Nói thật thì Lâm Bạch không hề say, để chuốc say được Huyết Nhật Thần Thể thì chắc rượu đấy cũng phải ngâm vài chục loại Tiên Thảo cùng Tiên Căn.
Hắn đơn giản là diễn trò cho đám người Nghịch Thiên Hội xem thôi chỉ là phần ngủ về sau là hắn ngủ thật ...
Mới sáng tinh mơ từng tiếng chim bằng khiếu vang vọng trên nền trời.
Khiến cho hai con heo đang ngáy ngủ phải giật mình tỉnh dậy.
Trần Quang Hạo dù say bí tỉ những vẫn ráng lắc lư ống tay áo trống không của hắn trước gió làm ra vẻ bức cách:
"Tiệc rượu đã tàn, men say đã dứt.
Thương Tà huynh đã đến lúc phải nói lời tạm biệt, khảo nghiệm của huynh đã sắp tới.
Chúng ta gặp mặt tưởng là thù hóa ra là tri kỉ.
Nếu huynh còn sống qua hôm nay chúng ta sẽ là chiến hữu, còn nếu không thì hằng năm vào ngày này ta sẽ đến nơi đây rót một ly rượu chỗ huynh nằm xuống.
Hẹn huynh ngày tái ngộ !"
Nói xong hắn liền huýt sáo gọi cho con chim bằng bay xuống rồi nhảy lên lưng nó bay về phía chân trời xa.
Lâm Bạch: ....
"Tên này hồi nhỏ chắc không phải xuất thân từ tuồng hát chứ ?"
Mặc kệ việc tên Trần Quang Hạo đó buổi sáng còn bị ngắn mạch não thì Lâm Bạch vẫn thu được một tin tức quan trọng.
Khảo nghiệm của Nghịch Thiên Hội đối với hắn sắp xảy ra.
Chỉ là không biết đó sẽ là gì.
Tuy nhiên khi hắn nhìn về phía biển xa thì đáp án của hắn đã rõ.
Một con thuyền khổng lồ nhưng tàn phá, vô số họng pháo đen ngòm đầy sát khí được đẩy ra hai bên mạng thuyền, thân thuyền chằng chịt những vết nứt nhưng vẫn lướt đi như bay trên những con sóng lớn.
Ở đầu thuyền là một hình bóng kiều diễm quen thuộc cùng bộ đồ cướp biển đó, tay nàng còn cầm một thanh Liêm Đao khổng lồ tỏa ra sát khí như muốn đông đặc lại cả không gian.
Không sai, con thuyền kia chính là con thuyền Ánh Hoàng Hôn huyền thoại, còn hình bóng kiều diễm kia không ai khác chính là Hinh Vô Song.
Lúc còn ở Địa Phủ Lâm Bạch do không muốn Hinh Vô Song tìm hắn gây phiền phức nên thân phận đang sử dụng này của hắn chỉ có hắn và Thôi Phán Quan biết thôi.
Có đánh chết hắn cũng không ngờ mới mấy ngày trôi qua nàng không chỉ kiếm hắn gây phiền phức mà còn muốn giết hắn nữa.
Thông thường phương thức liên lạc của hai người cần phải có Khâm Liệm lệnh bài của Địa Phủ, nhưng cái của Lâm Bạch thì đang để trong Tử Mai Giới Chỉ chính hắn còn không rõ nó đang ở chỗ nào.
Hinh Vô Song từ đầu thuyền nhún người nhảy một cái lên bãi biển đối mặt với Lâm Bạch.
"Bộ đồ này ...!ngươi chắc hẳn đến từ Nghịch Thiên Hội."
— QUẢNG CÁO —
Lâm Bạch dù đang cười khổ trong lòng, nhưng đã phóng lao liền phải theo lao vậy.
"Nghịch Thiên Hội là cái gì ? Ta không biết."
Hinh Vô Song nghe vậy liền khịt mũi cười khinh bỉ:
"Bớt giả ngây đi, tốt nhất bây giờ ngươi nên tự sát đi cho đỡ phải thống khổ.
Nếu để ta phải ra tay thì khi nó ngươi muốn chết cũng đã muộn rồi."
Lâm Bạch nghe vậy dù hơi rén nhưng vẫn có gắng bật lại:
"Một cái nữ nhân mà mạnh miệng quá nhỉ.
Ta xưa nay không có thói quen đánh nữ nhân, nhưng nếu ngươi động thủ trước thì đừng có trách ta nhẫn tâm."
Hinh Vô Song nghe vậy nàng càng cười tươi hơn, nhưng điều đó đồng nghĩa với việc sát khí của nàng ngày một nồng nặc.
"Yên tâm, khi ngươi chết đi ta sẽ đích thân mang ngươi về Địa Phủ trừng phạt.
Sẽ không quá đau đớn đâu hì hì."
Vừa dứt lời nàng liền lia nhẹ thanh Liêm Đao nhắm ngay cổ của Lâm Bạch nhưng bất ngờ lại chỉ sượt qua một bên vai của hắn.
May mà Lâm Bạch đã đề phòng từ trước nên cực lực né tránh.
Hắn biết rõ cây Đoạt Hồn Liêm Đao của Hinh Vô Song đáng sợ cỡ nào.
Chỉ cần bị nó đả thương trên thân thể thì linh hồn của ngươi sẽ bị thương ở vị trí tương ứng.
Lâm Bạch đã trải qua Nguyên Anh nên linh hồn của hắn đã ngưng thực thành nhân hình, nếu bị thanh Đoạt Hồn Liêm Đao chém đứt bàn tay thì Nguyên Anh của hắn cũng là linh hồn của hắn sẽ bị chém đứt phần bàn tay.
Nhưng phải nhớ một điều tổn thương về linh hồn càng trí mạng hơn so với thân thể, nên dù chỉ là bị rạch một vết xước thì hắn cách cái chết cũng không xa.
Thấy mình tập kích thất bại Hinh Vô Song cũng không ngạc nhiên.
Có thể đại diện Nghịch Thiên Hội ra đấu với nàng đương nhiên phải có chút bản lĩnh, sẽ không để nàng giết dễ dàng như vậy.
Nàng xoay cây Liêm Đao khổng lồ một vòng sau đó đem nó vác lên vai bằng hai tay.
Hai chân của nàng đang tụ lực, đòn tấn công kế tiếp của nàng nếu thành công sẽ chặt đối phương thành hai khúc.
Đối với động tác này của Hinh Vô Song, Lâm Bạch đương nhiên quen thuộc hắn biết nàng đã bắt đầu nghiêm túc.
Chỉ có điều hắn cũng không phải quả hồng mềm tùy ý cho nàng bóp, hắn nâng cao trường thương xiết chặt từng ngón tay vào thân thương bình tĩnh chờ đợi thế công của nàng.
"Trảm !!" - Hinh Vô Song hét to, hai chân của nàng đạp mạnh vào mặt đất tạo lực đẩy khiến nàng phóng đi với tốc độc cực cao, thanh Liêm Đao cũng được nàng đưa lên cao qua đầu chuẩn bị chém xuống.
— QUẢNG CÁO —
Event
Tròng mắt của Lâm Bạch lóe nhẹ một tia sáng tím, mọi động tác của Hinh Vô Song trong mắt hắn đều bị làm chậm lại.
Nhân cơ hội này hắn ngay lập tức đâm ra ba thương vào vị trí cổ tay, bụng và mắt cá chân của nàng.
Đây là hắn hoàn toàn đã cố gắng tránh những điểm yếu hại.
Hinh Vô Song do thế tới quá nhanh nên nàng dù thấy được ba thương nhanh như chớp của Lâm Bạch nhưng cũng không có cách nào biến chiêu, lúc này nàng chỉ có thể lật thanh Liêm Đạo lại dùng hình thể to lớn của nó che chắn cho bản thân.
~keng~ keng ~ keng ~
Ba tiếng kim loại va chạm vào nhau, Hinh Vô Song cũng vì thế mà bị đánh bay ra xa.
Đám người Nghịch Thiên Hội ở Tổng Bộ và trên những chiếc chiến thuyền đang dùng pháp trận hình chiếu xem cảnh này liền hoan hô kịch liệt.
Đã lâu lắm rồi bọn họ mới thấy Băng Liên ma nữ ăn thiệt thòi.
Thương pháp này của Lâm Bạch hoàn toàn tự học thành tài, trước mặt Hinh Vô Song hắn cũng chưa từng sử dụng qua nên nàng không nhận ra hắn là chuyện bình thường.
Nhìn khóe miệng nàng rỉ ra một dòng máu tươi do lực phản chấn vừa rồi khiến hắn có chút không đành lòng.
Hinh Vô Song dùng tay lau đi vết máu.
Nàng không còn cười nữa, thay vào đó nàng chỉ muốn giết cái nam nhân trước mặt.
Nàng đem thanh Liêm Đao đặt xuống mặt đất, vuốt nhẹ chuôi của nó.
Bỗng thanh Liêm Đao bỗng nhiên thu nhỏ lại tách ra thành hai cái Liêm Đao nhỏ hơn.
Hinh Vô Song cầm hai cây tiểu Liêm Đao nhìn Lâm Bạch với thần tình nghiêm túc, nàng lúc này cũng đã biết rõ đối phương là cao thủ thương đạo, lực bộc phá của hắn cực mạnh chỉ cần nàng hơi sơ suất cơ thể của nàng khả năng sẽ bị đối phương đục ra mấy lỗ.
(Lâm Bạch: oan ức quá)
Nàng hít sâu một hơi, bỗng nàng quay lưng về phía Lâm Bạch, tùy tiện để lộ ra sở hở ở lưng của nàng.
Tim của Lâm Bạch thấy cảnh này liền nảy một cái, hắn khẽ thầm thì: "Đến rồi !"
Hắn đương nhiên không ngu dại mà tân công nàng lúc này, đây hoàn toàn là cái bẫy nàng bày ra, nếu dám tấn công thì hắn sẽ bị hai thanh Liêm Đao từ không gian hai bên chém thành thịt vụn.
Dù nàng có chút mong chờ đối phương xông vào, nhưng có lẽ đối phương đã nhìn ra điều gì đó nên vẫn bất động.
Nhưng nàng cũng không thất vọng, ngược lại nàng lại nâng nhẹ một tay lên cao, tay còn lại đặt nhẹ bên vòng eo tuyệt mỹ.
Không biết từ khi nào hai thanh Liêm Đao kia hóa thành hai dải lụa màu trắng xinh đẹp, theo từng động tác tay của nàng mà khẽ đong đưa.
Ánh sáng xung quanh lúc này như bị lu mờ bởi nhan sắc tuyệt trần của nàng, nàng điểm nhẹ bàn chân lên mặt đất rồi bắt đầu nhảy múa, vũ điệu của nàng thướt tha, dịu dàng như ánh trăng, mềm mại hơn sóng biển, uyển chuyển hơn cả gió, làm mê đắm bất kỳ người nào chứng kiến.
Lâm Bạch biết nàng lúc này thật sự quyết tâm muốn giết hắn vì đây chính là sát chiêu mạnh nhất của nàng.
"Đoạt Mệnh Nghê Thường Vũ"
Ẩn trong bóng hình gợi cảm mê người kia là chân chính tử vong.
Nếu có kẻ nào si dại dám cùng nàng sánh vai chẳng mấy chốc hắn sẽ bị xay thành cám thịt.
.
Danh Sách Chương: