Mục lục
Chiều Hư Vai Phản Diện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Tùy Khâm không nhìn những người khác, một mạch kéo Lâm Bạch Du rời khỏi đám người, khi đi tới cầu vượt ở cách đó không xa mới buông tay ra.

Anh đứng ở trên cầu vượt, nắm lấy lan can, cơn gió nhẹ thổi qua làm bay tóc mái nhỏ vụn của anh, lộ ra khuôn mặt bướng bỉnh.

“Cậu là Bồ Tát à?”“Cái gì?”“Không biết tránh đi sao?”Lâm Bạch Du bị hỏi đến ngẩn ra, nghiêm túc nói: “Cậu ấy là bạn của tôi, tôi không thể tránh đi, nếu là cậu, tôi cũng sẽ không tránh.

”Cô thường xuyên nói những lời như thế này, nhưng lần nào cũng có thể khiến Tùy Khâm không còn lời nào để nói.

Anh quay người lại, dựa lưng trên lan can, khuỷu tay tùy ý đặt lên lan can.

Lâm Bạch Du cũng dựa vào lan can, đối mặt với anh: “Cậu có biết không? Trong mơ, tôi không có nốt ruồi ở giữa mày này.

”Ngón tay cô sờ lên, rõ ràng làn da xung quanh đều bằng phẳng như nhau, nhưng cô lại biết ở vị trí nào.

“Có lẽ cả đời này của tôi đều phải làm Bồ Tát.

”Tùy Khâm nhìn chằm chằm nốt ruồi đỏ kia, giống như giọt máu tươi đọng lại trên mặt, nếu cứ tiếp tục nhìn, anh sẽ muốn chạm vào.

Rất muốn, rất muốn.

Anh tránh ánh mắt: “Cậu suy nghĩ nhiều rồi, Bồ Tát cũng sẽ không tìm người nhỏ như cậu vậy.

”Lâm Bạch Du bị anh đả kích cũng không cảm thấy thất vọng: “Đương nhiên chỉ là nghĩ thôi.

”Sao có thể là thật được.

-Hội thao còn chưa bắt đầu, tất cả mọi người không biết kết quả của chuyện này là gì, chỉ biết khi Trương Bộ đi ra ngoài, biểu cảm rất khó coi.

Phương Vân Kỳ vẫn là dáng vẻ cà lơ phất phơ kia, cũng không ai nhìn ra cậu có phải chịu hình phạt gì hay không.


Những việc này đều không bằng chuyện khác, trọng điểm mà bọn họ chú ý vẫn đặt trên người Tần Bắc Bắc.

Bởi vì hóng chuyện luôn là việc người ta thích nhất.

Mái tóc uốn ngắn xinh đẹp trên đầu Tần Bắc Bắc, bây giờ mọi người đều biết đó là tóc giả, mỗi khi đi ngang qua người cô ấy đều sẽ quay đầu lại nhìn.

Mỗi lần như vậy luôn bị Phương Vân Kỳ trừng lại: “Nhìn cái gì mà nhìn!”Rõ ràng lúc trước cậu vẫn còn đang hâm mộ Tùy Khâm có được đôi mắt chỉ cần liếc một cái đã phát hiện ra camera quay lén và ánh mắt nhìn trộm mình, bây giờ hình như cậu cũng có được năng lực này.

Nhưng bây giờ cậu không muốn.

Phương Vân Kỳ nhìn sang cô gái ở bên cạnh, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi.

”Tần Bắc Bắc không nghe rõ: “Cậu nói cái gì?”Phương Vân Kỳ lặp lại lần nữa: “Xin lỗi, hồi sáng tôi không nên nói cậu như vậy.

”Tần Bắc Bắc đã sớm quên chuyện trước đó, nghe cậu nhắc tới mới nhớ lại, ngây ra: “Cậu nói chuyện đó à, không có gì đâu.

”Cậu không biết, người không biết không có tội.

Là do lúc đó cô ấy quá nhạy cảm.

Tần Bắc Bắc dừng chân lại: “Phương Vân Kỳ, cảm ơn cậu.

”Cảm ơn cậu đã ra mặt vì tôi.

Cô trang trọng như vậy, ngược lại khiến Phương Vân Kỳ không biết phải làm sao: “Cái đó…”Tần Bắc Bắc tức giận: “Cậu nói lắp?”Phương Vân Kỳ: “Đương nhiên không phải!”Cậu cũng không biết phải đáp lại như thế nào.

“Cái đó… Thật ra cậu như vậy cũng rất xinh đẹp, thật đó.

”“Cậu đừng nói nữa.

”“Ơ…”Phương Vân Kỳ cảm thấy mình lại nói sai rồi.


Tần Bắc Bắc nhìn dáng vẻ ngây ngốc của cậu, lại nhón chân qua nói: “Thật ra, lúc nãy cậu đánh cậu ta, trông rất đẹp trai.

”“Hả?”Châu Gia Tuấn đi ra khỏi trạm phát thanh, nhìn thấy hai người đang nói chuyện, lại nghĩ tới trước đó nhìn thấy cái đầu trọc của Tần Bắc Bắc, nắm chặt tay rồi quay đầu đi.

Lúc trước Tần Bắc Bắc thích và quen với việc mọi người nhìn mình chăm chú, cô ấy cũng hy vọng có nhiều người hâm mộ mình hơn, bây giờ, những ánh mắt đó giống như mang theo ý nghĩ khác nên đột nhiên không thấy thú vị nữa.

Tần Bắc Bắc cười châm biếm trong lòng.

Thích cái gì chứ, nói thì dễ nghe, còn không phải là coi trọng mặt của cô ấy sao.

Một người trọc đầu cũng không chấp nhận được, sự yêu thích đó thật rẻ tiền.

Cô ấy tin rằng, cho dù trên mặt Tùy Khâm có sẹo, Lâm Bạch Du cũng vẫn thích.

Đây là sự khác nhau giữa người với người.

-Chuyện này đến cuối cùng, đọc tờ giấy trên trạm phát thanh lại thành thứ yếu.

Châu Văn Vũ suy nghĩ nửa ngày, định gọi Lâm Bạch Du và Tần Bắc Bắc phụ trách một ngày trong đó, ngày khác lại gọi Liêu Yến đi, còn về Châu Gia Tuấn, đương nhiên là không có.

Liêu Yến không nói gì nữa, cô ta cũng sợ chuyện lúc trước mình tố cáo việc Tần Bắc Bắn uốn tóc cho thầy giáo bị bọn Tần Bắc Bắc biết được.

Không ai biết tại sao Tần Bắc Bắc lại cạo trọc.

Lâm Bạch Du suy đoán có lẽ là cô ấy bị bệnh, là loại bệnh phải cạo tóc ấy.

Trong trí nhớ có hạn của cô đều là một số căn bệnh nghiêm trọng đến mức rất khó trị liệu, Lâm Bạch Du không muốn suy nghĩ đến nó nữa.

Hôm nay hiển nhiên không phải là lúc để hỏi, các cô vừa mới trở lại tòa dạy học, lễ khai mạc hội thao đã sắp bắt đầu.


Châu Mạt cũng nghe nói chuyện của trạm phát thanh, không dám nhắc chữ nào đến tóc, chỉ ra sức mắng Trương Bộ: “Cậu ta đúng là điên.

”Tất cả mọi người đều phải đến sân vận động tập hợp, Tần Bắc Bắc và Phương Vân Kỳ đã bị Đào Thư Thúy gọi đi.

Lâm Bạch Du không thể đi theo, mỗi bước đi đều lưu luyến, Tùy Khâm ở ngay phía sau cô, cúi xuống nhìn cô: “Nhìn đường.

”“…”Ngay khi cả trường đều vang lên tiếng nhạc, Tần Bắc Bắc mới đi ra khỏi văn phòng của Đào Thư Thúy, Đào Thư Thúy cũng phê bình Phương Vân Kỳ vài câu, phạt cậu viết bảng kiểm điểm.

Còn về hậu quả của việc đánh người, cô ấy muốn đi nói với chủ nhiệm giáo dục ở bên kia, không thể để cho học sinh của mình phải chịu phạt.

Tần Bắc Bắc đứng ở tòa dạy học trống rỗng.

Tất cả mọi người đều đã rời đi, đi đến sân vận động, rất yên tĩnh.

Ánh mắt của mỗi người đều biết nói.

Cô ấy sẽ nghĩ, khi bọn họ nhìn mình thì đang nói gì.

Lần đầu tiên Tần Bắc Bắc thích yên tĩnh như vậy, không có ai nhìn chằm chằm cô ấy, cũng sẽ không có ai nghĩ trong lòng rằng dáng vẻ dưới bộ tóc giả của cô ấy là gì.

Phương Vân Kỳ vẫn luôn muốn hỏi cô ấy tại sao lại cắt tóc, nhưng kinh nghiệm nói cho cậu biết, vấn đề này không thể hỏi, vì thế cậu quyết định làm hồ lô cưa miệng[*].

[*] Hồ lô cưa miệng: Một ẩn dụ cho một người không giỏi ăn nói hoặc nói rất ít.

Mãi cho đến khi rời khỏi phạm vi văn phòng, cậu mới mở miệng nói: “Chúng ta đi đến sân vận động đi, cuộc thi đấu sắp bắt đầu rồi!”Tần Bắc Bắc đột nhiên dừng bước: “Tôi không muốn đến đó.

”Tâm trạng ngo ngoe rục rịch của Phương Vân Kỳ rơi xuống đáy cốc: “À… Vậy không đi nữa.

”Tần Bắc Bắc nghiêng đầu nhìn cậu: “Cậu đi đi.

”Cô ấy như vậy rất giống một con thú đáng yêu, đôi mắt hồ ly tinh ranh cũng trở nên ngây thơ, Phương Vân Kỳ bỗng nhiên nghĩ như vậy.

“Tôi cũng không đi, cũng không có gì hay.

”Đúng, không hay chút nào.


-Lễ khai mạc hội thao của trường học rất đơn giản.

Sau khi đội ngũ của lớp giải tán, Lâm Bạch Du lập tức muốn đi tìm Tùy Khâm, bảo anh cùng mình đi tìm hai người Tần Bắc Bắc và Phương Vân Kỳ.

“Bọn họ có chân, biết tự mình đi.

”Câu trả lời này của Tùy Khâm lạnh nhạt lại rất có lý, Lâm Bạch Du nhất thời không có cách nào nói tiếp.

Anh không đi cùng, vậy cô cũng chỉ có thể đi một mình.

“Lâm Bạch Du!”Châu Văn Vũ chạy tới từ phía trước, cậu ấy đến đây là để xin lỗi Lâm Bạch Du về chuyện xảy ra trước đó: “Xin lỗi nhé, đều tại tôi, nếu không phải tôi không chuẩn bị tốt, cũng sẽ không xảy ra chuyện hôm nay, Tần Bắc Bắc không có ở đây sao?”“Bắc Bắc bị giáo viên chủ nhiệm gọi đi rồi.

” Lâm Bạch Du thở dài: “Chủ yếu là nguyên nhân của bọn họ.

”Cho dù là Châu Gia Tuấn hay là Trương Bộ thì đều rất ghê tởm, một người là cờ hiệu[*] chỉ muốn có lợi cho mình, một người thì bị từ chối nên trả thù.

[*] Cờ hiệu: ví với với việc mượn danh nghĩa nào đó làm điều xấu.

Châu Văn Võ gật đầu: “Châu Gia Tuấn chắc chắn không thể ở lại trạm phát thanh nữa, cái đó, nếu như thiếu người, bạn học Lâm, cậu có muốn tới không?”Cậu ấy nói xong, không nhịn được xoa xoa cánh tay.

Tùy Khâm nhìn cậu ấy, ánh mắt lạnh lùng, mày cũng nhíu lại.

Lâm Bạch Du vừa nghe đã hiểu ý, nhưng bây giờ cô thật sự rất chống cự đối với trạm phát thanh: “Không muốn.

”Châu Văn Vũ không ngờ cô lại từ chối dứt khoát như vậy: “Cậu không thích trạm phát thanh sao, đọc bản thảo, cao giọng hát, rất tự do.

”Lâm Bạch Du suy nghĩ, sau đó nói thật: “Tôi đồng ý với cậu, chỉ là bởi vì tôi có chuyện muốn làm trong hội thao.

”“Là vậy à, thế nói không chừng sau này cậu còn có chuyện khác muốn làm, cần một nền tảng như trạm phát thanh thì sao…”“Lâm Bạch Du.

” Tùy Khâm nhàn nhạt gọi một tiếng, hơi dừng lại: “Không phải cậu muốn đi tìm Tần Bắc Bắc sao?”Lâm Bạch Du lập tức quay đầu: “Cậu muốn đi cùng tôi à?”Cô sợ anh đổi ý: “Bây giờ chúng ta đi luôn đi.

”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK