***
Ngày hôm nay, dường như tất cả người chơi trong Thị Trấn Sóc đều có suy nghĩ tương tự như Thiệu Thiến khi nhìn thấy mấy tin nhắc nhở với nội dung cảnh báo cao của Lý Ngân Hàng.
Cô là ai?
Có bệnh à.
Nhưng sau mười hai lần nhìn thấy lời nhắc nhở đúng năm phút lại xuất hiện một lần kia, trong lòng mọi người đồng thời nảy sinh biến hóa nho nhỏ.
Sở Vi ngồi không yên.
Cô nhìn Thiệu Thiến:
– Chị Thiến ơi, người tên Lý Ngân Hàng này đang làm gì đây?
Thiệu Thiến vẫn còn gắng kiên cường:
– Đừng quan tâm.
Nhưng bọn họ không thể bàng quan được.
Bọn họ không biết được mục đích của Lý Ngân Hàng và đội “Lập Phương Chu” đứng phía sau, nỗi bất an trong lòng càng tăng dần theo thời gian.
Phải biết rằng, cho dù nói một cách tương đối thì Thị Trấn Sóc là nơi có hệ số an toàn cao nhất, nhưng “Hoa Hồng Nhỏ Âm Vang” cũng đã từng nhìn thấy hai đội uống say và xảy ra xung đột, quần ẩu với nhau rồi biến mất trong màn đêm.
Ngày hôm sau, có một thi thể không biết thuộc đội nào trôi lững lờ trong vịnh.
Hệ thống trò chơi chỉ quy định không được dùng đạo cụ phó bản ở trạm trung chuyển.
Nhưng có hàng nghìn cách giết người mà không phải dùng tới đạo cụ phó bản.
Năm trạm trung chuyển, cũng không phải nơi yên vui tránh gió, ấm áp tốt đẹp gì.
Chỉ định dùng một câu nói bâng quơ để đuổi gần hai nghìn người, dọn sạch trấn nhỏ này ư?
Rốt cuộc đội “Lập Phương Chu” định làm gì?
Lại còn vào đúng lúc kênh thế giới vừa được mở.
Vào thời điểm này, chức năng mới luôn nhận được sự chú ý nhiều nhất.
Một tiếng sau, những người nghẹn trong bụng cả đống nghi vấn cuối cùng cũng không nhịn được nữa.
Lập Phương Chu – Lý Ngân Hàng (Lý Bank): Mời những người chơi đang ở Thị Trấn Sóc rời khỏi đây trong vòng 6 tiếng 55 phút.
Đông Hải – Vương Thượng Nguyệt: Lập Phương Chu – Lý Ngân Hàng (Lý Bank), cho hỏi tại sao chúng tôi lại phải rời khỏi Thị Trấn Sóc.
Đối phương không trả lời.
Rất giống như một AI đã được lập trình sẵn, chỉ phụ trách báo giờ chính xác, không có chức năng giải đáp thắc mắc.
Điều này khiến cho Trần Mỹ Băng – chuyên viên quảng cáo có tính cách nóng nảy nhất trong “Hoa Hồng Nhỏ” tức giận:
– Rốt cuộc là bọn họ muốn làm gì?!
Sở Vi dè dặt đưa ra đề nghị:
– Hay là, chúng ta tới Đảo Vườn một thời gian đi?
– Sao phải làm thế?!
Trần Mỹ Băng rất khó chịu.
Vừa thức giấc cô đã phải tăng ca gấp, kết quả quảng cáo biên soạn tỉ mỉ xong tung lên thị trường lại chỉ thu được vài phản ứng lẻ tẻ, độ hot còn không bằng một thiết bị hẹn giờ khó hiểu trên kênh thế giới.
Cô tức giận nói:
– Chúng ta không đi.
Người này bắt chúng ta đi thì chúng ta phải đi chắc, đúng là tâm thần.
Sở Vi là người xinh đẹp nhất trong mấy cô, tính cách thuộc kiểu em gái dịu dàng tiêu chuẩn, chẳng hề có tính công kích.
Cô lo lắng nói:
– Lỡ như đội này muốn làm gì thì sao?
Trần Mỹ Băng bật cười giễu cợt:
– Bọn họ có thể làm gì? Định đánh bom cái trấn này chắc?
Thiệu Thiến ngẩng đầu lên:
– Không phải không có khả năng ấy.
Cô bảo đồng đội mình xem bảng xếp hạng sau khi update.
Nhiều đội ngũ đến vậy mà xếp hạng của đội “Lập Phương Chu” lại ở trên cao.
Xếp hạng đội ngũ là 121.
Trong ba thành viên của đội, người có xếp hạng tích điểm cao nhất tên Nam Chu.
Vừa đúng vị trí 500, không thừa không thiếu.
Mặc dù khoảng cách tích điểm của đội “Lập Phương Chu” và đội “.” đứng đầu bảng là khá xa, mặc dù đối với mấy kẻ điên cuồng đi phó bản trà trộn trong Thành Phố Rỉ Sét, Phồn Hoa và Thành Bang Cổ mà nói thì tích phân của đội này còn không đáng để vào mắt.
Nhưng đa số những người chơi kém cỏi thành viên chủ yếu của Thị Trấn Sóc lại không thể gây sự nổi với bọn họ.
Trần Mỹ Băng nhìn thấy người ta hạng 121, lại nhìn xếp hạng ngoài 300 của đội mình, lập tức nghẹn lời.
Thân là đội trưởng, trong thời khắc quan trọng thế này, Thiệu Thiến vẫn bình tĩnh.
Cô nói với Lư Lộ Lộ:
– Tam Lộ, đi xem bảng ngoài cổng xem bây giờ đã có bao nhiêu người chơi rời khỏi đây rồi?
Lư Lộ Lộ cũng đang ngồi tới sốt ruột.
Có việc làm để phân tâm sẽ đỡ hơn nhiều.
Cô chạy về phía cổng.
Trong thời gian này, Lý Ngân Hàng vẫn không dừng việc đếm ngược thời gian.
Cảm giác này không hề dễ chịu chút nào.
Giống như đang yên lành dạo chơi trong công viên, chợt có người dùng loa lặp đi lặp lại thông báo đóng cửa công viên, mời những du khách lập tức rời khỏi.
Cho dù trước giờ chưa nghe thấy quy định đóng cửa thế này, cho dù không biết ai là người đang ra lệnh, nhưng người bình thường sẽ vô thức phỏng đoán có chuyện đã xảy ra.
Khi không nhận được đáp án, cảm giác lo lắng và bất an vô hình này sẽ tự động sai khiến con người ta lựa chọn nhanh chóng tránh xa nguy hiểm.
Lúc Lư Lộ Lộ chạy tới lối vào Thị Trấn Sóc, đã có từng tốp người chơi cùng đi về phía cửa dịch chuyển.
Không nhiều người và không hình thành biển người.
Lư Lộ Lộ bước lên xem xét, xác nhận những người chơi kia đều chủ động lựa chọn rời khỏi đây.
Mặc dù bọn họ không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.
Người khác bảo bọn họ đi thì bọn họ đi luôn.
Tuy rằng nghe có vẻ rất mất mặt, nhưng an toàn trên hết, mặt mũi gì nữa.
Phần lớn những người chơi thất bại đều vậy.
Lư Lộ Lộ hít sâu một hơi, bước nhanh hơn về phía bảng điện tử ngoài cửa.
Có một bóng người đứng trước bảng còn sớm hơn cả cô.
Lư Lộ Lộ vội liếc nhìn, trái tim vốn dĩ đang đập ổn định lập tức loạn nhịp.
Cô thở hổn hển, ổn định lại nhịp thở mới miễn cưỡng khống chế cơn đau sốc hông.
Người đàn ông trẻ tuổi cũng nhận ra sự có mặt của cô, khẽ liếc nhìn cô rồi lại dời mắt sang chỗ khác.
Lư Lộ Lộ đỏ mặt.
Bất cứ ai nhìn thấy một người đàn ông như bước ra từ trong tranh, cho dù là bị anh lạnh lùng liếc nhìn cũng không cảm thấy đau nhói và khó chịu vì bị coi thường, mà sẽ chỉ cảm thấy như có một lớp băng bao phủ trên đầu tim, vừa lạnh vừa ngứa.
Cô đi thẳng tới chỗ người đàn ông, nhìn màn hình hiển thị…
Bây giờ là 1 tiếng 20 phút kể từ khi bắt đầu thông tin quái dị kia.
Trên trấn có 1990 người chơi, chỉ có hai mấy người lục tục rời khỏi, cũng không quá nhiều.
Lư Lộ Lộ không biết có nên vui không.
Cô chỉ biết bản thân mình càng hoang mang hơn.
Vì thế cô thử bắt chuyện với người đàn ông trẻ đứng bên cạnh:
– Xin chào?
Nam Chu nhìn về phía người chơi xa lạ.
Cậu sẽ không chủ động bắt chuyện với người khác, nhưng khi người khác chủ động bắt chuyện, cậu sẽ nghiêm túc đáp lời.
Cậu nói:
– Xin chào.
Lư Lộ Lộ vừa mừng vừa lo.
Cô còn tưởng rằng anh đẹp trai kiểu lạnh lùng sẽ ngó lơ mình luôn.
Cô vội vàng hỏi:
– Anh cũng nhìn thấy lời người kia nói trên kênh thế giới hả? Tin muốn chúng ta lập tức rời khỏi Thị Trấn Sóc ấy…
Nam Chu:
– Ừ, tôi có nhìn thấy.
Lư Lộ Lộ:
– Anh thấy thế nào?
Nam Chu nói lưu loát:
– Nếu như là tôi, tôi sẽ rời khỏi đây.
Lư Lộ Lộ:
– Hả?
Nam Chu nhìn vào mắt cô.
Mắt cậu rất đen, rất sâu, nhưng cũng rất trong trẻo, có cảm giác đối lập mâu thuẫn giữa giấy trắng và mực đen.
Cậu nói:
– Cô còn nhớ nội dung update ngày hôm nay không?
Lư Lộ Lộ gật đầu.
Nam Chu nói:
– Hệ thống đột ngột sửa đổi quy tắc, không cho phép người chơi bắt sinh vật trong phó bản.
Vậy thì nói cách khác, phải chăng đã có người chơi nào đó bắt sinh vật nào đó trong phó bản rồi? Liệu rằng…
Vừa nói, cậu vừa thản nhiên liếc nhìn trong trấn.
Hai câu nói đơn giản, cộng thêm cả ánh mắt khiến Lư Lộ Lộ như bừng tỉnh, mồ hôi lạnh đổ xuống.
Nam Chu quay đầu qua, nhìn lên bảng hiển thị, thờ ơ nói:
– Mấy tiếng nữa thôi, ở đây sẽ xảy ra một chuyện rất kinh khủng.
Lư Lộ Lộ không còn tâm trí nào thưởng thức người đẹp nữa, vội vã nói cảm ơn rồi chạy thẳng về điểm nghỉ chân của bọn họ.
Nhưng khi gần về tới nơi, cô bỗng nghĩ, nếu như người đàn ông kia đã quyết tâm đi thì còn đứng ở đó một mình làm gì?
Nếu như anh ta muốn nói suy nghĩ của mình cho người khác thì nói lên kênh thế giới chẳng phải không tốt hơn sao?
Dẫu vậy, suy nghĩ này cũng chỉ lướt qua đầu cô.
Người ta đã chỉ điểm bến mê cho cô mà cô còn nghi ngờ người ta, đúng là kỳ cục.
Cô quay về, lập tức lặp lại lời của Nam Chu như một chú vẹt cho ba người chị em khác nghe.
Mãi tới khi nói xong suy nghĩ của mình, cô mới phát hiện sắc mặt của ba người đều không tốt.
Thiệu Thiến bảo Lư Lộ Lộ xem kênh thế giới.
Cô lo lắng nói:
– Mọi người đều phỏng đoán tương tự như vậy.
Quả nhiên.
Vào lúc này, rất nhiều người chơi đang thảo luận sôi nổi về nguyên nhân tiến hành update.
Sông Băng – Trương Hải: Tại sao lại update kiểu này?
Sừng Rồng – Tằng Cường: Thực sự sẽ có thằng ngốc nào bắt những thứ ma quỷ trong phó bản cho vào túi ư?
Chim Nhạn – Cát Yến Phi: Không muốn sống nữa hả?
Chim Nhạn – Cát Yến Phi: Còn nữa, bắt sinh vật trong phó bản cũng có dùng được đâu? Lẽ nào chúng nó còn nghe lời chỉ huy của người chơi chắc?
Về Nhà – Lý Tuyển Tinh: Nếu như không thể dùng lẽ nào bọn họ định xử lý thứ đó ở Thị Trấn Sóc này?
Không thể không nói, kênh thế giới khiến cho những người chơi vốn dĩ bị bó buộc trong đội ngũ nhỏ bé giao lưu cởi mở hơn rất nhiều.
Tất nhiên, thông tin nhiều hơn, có thể nhận thấy sự tranh chấp và các ý đồ khác đang lan dần ra với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được.
Có người bắt đầu khuyên người chơi đang ở Thị Trấn Sóc cứ ở yên tại chỗ.
Gamer Bạch Kim – Mạc Triều Dũng: Đúng là lo bò trắng răng.
Gamer Bạch Kim – Mạc Triều Dũng: Tại sao lại có người làm cái trò thiếu đạo đức này, hơn nữa nếu như sinh vật bị mang ra khỏi phó bản và biến thành “đạo cụ” cũng chưa chắc có thể sử dụng được trong khu trung chuyển.
Gamer Bạch Kim – Mạc Triều Dũng: Tôi đang ở Thị Trấn Sóc đây.
Dù sao tôi cũng sẽ không đi chỉ vì một khả năng nửa thật nửa giả đâu.
Đương nhiên, quý ông Mạc Triều Dũng đưa ra “cao kiến” lại không hề chú ý tới mỗi một người chơi lên tiếng trên kênh thế giới đều có một kí hiệu nho nhỏ không bắt mắt đính kèm bên cạnh tên họ, ghi rõ vị trí của mình.
Bên cạnh tên người chơi này có một thanh đao, chứ không phải hình đầu chú sóc phiên bản chibi.
Nói cách khác, bây giờ người này đang ở Thành Bang Cổ.
Chỉ có thể nói, tâm địa của người này rất hiểm độc.
Đáng tiếc là sử dụng kênh thế giới còn chưa nhuần nhuyễn.
Có một số người chơi cũng mang theo ý tưởng giống hệt như người họ Mạc này.
Bọn họ muốn người ở Thị Trấn Sóc ở yên đó.
Dù sao có thả sinh vật trong phó bản ra thì bọn họ cũng chẳng phải chịu.
Nếu như thực sự có người chơi bị gi.ết chết ở Thị Trấn Sóc, vậy thì đúng là chuyện mọi người cùng vui.
Đây chính là hành vi giảm quân số mà bọn họ không cần phải bẩn tay, bọn họ có thể hoàn toàn ngồi trên núi xem hổ đấu, ngồi chờ mình tăng hạng, chỉ có lợi chứ chẳng có hại gì.
Lúc này, “Hoa Hồng Nhỏ Âm Vang” ở trong Thị Trấn Sóc, cảm xúc lo âu lan dần trong bầu không khí yên tĩnh.
Ngay cả Trần Mỹ Băng ban nãy còn phản đối rời khỏi cũng không nói gì.
Thiệu Thiến nhìn xung quanh:
– Làm sao bây giờ, chúng ta có đi không?
Không ai phản ứng lại.
Điều khiến cho bọn họ quyết tâm rời đi chính là nhắc nhở nhảy ra vào nửa phút sau:
Lập Phương Chu – Lý Ngân Hàng (Lý Bank): Mời những người chơi đang ở Thị Trấn Sóc rời khỏi đây trong vòng 6 tiếng.
***
“Hoa Hồng Nhỏ Âm Vang” lựa chọn rời khỏi, bọn họ tạm lánh ở Đảo Vườn gần đây nhất.
Khi bọn họ đi về phía bãi biển, số lượng đội ngũ rời khỏi đây lớn hơn gấp bội so với ấn tượng của Lư Lộ Lộ.
Trong lòng mọi người đều có tính toán riêng, giờ đây cách thức di chuyển của bọn họ đều thống nhất như một.
Chẳng qua chỉ đổi một chỗ nghỉ ngơi, hoặc nơi làm ăn khác.
Nếu như sau tám tiếng mà không xảy ra chuyện gì thì bọn họ có thể quay lại.
Mỗi người chỉ có một cái mạng, bọn họ không dám vứt bỏ nó một cách không rõ ràng ở trong thành phố cổ tích này.
Theo dòng người đông đúc ra ngoài, Sở Vi sợ hãi gọi Thiệu Thiến:
– Chị Thiến ơi.
Thiệu Thiến:
– Hả?
Sở Vi:
– Nếu như đội Lập Phương Chu thực sự có ý đồ muốn… gi.ết chết chúng ta, tại sao họ lại thông báo sớm như vậy chứ?
Thiệu Thiến dừng bước.
Cô nói vòng vo:
– Có lẽ…
Trần Mỹ Băng lạnh lùng:
– Có lẽ bọn họ không muốn tính kế với chúng ta mà là những người kia.
– Cô chỉ về một hướng.
Mấy cô gái đều ngước mắt nhìn qua đó, phát hiện trong tình huống thế này mà lại có những người chơi đi ngược dòng người vào trong Thị Trấn Sóc.
Những người nọ tướng mạo hung ác, cơ thể rắn chắc, bọn họ đang đánh giá tình huống xung quanh, nghiên cứu và nghi nhớ bố cục kiến trúc của Thị Trấn Sóc.
Rõ ràng có ý đồ.
Thiệu Thiến sững người, thoáng cái sáng tỏ.
Có một số đội ngũ cũng chưa lập tức update giao diện của mình.
Bọn họ có thể nhận thông tin liên quan thông qua đồng đội đã update.
Nếu như đội Lập Phương Chu thực sự bắt được sinh vật trong phó bản, hơn nữa còn thật sự định thả thứ đó ra Thị Trấn Sóc thì đương nhiên những người này có thể bắt nó lại cho vào túi đồ chưa update của mình.
Trước đó, không ai dám cược một cái mạng của mình đi mạo hiểm bắt sinh vật trong phó bản.
Có gặp phải bọn họ cũng chạy không kịp.
Bây giờ có người đã thực hành, còn thành công, đương nhiên bọn họ cũng muốn bắt chước thử một phen.
Cầm sinh vật của phó bản trong tay, chưa biết chừng sẽ có lợi thế mạnh mẽ
– Nghĩ hay lắm.
Trần Mỹ Băng nói:
– Nếu như thứ đội Lập Phương Chu bắt được đủ mạnh, lại không phải dạng quái vật chỉ dựa vào sức mạnh là có thể thu phục như kiểu người sói hay xác sống, những người này sẽ… tự mình tìm chết.
Dứt lời, cô liếc nhìn qua mấy người vạm vỡ, dũng cảm không sợ chết kia.
Những người này đến đây cũng nằm trong dự tính của đội Lập Phương Chu ư?
Có lẽ, đội Lập Phương Chu không định giết những người chơi kém cỏi cấp bậc thấp hơn bọn họ.
Bọn họ muốn lợi dụng sinh vật trong phó bản để giăng lưới bắt hết những người chơi có xếp hạng tương đối cao.
Sở Vi không nghĩ được nhiều như vậy.
Cô sợ tới mức lắp bắp:
– Mau đi thôi, mau đi thôi, dù sao cũng không liên quan gì tới chúng ta cả.
Khi chuẩn bị tới Đảo Vườn, Lư Lộ Lộ không khỏi liếc mắt nhìn về vị trí bảng hiển thị điện tử.
Đã hai tiếng trôi qua…
Nhân số trong trấn nhỏ đã giảm mạnh xuống dưới 1000.
Hơn nữa số người chơi trên thực tế còn không ngừng thay đổi lên xuống, nhưng vẫn giảm ổn định.
Anh chàng đẹp trai đứng ở đó đã sớm không thấy đâu nữa rồi.
Lư Lộ Lộ thoáng cảm thấy tiếc nuối, cô ngoảnh lại, tập trung tinh thần lên kênh thế giới.
Vừa mới đây thôi, Lý Ngân Hàng lại báo thêm lần nữa.
Lư Lộ Lộ không khỏi ngây người.
Chỉ một tin nhắn năm phút một lần lại có thể khiến mọi chuyện long trời lở đất.
Cùng lúc ấy.
Đội ba người Đầm Rồng vốn định nghỉ ngơi tử tế, ngủ ba ngày ba đêm ở Thành Phố Rỉ Sét, bây giờ ai cũng tinh thần hơn ai.
La Các và Tề Thiên Duẫn vừa mới update giao diện kênh thế giới nhìn chằm chằm màn hình không chớp mắt.
– Đệt… – Biểu cảm của La Các vặn vẹo – Bọn họ định làm cái khỉ gì vậy?
Dứt lời, gã vươn tay đẩy Tôn Quốc Cảnh đang nhắm mắt ngủ ở bên cạnh:
– Lão Tôn, mày còn ngủ được cơ à?! Bọn họ muốn thả con quái vật kia ra kìa!
Tôn Quốc Cảnh lèm bèm:
– Thả đi.
Bây giờ tao đang ở Thành Phố Rỉ Sét.
Còn nữa, phó bản kết thúc rồi, nó còn giết tao được chắc?
Nói cũng phải…
Nhưng La Các vẫn không yên tâm.
Gã đề nghị:
– Hay là chúng ta liên lạc với bọn họ bằng kênh thế giới nhỉ? Hỏi xem bọn họ đang định làm gì?
– Bọn mày quan tâm cậu ta làm khỉ gì! – Tôn Quốc Cảnh xoay người nhảy lên, ôm gối đầu đập mạnh vào đầu La Các – Bọn họ làm cái gì thì liên quan quái gì đến chúng ta?
Tề Thiên Duẫn cũng tán đồng với ý của Tôn Quốc Cảnh:
– Lão Tôn nói đúng.
Còn nữa, nếu như để lộ ra chúng ta là người biết chuyện sẽ khó tránh khỏi rắc rối.
So ra thì Thành Phố Rỉ Sét đông người phức tạp hơn Thị Trấn Sóc nhiều, không cần thiết phải tự tìm phiền phức.
Tôn Quốc Cảnh liếc nhìn Tề Thiên Duẫn, hai người đập tay với nhau.
Tôn Quốc Cảnh nằm xuống che áo gối lên mặt, ngủ say.
Thực ra, Tôn Quốc Cảnh không nghĩ nhiều như vậy.
Nam Chu, Giang Phảng và Lý Ngân Hàng đã cứu gã một mạng, nếu như bọn họ thực sự muốn giải quyết sạch người chơi trên đảo thì gã cũng sẽ không ngáng chân bọn họ đâu.
Huống hồ, bọn họ đâu phải người như thế.
Hết chương 62
Cát: Chợ t phát hiệ n mình dùng quá nhiều từ “là”, nghe thậ t dài dòng, nao rảnh rang đọ c lạ i sẽ xóa bớ t sau =)))
------oOo------
Danh Sách Chương: