• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc Hứa Nhất Nặc biết Triệu Diệc Tinh chính là Chiêu Chiêu, cô thực sự rất bất ngờ. Cho dù là ký ức còn sót lại của nguyên chủ, hay là cô từng nhìn thấy tivi. Triệu Diệc Tinh trong suy nghĩ của cô là người vừa dịu dàng vừa lạnh lùng, là hoàng tử quý tộc nho nhã trong giới giải trí, vừa có EQ và IQ cao.

Làm sao có thể là một kẻ vừa kiêu ngạo vừa cố chấp, thỉnh thoảng lại nói ra mấy câu nói khiến cô tức chết. Còn cô cố tỏ ra dịu dàng kiên nhẫn dỗ dành anh.

Hiện tại thì Hứa Nhất Nặc đã hiểu, không nên tin tưởng hình tượng xây dựng của nghệ sĩ.

"Vì sao em lại giữ im lặng?" Triệu Diệc Tinh kéo người bên cạnh ngồi xuống, đang định bỏ tay ra, anh nhận ra cô đang đắm chìm trong hồi ức, không để ý đến mọi thứ xung quanh. Hoặc đang giả bộ không để ý đến.

Hứa Nhất Nặc lạnh lùng nói: "Sợ gây ồn ào làm ảnh hưởng đến anh. "

Triệu Diệc Tinh bật cười: "Em thực sự rất lợi hại. Cố tình khiêu khích để anh cãi nhau với em.

Được rồi, vậy chúng ta nói đến vấn đề lần trước chưa nói hết?"

"Vấn đề gì vậy?"

"Tại sao em cứ khăng khăng đòi thoát fan. Anh nhớ mình chưa từng gây ra chuyện gì, hoặc làm ảnh hưởng đến hình tượng trong lòng fan hâm mộ. "

"............"

Đi một vòng lớn cuối cùng lại quay về điểm xuất phát, Hứa Nhất Nặc không muốn cùng anh nhắc đến vấn đề này. Dựa theo suy nghĩ Chiêu Chiêu lúc đó mới chỉ hạt mần thì bây giờ biến thành cây lớn, nếu còn kéo dài mọi chuyện càng trở nên rắc rối. Cô cúi đầu xuống nhìn lọ thuốc trong tay, lại nhớ tới chuyện xảy ra ngày hôm sau, sau một hồi đắn đo suy nghĩ, cô quyết định nói ra.

"Khi thần tượng quá nổi tiếng, fan ngày càng đông, sẽ càng có nhiều fansite chạy theo chụp ảnh. Nhiều khi sẽ xảy ra một vài tình huống ngoài ý muốn giống như ngày hôm nay.” Hứa Nhất Nặc quay đầu lại hỏi, "Anh có biết Mộ Nhiên không? Một trong những cô gái đã gây ra cuộc tranh cãi ngày hôm nay. "

Triệu Diệc Tinh khẽ gật đầu: "Có ấn tượng về cái tên này. Lúc Trần Lạc lướt weibo đã từng kể lại cho anh nghe. "

Hứa Nhất Nặc nửa thật nửa đùa nói: "Không phải giữ an toàn là quan nhất sao, thoát fan đã bảo đảm tính mạng. "

Triệu Diệc Tinh: "Ý em là sao?"

Hứa Nhất Nặc: "Anh ngày càng nổi tiếng, fan hâm mộ ngày càng nhiều. Lúc anh xuất hiện thường xuyên xuất hiện cảnh chen lấn xô đẩy nhau. Lần trước là Tiểu Lam, lần này Bánh Su Kem. Nhỡ lần sau là em thì sao? Đang đi đột nhiên bị các fan hâm mộ đẩy ngã. "

Nghe cô giải thích, Triệu Diệc Tinh cũng đoán lý do. Ở nước ngoài, đã từng xảy ra nhiều vụ việc fan chân lấn xô đẩy nhau trong buổi concert. Tuy tình hình trong nước không đến mức nghiêm trọng như vậy. Nhưng mỗi lần xuống máy bay, nhìn thấy đám đông đang chờ, anh cũng rất lo lắng.

Hứa Nhất Nặc tiếp tục nói: "Anh có biết một số fansite hoặc sasaeng fan còn trèo tường vào trường quay để lén chụp hình không?"

Triệu Diệc Tinh suy nghĩ một lúc: "Lúc đó anh quay phim nên không để ý đến mấy chuyện này. "

Mẹ kiếp, đây chính là hào quang nam chính không nhiễm bụi trần.

"Anh đã hiểu. Anh sẽ lên tiếng nhắc nhở fan hâm mộ giữa lý trí theo đuổi thần tượng. Sau đó, bảo Trần Lạc viết bài thông báo, xét nghiêm túc vấn đề xảy ra ngày hôm nay và nhắc nhở mọi người phải giữ an toàn. "Triệu Diệc Tinh quay sang nhìn cô, khẽ bật cười nói, "Cho nên, bởi vì anh quá nổi tiếng. Em cảm thấy nguy hiểm nên mới thoát fan, chuẩn bị chuyển sang hâm mộ người kém nổi hơn?"

"Hả????" Đề tài đột nhiên thay đổi, Hứa Nhất Nặc nhìn ra được cảnh tượng đám Mộ Nhiên bị fan mắng chửi, vẻ mặt ngơ ngác, "Hâm mộ người kém nổi hơn, là ai vậy?"

Triệu Diệc Tinh nhìn Hứa Nhất Nặc

Anh nhớ rất rõ, cô ôm gối ngồi trên ghế sofa ngọt ngào gọi “Tiểu Hi Hi”. Mím chặt môi, vội vàng nắm chặt tay Hứa Nhất Nặc.

Lần này, Hứa Nhất Nặc mới nhận ra hai người vẫn còn đang nắm tay nhau, hơi nóng ấm áp càng trở nên rõ ràng trước đêm khuya gió lạnh. Nhịp tim cô đập ngày càng nhanh, lặng lẽ rút tay về.

Triệu Diệc Tinh không ngăn cản, khẽ nói: "Làm sao vậy?"

Hứa Nhất Nặc khẽ lắc đầu nói: "Tê."

Triệu Diệc Tinh: "........."

Đã quen rồi, chỉ là tình tiết nhỏ.

Hứa Nhất Nặc không bình tĩnh như bên ngoài thể hiện, ánh trăng trên bầu trời hòa với ánh đèn, vừa đủ ấm áp, cùng nhau ngồi trên xích đu, bầu không khí trở nên kỳ lạ.

Hai người im lặng một lúc, cố gắng tìm chủ đề: "Căn phòng rất đẹp, cảm ơn anh. Đúng là Idol cưng chiều fan nhất giới giải trí."

Triệu Diệc Tinh hừ một tiếng: "Vừa nãy ở trong điện thoại em đã cảm ơn anh rồi."

Hứa Nhất Nặc: "Ha ha ha. Thật à! Không ngờ tiền phòng lại rẻ như vậy. So với căn phòng lần trước bọn em ở thì tiện nghi hơn rất nhiều. Lúc bọn em bước vào phòng ai cũng vui và phấn kích. À, tại sao anh lại đặt phòng rẻ như vậy, anh có thẻ VIP à?"

Triệu Diệc Tinh: "...... Ừ."

Đương nhiên bởi vì sợ tiền đắt quá bọn em không chịu ở lại. Triệu Diệc Tinh quay sang nhìn cô, vừa giận vừa buồn cười, càng ngày càng cảm thấy mình ngốc đi. Khi ở bên cạnh Hứa Nhất Nặc, anh cảm thấy chính Chiêu Chiêu. Quên mất thân phận diễn viên nổi tiếng của mình.

“Vậy lần này bọn em định ở lại đây bao lâu? Anh ngày nào cũng có cảnh diễn. Thời gian đi làm và tan làm cũng tầm đấy. Hoặc em có muốn diễn thử diễn viên quần chúng không?"

"Ở lại tầm khoảng bốn ngày, bộ phim Cẩm Thư Hành quản lý rất chặt chẽ. Bọn em đều fan chấp hành tuân thủ theo quy định. Không trèo tường không lẻn vào. Mỗi ngày khi anh đi quay phim. Bọn em chờ ở khách sạn cùng trường quay. Chắc là cũng giống nhau thôi. Nên chỉ cần ở lại 4 ngày là đủ. "

"............ Bọn em rất gương mẫu. Đáng khen. "Triệu Diệc Tinh cắn chặt răng, "Bộ phim này anh có rất nhiều tạo hình. "

Hứa Nhất Nặc xua tay nói: "Em đã có lịch hẹn trước Chu Hi. Sắp tới, anh ấy chuẩn bị quay bộ phim mới. Khi nào rảnh em lại đến thăm anh sau. "

Triệu Diệc Tinh nhíu mày: "Phim mới? Là bộ phim do Diệu Văn đầu tư sao? Người đóng vai nữ chính là thực tập sinh của chương trình “Girls Over Flower”

Hóa ra anh cũng biết chuyện này sao!!!.

Hứa Nhất Nặc trợn tròn mắt lên nhìn. Trời ơi!

Chẳng lẽ Tiểu Hi Hi đã lọt vào tầm ngắm nam chính?

Nhận ra cô đang ngạc nhiên, Triệu Diệc Tinh còn ngạc nhiên hơn cả cô, bình tĩnh nói: "Diệu Văn đã bỏ ra số tiền lớn đầu tư cho bộ phim này. Sau này sẽ chiếu vào khung giờ vàng. Sẽ trở thành bộ phim hot. Còn em, em sắp chụp ảnh tạp chí cho Chu Hi à?"

Hứa Nhất Nặc thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu lên bật cười nói: "Không phải chụp hình tạp chí. Vì nể tình em nên cậu đồng ý làm người mẫu. Với lại ông chủ… À, chính là Vu Tư Gia đó. Lần trước anh còn cùng em đi đến gặp “chú” đấy. Ha ha ha. Anh bố trí cho em một chút bài tập thực hành. "

"Bài tập về nhà?"

"Tác phẩm đề xuất, hai chủ đề. Nếu tạm thời đi thuê người mẫu hiệu quả sẽ không tốt bằng minh tinh. Hơn nữa, em với Chu Hi từng hợp tác, cả hai rất ăn ý. Dễ dàng tạo ra được một tác phẩm đẹp. "

Nghĩ đến lời vàng ngọc ông chủ cao quý lạnh lùng. Hứa Nhất Nặc dựa theo bản năng khẽ lè lưỡi. Triệu Diệc Tinh sau khi nghe xong, lông mày nhíu chặt lại, có hơi đau đầu.

Chỉ mới hợp tác với nhau một lần, sao có thể là khẳng định rất ăn ý được chứ?

Hết lần này đến lần khác, Hứa Nhất Nặc càng nói càng hăng hái, vui vẻ chia sẻ với Triệu Diệc Tinh: "Trước kia, Vu Tư Gia từng chụp rất nhiều ảnh tạp chí cho anh. Anh ấy rất giỏi và rất sáng tạo, ý tưởng độc đáo. Em mới theo học anh ấy chưa được bao lâu, trình độ đã được nâng cao. Anh ấy hứa sau này giới thiệu công việc cho em. "

Triệu Diệc Tinh đắn đo suy nghĩ, ngẩng đầu lên ngắm trăng, hôm nay mặt trăng rất đẹp là một điềm tốt, ho nhẹ một tiếng: "Cần tìm người mẫu chuyên nghiệp, không cần phải làm phiền Chu Hi đâu. "

"Không phiền, không phiền. Chỗ Chu Hi đang ở rất gần với khu phố chúng ta "

"Anh cũng có thể. "

"???"

Hứa Nhất Nặc sững sờ tầm vài giây, mới hiểu từ “có thể” này có ý gì. Cô nhìn thẳng vào cặp mắt bình tĩnh của đối phương, mới xác nhận rằng mình không nghe nhầm.

“Anh trai bây giờ còn đang bận quay phim, lấy đâu ra thời gian?!"

"Lúc quay về khách sạn thì vẫn có thời gian."

"Anh không cần đọc kịch bản sao?"

"Trước khi chuẩn bị đóng phim, anh không nhận bất cứ hoạt động nào chỉ vì muốn thời gian để nghỉ ngơi?"

Hứa Nhất Nặc giơ ngón tay cái lên: "Giác ngộ vô cùng cao, trông cậy vào anh cứu vãn hình tượng phái lưu lượng. Nhưng chủ đề lần này khác với bộ ảnh thông thường. Ở đây không có đủ dụng cụ. "

Triệu Diệc Tinh tay chống cằm, bật cười nói: "Đoàn làm phim có bảng đánh bóng và bối chí ánh sáng, nếu cần dùng thì có nhờ Trần Lạc đi mượn. "

"Anh Trần làm được cả chuyện này sau?"

"Anh ấy có thể làm được tất cả mọi việc. "

Ok, quả nhiên “dì giúp việc” truyền thuyết. Biết làm tất cả mọi việc, đúng là một người toàn năng.

Hứa Nhất Nặc đắn đo suy nghĩ: "Liệu có làm phiền đến anh không? Lịch trình anh đã kín. Không đọc kịch bản cũng phải đọc thoại với bạn diễn, hoặc đi ăn cơm v.v. "

Triệu Diệc Tinh im lặng nhìn cô, đôi mắt giống như mặt hồ không nhìn rõ cảm xúc. Khiến người bị nhìn cảm thấy không được tự nhìn, ánh mắt di chuyển tới di chuyển lui. Lỗ tai đỏ ửng lên.

“Buổi tối, anh thường để trống lịch. Làm vậy thoát ra khỏi vai diễn và tránh gặp rắc rối. À, hay là Nhất Nặc đang xấu hổ?"

"!!!!!"

Hứa Nhất Nặc không thể diễn tả được cảm xúc lúc này của mình, cả hai đời cô chưa từng xấu hổ như vậy. Giống như chú mèo bị dẫm phải đuôi.

“Đừng nghịch nữa, con yêu. Lúc chị hát ru cho em ngủ còn không cảm thấy xấu. Chụp ảnh việc rất bình thường tại sao chị lại phải xấu hổ? Chị đứng cương vị người trưởng thành thấu hiểu cho nhau, hiểu chưa?"

"............"

Triệu Diệc Tinh đang định trêu chọc cô, để cô nhận ra mình không hề thua kém Chu Hi về biểu cảm đến khuôn mặt. Không cần phải lặn lội xa xôi. Người cần tìm đang ngay trước mặt.

Triệu Diệc Tinh giật giật khóe miệng: "Đúng vậy, Nhất Nặc nói gì cũng đúng. Vậy quyết định như vậy nhé?"

Hứa Nhất Nặc vỗ ngực chứng minh mình không hề chột da: "Được rồi! Cảm ơn anh vì đã giúp đỡ. Nói không chừng, sau này chúng ta sẽ hợp tác với nhau. Diễn tập trước cũng không tệ. "

Triệu Diệc Tinh nở nụ cười mãn nguyện: "Ừ. "

Hứa Nhất Nặc nhìn đồng hồ đã đến lúc phải về, đứng dậy định quay về phóng. Triệu Diệc Tinh nói ngắm trăng đủ rồi, hai người đi về cùng nhau.

Vào giờ này, mọi người vẫn chưa quay xong cảnh quay tối này. Hai người đi cạnh nhau không ngờ vô tình gặp phải người khác. Lúc bước vào thang máy, nghe được tiếng bước chân, cô rất hoảng sợ.

"!!!!" Hứa Nhất Nặc cố gắng kiềm chế tiếng hét, cố giữa sự đoan trang trưởng thành. Cho đến khi nhìn thấy rõ khuôn mặt người kia, có chút bất ngờ và phấn khích, "Là anh sao? Bạn của Triệu Diệc Tinh? Hôm nay em đã làm phiền đến anh rất nhiều. "

Đối phương quay sang nhìn Triệu Diệc Tinh, bình thản nói: "Ừ, là bạn. "

Triệu Diệc Tinh ho nhẹ một tiếng: "Anh ấy tên Lâm Tô. Em mau đi đi. Anh cũng phải quay về phòng nghỉ ngơi."

Hứa Nhất Nặc giữ nụ cười lịch sự, nhìn Lâm Tô khẽ gật đầu chào, vội vàng bước vào trong thang máy.

Chờ đến khi cánh cửa thang máy đóng lại. Lâm Tô không chớp mắt lạnh lùng nói: "Bạn bè."

Triệu Diệc Tinh một tay đút túi quần, nhìn bảng điện tử: "Đừng để ý đến mấy tiểu tiết nhỏ, anh họ. "

Lâm Tô Vi hơi nâng cằm lên quay sang nhìn anh: "Vậy cô bé kia, cũng là bạn bè?"

"Vâng. "

"Bạn gái?"

"............ Chưa phải. "

"Ồ, hóa ra chưa thành, xem ra tiến triển có vẻ không thuận lợi. "Lâm Tô bước vào trong phòng, “Nhưng đây cũng xem chuyện vui đấy. "

".................."

Triệu Diệc Tinh tại sao Hứa Nhất Nặc lại xuất hiện trong cuộc đời anh. Đây chính sự sắp đặt tốt nhất, để anh tràn luyện ý chí và bình tĩnh. Lần này, không hề bị Lâm Tô chọc cho tức chết, thậm chí còn muốn gọi điện cho Trần Lạc.

Tối nay, Trần Lạc có hẹn bạn học cũ đang uống rượu ở quán bar, lúc nhận được điện thoại của Triệu Diệc Tinh, có hơi bất ngờ, còn tưởng mình uống nhiều nên nghe nhầm.

“Đoàn làm phim cử người trông coi và quản lý. Cậu muốn mượn mấy thứ này về làm gì. "

"Ừ, là quy định hả. Vậy thì thôi. "

"Này, khoan đã. Nếu muốn mượn vẫn có thể mượn được. Nhưng phải cho tôi biết lý do? Cậu định mở studio chụp hình à?"

Vừa có mượn lại không phá vỡ quy định là tốt rồi. Triệu Diệc Tinh tìm bừa một cái cớ, nói gần đây lúc quay phim không thể phát huy trạng thái tốt nhất, muốn ở khách sạn luyện đứng trước máy quay. Và cũng lâu rồi không chụp hình tạp chí, tập luyện các biểu cảm cũng là một bài tập luyện cần thiết của diễn viên top đầu.

Trần Lạc uống chút rượu, đầu óc lâng lâng, vỗ ngực hứa mai sẽ đi đến nói chuyện đạo diễn và người quản lý thiết bị.

Vừa cúp máy, Triệu Diệc Tinh thở phào nhẹ nhõm. Lâm Tô vừa tắm xong, lau khô mái tóc, ném lon soda về phía anh.

“Nói cho anh biết, cô gái kia là ai. "

- -----oOo------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK