Phòng khám tư nhân của bác sĩ Tôn trực thuộc tại cơ sở y tế lớn nhất thành phố A. Ở đó, bãi đỗ xe có thang máy riêng nên không cần chen chúc như ở các bệnh viện khác.
Cửa thang máy mở ra, Văn Cảnh yên lặng đi theo Phó Tinh Nhàn ra ngoài.
Không gian phòng khám khá thoáng đãng, yên tĩnh, hành lang còn được bài trí rất nhiều cây xanh. Ngay quầy lễ tân có một cô gái đáng yêu, cô mỉm cười cúi chào hai người họ: "Kính chào quý khách."
Phó Tinh Nhàn vỗ vai Văn Cảnh: "Tôi đi đăng ký, cậu lại chỗ kia ngồi đợi nha."
Văn Cảnh ừ một tiếng, bước đến khu vực ghế sô pha ngồi chờ.
Đây là lần đầu tiên cô gái quầy lễ tân tiếp nhận bệnh nhân đẹp trai như vậy, đã thế còn có tận hai người!
Dù tố chất nghề nghiệp khiến cô luôn phải giữ biểu cảm nghiêm túc, nhưng lúc này trên gò má lại ưng ửng đỏ.
"Anh Phó... Xong rồi ạ, hiện tại chưa đến giờ hẹn trước, bác sĩ Tôn vẫn đang làm việc với bệnh nhân khác."
Phó Tinh Nhàn: "Không sao, chúng tôi sẽ đợi. Vì sợ kẹt xe nên tới hơi sớm."
Anh quay đầu, chợt nhìn thấy một chiếc điện thoại nằm trên quầy lễ tân. Màn hình điện thoại đang chiếu một đám quái vật nhỏ di chuyển tới lui trên những con đường ngoằn ngoèo.
Trông rất đáng yêu.
Cô gái đăng ký xong thủ tục cho khách hàng, vừa ngẩng đầu định nói gì đó thì phát hiện Phó Tinh Nhàn đang nhìn chăm chăm vào màn hình điện thoại mà mình quên tắt đi.
Thôi chết! Tại khách hàng đẹp trai quá nên cô sơ ý để lộ sự lười biếng của mình rồi!
"A... Tôi xin lỗi." Cô gái vội tắt điện thoại, "Xin anh đừng nói cho bác sĩ Tôn biết được không..."
Phó Tinh Nhàn liếc nhìn cô: "Đây là trò chơi gì thế?"
Cô gái ngẩn người: "Bảo vệ củ cải."
"Cảm ơn, tôi sẽ không nói đâu."
Cô gái sửng sốt: "À, đúng rồi! Bác sĩ Tôn bảo nếu hai người đến sớm thì theo tôi đi lấy máu."
Cô nhấc máy, gọi một y tá tới đây.
Trong lúc chờ đợi, Phó Tinh Nhàn đi đến chỗ Văn Cảnh và ngồi xuống bên cạnh cậu. Sau đó anh lấy điện thoại ra, tìm kiếm trên cửa hàng APP rồi download.
Văn Cảnh nghiêng đầu nhìn: "Cậu chơi game hả?"
Thanh tiến trình download tải đến 100%, cài đặt phần mềm hoàn tất. Phó Tinh Nhàn đưa điện thoại cho cậu: "Cho cậu chơi đó."
???
Văn Cảnh nhăn mũi: "Nhìn tôi con nít đến thế à?"
Phó Tinh Nhàn: "Hôm nay cậu không nói nhiều, cứ cúi gằm mặt... Tâm trạng không tốt sao?"
Văn Cảnh im lặng.
Hiện giờ cậu có cảm giác tội lỗi mỗi khi ở gần Phó Tinh Nhàn. Vì không thể lý giải được tình huống của cả hai nên cậu nghĩ mình đang ngoại tình. Thế mà Phó Tinh Nhàn không nói gì, làm Văn Cảnh cũng chẳng biết phải mở lời thế nào, cuối cùng chỉ đành nhìn thời gian trôi qua lãng phí.
Hay đợi đến lúc gặp bác sĩ và nghe thêm nhiều thông tin về pheromone, chắc cậu sẽ lý giải được gì đó?
Củ cải trên màn hình liên tục làm những động tác dễ thương.
Hình như trò chơi được phát hành lâu rồi, nhưng trước đây Văn Cảnh chỉ chìm đắm trong kỹ thuật nên chưa chơi thử bao giờ.
Cậu không biết trả lời câu hỏi kia của Phó Tinh Nhàn ra sao nên vươn tay ra nhận lấy điện thoại, cúi mặt nhấn vào màn hình.
"Bắt đầu trò chơi".
...
Năm phút sau, Văn Cảnh cảm thấy trò chơi này khá thú vị.
Đặc biệt là mấy con quái vật, chúng quậy phá cực kỳ.
Lần đầu tiên nhìn thấy tháp pháo, Văn Cảnh đang uống nước chợt cười phá lên.
Chơi được một lúc, cậu đã quên mất chuyện mình hạ quyết tâm ban sáng: Nhất định phải giữ khoảng cách với Phó Tinh Nhàn.
Văn Cảnh thoải mái dựa vào người Phó Tinh Nhàn chơi game.
Phó Tinh Nhàn đặt tay lên vai cậu, lúc thì vuốt ve mái tóc xoăn, lúc thì nhéo nhéo vành tai của cậu.
Mãi đến khi y tá đưa dụng cụ lấy máu đến, Văn Cảnh mới nhận ra tư thế của hai người sai sai.
Đệt!
Cậu lặng lẽ ngồi thẳng dậy, nhích người sang một bên.
Cô y tá đang chuẩn bị.
Phó Tinh Nhàn cảm giác lồng ngực mình trống trải, khẽ liếc nhìn Văn Cảnh.
Ánh mắt của thiếu niên vẫn dán vào màn hình, nhưng vẻ mặt hơi cứng ngắc, còn mím chặt môi.
Phó Tinh Nhàn cụp mắt xuống, hỏi: "Sợ đau à?"
Văn Cảnh nghiến răng: "Ừ."
Phó Tinh Nhàn cười nhẹ.
Cô y tá xoay người lại: "Tôi sẽ làm nhẹ tay."
Văn Cảnh:...
Vừa lấy máu xong thì cửa phòng khám mở ra, bác sĩ Tôn cùng bệnh nhân bước tới chào hỏi.
"Đến rồi hả? Nửa tiếng sau mới có kết quả xét nghiệm máu. Giờ mấy đứa vào đây, chúng ta nói chuyện trước."
Nội thất trong phòng khám được bài trí đơn giản ấm cúng, bên cạnh có ghế sô pha và bàn trà, còn có thêm ấm trà và chén trà để tiếp khách.
Ngoại trừ những dụng cụ y tế ra thì trông nơi này chẳng giống phòng khám chút nào cả.
Bác sĩ Tôn lấy bản báo cáo trên kệ xuống đưa cho hai người.
"Kết quả xét nghiệm máu ngày hôm qua có rồi. Hai đứa đều bị rối loạn pheromone. Văn Cảnh bị nặng hơn nhưng không tới mức nguy hiểm. Có lẽ là nhờ hai đứa đã an ủi nhau trước đó."
"Qua hai lần khám trưa và tối có thể thấy tình trạng rối loạn được cải thiện. Nồng độ pheromone trong máu của hai đứa vừa thực hiện hành vi đánh dấu không khác gì những cặp đôi yêu nhau, dù hành động của hai đứa không phải như vậy..."
Bác sĩ Tôn dừng lại: "Hai đứa không đánh dấu thật hả?"
Văn Cảnh đỏ mặt: "Dạ không!"
Phó Tinh Nhàn cau mày, nhìn chằm chằm bản báo cáo.
Bác sĩ Tôn mỉm cười: "Xem hiểu không đấy?"
Phó Tinh Nhàn phớt lờ ông.
Bác sĩ Tôn lại hỏi Văn Cảnh: "Tối qua con chỉ ngủ với mớ quần áo dính pheromone thôi sao?"
Văn Cảnh gật đầu.
Bác sĩ Tôn: "Ngủ ngon không? Có nằm mơ thấy gì không?"
Văn Cảnh:...
Cậu không giỏi che giấu biểu cảm nên bác sĩ Tôn ngay lập tức nhận ra được.
"Con đã mơ thấy gì?"
Văn Cảnh dựa lưng vào ghế sô pha, ngập ngừng nói: "Việc này có liên quan đến bệnh tình của tụi con ạ?
Bác sĩ Tôn bắt chéo chân, đáp: "Không lo học môn sinh lý đàng hoàng đúng không? Độ tương xứng pheromone sẽ ảnh hưởng đến tâm lý và sinh lý. Có nhiều lúc chúng ta tưởng hành động của mình không liên quan đến pheromone, nhưng thật ra chúng cũng chịu tác động, và giấc mơ là một biểu hiện rất quan trọng trong số đó. "
Văn Cảnh hơi bối rối, cậu mở miệng nhưng không biết nên nói gì.
Bác sĩ Tôn: "Hay là con thấy xấu hổ khi phải kể giấc mơ của mình ra?"
Ông quay đầu nhìn Phó Tinh Nhàn: "Con ra ngoài đọc báo cáo đi, chú muốn nói chuyện riêng với Văn Cảnh."
Phó Tinh Nhàn ngước lên nhìn ông, khuôn mặt lạnh lùng không biểu cảm.
Bác sĩ Tôn: "Con cần một nơi yên tĩnh mới hiểu hết bản báo cáo đó đấy."
Phó Tinh Nhàn đứng dậy: "Cậu ấy còn nhỏ, chưa hiểu gì nên chú đừng ghẹo cậu ấy."
Hai người đồng thanh phản đối.
Văn Cảnh: "Bộ cậu lớn tuổi lắm sao??"
Bác sĩ Tôn: "Con nghĩ chú là ai thế hả?"
Alpha bước ra ngoài, trong phòng khám chỉ còn lại hai người.
Bác sĩ Tôn lấy nước vừa sôi pha một ấm trà, dòng nước róc rách chảy xuống, nước trà nhàn nhạt đổi màu, hương thơm nhè nhẹ lan tỏa.
Ông đặt một chén trà trước mặt Văn Cảnh.
"Con đừng căng thẳng, chúng ta chỉ trò chuyện bình thường thôi."
"Theo thuật ngữ chuyên môn thì tình huống của hai đứa gọi là phụ thuộc pheromone. Nếu người trưởng thành gặp vấn đề phụ thuộc pheromone, đó chẳng phải chuyện gì to tác cả. Họ có thể tự quyết định việc ở bên nhau hay là không. Chỉ cần họ đánh dấu tạm thời với bạn đời thì dù gặp ai có độ tương xứng cao hơn cũng không thể làm ảnh hưởng đến cuộc sống."
"Nhưng vì hai đứa còn quá nhỏ... Con không thể tìm người khác đánh dấu được, đúng không?"
Văn Cảnh lắc đầu: "Đương nhiên là không."
Bác sĩ Tôn: "Được rồi. Mẫu máu của hai đứa đã gửi đi kiểm tra. Do nó hơi phức tạp nên một tuần nữa mới có kết quả. Nhưng chú nghĩ độ tương xứng không dưới 95% đâu."
"Dựa theo kết quả nghiên cứu hiện tại, hai người có độ tương xứng hơn 90% sẽ càng lúc càng phụ thuộc vào pheromone của đối phương nếu ở gần nhau. Nếu không kiềm chế tốt, có thể trước tuổi thành niên hai đứa sẽ có biểu hiện như thể đã đánh dấu hoàn toàn, không thể sống thiếu người còn lại."
Văn Cảnh sửng sốt: "Không đánh dấu sẽ không tách rời được ạ?"
Bác sĩ Tôn: "Đúng thế, nghiên cứu về độ tương xứng cao ở Trung Quốc chỉ vừa mới bắt đầu, và cũng mới có hai trường hợp nghiên cứu mà thôi. Hiện giờ có một cặp như thế này... Họ là đôi bạn cùng lớn lên, từ lâu đã được gia đình hai bên hẹn cưới. Còn cặp kia là người ở thành phố khác, tình huống như nào chú cũng không rõ."
"Có một cặp nữa có độ tương xứng tới 92%. Nhưng do Omega có chồng sắp cưới, sau khi kết hôn cũng đánh dấu hoàn toàn nên sự phụ thuộc đối với người trước dần biến mất." Ông thở dài, "Mất đi một mẫu nghiên cứu."
Văn Cảnh:...
"Được rồi, chú nói nhiều quá nhỉ. Giờ nói về giấc mơ của con nhé. Dựa theo tình huống của các tình nguyện viên trước, họ nói là thường xuyên mơ thấy nhau, chỉ có cách ở gần, tiếp xúc thân thể mới giảm bớt tình trạng này... Vậy con cũng gặp tình trạng như thế đúng không?"
Văn Cảnh gật đầu.
Bác sĩ Tôn: "Tần suất thế nào?"
Văn Cảnh: "... Hồi trước ở gần nhau nhưng không mơ thấy gì. Nhưng bắt đầu từ tuần này thì đêm nào con cũng nằm mơ."
Bác sĩ Tôn lấy một tờ giấy kẹp vào bản, dùng bút ghi chú lại: "Con đã làm gì ở trong giấc mơ? An ủi nhau sao?"
Văn Cảnh im lặng một lúc rồi gật đầu.
Bác sĩ Tôn: "An ủi đến mức nào?"
Văn Cảnh: "Không trả lời được không chú?"
Khuôn mặt thiếu niên đỏ bừng lên.
Bác sĩ Tôn thở dài: "Được rồi, vậy tuần này hai đứa ít tiếp xúc cơ thể lắm đúng không?"
"Nói đúng hơn là không có ạ."
"Mức độ an ủi càng lúc càng nhiều đúng chứ?"
"... Dạ đúng vậy."
"Có thể thấy do thiếu pheromone nên cơ thể mới báo động trước."
Bác sĩ Tôn dừng một chút, đưa tờ giấy cho cậu xem: "Con có thể cho chú biết hành động an ủi xuất hiện nhiều nhất trong giấc mơ của con là gì được không?"
Văn Cảnh mím môi nhìn lướt qua tờ giấy, sau đó chậm rãi chỉ vào mục "Đánh dấu tạm thời".
"Còn hôn môi thì sao? Có không?"
Văn Cảnh cúi đầu nhìn mũi chân, đỏ bừng tai, gật đầu.
May là Phó Tinh Nhàn ra ngoài rồi.
Bác sĩ Tôn: "Con có cảm giác gì với thằng bé? Thích nó hửm?"
Văn Cảnh liếc ông một cái: "Vấn đề này không có trong mục cần hỏi."
Bác sĩ Tôn:...
"Chú chỉ hỏi để tham khảo thôi. Hiện tại Hiệp hội không lấy vấn đề đó làm tiêu chí để phán đoán. Vì chưa có gì chứng minh được "Thích" có phải là kết quả từ sự ảnh hưởng của pheromone hay không."
Văn Cảnh dạ một tiếng.
Vị bác sĩ này nhiều chuyện thật.
"Đề xuất của Hiệp hội Pheromone là: Nếu con phụ thuộc vào pheromone của người khác, thường xuyên mơ thấy họ, thì con nên ghi chú lại để xem hành động an ủi trong mơ nhiều tới mức nào. Để đưa ra phán đoán chuẩn nhất, con cần theo dõi cả thời gian hai người tiếp xúc với nhau. Giấc mơ giống như một lời cảnh báo sớm vậy, có thể nó đang nhắc nhở rằng cơ thể con đang thiếu và cần được bổ xung pheromone. Nếu mức độ an ủi trong mơ không nhiều, con có thể từ từ từ giảm bớt tiếp xúc cơ thể, cố gắng trì hoãn việc hình thành đánh dấu hoàn toàn giữa cả hai."
Văn Cảnh:!!!
Phải viết giấc mơ ra nữa sao? Xấu hổ quá.
Bác sĩ Tôn: "Nhưng chỉ dựa vào giấc mơ thôi thì chưa đủ. Sau này chú sẽ thường xuyên lấy mẫu máu và theo dõi sít sao tình hình của hai đứa. Tụi con còn nhỏ nên không cần nghĩ ngợi nhiều đâu. Vậy con còn thắc mắc gì nữa không? "
Văn Cảnh suy nghĩ một lúc rồi nói: "À... Kết quả kiểm tra độ tương xứng vẫn chưa có, con nghĩ giấc mơ không thể chứng minh độ tương xứng cao như chú đã nói đâu."
Bác sĩ Tôn mỉm cười: "Tại sao con lại nói như thế? Con có ví dụ nào để phản bác lại à?"
Thỉnh thoảng sẽ có vài bệnh nhân thách thức quyền hạn của bác sĩ, cậu bé trước mặt có lẽ là một trong số đó.
Văn Cảnh: "Trước khi quen biết Phó Tinh Nhàn, đêm nào con cũng mơ thấy một người. Dạo gần đây mới mơ khác đi thôi chú."
Nụ cười trên mặt bác sĩ Tôn dần biến mất.
"Đêm nào cũng mơ thấy?"
Văn Cảnh gật đầu: "Hồi còn bé con có quen một người, nhưng dù tìm kiếm rất nhiều nhưng không gặp lại được nữa. Sau đó con thường xuyên mơ thấy người đó, đồng thời luôn cảm thấy đó chính là Omega của con."
Bác sĩ Tôn trừng to mắt: "Omega của con sao?"
Văn Cảnh: "Con từng nghĩ mình sẽ phân hóa thành Alpha. Chú nhìn vóc dáng của con đi, cao như thế này đâu giống như những Omega khác."
Bác sĩ Tôn cau mày: "Lúc nhỏ con có làm xét nghiệm không?"
Văn Cảnh: "Dạ không."
Bác sĩ Tôn: "Vậy sao con lại nghĩ mình sẽ trở thành A?"
Văn Cảnh: "Con cũng không biết nữa."
Bác sĩ Tôn: "Chắc chắn đã xét nghiệm rồi, có khi con quên mất thôi."
Ông đứng dậy đi tới lui trong phòng: "Không thể nào... Chẳng lẽ người con từng gặp cũng có độ tương xứng cao với con sao? Còn sinh ra phụ thuộc pheromone? Nhưng lại là Omega?"
Bác sĩ Tôn nhìn Văn Cảnh: "Sao con biết người đó là O?"
Văn Cảnh: "Em ấy dịu dàng dễ thương, mùi hương trên người vô cùng ngọt ngào, nhìn chẳng giống Alpha chút nào cả."
Cũng có lý.
Bác sĩ Tôn: "Không đúng. Nếu con gặp O có độ tương xứng cao thì con đã phân hóa thành A rồi, đồng thời không chịu ảnh hưởng như thế này. Con gặp Phó Tinh Nhàn lúc nào thế?"
Văn Cảnh: "Sau khi kiểm tra thể chất ở trường và được thông báo con sẽ phân hóa thành O."
Bác sĩ Tôn:...
"Hay là hai đứa từng gặp nhau nhưng con không biết thì sao?"
Văn Cảnh giơ ngón tay cái lên: "Chú nói vậy cũng đúng."
...
Bác sĩ Tôn sờ cằm nhìn Văn Cảnh.
Một mẫu nghiên cứu pheromone hàng thật đang ở trước mặt, nhưng cứ khó hiểu thế nào ấy.
"Chừng nào rảnh chú sẽ xem kỹ lại. Bây giờ chú sẽ nói chuyện với Phó Tinh Nhàn."
Văn Cảnh đi ra ngoài chơi tiếp game "Bảo vệ củ cải", Phó Tinh Nhàn thì cầm bản báo cáo đi vào trong.
Trò chuyện với cậu bạn này khiến bác sĩ Tôn cảm thấy thả lỏng hơn nhiều, cửa phòng vừa đóng, ông đã vội lên tiếng.
"Người có độ tương xứng cao với Văn Cảnh không chỉ có một mình con."
Phó Tinh Nhàn đưa báo cáo cho ông, xoay người ngồi xuống: "Con biết."
Bác sĩ Tôn ngạc nhiên: "Con biết?"
Phó Tinh Nhàn: "Lúc trước cậu ấy từng nói với con rằng bản thân thường mơ thấy một Omega."
Bác sĩ Tôn:...
"Vậy là thằng bé không thích con mà thích đối thủ của con hả?"
Phó Tinh Nhàn dựa vào ghế sô pha, khoanh tay: "Con không đến đây để tám chuyện với chú."
Bác sĩ Tôn: "Thôi được, gần đây con có nằm mơ không?"
"Dạ có."
"Tần suất thế nào?"
"Ngày nào cũng có."
"Thường mơ thấy Văn Cảnh đúng chứ?"
"Dạ."
"Trong mơ hai đứa làm gì?"
Phó Tinh Nhàn nhìn ông.
Bác sĩ Tôn giơ tờ giấy trong tay lên: "Bản đánh giá độ tương xứng của Hiệp hội Pheromone đàng hoàng nhé."
Phó Tinh Nhàn thấy những mục mức độ an ủi kia, vươn tay ra: "Con sẽ tự viết."
Bác sĩ Tôn đưa bản đánh giá và cây bút cho anh.
Đầu bút lia tới mục đầu tiên, nắm tay.
Đầu bút lắc khẽ, nhưng không chọn.
Bác sĩ Tôn nhướng mày, không nắm tay sao? Trong sáng đến vậy à?
Phó Tinh Nhàn nhìn mấy mục phía dưới, chần chừ một lúc rồi làm tiếp.
Hôn, chọn.
Ôm, chọn.
...
Đánh dấu tạm thời, chọn.
Đánh dấu hoàn toàn, chọn.
Ranh con này, chỉ có nắm tay là bỏ qua.
Bác sĩ Tôn nhận lại bản đánh giá, không kìm được mở miệng hỏi: "Chẳng lẽ con nhịn đến mức hỏng người luôn rồi hả?"
Phó Tinh Nhàn chống tay lên trán, cúi đầu nhìn sàn gỗ: "Vấn đề này không có trong bản đánh giá, con từ chối trả lời."
Hai đứa này còn trả lời giống nhau nữa.
Bác sĩ Tôn: "Chú nói với Văn Cảnh rồi, tụi con cần kiểm soát tần suất tiếp xúc cơ thể. Có thể dựa theo nội dung giấc mơ và kết quả xét nghiệm máu bên chú để điều chỉnh. Riêng báo cáo độ tương xứng thì đợi thêm một tuần nữa mới có..."
"Nếu độ tương xứng của cả hai thật sự vượt qua 90%, Hiệp hội Pheromone sẽ cử chuyên gia xuống theo dõi tình hình. Chú có hỏi ý kiến của ông Phó, ông ấy nói không sao, có thể phối hợp theo họ."
"Phải rồi, con nhớ kéo Văn Cảnh đi tập thể dục chung. Thần kinh suy nhược cộng thêm cơ thể suy nhược nên trông thằng bé nghiêm trọng hơn con nhiều." Bác sĩ Tôn dừng một chút, "Nhưng vẫn nhờ có nhà con chăm tốt nên nhìn thằng bé có da có thịt hẳn. Chứ lúc trước khi phân hóa nó ốm lắm, mặt mày còn xanh xao nữa."
"Việc cuối cùng, hai đứa phải đi khám sức khỏe tổng quát. Nội dung khám chú gửi cho quầy lễ tân rồi nha."
Phó Tinh Nhàn rời khỏi phòng khám, nhìn thấy Văn Cảnh đang ngồi chơi điện thoại.
Anh đưa tay ấn nút nguồn, trong phút chốc, màn hình điện thoại chuyển sang màu đen.
Văn Cảnh ngẩng đầu: "Cậu làm gì vậy?"
Phó Tinh Nhàn: "Nghỉ mắt chút đi, lát nữa chúng ta đi khám sức khỏe."
Văn Cảnh thấy hơi bực bội.
Phó Tinh Nhàn nhìn cậu, đúng là sắc mặt cậu đã tốt hơn trước rất nhiều.
"Nhìn tôi làm gì?"
"Bác sĩ Tôn nói cậu mập."
...
Văn Cảnh sờ bụng của mình, cảm thấy nó vẫn phẳng lì như cũ.
"Đi thôi." Phó Tinh Nhàn nắm tay cậu kéo ra ngoài.
"Khoan đã!" Văn Cảnh muốn rút tay nhưng không được: "Bác sĩ nói phải kiểm soát tần suất tiếp xúc cơ thể!"
Phó Tinh Nhàn: "Dựa theo giấc mơ của tôi thì nó chưa là gì đâu."
Văn Cảnh híp mắt nhìn anh: "Thế cậu mơ thấy gì?"
Phó Tinh Nhàn: "Còn cậu? Cậu đã mơ thấy gì?"
Văn Cảnh ngậm miệng lại.
Giấc mơ của cậu... khá là phức tạp.
Công bằng mà nói, không nên hỏi sẽ tốt cho cả hai.
Phó Tinh Nhàn nhìn vẻ mặt của cậu, sau đó quay đầu gõ cửa phòng khám.
"Nếu giấc mơ của hai người không nhất trí thì phải dựa theo ai ạ?"
Bác sĩ Tôn: "Dựa theo Văn Cảnh nhé."
Phó Tinh Nhàn khựng người: "Dựa theo Omega?"
Bác sĩ Tôn: "Không phải. Vì trước mắt chưa có chỉ đạo gì, nhưng hai đứa... Con có thể nhịn được, còn thằng bé thì không, thế nên nên dựa theo giấc mơ của thằng bé."
"Con cảm ơn." Phó Tinh Nhàn lạnh lùng đóng cửa lại.
"Phụt ~" Văn Cảnh bật cười thành tiếng.
...
Hẹn lịch khám trước không chỉ có hai người họ, nhưng may mắn là người xếp hàng không nhiều, đằng trước cũng chỉ có 2, 3 người thôi.
Văn Cảnh buồn chán ngồi xuống ghế bên cạnh.
Cậu kéo nhẹ góc áo của Phó Tinh Nhàn: "Anh trai, tôi muốn mượn điện thoại của cậu."
Phó Tinh Nhàn lạnh nhạt hỏi: "Cậu không có điện thoại à?"
Văn Cảnh: "Kỷ lục trong game đều nằm trên điện thoại của cậu, tôi không muốn chơi lại từ đầu."
Phó Tinh Nhàn im lặng nhìn cậu.
Văn Cảnh ít khi chơi game nên có hơi phấn khích. Cậu đảo mắt, nắm lấy tay Phó Tinh Nhàn.
"Anh trai à, cho tôi mượn chơi một lát đi ~"
Phó Tinh Nhàn xoa ngón tay cậu rồi đan hai tay vào nhau: "Nắm tay thì làm sao chơi game được?"
Văn Cảnh rút tay đổi sang ôm cánh tay anh: "Vậy làm thế này thì sao?"
Phó Tinh Nhàn cười khẽ: "Năm phút."
Văn Cảnh: "Hả? Chỉ mượn chơi năm phút thôi à?"
Phó Tinh Nhàn: "Ôm năm phút sẽ để cậu chơi thỏa thích."
Văn Cảnh: "... Được."
Danh Sách Chương: