Cứ từ từ
Nếu nói ở Tây Phượng Quốc Tịch Phi Nghiêu thuộc vào dạng nội tử không bình thường, vậy không chút nghi ngờ, Liễu Trì – nội tử sinh ra và lớn lên ở Tây Phượng Quốc tuyệt đối là không bình thường trong không bình thường.
Đương nhiên, người trước khác hoàn cảnh lớn lên, thì người sau chính là bị bức bách.
Thế nhưng, bất kể thuộc vào dạng nào, chỉ cần là nội tử, tin tưởng sẽ không ai mà không để ý đến lần đầu tiên của mình.
Liễu Trì cũng vậy.
“Vệ Vân Nhiễm, ta thề, ta nhất định sẽ gϊếŧ chết ngươi! Không để ngươi xương cốt hóa thành tro, ta thề không làm người!”
Liễu Trì cắn răng, gắt gao nhìn chằm chằm Vệ đại tiểu thư, trong mắt hận ý thâm trầm, con ngươi đen thùi như mực, có điều bên trong vẫn mang vẻ rất trong suốt.
Vệ đại tiểu thư nghe thấy lời này, không chút phật lòng, bật cười một tiếng, mắt liếc nhìn sắc mặt đầy đặn đỏ thẳm của Liễu cô nương, trong lòng bỗng mọc lên sảng khoái um tùm, thản nhiên nói: “Liễu cô nương, có câu nói rất hay, đánh là thân, mắng là yêu, chém chém gϊếŧ gϊếŧ nghĩa là tương ái, xem ra ngươi đối với ta vẫn là rất vừa ý. Ta còn chưa động thủ, ngươi liền yêu ta rồi, để ta thế nào cho phải đây?”
Sống chung lâu ngày với Tịch Phi Nghiêu, ba cái lời phổ biến, Vệ đại tiểu thư cũng học được vài phần, nói đến cùng thì nàng là văn nhân, muốn cãi tay đôi, Liễu Trì muội tử tuyệt đối không phải đối thủ của nàng.
“Yên tâm, ta đây tuy bất tài, nhưng trên phương diện này vẫn rất có tự tin, nhất định sẽ để Liễu cô nương dục – tiên – dục – tử, suиɠ sướиɠ vô tận.”
Vệ Vân Nhiễm cười rất tà ác, không phải nàng tự cao, mà là chuyện giường sự, cũng xem như nàng là cao thủ, thủ đoạn bịp bợm của các cô nương thanh lâu không ít, nàng lại là khách quen, dù chưa từng phát sinh tình cảm với ai, nhưng ‘ngủ’ tổng là có, nhiều thì trở thành thuần thục thôi.
Nên mới nói, thực hành thì ra chân lý, lâu ngày, tự nhiên ‘công phu’ của nàng sẽ tốt lên.
“Ngươi –”
Liễu Trì cố gắng muốn né tránh bàn tay mặn heo của Vệ Vân Nhiễm, nhưng làm gì được hổ xuống đồng bằng bị xem như chó, lực bất tòng tâm.
“Ngô, vô liêm sỉ!”
Trơ mắt nhìn vạt áo bản thân bị người trước mặt rút ra, Liễu Trì cô nương thật lòng muốn phun máu chết nàng.
Vệ đại tiểu thư lúc này một chút cũng không cảm thấy có gì không đúng, thậm chí còn rất suиɠ sướиɠ, nàng liền vui vẻ trước bộ dạng vừa xấu hổ vừa tức giận của nữ tử hung dữ này, nghe nàng mắng chửi mà trong lòng đắc ý, ngược lại cũng không cảm thấy tức giận bao nhiêu, hình như còn hy vọng nàng mắng ác thêm một chút.
Nói lại thì, lẽ nào từ trong xương ta liền thích bị xem thường?
Trước kia chuyện giường sự cảm thấy chẳng mấy kích động, mà sao hôm nay, du͙ƈ vọиɠ lại mãnh liệt như vậy?!
Ôn nhu gì đó, bạo ngược gì đó, ta chỉ muốn hướng về người trước mặt, cứ vậy xuất hết chúng ra.
Vệ đại tiểu thư xém chút đã thốt thành lời, ngươi la đi, ngươi càng la ta càng cao hứng. Còn may kịp thời phản ứng, chỉ vừa đến miệng, bằng không thật đúng là, nói là siêu tục tĩu cũng không sai.
“Ta có thể càng vô liêm sỉ hơn, ngươi tin không?”
Vệ Vân Nhiễm cúi đầu, hơi thở ấm áp lất phất phả lên mặt Liễu Trì, chỉ cần thấp xuống chút nữa, liền có thể thẳng thắn thân thiết rồi.
Ta tin.
Liễu cô nương oán hận mắng mẹ trong lòng, nhất định Vệ Vân Nhiễm chính là tính toán sai lầm lớn nhất đời này của nàng.
Bất quá vào giờ phút này, Liễu Trì không thể không đè tức giận trong lòng xuống, phải nặn ra vẻ mặt tươi cười, nhưng nặn ra lại rất miễn cưỡng, tự biết mềm hóa thái độ là không được, dứt khoát lạnh lùng hỏi.
“Vệ Vân Nhiễm, một nội tử như ta, ngươi cũng có hứng thú? Ngươi có biết ta vì để che giấu ‘dục sinh hồng’ giữa chân mày ngoại tử, đã cứng rắn ngoan tâm một đao phá hủy dung mạo của mình. Cho dù đau đớn sống không bằng chết, ta vẫn như cũ chịu đựng được. Vậy nên, trừ khi ta chết, bằng không liền xem như ngươi cường ta, ta vẫn vậy sẽ gϊếŧ chết ngươi, đến tận chân trời góc biển. Còn ngươi, ta xem như bị chó cắn một cái là xong.”
Không thể không nói, lời này của Liễu cô nương tương đối dũng mãnh nhanh nhẹn.
Đương nhiên, cũng có nghi ngờ bị tức nước vỡ bờ.
Mặc kệ dù ta làm thế nào, ngươi cũng sẽ không buông tha cho ta. Đã như vậy, ta liền nói cho ngươi biết, chỉ cần ta muốn, mặc kệ bao nhiêu khó khăn, bao nhiêu đau khổ, ta vẫn như cũ sẽ làm cho bằng được. Cho nên, hôm nay chỉ cần ngươi gì gì đó đó ta, nếu như ta không chết, vậy ngươi cứ đợi đi, sẽ có một ngày ta sẽ gϊếŧ chết ngươi để rửa mối hận.
Đây là biểu quyết trong lòng Liễu Trì, ta không phải nói chuyện cười, mà là nghiêm túc.
Vệ đại tiểu thư nghe nửa vế đầu còn thật đau lòng cho Liễu cô nương, kết quả câu sau bị chó cắn một cái, khẩu khí thật hạ nàng xuống thiệt thấp, lại xem nàng giống như chó? Haha, quả thật được lắm.
“Một phát? Một phát làm sao mà đủ? ‘Mỹ nhân’ khó có được như Liễu cô nương đây, ta nếu không cẩn thận nếm thử một chút, há chẳng phải sống uổng phí rồi sao?!”
Đầu ngón tay điểm lên vết sẹo bao trùm trên mi tâm.
“Chậc chậc, ngươi nói rõ ràng là một nội tử cần gì phải cải trang thành ngoại tử? Vì chuyện như thế, mà phá hủy dung mạo, ngươi ngược lại thật là ngoan tâm. Có điều, khẩu vị của Vệ Vân Nhiễm ta luôn đặc biệt, ta liền thích ngươi quật cường như vậy.”
Ngươi càng chống cự, ta càng cao hứng.
Nói xong, cũng không cho phép Liễu cô nương có cơ hội chuẩn bị nói tiếp, trực tiếp hôn lên môi nàng.
Nói là hôn, không bằng nói là phong kín càng thích hợp.
Dù Liễu Trì đã có chuẩn bị tư tưởng, nhưng sự thật đến mức này, nói không chống cự là không thể, nhưng vấn đề là, nàng là người bị thương chống cự thế nào đây?
Vệ Vân Nhiễm cảm giác thấy người dưới thân phản kháng, trong nháy mắt liền kích động, dùng lời người hiện đại để hình dung chính là t*ng trùng lên não*.
Không thể không nói, Liễu Trì đối với Vệ Vân Nhiễm là đặc biệt, trường hợp đặc biệt thì liền đặc biệt lên giường, hơn nữa còn là trong tình huống không phải ngươi tình ta nguyện.
Vệ đại tiểu thư vốn chỉ ôm tâm tình thân lên chút thôi để nếm thử mùi vị, nhưng không ngờ hiển nhiên cô nương người ta rất đúng khẩu vị Vệ Vân Nhiễm, thả một phát đã liền có cảm giác.
Người với người sống chung đầu tiên là dựa vào cái duyên từ cái nhìn, sau đó mới đến cảm giác.
Vệ Vân Nhiễm không khỏi thừa nhận, trên giường với Liễu cô nương rất có cảm giác, này còn chưa bắt đầu, tim nàng cũng đã muốn nổ tung.
Liễu Trì liều mạng lắc đầu chỉ muốn thoát khỏi đôi môi đỏ mọng của Vệ đại tiểu thư, đáng tiếc người sau đè rất chặt, nàng cơ bản không giãy thoát được.
Không ngờ lần đầu tiên của Liễu Trì ta lại chôn vùi trên tay tên cầm thú này!
Liễu cô nương bi phẫn muốn chết luôn, nếu không phải nàng còn chưa hoàn thành sứ mệnh, sớm đã cắn lưỡi tự vẫn.
Cho tới bây giờ Liễu cô nương chưa từng bị ai đối xử như vậy, trong lòng đan xen xấu hổ, vừa ủy khuất vừa sợ hãi, nói thế nào nàng cũng đều chưa kinh qua nhân sự, vừa tới đã liền đối mặt với loại chuyện XX này, thật sự là làm khó nàng.
“Chậc chậc, Liễu cô nương, tại sao ngươi không kêu nữa?”
Tay Vệ Vân Nhiễm càn rỡ sờ mó gò má Liễu Trì, trong mắt hí ngược để cho người sau nghiến răng nghiến lợi.
Hừ lạnh một tiếng, Liễu Trì muội tử chỉ cắn chặt đôi môi, dường như làm vậy mới có thể xóa đi khí tức Vệ đại tiểu thư lưu lại trên môi mình.
“Ngươi dùng loại ánh mắt này nhìn ta, là muốn kíƈɦ ŧɦíƈɦ ta sao?”
Vệ Vân Nhiễm đối với ánh mắt Liễu Trì nhìn mình thật sự vạn phần khó chịu, thật giống như bản thân không bằng cả loài heo chó cầm thú vậy.
Nhưng mà, nữ nhân đối diện, đã đả thương muội tức, trêu chọc tiểu muội, còn một bộ dáng vẻ ta đây không sai, làm sao có thể không để cho ta nổi trận lội đình?
Trong lòng Vệ Vân Nhiễm tự nói với bản thân, ta không sai, chỉ là thủ đoạn có chút không quang minh mà thôi, chỉ cần đạt được kết quả, quá trình có thể xem thường.
“Liễu cô nương, tiếp theo mới là vào chuyện chính, thứ ta có chính là thời gian, chúng ta có thể từ từ nghiên cứu!”
Vệ Vân Nhiễm cười rất tà ác, sự thật chứng minh, nàng thực không hề thuần khiết.
Xoay người, dưới ánh mắt không hiểu của người nọ, từ trong phòng lấy ra một sợi dây tơ lụa màu trắng, sau đó, cột hai tay Liễu Trì vào đầu giường.
Trong quá trình bắt trói không tránh khỏi sẽ có giãy giụa, nhưng đều là tốn công vô ích.
“Vệ Vân Nhiễm, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
“Liễu cô nương, ‘nam tử hán chân thật’ như ngươi, ta nghĩ ngươi sẽ không so đo chuyện này đi.”
Vệ đại tiểu thư rất ư vô lại siết chặt sợi dây tơ lụa.
“Vừa vặn ta cũng muốn biết công phu miệng lưỡi của Liễu cô nương lợi hại, hay là công phu trên tay của ta hơn một bậc.”
Nghiêm hình bức cung? Với nội tử mà nói, so với tra hỏi, còn gì lợi hại hơn hình phạt công lược*?!
Vì người thân của mình, Vệ Vân Nhiễm không ngại làm cầm thú một lần.
Đương nhiên, Vệ đại tiểu thư tuyệt đối không ngờ sau này tình cảnh của nàng sẽ càngnhiều khó khăn hơn.
Haiz, báo ứng a!
Quỳ tha y bản gì đó, đều là phù du.
***
Tha y bản đây nè mí bạn, là cái đồ giặt giũ bằng tay của tàu khựa ý.