Thiên ca bị đá khỏi đại môn! Đừng có nói là ảnh lăn đúng 99 bậc nha! Choáng!!!)
.
Đông Hải cùng Hách Tại đi phía sau Tuấn Tú, biểu tình cực kỳ mất tự nhiên.
.
"Ngươi nói xem, lát nữa chúng ta bước qua cách cổng kia, vị ca ca kia có nổi cơn tam bành với hai chúng ta không?" – Hách Tại bày tỏ lo lắng.
.
"Sao lại nổi cơn tam bành với hai chúng ta? Chúng ta làm là vì muốn Tuấn Tú được vui vẻ, ngươi xem cậu ấy hiện tại so với ngày trước khả ái hơn bao nhiêu!" – Đông Hải lập tức phản bác.
.
"Ân! Đúng là so với ngày trước vui tươi hơn, bất quá không thông minh hơn a!" – Hách Tại khẽ lắc đầu.
.
"Thông minh hơn sẽ tốt sao? Tuấn Tú cứ vô ưu vô lự như hiện tại thực tốt a!" – Đông Hải không cho là đúng, nói.
.
"Tốt thì có tốt, bất quá, ngươi chỉ cần niêm phong ký ức của cậu ta là đủ rồi, vì sao còn dụng thuật đó?" – Hách Tại cau mày tựa như trách cứ.
.
"Ngươi đúng là ngốc! Người đã yêu suốt bảy năm, cho dù có quên đi chăng nữa, thế nhưng tái kiến nói không chừng lại động tâm đi! Ta làm như vậy là để phòng ngừa Tuấn Tú giẫm lên vết xe đổ!" – Đông Hải giải thích.
.
"Thế nhưng..."
.
"Hai người các ngươi ở phía sau thì thầm to nhỏ gì vậy? Nhanh lên một chút a!" – Tuấn Tú đột nhiên quay đầu lại ho hào hai người kia, vô tình cắt ngang lời Hách Tại.
.
"Nghe rồi, nghe rồi!" – Đông Hải vừa nói vừa rảo bước nhanh hơn.
.
Chỉ sau chốc lát, ba người đã đi qua bậc thang cuối cùng, trước mặt là đại môn bề thế của Minh trang.
.
Lúc này, hai người thủ vệ cũng là đệ tử của Minh trang tiến về phía họ "Các ngươi là ai? Đến Minh trang có việc gì?"
.
Tuấn Tú nghe xong đầu tiên là sửng sốt, nhìn hai đệ tử một chút, sau đó đi đến trước mặt một người, mỉm cười dị thường xán lạn "Tiểu Hắc! Ngươi không nhận ra ta sao Ta là Tuấn Tú a!"
.
Tên đệ tử có làn sa ngăm ngăm đen kia nghe xong không khỏi giật mình, hai mắt mở to quan sát Tuấn Tú, giây lát sau vội vàng quỳ xuống "Thuộc hạ tham kiến Tuấn Tú thiếu gia!"
.
Tuấn Tú dù sao cũng đã ly trang Minh trang hơn bảy năm, hơn nữa trước đó còn có thông tin cậu mất tích. Bởi vậy mà tên đệ tử này mặc sở từng gặp Tuấn Tú, thế nhưng không thể nhận ra cậu trước, mãi đến lúc Tuấn Tú tự nói ra danh tính mới chịu tin tưởng.
.
"Mau đứng lên, mau đứng lên a!" – Tuấn Tú đỡ Tiểu Hắc đứng lên "Tốt xấu gì ta từng dạy khinh công cho ngươi a, vậy mà ta bất quá chỉ ly khai vài năm, ngươi cư nhiên không nhận ra ta!" – Tuấn Tú bĩu môi.
.
"Là sơ suất của thuộc hạ! Tuấn Tú thiếu gia ngài thực sự đã trở về! Trang chủ cùng Tại Trung thiếu gia tìm ngài đã muốn điên rồi!" – Tiểu Hắc nói xong liền nhìn sang tên đệ tử bên cạnh "Đây là Tuấn Tú thiếu gia, ngươi mau vào trong bẩm báo cho Trang chủ, nói Tuấn Tú thiếu gia đã trở về!"
.
"Được!" – Người nọ lên tiếng rồi vội vã chạy vào trong trang.
.
"Tìm ta muốn điên ư? Không đến mức đó chứ?" – Tuấn Tú nhướng mày.
.
Đông Hải cùng Hách Tại ở phía sau len lén liếc mắt nhìn nhau, không khỏi chột dạ.
.
Đáp ứng theo yêu cầu của Tuấn Tú, Đông Hải đã phong ấn toàn bộ ký ức kể từ khi cậu nhận thức Hữu Thiên cho đến bảy năm sau. Sau đó cùng sử dụng Nhiếp Hồn Thuật tạo ra một đoạn ký ức hư vô, khiến Tuấn Tú có cảm giác trong bảy năm ấy, cậu không hề sống tại Yên Vũ các, mà đã đi du lịch nhiều năm, và trong thời gian đó đã nhận thức Đông Hải và Hách Tại.
.
"Sao lại không đến mức đó a!? Kể từ khi nhận được tin báo Tuấn Tú thiếu gia mất tích, Trang chủ cùng Tại Trung thiếu gia đều ăn không ngon, ngủ không yên, tất niên cũng không hề vui vẻ, liên tục phái người tìm ngài đó!" – Tiểu Hắc đáp lời.
.
"Gì? Ta... Mất tích ư?" – Tuấn Tú biểu tình mờ mịt.
.
"Đúng thế! A ~~~ Đừng nói nữa!!! Tuấn Tú thiếu gia, ngài mau vào đi thôi! Tại Trung thiếu gia cùng Trang chủ nhìn thấy ngài nhất định rất vui mừng a!"
.
"Ân! Được rồi!" – Tuấn Tú gật đầu "Đông Hải, Hách Tại, chúng ta vào trong thôi!" – Tuấn Tú nói, kéo Đông Hải cùng Hách Tại đi vào trong.
.
Đi vào trong trang được một quãng, Tuấn Tú liền trông thấy hai thân ảnh một đen một trắng cấp tốc đi về phía mình, không khỏi mỉm cười vui sướng.
.
"Tại Trung ca!" – Tuấn Tú hô lớn rồi chạy như bay về phía Tại Trung.
.
"Tuấn Tú!" – Tại Trung giang tay ra, nhìn Tuấn Tú chạy về phía mình, hai mắt không khỏi tràn lệ.
.
Từ thời điểm nhận được thông báo của Yên Vũ các rằng Tuấn Tú bị mất tích, Tại Trung ngày nào cũng lo lắng bất an. Lại thêm khi đó người của Yên Vũ các còn nói Tuấn Tú thân mang kỳ tật, đã biến thành hoạt tử nhân, y càng thêm thấp thỏm sợ hãi. Duẫn Hạo mặc dù đã hạ Truy Bộ Lệnh, thế nhưng từ đó đến nay đã hơn hai tháng, nửa điểm tin tức cũng không nhận được. Vậy mà ngày hôm nay, bất ngờ nghe được thuộc hạ thông báo Tuấn Tú đã trở về, Tại Trung thực sự không thể tin nổi, chỉ đến lúc này, tận mắt nhìn thấy Tuấn Tú, y mới an tâm.
.
"Ca! Ta rất nhớ huynh!" – Tuấn Tú nhào và lòng Tại Trung, giọng điệu mang theo tia nũng nịu.
.
"Ca cũng rất nhớ đệ!" – Tại Trung vỗ về lưng Tuấn Tú, kìm nén lệ ngân không cho chúng tuôn rơi, sau đó khẽ đẩy người đệ đệ ra, để cậu nhìn thẳng vào mắt mình "Tuấn Tú! Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì? Hữu Thiên phái người tới tận đây thông báo đệ mất tích, còn nói đệ đã biến thành hoạt tử nhân! Đệ mau nói cho ta biết đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?"
.
Tuấn Tú nghe xong trong mắt tràn đầy nghi hoặc, biểu tình không giải thích được nhìn Tại Trung "Sao lại mất tích, sao lại biến thành hoạt tử nhân a? Ta lúc nào cũng khỏe mạnh mà! Cái người tên Hữu Thiên kia nhất định đã lừa ca đi, gã là ai vậy?"
.
Câu nói của Tuấn Tú khiến Tại Trung ngây ngốc đứng tại chỗ, muốn nửa ngày mới khôi phục lại thần chí, cố sức nắm lấy hai vai cậu.
.
"Tuấn Tú? Đệ vừa nói cái gì a? Là Hữu Thiên, Phác Hữu Thiên đó! Có phải đệ và gã đã cãi nhau hay không?"
.
"Cãi nhau? Ta vì sao muốn cãi nhau với gã? Ta căn bản không nhận thức gã a!" – Tuấn Tú cau mày, nhãn thần nhìn Tại Trung không che giấu được vẻ khó hiểu.
.
"Tuấn Tú? Đệ làm sao vậy? Sao đệ có thể không nhận thức gã a? Hai người đã ở cùng một chỗ hơn bảy năm trời, thậm chí đệ còn thành thân với Hữu Thiên, sao đệ có thể không nhận thức gã được?!" – Tại Trung càng nói càng luống cuống, xem ra khó mà khống chế được bản thân thêm nữa.
.
Tuấn Tú vì bộ dạng của Tại Trung mà có chút sợ hãi, hướng ánh mắt cầu cứu về phía Duẫn Hạo đứng ngay bên cạnh.
.
Duẫn Hạo nhìn vào đôi mắt trong suốt vô tội của Tuấn Tú, không khỏi nhíu mày.
.
Bộ dạng của Tuấn Tú không giống như đang nói dối, càng không giống như đang giận lẫy! Thế nhưng rõ ràng đệ ấy đã cùng Phác Hữu Thiên ở chung một chỗ suốt bảy năm, sao có thể bình thản nói không nhận thức người ta chứ?
.
Còn có trước đó, rõ ràng người do gã phái tới đã nói rằng Tuấn Tú bị kẻ lai lịch bất minh bắt đi, không những thế đệ ấy chính là thân mang kỳ tật, biến thành hoạt tử nhân sao? Thế nhưng hiện tại, Tuấn Tú lại khỏe mạng trở về thế này, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra a?
.
Phác Hữu Thiên luôn luôn quan tâm đến Tại Trung như vậy, sở sĩ tuyệt không có khả năng gã dám đem chuyện kia ra đùa giỡn, nhất định có điều gì quỷ bí?
.
Duẫn Hạo trong lòng cân nhắc, không khỏi liếc mắt về phía Đông Hải và Hách Tại đứng phía sau Tuấn Tú.
.
Nhận ra nhãn thần sắc bén của Duẫn Hạo, Đông Hải cùng Hách Tại không hẹn cùng đảo mắt nhìn sang hướng khác, bộ dạng đúng kiểu bị nhìn thấu tâm đen.
.
Duẫn Hạo thấy thế không khỏi nhếch môi, cười nhạt.
.
Xem ra mấu chốt của toàn bộ sự tình, tất thảy nằm trong tay hai tên có màu tóc quái dị kia!
.
"Tại Trung! Tuấn Tú vừa mới trở về, đệ đã lớn tiếng như vậy hỏi như vậy, Tuấn Tú nhất thời không trả lời được đâu!" – Duẫn Hạo vừa nói vừa kéo tay Tại Trung khỏi vai Tuấn Tú, ôm y vào lòng.
.
"Thế nhưng..."
.
"Chẳng phải Tuấn Tú đã an ổn trở vê rồi hay sao? Tất cả những chuyện khác đều là tiểu tiết, chúng ta chậm rãi giải quyết sau cũng được, đệ không nên quá nóng ruột!" – Duẫn Hạo ý vị thâm trường nói với Tại Trung.
.
Tại Trung nghe xong, gật gật đầu, nỗ lực bình ổn lại tâm trạng.
.
"Tuấn Tú! Hai người phía sau đệ là ai vậy? Có thể giới thiệu ta chúng ta biết không?" – Duẫn Hạo vừa cười vừa nói, ánh mắt chăm chú như đang khóa chặt Đông Hải cùng Hách Tại.
.
Tuấn Tú nghe xong "A!" một tiếng, vội vàng kéo Đông Hải cùng Hách Tại đến bên cạnh.
.
"Hai người bọn họ là bằng hữu mà đệ trên đường du ngoạn đã nhận thức a! Cả hai người đều là người Tây Vực, cho nên tóc mới có màu vàng hoe, có phải chúng rất đẹp không?" – Tuấn Tú biểu tình hưng phấn giới thiệu.
.
"Ta là Lý Hách Tại, còn đây là Lý Đông Hải, hạnh ngộ!" – Đối với nhãn thần tra xét của Duẫn Hạo, Hách Tại không khỏi có điểm chột dạ.
.
"Người tới tức là khách, nếu đã là bằng hữu của Tuấn Tú, Minh trang chúng ta nhất định hảo hảo chiêu đãi! Mời vào trong nói chuyện!" – Duẫn Hạo vừa nói vừa vươn tay ra hiệu, sau đó dẫn mọi người đi về phía đại đường.