• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 62

Du linh bí cảnh.

Hà Duy vừa dứt lời, cô ta liền trợn to mắt, khí tức vốn vô hại pha tạp một tia dữ tợn.

Có điều cảm xúc biến chuyển cực nhanh, thoáng cái đã biến mất vô tung, tư thế càng thêm nhu nhược, mùi hương càng nồng.

Xem ra đã hạ quyết tâm muốn dụ dỗ Hà Duy.

“Công tử… ngài nói gì ta không hiểu…”

Giọng nói tự cho là mềm mại, song Hà Duy nghe mà chỉ muốn bịt tai, càng miễn bàn đến mùi hương kia, chết mất thôi, đổ tám lọ nước hoa cũng chưa nồng nặc tới mức ấy đâu!

Cho cơ hội mà cô ta không muốn, Hà Duy hết cách rồi.

Trên tay vận chuyển thủy linh, đang tính giúp cô ta tỉnh táo một chút thì chợt nghe thấy tiếng bước chân dồn dập.

Hà Duy thoáng nhướn mày, tuy cậu chưa từng kinh qua chuyện giống vậy, nhưng chưa ăn thịt heo không có nghĩa chưa thấy heo chạy, nhìn cảnh tượng này liền hiểu ra.

Cô ả sử dụng mị thuật ở đây, nếu câu được nam nhân thì càng bớt việc. Còn nếu nam nhân không bị dụ, vậy đương nhiên sẽ có người đứng ra “vu cáo” cậu ức hiếp nữ tử yếu đuối.

Lặp đi lặp lại chỉ có từng ấy, mà mục đích hiển nhiên là mưu tài đoạt bảo.

Chiêu này từ xưa tới nay tái diễn liên tục, Hà Duy không ngờ chính mình cũng có lúc gặp phải, nhất thời lại thấy thú vị.

Tu vi của cậu cao hơn họ rất nhiều, dù mười mấy người đồng thời xuất hiện và ra sức dùng ám chiêu, e rằng cũng chẳng tổn hại mảy may đến cậu.

Cậu nghĩ không sai, nhưng lát sau, chạy tới không phải một đám mà là một người.

Tuy chỉ một người, nhưng tu vi người này không thấp, ước chừng đã thuộc giai đoạn cuối kỳ biến hình. Song khiến người ta khó hiểu là, tu vi cao thế sao không ngự linh? Ngược lại phải dùng hai đùi để chạy?

Chẳng những vậy, thể lực của y cũng kém quá thể, chạy chưa được mấy bước đã thở hồng hộc, Hà Duy có chút mắc mệt thay y.

Cuộc sống thật không dễ dàng mà, đáng thương như vậy còn cố đi ăn cướp, chuyên nghiệp quá chừng!

Đang mải nghĩ, người nọ rốt cuộc chạy tới, lúc y chui khỏi bụi cây lại khiến Hà Duy hơi sửng sốt.

Nhóc này trông mi thanh mục tú, nom bề ngoài đâu giống kẻ làm chuyện xấu, hơn nữa, Hà Duy thật chẳng hiểu, anh bạn à, sao quần áo anh cũng xộc xà xộc xệch thế kia! Mũ mão trên đầu sắp rớt, quần áo màu lam trên người cũng bị lôi kéo lộn xộn.

Hà Duy vừa thấy liền thất kinh, chả lẽ dạo này nghề “ăn vạ” cũng nâng cao tiêu chuẩn? Nam nữ không kỵ, chay mặn cùng tiến?

Khẩu vị nặng ghê, người theo phong cách trong sáng tỏ vẻ, hơi choáng rồi nha!

“Tiểu huynh đệ! Đừng bị cô ta lừa, cô ta đang cố ý dụ ngươi cắn câu, sau đó…”

Ể, Hà Duy ngốc lăng, phong cách hơi lệch rồi, té ra anh bạn kia tới cứu mình à?

Y rống xong, nữ tử đang quỳ đứng bật dậy, trái với dáng vẻ nhu tình như nước ban nãy, ác độc trên mặt được phác họa cực sinh động: “Vừa rồi cho phép ngươi chạy, giờ ngươi còn dám đến quấy rối, ngại sống quá lâu phỏng?”

Nói đoạn, cô nàng lập tức giơ tay, một tia thanh mang bắn lên trời, đây dùng để báo tin.

Hà Duy còn đang nhìn, nam tử quần áo tả tơi đã vọt đến kéo Hà Duy bỏ chạy.

Hà Duy bị y làm trở tay không kịp, cái này thì không ngại, chỉ thiếu điều ngã sấp thôi. Nam tử áo lam vừa chạy, vừa thở dốc dong dài: “Cũng tại ta sơ xuất, bị bọn chúng lừa thảm, bị cướp mất túi càn khôn mà chẳng làm được gì, ngay cả Tiểu Lan Nhi cũng bị chúng bắt, a a a, đó là Linh Vận sư thúc…”

Nói tới đây, y mới rồi còn co giò chạy như điên bất chợt dừng bước: “Không được!”

Hà Duy từ đầu chí cuối vẫn im lìm, nam tử đối mặt với cậu, nghiêm túc nhắc nhở: “Huynh đài, ngươi mau chạy đi, tất cả chúng đều là Yêu tộc, tu vi toàn giai đoạn sau kỳ biến hình, chúng ta đánh không lại đâu!”

Nói xong, y toan chạy ngược về, Hà Duy bèn giữ chặt y: “Đánh không lại ngươi còn quay về làm gì?”

Mặt mũi nam tử lớn lên như con nít, biểu tình còn cực kỳ phong phú, y cười khổ: “Ta phải đi cứu Tiểu Lan Nhi nhà ta.”

Y nói vậy, Hà Duy không khỏi trầm ngâm, nghe y gọi thân mật thế, cho rằng Tiểu Lan Nhi là đồng bạn của y, vội đáp: “Nếu vậy để ta đi cùng ngươi.”

Nhưng chả cần hai người vòng vèo trở về, đám phía sau cũng đâu định bỏ qua cho họ.

Mới thoáng dừng chân, đằng sau đã có một đống người bắt kịp.

“Muốn chạy hả? Sao không xem lại phân lượng của mình! Bổn cô nương cho ngươi rượu ngọt ngươi không uống, vậy uống rượu phạt đi!” Người lên tiếng là nữ tử hồi nãy.

Hà Duy không đáp, chỉ đánh giá nhanh một phen.

Một hàng mười lăm người, ngoại trừ nữ tử cầm đầu thì tất cả đều là nam nhân, tu vi quả nhiên không thấp, thấp nhất cũng là kỳ biến hình cấp bảy.

Tại du linh bí cảnh, tu vi cao nhất cùng lắm là kỳ biến hình cấp chín, nhưng dù có là cấp chín, bị mười lăm người bao vây e rằng cũng chỉ còn đường chết.

Chưa kể bọn chúng còn biết mị thuật mê hoặc nhân tâm, chỉ cần hơi khinh địch để bị dụ dỗ, thì càng dễ bị lột sạch.

Chẳng qua… Hà Duy thật không ngờ bản thân cũng có ngày như vậy.

Đã quen bị nhóm biến thái khi dễ, cậu thế mà cũng được hãnh diện một ngày, đúng là… nhất định phải thật quý trọng!

Hà Duy hưng phấn ngâm cứu xem nên xài linh kỹ nào trước, mà nam tử bên cạnh cậu đã sớm sợ cuống lên, run giọng bảo Hà Duy: “Huynh đài, vốn định cứu ngươi, nào ngờ lại lôi cả ngươi vào, trước đó ta đắc tội bọn chúng, sợ là chúng sẽ không tha cho ta đâu. Chỗ ta có bùa độn địa, lát nữa nếu tìm được cơ hội, ngươi mau trốn đi…”

Nói xong, y kiên quyết nhét một lá bùa màu vàng vào tay Hà Duy. Hà Duy nghe y nói, chân mày không khỏi hơi nhảy dựng, nam tử này rốt cuộc là “ngây thơ” thật hay có mưu tính gì khác?

Nhưng nom dáng vẻ của y, nếu có thể giả bộ đến mức này thì dư sức giành giải Oscar.

Mà thôi, Hà Duy nghĩ nghĩ, mặc kệ thế nào đối phương cũng có ý tốt, tạm thời cứ nhận, sau đó từ từ quan sát là được.

Cậu chăm chú nhìn nam tử kế bên, nhẹ giọng hỏi: “Tiểu Lan Nhi mà ngươi nói có ở bên bọn chúng không?”

Nam tử mặt trẻ con thoáng sửng sốt, nhưng lập tức trả lời: “Tiểu Lan Nhi là tọa kỵ của ta, tất nhiên sẽ bị chúng phong ấn!”

Hà Duy gật đầu, chưa đợi cậu mở miệng, đối diện đã có kẻ cất lời.

“Ồ, ngươi còn giữ cả bùa độn thổ cơ à, đúng là cả người toàn báu vật nha! Tiếc rằng sao không thành thật ở nhà đợi mà phải chạy đến đây chịu nguy hiểm? Còn không xem lại Đấu Linh vô dụng của ngươi, tu luyện cỡ nào cũng chỉ lãng phí tài nguyên thôi!” Nữ Yêu tộc cười nhạo, chợt vỗ vỗ tay, tức thì có kẻ mở túi sủng vật thả ra một lam vũ tiên hạc vô cùng xinh đẹp, bộ lông trơn mượt, tư thế tao nhã, hiềm nỗi lúc này đang bị khóa xích, không thể động đậy.

Nữ yêu tu vuốt ve lam vũ tiên hạc, ai dè nó rất can trường, còn mổ cô ta một cái, cô ta tức khắc nổi giận: “Súc sinh đáng chết, lúc về ta nhất định phải thuần phục ngươi!”

Nam tử áo lam bị cô ta chế giễu vẫn bất vi sở động, nhưng thấy lam vũ tiên hạc bị thương, y lại nổi nóng, song chỉ đành ráng nhịn, cúi đầu nói với Hà Duy: “Tiểu huynh đệ, ngươi xé bùa độn thổ kia là trốn được liền! Mau đi đi!”

Y vừa dứt lời, nữ yêu tu liền cười lạnh: “Muốn chạy? Đừng mơ!”

Mới nói xong đã có một mãnh hổ lao tới.

Đấu Linh của Yêu tộc đều là động vật, vài dã thú hung dữ chỉ cần biến hóa là sở hữu lực công kích cực mạnh, mãnh hổ này tuy hình thể chưa ổn định, nhưng chỉ riêng răng nanh trong mõm và móng sắc trên chân đã đủ khiến lòng người e sợ.

Hà Duy kéo nam tử bên người, cấp tốc tránh đi cú lao đến tấn công.

Cô ta nhướn mày, nâng tay hạ lệnh: “Không được để chúng chạy! Trên tay tên Nhân tộc kia có bảo vật!”

Lời vừa thốt ra, lại xuất hiện thêm vài hung lang, sài cẩu, thậm chí cả hắc hùng cũng xộc tới.

Lắm mãnh thú giương nanh múa vuốt nhào đến như thế, quả khiến lòng người khiếp hãi, ai mà nhát gan có khi nhũn cả chân.

Nam tử mặt trẻ con sợ tới độ mặt mũi trắng bệch, song vẫn ra sức lôi kéo Hà Duy, hét to: “Chạy mau! Chạy mau!”

Hà Duy nghiêng đầu nhìn y, thở dài, thời khắc nguy nan đến nước này rồi, nếu bảo đang diễn trò thì chính cậu cũng chả tin.

Mắt thấy móng sắc gần kề, răng nanh nhe ra, muốn tránh muốn núp cũng vô vọng, chỉ còn đường chết thôi.

Nữ tử cười khẩy, ung dung quan sát.

Nhưng chớp mắt một cái, thậm chí chưa nhìn ra thiếu niên kia làm gì, chỉ thấy luồng sáng băng lam bỗng dưng xuất hiện, lạnh giá thấu xương lan tràn mạnh mẽ, chỉ nhị mà mắt thường khó thấy bao quanh khắp chốn, triệt để đóng băng hết thảy trong thời gian ngắn.

Hung lang, mãnh hổ, ác hùng đều giữ nguyên tư thế lao đến, hai bên rõ ràng chỉ cách nhau một ngón tay, rốt cuộc cũng không thể tiếp cận thêm chút nào.

Hà Duy vốn chẳng muốn dùng linh kỹ này, cũng không phải tốn quá nhiều linh khí, mà bởi nó không biết phân biệt, giờ hay rồi, chẳng những kẻ địch bị biến thành cây băng, đến cả mặt trẻ con và lam vũ tiên hạc cũng hóa que kem cỡ lớn.

Hà Duy không biết cách giải trừ cho mình họ, chỉ đành khiêng họ lên, mau chóng thu lại túi càn khôn trên người cô kia, rồi rời khỏi đây.

Dù mấy Yêu tộc đó đều độc ác tàn bạo, nhưng suy cho cùng Hà Duy vẫn giữ cách nghĩ của người hiện đại, những chuyện như nâng tay giết người cậu làm không nổi.

Thôi thì niêm phong họ luôn tại đây để số phận định đoạt đi.

Hà Duy rảo bước không ngừng, nào biết rằng sau khi cậu rời đi, trong rừng cây vừa nãy chợt hiện ra mấy người áo đen.

Mặt mũi mơ hồ, thân ảnh mờ ảo, song tu vi thâm hậu.

Chỉ thấy thân hình của một người trong số đó vụt lóe, nhanh nhẹn xen vào đám hơn mười Yêu tộc kia, thoắt cái biến bọn chúng thành đống tàn chi, thủ đoạn tàn nhẫn, vô cùng đẫm máu.

*tàn chi: thân xác không trọn vẹn, tay chân đứt rời

Đợi khi chém giết toàn bộ, hắn mới xé một lá bùa đen, đoạn nửa quỳ xuống đất, cung kính thưa: “Xin tôn giả yên tâm, thuộc hạ đã xử lý hết những Yêu tộc gây phiền phức cho Hà công tử.”

Tiếp theo, âm thanh kỳ ảo như từ u cốc vọng lại thong thả vang lên: “Chú ý theo sát, đừng quấy rầy cậu ấy.”

Người áo đen trịnh trọng đáp: “Tuân mệnh.”

Hà Duy chạy như điên hơn mười dặm mới dừng bước, chẳng buồn điều chỉnh hơi thở mà đánh giá bốn phía trước. Cảm giác đằng sau không có truy binh, chung quanh cũng không có mùi nguy hiểm, cậu mới thở phào, thả mặt trẻ con và lông xanh xuống.

May mà thể lực của cậu đã tăng lên, hơn nữa chim lông xanh bị phong ấn nên nhỏ bớt, bằng không cậu thực tình khiêng không nổi bọn họ.

Hà Duy hít sâu, giải trừ đóng băng đại địa.

Mặt trẻ con chợt hồi hồn, cả người đực ra, Hà Duy sợ y bị dọa mất hết hồn vía, luống cuống gọi một tiếng: “Công tử, ngươi khó chịu ở đâu hả?”

Cậu vừa cất lời, mặt trẻ con liền quỳ thụp xuống: “Ân công! Xin nhận của ta một lạy!”

Khóe miệng Hà Duy giật giật, nhưng cậu vội vã nâng y dậy, không đợi cậu nói, mặt trẻ con đã tự giới thiệu: “Ân công! Ta họ Mai, tên một chữ Thiệu, trong nhà xếp thứ sáu nên mọi người đều gọi ta là Mai Lục!”

Mai gia, Mai Thiệu, còn đứng thứ sáu!

Mấy yếu tố này đã đủ khơi dậy ký ức của Hà Duy.

Nếu như trước đó Hà Duy còn nhiều ngờ vực với Mai Thiệu, vậy hiện tại là yên tâm mười phần.

Trong truyện, đất diễn của vị Mai Thiệu này cực ít, thậm chí chẳng chính thức lên sàn, vẻn vẹn bị xem như chuyện kỳ thú mà lôi ra bàn tán, song Hà Duy lại nhớ mãi không quên y.

Không vì điều gì khác, chỉ bởi vận mệnh hai người có điểm dị khúc đồng công.

*dị khúc đồng công: khác cách làm nhưng hiệu quả như nhau

Không sai, đây chính là người anh em đồng cảnh ngộ của Hà Duy, anh bạn sở hữu Đấu Linh tím, nhưng mang hình dạng bánh hoa hồng!

Ai dè lại gặp được chứ!

Hà Duy hồi tưởng chuyện lúc trước, suy xét mấy câu đánh giá cực kỳ đúng trọng tâm trong truyện, hoàn toàn hết nghi ngờ y, chân thành nói: “Mai huynh chớ nói thế, ban nãy nếu không nhờ huynh tốt bụng nhắc nhở, sợ rằng ta cũng trúng kế rồi.” Cậu ngừng một lát mới nói tiếp, “Ta họ Hà tên Duy, nếu Mai huynh không chê, chúng ta kết thành bằng hữu, được không?”

Mai Thiệu như có chút khó tin, hoãn một chút mới hưng phấn đáp: “Thật sao? Ân công thực sự…”

Hà Duy cười tít mắt, Mai Thiệu ngập tràn mừng rỡ, nói thêm: “Ý của Ân công quả thực khiến ta cao hứng, tuy trước kia chúng ta chưa từng quen biết, nhưng mới vừa rồi xem như chung hoạn nạn đồng sinh tử, chi bằng xưng nhau huynh đệ được không!”

Không nghĩ Mai Thiệu lại phóng khoáng như thế, Hà Duy cũng chẳng do dự, bèn đáp: “Được! Mai đại ca, xin nhận của tiểu đệ một lễ.”

Hà Duy khom lưng, Mai Thiệu thấy mà đỏ mặt: “Ngươi xem đầu heo của ta này, vốn muốn cùng ân công làm huynh đệ là vì muốn thân cận với ngươi, lại quên mất ta lớn hơn ngươi mấy tuổi…”

Chẳng chờ y nói xong, Hà Duy liền bổ sung: “Ta với đại ca hợp ý, hành lễ xuất phát từ thật lòng, cần chi để ý mấy thứ đó!”

Mai Thiệu hơi thảng thốt, bảo: “Tốt! Huynh đệ, vậy đại ca đành quý thụ!”

*quý thụ: nhận mà tự thấy hổ thẹn



Hai người hàn huyên một chốc, Mai Thiệu tính tình cởi mở, thích nói chuyện, chẳng qua chỉ mở xích cho tiên hạc mà y cũng lải nhải cả buổi.

“… Mị thuật của nữ Yêu tộc rõ lợi hại, ta cứ tưởng cô ta gặp nạn nên tính ra tay cứu, ai dè lại bị mê hoặc, hên là bùa thanh tâm trên người nổi tác dụng mới chưa đến mức…” Nói đoạn, mặt y lại đỏ lên.

Hà Duy nghe thế, sâu sắc nhận thấy khó mà tin nổi, lúc nữ Yêu tộc mới xuất hiện, Hà Duy biết cô ta đang phóng ra một loại linh kỹ mê hoặc tâm trí, nhưng hoàn toàn không bị cám dỗ. Đừng nói là mê hoặc, cậu nhìn dáng vẻ cô ta đã thấy tâm sinh chống cự, mùi hương càng hun cậu đến khó thở, kiều diễm được mới lạ?

Nghĩ tới đây, Hà Duy không khỏi thất kinh, hình như không đúng lắm! Cậu vẫn than phiền chưa gặp được nữ tử hợp tuổi, diện mạo nữ Yêu tộc ban nãy rất khá, còn thiện mị thuật, theo lý cậu… cậu nên bị quyến rũ mới đúng, sao… sao lại tỉnh táo nhỉ!

Không… không phải, cô kia rõ ràng có mưu đồ làm loạn, tâm tư bất chính, tu vi cậu cao hơn cô ta rất nhiều, tự nhiên không bị mê hoặc! Vả… vả lại, tuy bề ngoài cô ta không xấu, nhưng cũng chẳng mấy xinh đẹp, giả… giả như có thể gặp gỡ…

Lại càng sai! Hà Duy hấp tấp lắc đầu, mẹ nó, đang nghĩ cái quái gì vậy!

Hà Duy hết dám nghĩ tiếp, đúng lúc này lam vũ tiên hạc đã thoát khỏi trói buộc, hai cánh giương lên, lam quang lấp lánh, quả nhiên lộng lẫy cực điểm.

Tại cửa vào du linh bí cảnh, Hà Duy một mực chờ trong xe ngựa, thành ra chưa thấy Mai Thiệu và tiên hạc của y, giờ mới gặp lần đầu, không khỏi tán dương: “Tiên hạc đẹp quá đi mất!”

Mai Thiệu cười nói: “Ta cũng thấy vậy, ngặt nỗi là người khác tặng nó cho ta, tặng lại thì không hay lắm, bằng không ta chắc chắn sẽ nhường cho đệ.”

Hà Duy đâu có ý này, vội xua tay: “Đây là vật đại ca quý trọng, tiểu đệ sao có thể mơ ước!”

Mai Thiệu như sực nhớ ra điều gì, nói ngay: “Huynh đệ, tiên hạc tuy đẹp mắt, nhưng khó tránh thiếu chút oai hùng, ngươi thấy song dực thiên mã kia chưa? Phải nói là uy vũ khí phách, bốn vó cùng đạp, rung trời chuyển đất! Hồi xưa ta từng gặp một lần, có điều mấy hôm trước không ngờ lại thấy liền tám con ngay tại cửa vào bí cảnh, đúng là ngầu tới mức chẳng nỡ dời mắt!”

Mai Thiệu tưởng khi ấy Hà Duy cũng ở du linh bí cảnh, tất nhiên từng thấy qua, nên nói thêm: “Đợi ta về xem xét kỹ chỗ ở của thiên mã, nếu tìm được con nào sẽ tặng đệ!”

Hà Duy nghe mà cảm thấy trong lòng… Haiz, sư tôn nhà mình đã rêu rao cỡ đấy, mình… vẫn nên khiêm tốn chút nhỉ.

Được cái Mai Thiệu nói nhiều, hai người lòng vòng một hồi lại đổi đề tài, bất tri bất giác đã đề cập tới Đấu Linh của nhau. Đấu Linh của Mai Thiệu cũng không có gì bí mật, lời y nói khiến lòng Hà Duy khẽ động, ban đầu cậu cũng cho rằng Kết Linh Tiên Y vô dụng, nhưng thực tế tuy nó không giỏi tấn công, linh kỹ lại hết sức có ích, đích xác không hề dính dáng tới vô dụng.

Mắt thấy Mai Thiệu cũng là kỳ biến hình, Hà Duy không nhịn được phải hỏi: “Đại ca, thứ cho tiểu đệ mạo muội, nay huynh đã là kỳ biến hình, linh kỹ kèm theo của Đấu Linh kích hoạt được chưa?”

Mai Thiệu cười khổ: “Dĩ nhiên, gia phụ luôn kỳ vọng linh kỹ kèm theo của ta có điểm bất phàm, bấy giờ mới nỗ lực giúp ta tăng cấp bậc tu vi, tiêu tốn vô số tiền của, cuối cùng cũng đột phá, khốn nỗi linh kỹ này…”

Y lắc đầu: “Để ta làm cho xem, đệ nhìn là hiểu ngay.”

Hà Duy biết rõ linh kỹ của bánh hoa hồng chắc chắn không mang tính công kích, song cũng tò mò muốn biết rốt cuộc là loại linh kỹ gì, bèn tập trung quan sát.

Rồi thấy Mai Thiệu tùy tiện nhặt lên một chiếc lá, niệm một tiếng, phía sau hiện ra một vòng tròn trơn nhẵn đầy đặn vừa giống đóa hoa hồng, vừa giống cái điểm tâm nhỏ.

Dẫu đã chuẩn bị tâm lý, Hà Duy nhìn Đấu Linh này cũng có chút muốn cười, hèn chi bị người ta đoán đích danh là bánh hoa hồng, đáy cái bánh viết hẳn chữ “hồng”, thế cũng đủ khiến người bật cười rồi.

Song Hà Duy chỉ khẽ cong môi, rồi chuyên tâm nhìn Mai Thiệu phóng thích linh kỹ.

Mai Thiệu niệm một tiếng, tia sáng vàng sữa nhoáng lên, tập hợp trên chiếc lá rồi vây quanh nó, khi màu sắc rút đi, lá cây vô cùng bình thường lại hóa thành một chiếc bánh hoa hồng thơm ngào ngạt, tinh tế khả ái!

Hà Duy có nghĩ nát óc cũng chẳng ngờ linh kỹ đó… sẽ kỳ lạ tới mức này!

Mai Thiệu thấy vẻ kinh ngạc đến ngốc của Hà Duy, y đã sớm tập mãi thành quen, dứt khoát cầm bánh hoa hồng lên cắn một miếng, nói: “Là vậy đó, ưu điểm duy nhất là… rất ngon, mất lương thực cũng chẳng lo đói!”

Xong, Mai Thiệu lại nhặt một nhánh cây, một cục đá, thậm chí một giọt sương, chỉ cần dùng chút linh kỹ, bất luận thứ gì cũng lần lượt biến thành bánh hoa hồng tinh xảo ngon miệng!

Đến đây, Hà Duy cũng có phần dở khóc dở cười, cậu cầm bánh hoa hồng Mai Thiệu đưa qua, cắn một miếng, vỏ ngoài tan chảy, nhân mềm mại, hương thơm thoáng chốc lan tỏa khắp miệng, quả thực ngon cực kỳ…

Nhưng linh kỹ như vậy đào đâu ra năng lực tự vệ?

Nghĩ tới số mệnh sau này của Mai Thiệu, Hà Duy khó tránh hơi thấp thỏm, nhưng ngay sau đó, trong đầu cậu xẹt qua một ý niệm khó tưởng.

Linh kỹ này đã có thể biến vạn vật thành bánh hoa hồng, thế nếu phóng với người thì sao?

—–

Cậu em bánh hoa hồng tái xuất rồi, quả nhiên dễ cưng y như lời đồn =))

Tình hình là Nam thần yêu quỷ có nguy cơ bị Nguyệt đại bỏ xó ;v; Đang tăm tia một bộ tu tiên và một bộ hiện đại, chưa biết chọn bộ nào thế chỗ *phân vân – ing*

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK