Cô ta lập tức há hốc khi biết tin mình bị đuổi việc: “Điên rồi sao, dựa vào cái gì mà đuổi tôi chứ! Tôi muốn gọi cho chủ tịch chi nhánh!”
“Gọi con khỉ ấy, bây giờ sếp vừa nghe thấy tên cô là muốn đấm chết cô rồi, chạy nhanh đi! Cô có bản lĩnh thật đấy, gặp ai cũng dám đắc tội. Cút đi cho tôi, ngay và luôn!”
Rụp!
Cuộc gọi bị ngắt ngay sau đó.
Người phụ nữ ấy bỗng cảm thấy đầu óc choáng váng, hai bên tai kêu ù ù.
Cô ta là quản lý cửa hàng có năng lực nhất khu vực này, tiền hoa hồng hằng tháng có thể lên tới hàng chục nghìn, thậm chí có khi còn được một trăm nghìn. Nhân viên cốt cán như cô ta mà lại bị sa thải nhanh như thế ư?!
“Mình… bị đuổi việc ư?! Bị đuổi ư?!”, Chu Huyên lẩm bẩm.
Có lẽ cô ta vẫn chưa thể bình tĩnh lại sau chuyện vừa rồi.
Nếu cô ta mất việc thì nhà sang, xe xịn phải làm sao đây, tiền cho con du học phải làm sao đây, cả đống thẻ tín dụng phải biết giải quyết thế nào đây?!
Tinh tinh tinh…
Đương lúc cô ta hốt hoảng, điện thoại bỗng reo lên lần nữa.
“Có nhầm lẫn gì phải không, tôi biết ngay là có nhầm lẫn mà! Sao sếp có thể sa thải tôi chứ, các vị thật hài hước!”, Chu Huyên cầm điện thoại, cười lúng túng.
Nhưng cô ta còn chưa nói xong thì nụ cười trên mặt đã cứng đờ.
“Không hề nhầm lẫn, tôi quên thông báo cho cô một chuyện thôi! Sau khi cô nghỉ việc, vị trí quản lý cửa hàng này sẽ được giao cho người mới đứng trước mặt cô, từ nay trở đi, đó sẽ là quản lý cửa hàng này. Còn cô, mau thu dọn đồ đạc rồi cút đi!”
“Tút tút tút tút!”
Sau khi cúp điện thoại, toàn bộ nhân viên trong cửa hàng đều nhận được tin nhắn.
Giấy bổ nhiệm quản lý cửa hàng mới, mọi người đồng loạt nhìn về phía cô thực tập sinh kia, ngay cả bản thân cô ấy cũng ngỡ ngàng, sao mình mới bán được mỗi một bộ quần áo mà đã trở thành quản lý cửa hàng này rồi?!
…
Bên ngoài trung tâm mua sắm.
Tần Lan tự nhiên ngồi vào ghế phụ, đeo kính râm lên, trở lại dáng vẻ kiệm lời.
“Lái xe, đến nhà tôi!”
Mạc Hiển ngồi ở ghế lái, một tay chống cằm, nhỏ giọng nói: “Ờm… sinh nhật ông nội cô, tôi có nên chuẩn bị gì không?! Tuy tôi đến đó đã là món quà tuyệt vời nhất rồi, nhưng dù sao cũng là lần đầu gặp mặt, không hay lắm!”
“Xí! Anh thì chuẩn bị được gì chứ?! Đừng lãng phí thời gian nữa, dù anh tặng gì thì lát nữa bọn họ cũng khinh thường thôi, chi bằng đi tay không đến đó!”, ngồi tựa vào ghế phụ, Tần Lan khoanh tay lại, lạnh lùng đáp.
“Cô đã nói vậy, tôi có thể tặng quà bình thường sao?! Nhưng đúng là nhất thời tôi chưa nghĩ ra nên tặng gì, hay là tôi nấu một bát mì Dương Xuân nhé?!”
“Ha ha!”
Tần Lan cười khẩy, tuy không nói ra, nhưng tiếng cười này đã tỏ rõ “ý kiến này bị bác bỏ”.
Đề xuất hay quá, mong anh đừng bao giờ đề xuất nữa!
“À này, sao ban nãy anh biết Dương Khải ‘không được’ trong chuyện kia thế? Đừng nói là anh đoán nhé?!”, Tần Lan khó hiểu hỏi.
Mạc Hiển nhún vai không đồng tình: “Cô hỏi chuyện này à, tôi am hiểu Đông y mà! Vọng văn vấn thiết, nhìn mặt chẩn bệnh, đây là kỹ năng cơ bản nhất. Trông anh ta yếu ớt như vậy, bảo anh ta kéo dài được mấy giây đã là đề cao lắm rồi, cái tên ấy thật sự ‘không được’!”
“Anh vừa nhìn một cái đã biết anh ta mắc bệnh gì ư?”
“Đấy là kỹ năng cơ bản, cô đừng kinh ngạc nhìn tôi như vậy. Ví dụ như tôi vừa nhìn một cái đã biết kinh nguyệt của cô không đều, điều này có liên quan đến chuyện cô thường xuyên nổi giận, nội tiết rối loạn, nên tìm một người đàn ông để điều chỉnh giúp cô, bệnh này ắt sẽ khỏi! Tôi đây bất tài, sẵn lòng chịu uất ức một chút!”
“Hôm nay anh không biết liêm sỉ đến thế cơ à?!”
“…”