• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 62


Đào Hinh từng trải qua chuyện này, bà ấy kéo khóe môi, hỏi Đào Túy: “Thanh long?”


Đào Túy khụ một tiếng, cô lập tức chột dạ, hận không thể đánh Lý Dịch, sao người này không ăn ý như vậy. Cô cúi đầu xuống, Đào Hinh trừng cô: “Livestream xong rồi?”


Đào Túy đàng hoàng gật đầu: “Vâng ạ.”


“Xuống tầng với mẹ?” Đào Hinh nhẹ nhàng hỏi.


Đào Túy cũng chỉ đành gật đầu.


Lý Dịch ở bên cạnh nhìn, có hơi đau lòng, thấp giọng nói: “Thanh long, đúng là thanh long.”


Đào Hinh: “…”


Bà ấy tiến lên, dắt tay Đào Túy đi về phía cửa. Sau đó nhìn Lý Dịch, anh thấy Đào Túy cúi đầu, bèn nói với Đào Hinh: “Chuyện này là lỗi của cháu.”


Đào Hinh: “Dì đưa con bé về phòng.”


Lý Dịch: “Vâng.”


Nói xong, Đào Hinh kéo Đào Túy ra ngoài, Đào Túy quay đầu trừng anh, nói lầm bầm mấy tiếng. Lý Dịch nhìn cô giương nanh múa vuốt, sắc mặt mang chút vui vẻ, cầm điện thoại lên soạn tin


Ting một tiếng, Đào Túy cầm lên nhìn.


Lý Dịch: [Lỗi của anh]


Đào Túy vùi đầu đi theo Đào Hinh xuống tầng, cũng soạn tin.


Tôi là Đào Túy nha: [Đương nhiên là lỗi của anh.]


Đầu kia, Lý Dịch thấy tin nhắn này, khẽ cười, lúc lâu anh lại soạn tin.


Lý Dịch: [Em muốn anh làm gì em mới hết giận?]


Tôi là Đào Túy nha: [Quỳ xuống đi, hừ.]


Lý Dịch nhướng chân mày.


Đào Túy gửi tin này xong thì đặt điện thoại xuống, đi tới tầng hai, hai mẹ con vào phòng của Đào Hinh, Đào Túy luôn chờ Đào Hinh hỏi gì đó.


Ai ngờ Đào Hinh cũng không hỏi gì, chỉ ấn trán cô nói: “Đi tắm đi, cơm tối con đã ăn gì?”


“Cơm tối à, dì giúp việc làm sườn xào chua ngọt còn có thịt gà và canh rong biển, con ăn rất nhiều, ăn hai bát đấy.” Đào Túy vừa cầm đồ ngủ vừa khoe khoang với mẹ.


Đào Hinh nghe vậy thì xoa tóc cô: “Ăn nhiều như vậy cũng không thấy mập.”


“Không mập mới tốt.” Đào Túy nói nhỏ một tiếng.


Đào Hinh cười, không lên tiếng nữa, bà ấy cũng không hỏi chuyện vừa nãy, chuyện đó rất rõ ràng, hỏi cũng chỉ tăng thêm khó xử, thêm áp lực cho Đào Túy.


Ở bên cạnh người đàn ông như Lý Dịch, Đào Túy có thể được bảo vệ rất tốt, nhưng mà có một phương diện khác cũng không thể tránh khỏi. Đào Hinh xoa xoa trán, ngồi xuống mép giường.


Đào Túy đi vào tắm, nhanh chóng tắm xong đi ra, cả người toàn hơi nước. Đào Hinh đứng dậy, lau tóc và sấy tóc cho cô, Đào Túy tựa vào tay vịn của ghế sofa, có hơi buồn ngủ. Lúc tay của Đào Hinh chạm trên tóc cô, rất lâu, bà ấy thấp giọng nói: “Túy Túy.”


Đào Túy có hơi mơ màng: “Dạ?”


“Mẹ muốn nói với con, nếu như con và Lý Dịch bên nhau, nhớ phải bảo vệ tốt cho mình ở một phương diện nào đó.”


Đào Túy vẫn không biết, nhoài sang hỏi: “Phương diện gì ạ?”


Đào Hinh: “…”


Bà ấy im lặng, Đào Túy lại đột nhiên giật mình, cô chợt ngồi thẳng người, nhìn về phía Đào Hinh, Đào Hinh đẩy đầu cô: “Quay đầu lại, mẹ sấy tóc cho con.”


Đào Túy cười khanh khách: “Mẹ, có phải mẹ đồng ý rồi không?”


Đào Hinh cứng họng, cố ý nói: “Không có.”


“Ha ha ha ha ha ha, mẹ, mẹ đã đồng ý rồi, ha ha ha ha ha ha.” Đào Túy không thèm sấy tóc, cô lập tức đứng dậy, ôm eo Đào Hinh: “Mẹ, mẹ thật tốt.”


“ y ây ây, sấy tóc đã, con bé này.” Đào Hinh đẩy đầu Đào Túy, muốn kéo cô ra.


Đào Túy giống như keo dính, dán chặt Đào Hinh.


Đào Hinh bất đắc dĩ, nói: “Con nhớ kỹ, có thể đi theo Lý Dịch, nhưng mà bảo vệ tốt cho mình. Đương nhiên với tuổi tác của thằng bé, hai đứa yêu đương một hai năm rồi phải kết hôn.”


“Vâng, chúng ta gọi anh trai xuống, chúng ta nói chuyện?” Đào Túy nói thẳng.


Đào Hinh: “Không cần.”


“Cần mà cần mà.”


Thế là mười phút sau, phòng khách tầng một, bốn người ngồi chung một chỗ, Lý Dịch pha trà. Cô Lý vừa tắm xong, mặt đầy vẻ buồn ngủ, nhưng mà bà ấy vẫn cười xoa tóc Đào Túy.


Gương mặt của Đào Túy đầy vui vẻ, nhìn vào khiến người khác cũng muốn cười với cô.


Đào Hinh lại nhìn kỹ Lý Dịch, người đàn ông này quá vững vàng.


Lý Dịch dùng đồ kẹp bưng trà cho ba người, lúc bưng cho Đào Hinh, anh nói: “Cảm ơn dì Hinh đã tác thành.”


Nhìn đi.


Người đàn ông này vốn không cần Đào Hinh mở miệng, cũng đã đoán được kết quả. Đào Hinh nâng cốc trà lên, một hơi uống hết, nói: “Mong cháu đối xử tốt với Đào Túy, con bé ở chỗ dì là báu vật.”


Lý Dịch liếc mắt nhìn Đào Túy, giọng nói rất thấp: “Ở chỗ cháu cũng vậy.”


Đào Hinh: “Cảm ơn.”


“Dì khách sáo rồi.” Trong giọng nói của Lý Dịch chứa đầy kính trọng, anh nói: “Em ấy muốn kết hôn, cháu sẽ cưới em ấy bất cứ lúc nào.”


Điều Đào Hinh muốn nghe chính là những lời này, bà ấy cảm thấy nói chuyện với người đàn ông như Lý Dịch thật sự không tốn sức, anh rất ung dung biết người làm cha mẹ sợ chuyện gì.


Có lòng cưới mới nói rõ lòng thành của anh.


Mặc dù bên họ không nhất định phải gả ngay.


Còn phải xem Đào Túy.


Quả nhiên, Đào Túy đã nói: “Em không vội.”


Lý Dịch nhẹ nhàng nhìn cô.


Cô Lý cười to: “Đúng vậy, vội cái gì, Lý Dịch mới phải vội, Túy Túy trẻ như vậy, không có gì phải sợ, kết hôn sớm chính là thắt cổ trên cây.”


Đào Túy liên tục gật đầu.


Lý Dịch cắn hàm răng, liếc mắt nhìn cô nhà mình.


Cô Lý mới phản ứng được, bà ấy không cẩn thận đắc tội thằng cháu rồi.


Cô Lý ho khan.


Che miệng nháy mắt ra hiệu với Đào Hinh.


Đào Hinh không nhịn được mà cười.


Lý Dịch nhìn về phía Đào Hinh, giọng điệu thận trọng: “Cháu mong năm Đào Túy tốt nghiệp sẽ kết hôn, bây giờ em ấy học đại học năm ba, còn một năm rưỡi nữa.”


Đào Hinh: “Chuyện này nghe theo Đào Túy.”


Đào Túy cũng nói: “Đúng đó, em còn trẻ.”


Lý Dịch: “…”


Bốn người lại nói về đề tài này, cô Lý bảo Lý Dịch có thời gian thì nói một tiếng với người nhà, hai nhà ăn một bữa cơm, một là có thể để người nhà biết Lý Dịch có bạn gái, hai là xứng danh cho Đào Túy, ba là cũng để Đào Hinh yên tâm.


Thật ra bên Đào Hinh vẫn ổn, bà ấy cảm thấy bây giờ vấn đề gặp hay không cũng không lớn. Nhưng mà Lý Dịch kiên trì bất ngờ, thông qua cuộc trò chuyện vừa rồi, Lý Dịch phát hiện Đào Túy không vội chuyện kết hôn như anh.


Anh mới phát hiện, quan niệm về tuổi tác.


Nhìn nụ cười của cô gái, Lý Dịch khó chịu trong lòng.


Suy nghĩ cũng chỉ có anh suy nghĩ.


Cô gái trẻ vốn không chỉ không suy nghĩ còn có chút muốn chơi đùa rồi đi.


Lý Dịch liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay, thản nhiên nói: “Vậy thì hẹn cuối tuần này nhé? Hai nhà ăn một bữa cơm.”


Đào Túy nắm chặt cánh tay của Đào Hinh.


Cô căng thẳng.


Đào Hinh nhíu chân mày, đang muốn khéo léo từ chối Lý Dịch thì đột nhiên phát hiện một vấn đề, bà ấy vẫn cho rằng Lý Dịch chín chắn, Đào Túy trẻ tuổi, trong hai người nhất định Lý Dịch có thái độ ổn hơn, nhất định Đào Túy là người khá hoảng sợ. Bây giờ nhìn lại, dường như cũng không hoàn toàn là vậy.


Lý Dịch, cũng có điều sợ hãi.


Lúc này, Đào Hinh yên tâm hơn.


Cân bằng cho nhau, mới có thể lâu dài, về tuổi tác, thật ra Lý Dịch mới là người chịu thiệt.


“Dì Hinh, thế nào ạ?” Trên chuyện này, Lý Dịch hơi bá đạo. Đào Hinh im lặng, liếc mắt nhìn con gái, cuối cùng bà ấy nói: “Được, vậy ăn một bữa cơm trước, Lý Dịch, bên này làm phiền cháu sắp xếp.”


Lý Dịch “vâng” một tiếng, trong lòng hơi thả lỏng, anh lấy lại cốc trà mà Đào Túy uống xong, vẻ mặt thản nhiên, không nhìn ra tâm trạng gì.


Đào Túy lại căng thẳng.


Sau khi nói chuyện xong, sắc trời cũng đã muộn, chuẩn bị giải tán.


Trước khi đứng dậy, Lý Dịch liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay, đột nhiên hỏi Đào Hinh: “Dì Hinh, dì tìm được văn phòng chưa?”


Nói đến chuyện này, Đào Hinh lại tức giận, bà ấy lắc đầu, nói: “Cũng không biết làm sao mà nghiệp chủ xuất hiện đủ loại vấn đề, không phải không thể thuê thì là rao giá trên trời, hôm nay dì tìm tất cả bốn nhà đều không được, tiếp tục như vậy, thì phải dời đến Đông Thành bên cạnh thôi.”


Giá cả bên Đông Thành rẻ hơn, nhưng mà không phát triển tốt bằng Lê Thành. Nếu không phải là bất đắc dĩ, Đào Hinh thật sự không muốn chọn bên đó. Lý Dịch liếc mắt nhìn Đào Túy sắp ngủ trên vai Đào Hinh, giọng điệu thản nhiên: “Ngày mai cháu sắp xếp mấy phòng cho dì chọn.”


Lúc này Đào Hinh không từ chối, bà ấy thật sự tìm đến sợ rồi.


Bà ấy gật đầu: “Được, vất vả cho cháu.”


“Không vất vả, dì Hinh, cháu bế em ấy lên tầng.” Lý Dịch kéo cánh tay Đào Túy, Đào Hinh khựng lại, “ồ” một tiếng rồi buông tay, sau đó nhìn người đàn ông bế ngang Đào Túy, Đào Túy theo bản năng giơ tay ôm cổ anh, nhìn anh.


Lý Dịch cũng nhìn cô, sau đó nhẹ nhàng cười, lên tầng.


Đào Hinh yên lặng nhìn mấy lần.


Sau đó dời tầm mắt, lên cầu thang với cô Lý.


Lý Dịch đối xử với con gái, vẫn tốt.


Lên tới tầng hai, Đào Túy cười híp mắt gọi: “Anh.”


Lý Dịch cúi đầu nhìn cô, đặt cô xuống bên ngoài phòng của Đào Hinh, sau khi Đào Túy xuống, vẫn ôm chặt cổ anh, nhón chân.


Lý Dịch tựa vào bức tường, hôn cô một cái: “Ngủ ngon.”


Đào Túy gật đầu: “Ngủ ngon.”


Cô nhón chân, cũng khẽ hôn ở khóe môi anh, Lý Dịch mặc cho cô hôn, nét mặt thản nhiên. Mấy giây sau, anh giữ eo cô, mạnh mẽ đảo một vòng trong miệng cô.


Tiếp đó giọng nói rất khàn: “Mẹ em lên rồi.”


Buông cô ra.


Đào Túy đỏ mặt, sửa sang lại đồ ngủ, nghe thấy tiếng họ nói chuyện thì lao vào trong phòng của Đào Hinh.


Lý Dịch đứng thẳng người.


Chừng mấy phút, hai người đi lên thì thấy Lý Dịch kéo tay áo, chuẩn bị lên tầng, sau đó nói ngủ ngon với nhau rồi về phòng. Cả căn biệt thự cũng dần dần tắt đèn, từ từ chìm vào đêm tối như cái hộp lớn.


Hôm sau Đào Túy có tiết học, cũng là Lý Dịch đưa cô đi, Đào Hinh hoàn toàn không cần lo lắng, dặn dò mấy câu ở ngay cửa. Đào Túy ngấn nước mắt lờ mờ, khoác cánh tay của Lý Dịch, nói: “Con biết rồi, buổi tối không có việc gì, con sẽ về sớm đi mua sắm với mẹ và cô Lý.”


Đào Hinh bất đắc dĩ: “Đi nhanh đi nhanh.”


“Với lại…”


Bà ấy nhìn con gái rúc cả người lên người Lý Dịch, muốn dặn dò mấy câu, sau đó lại thôi.


Con gái nhõng nhẽo như vậy, cũng rất tốt.


Lý Dịch gật đầu với Đào Hinh, ôm cô gái xuống bậc thềm, đưa cô tới ghế lái phụ.


Lái xe đến trường, sau khi cởi đai an toàn cho Đào Túy, Lý Dịch cúi người nhìn cô, hỏi: “Mấy giờ tan học?”


Đào Túy nhìn gương mặt của anh, nói: “Buổi chiều không có tiết.”


Lý Dịch nhướng mày: “Anh tới đón em, chúng ta về Nhất Vịnh Sơn Thủy?”


Nếu buổi chiều không có tiết, hai người ở riêng với nhau một lúc, không về nhà cô Lý. Đào Túy đỏ mặt, gật đầu: “Được.”


Sau đó cô tiến tới, hôn khóe môi của Lý Dịch, kéo cửa ghế lái phụ ra rồi xuống xe.


Lý Dịch giữ động tác đó, nhìn bóng lưng của cô.


Lúc lâu, anh mới chậm rãi dựa về chỗ lái, quay đầu nhìn cô gái vào phòng học. Một lát sau, anh mới nổ khởi động xe, lái ra ngoài.


Buổi sáng có hai tiết, Đào Túy có một tiết công khai học với Khâu Viện, cả buổi sáng Khâu Viện cũng rất bận, luôn gửi wechat với người ta, Đào Túy nhìn lén những mấy lần.


Cảm thấy Khâu Viện yêu đương rồi, nhưng mà cô không hỏi.


Khâu Viện lại đột nhiên ngẩng đầu lên, bắt được tầm mắt của Đào Túy, nhìn chằm chằm cô hỏi: “Tối qua cậu livestream, đoạn dừng đó là đi làm gì thế?”


Đào Túy đang suy nghĩ có phải Khâu Viện yêu đương rồi không, lúc này bị hỏi thì cô sửng sốt, tiếp theo gương mặt dần đỏ ửng, sau đó cô nói “Thì hôn một chút.”


Khâu Viện nhéo mặt cô: “Hôn à? Ở trước ống kính? Cậu cũng to gan quá.”


“Phải, đúng vậy.” Mặt Đào Túy càng đỏ hơn.


Khâu Viện “chậc chậc” hai tiếng, mà lúc này, điện thoại Đào Túy hơi rung, cô liếc nhìn, là mẹ cô gửi tin nhắn tới.


Đào Hinh: [Đào Túy, bạn trai con giỏi lắm.]


Giọng điệu này hơi chế nhạo.


Đào Túy: ??

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK