Người của Bộ Tư Lệnh, bao gồm cả gác cổng đều biết Mạnh Lan Đình nhưng lần này họ không để cô vào, chỉ nói là không được thông báo hoặc cho phép từ cấp trên.
Hiện tại mình không còn là giáo viên lớp buổi tối ở đây nữa, chỗ này vốn dĩ cũng không phải muốn vào là vào được. Điều này Mạnh Lan Đình tự nhiên hiểu vì thế cô nhờ đối phương thay mình truyền lời cho thư ký Trương.
Người gác cổng tuy rằng không cho cô tiến vào nhưng thái độ vẫn rất tốt, lập tức đồng ý rồi đi vào báo. Mạnh Lan Đình ở ngoài cửa lớn đợi không đến một lát đã thấy Trương Khuê Phát từ bên trong đi ra, vội vàng đón cô vào.
Thư ký Trương vẫn tươi cười đầy mặt, khách khách khí khí mà cùng Mạnh Lan Đình hàn huyên hai câu, thừa nhận chính mình gửi điện báo nhưng vừa nghe cô nói muốn gặp người thì tươi cười trên mặt ông ta đã biết mất, thay vào đó là thần sắc khó xử.
“Mạnh tiểu thư, không phải tôi không giúp cô mà nói thực, người mới được chuyển từ Nam Kinh tới đây hai ngày trước. Tôi nhìn hồ sơ, cảm thấy có chút giống với ảnh chụp em trai của cô lúc trước, vì thế mới thử nói với Phùng trưởng quan một tiếng không biết có nên gọi cô đến nhận diện hay không. Cậu ấy lúc ấy không gật đầu cũng không lắc đầu vì thế tôi cũng gửi điện báo cho cô. Chuyện khác tôi cũng không biết gì. Hiện tại cô muốn gặp người thì tôi không làm chủ được. Tốt nhất cô đi tìm Phùng trưởng quan đi.”
“Anh ấy hiện tại ở bên trong sao?”
Thư ký Trương lắc đầu.
“Tháng trước cậu ấy biến mất cả tháng. Mấy ngày trước cậu ấy có tới một lần nhưng hai ngày nay lại không thấy tới.”
Ông ta cười áy náy: “Cô cũng biết tôi chỉ là thư ký, sao dám hỏi hành tung của cấp trên?”
Mạnh Lan Đình áp xuống gấp gáp và lo lắng đầy trong lòng, cảm tạ thư ký Trương rồi rời khỏi Bộ Tư Lệnh và lập tức đi đến Phùng công quán ở thành tây.
Đường rất xa, lúc cô đuổi tới Phùng công quán thì đã gần 7 giờ tối. Tuy rằng ngày hè dài nhưng lúc này trời cũng đã tối. Cửa lớn của công quán đóng chặt. Một trận gió đêm thổi qua, cây ngô đồng phía bên đường rào rạt va vào nhau, hoa cũng rơi xuống.
Mạnh Lan Đình xuống xe kéo thì lập tức bấm chuông cửa. Lão Trương gác cổng ra mở, thấy là Mạnh Lan Đình thì lộ ra một nụ cười vui vẻ, hỏi: “Mạnh tiểu thư muốn tìm Bát tiểu thư sao? Cô ấy đi công tác rồi, phải hai ngày nữa mới về.”
“Tôi tới tìm Phùng công tử. Anh ấy ở đây sao?”
“Cửu công tử ư? Cậu ấy không có nhà, nếu Mạnh tiểu thư có việc thì có thể vào ngồi chờ cậu ấy về.”
“Chú có biết anh ấy đi đâu không?”
“Nếu cô có việc gấp thì tôi giúp cô hỏi má Phùng!” Lão Trương vội vàng đi vào, trong chốc lát má Phùng chạy ra, tươi cười đầy mặt nói: “Tôi nghe lão Diêm nói tiểu thiếu gia buổi tối hẳn là đến Đại Thế Giới. Là sinh nhật của Thôi đại công tử, mấy ngày trước cậu ấy đã mời mãi. Mạnh tiểu thư ăn cơm chiều chưa? Vào ăn cơm đã!”
Mạnh Lan Đình nói mình đã ăn rồi, uyển chuyển cự tuyệt rồi lại hỏi: “Má Phùng có biết khoảng mấy giờ anh ấy về không?”
“Cái này thì khó. Nếu vui thì nói không chừng cả đêm cậu ấy cũng không về. Mạnh tiểu thư mà có việc gấp thì nói với tôi, tiểu thiếu gia về là tôi chuyển lời cho cô luôn.”
Má Phùng nói hẳn không sai, nơi đó người ta chơi thâu đêm là chuyện bình thường.
“Mạnh tiểu thư, đã lâu không gặp cô, nghe nói cô về quê sao? Cô tìm tiểu thiếu gia có chuyện gì vậy? Cô mau vào ngồi đi.”
Mạnh Lan Đình áp xuống lo âu trong lòng, lắc đầu cảm ơn má Phùng rồi rời khỏi Phùng công quán.
Đã đến Thượng Hải rồi cô chỉ cảm thấy mình không chờ nổi một khắc, hận không thể lập tức nhìn thấy người thân còn hãm trong nhà tù kia. Đó rốt cuộc có phải em trai đã mất tích hai năm của mình không? Nếu đúng vậy thì tình huống của thằng bé thế nào?
Cô không chần chờ mà gọi một chiếc xe kéo rồi bảo xa phu đưa mình đến Đại Thế Giới.
Ở đây có nhiều người nước ngoài sống vì thế mọi thứ đều xa hoa truỵ lạc. Thượng Hải về đêm giống như một mỹ nhân xinh đẹp đeo mạng che mặt hấp dẫn vô số người, khiến họ mơ màng chìm vào trong đó.
Thời gian này là lúc náo nhiệt nhất của Đại Thế Giới. Tòa lầu 5 tầng kiểu tây này gồm có quán bar, sòng bạc, phòng khiêu vũ và các hạng mục giải trí được người ta hoan nghênh nhất. Cách một con phố đã có thể nhìn thấy ánh đèn nê ông màu sắc rực rỡ trong trời đêm của nó.
Mạnh Lan Đình xuống xe kéo, đi đến chỗ đó. Còn chưa đi đến trước cửa cô đã nghe một loạt ồn ào huyên náo truyền thẳng vào tai. Cửa kính, ngọn đèn lộng lẫy, dòng người chen chúc xô đẩy, ẩn ẩn có thể nhìn đến giữa đại sảnh có một sân khấu dùng pha lê màu sắc rực rỡ để trang trí. Một loạt vũ công mặc váy đỏ, da trắng tóc vàng đang nhảy múa, đá đôi chân dài khiến người khác mê đắm.
Mạnh Lan Đình ngừng ở cửa, dùng tiếng Anh hỏi đứa bé người Ấn Độ về Phùng Khác Chi. Đối phương đánh giá cô một cái nhưng không hé răng.
Mạnh Lan Đình nói: “Tôi tìm Phùng tiên sinh có việc gấp. Phiền cậu giúp tôi chuyển lời được không?”
Cô đưa qua một ít tiền. Lúc này đối phương nhận lấy và nói: “Phùng tiên sinh đã đi cùng một đám bạn nửa giờ trước rồi.”
Cậu ta tất nhiên không biết Phùng Khác Chi lại đi nơi nào.
Liên tiếp ba lần vồ hụt khiến cô vừa đói vừa mệt. Mạnh Lan Đình áp xuống cơn sóng thất vọng đang đánh vào lòng, lại lần nữa xoay người rời đi. Cô mua một cái bánh ăn lót dạ ở một quán ven đường rồi quyết định về Phùng công quán và ở lại đó chờ Phùng Khác Chi trở về.
Cô trở lại tòa nhà kia thì không ấn chuông cửa mà ngồi trong bóng cây ngô đồng ở bên đường, bắt đầu chờ đợi. Hoa ngô đồng không ngừng rơi rào rạt xuống váy và bên chân cô. Cô chờ từ 9h tối đến tận đêm khuya, khoảng tầm hơn 12 giờ mới thấy ở chỗ ngoặt xuất hiện hai ánh đèn ô tô.
Một chiếc ô tô đang đi đến, ngừng trước công quán rồi ấn còi.
Phùng Khác Chi đã trở về!
Nhìn thấy sườn mặt của anh lóe qua, không biết vì sao trong một khắc đó hốc mắt Mạnh Lan Đình bỗng nhiên nóng lên. Đáy lòng cô đột nhiên trào ra một loại kích động, rồi lại lẫn vài phần khiếp đảm cùng với xấu hổ và bất an.
Cô nhanh chóng lau mắt, cố đè nén nước mắt đang trào ra sau đó vội vàng đứng lên chạy nhanh về phía cửa lớn đi nhanh qua.
Lão Trương nghe tiếng, đã chạy ra mở cửa, vừa kéo cửa sắt vừa nói: “Cửu công tử, buổi tối cậu về muộn quá, tôi còn tưởng cậu không về chứ. Buổi tối Mạnh tiểu thư……”
Anh ngẩng đầu vừa lúc thấy bóng dáng Mạnh Lan Đình từ đường cái đối diện đi tới. Anh ngẩn người, tay vẫn đặt trên tay lái nhìn Mạnh Lan Đình đã gần đi tới cửa xe mà chẳng nói lời nào.
Mạnh Lan Đình áp xuống cảm giác bất an càng mãnh liệt trong đáy lòng, thấp giọng nói: “Phùng công tử, tôi muốn cầu anh giúp một việc.”
Phùng Khác Chi liếc nhìn cô một cái, từ đầu đến chân sau đó không nói gì mà quay mặt đi, lái xe vào nhà.
Lão Trương hình như không dự đoán được hai người chạm mặt sẽ là tình cảnh này vì thế ông ta sửng sốt. Thấy ô tô đã đi vào, ông ta nhìn Mạnh Lan Đình rồi vội vàng đuổi theo.
Mạnh Lan Đình đứng ở ngoài cửa lớn, xuyên qua khe cửa nhìn thấy Phùng Khác Chi xuống xe rồi đi vào bên trong. Một lát sau có tiếng bước chân lẹp bẹp vang lên, lão Trương chạy ra, giống như nhẹ thở ra một hơi mà cười nói: “Mạnh tiểu thư, Cửu công tử mời cô vào.”
Mạnh Lan Đình đứng ở ngoài cửa, cả người gần như không thể hô hấp. Trên đường tới đây cô kỳ thật đã chuẩn bị việc anh sẽ lạnh nhạt. Nhưng lúc này cô mới chân chính hiểu được hóa ra mở miệng cầu người khác lại là người từng bị mình nhiều lần cự tuyệt thậm chí hung hăng đắc tội là chuyện ngượng ngùng đến thế nào.
Nhưng tất cả những việc này so với tin tức của em trai thì đều nhỏ bé không đáng kể. Cho dù khổ sở hơn thì cô cũng phải đi đối mặt. Cô miễn cưỡng đánh lên tinh thần, gật gật đầu với người gác cổng đang nghi hoặc nhìn mình sau đó lấy hết can đảm đi vào trong cánh cổng sắt, xuyên qua đình viện đi tới trước cửa phòng khách.
Phòng khách đang sáng đèn. Má Phùng giống như đang bận việc trong bếp, Mạnh Lan Đình đứng ở cửa thấy Phùng Khác Chi đã cởi áo khoác tây trang, tùy tay ném ở trên lưng ghế sô pha.
Tóc của anh được vuốt keo, trên người là một cái áo ghilê màu xám bạc, trên chân đi giày da sáng bóng, đúng như bộ dáng lần đầu tiên cô gặp anh nửa năm trước.
Mạnh Lan Đình chậm rãi đi vào, dừng lại rồi đứng bên ngoài phòng khách, cách anh tầm bảy tám bước. Anh ngồi xuống, lấy từ trong hộp thuốc trên bàn trà một điếu thuốc lá, châm lên rồi mới ngước mắt nhàn nhạt mà nhìn cô một cái giống như vừa mới nhìn thấy cô vậy. Nhưng trước sau anh lại không mở miệng nói chuyện, càng không hỏi cô vì chuyện gì mà đến.
Anh giống như đã uống chút rượu, khóe mắt hơi phiếm hồng. Cách một màn khói thuốc, khuôn mặt anh có chút xa lạ. Mạnh Lan Đình định thần lại, đi lên vài bước, đến gần anh mới nói: “Phùng công tử, tôi nhận được điện báo của thư ký Trương nói có khả năng có tin tức về em trai tôi. Buổi chiều tôi đến Bộ Tư Lệnh, thư ký Trương nói nếu tôi muốn gặp người thì phải đến tìm anh……”
Cô dừng một chút mới nói tiếp, “Phùng công tử, anh có thể…… Để tôi đi gặp người kia không?”
Cô nói xong thì phòng khách lại hoàn toàn an tĩnh lại, bên tai chỉ ẩn ẩn có tiếng má Phùng bận rộn trong phòng bếp nấu nướng.
Anh không trả lời, chỉ ngồi không nhúc nhích mà nhìn cô. Không khí giữa hai người vẫn lạnh lùng, yên tĩnh. Chỉ có điếu thuốc lá kẹp giữa ngón tay anh là không ngừng tràn ra một sợi khói nhẹ, lượn lờ mà bốc lên giữa hai người.
“Tiểu thiếu gia, canh đã làm xong, cậu mau uống đi, nhanh nhanh……” Má Phùng bưng một chén canh từ trong phòng bếp đi ra, bỗng nhiên thấy Mạnh Lan Đình, hai người một ngồi một đứng thì không khỏi sửng sốt dừng bước chân.
“Phùng công tử……” Giọng Mạnh Lan Đình hơi hơi run rẩy, cô muốn nói “Cầu xin anh ——”.
“Người ở bệnh viện của Đức.” Cô còn chưa nói hết lời thì Phùng Khác Chi đột nhiên đứng dậy nhàn nhạt nói.
“Lão Diêm, đưa cô ấy đi!” Anh lại hét to ra ngoài một tiếng, dập thuốc lá sau đó quay người lên lầu.
Mạnh Lan Đình đứng tại chỗ, nhìn bóng dáng anh nhanh chóng biến mất ở lầu hai thì ngây người.
“Mạnh tiểu thư…… Đi thôi…… Tôi đưa cô đi……” Lão Diêm xuất hiện ở ngoài cửa phòng khách, cẩn thận gọi Mạnh Lan Đình một tiếng.
Rốt cuộc Mạnh Lan Đình cũng lấy lại tinh thần, cúi đầu lau lau khóe mắt sau đó vội vàng xoay người bước nhanh ra ngoài.
Chương 63Lão Diêm cẩn thận mà lái xe, một đường không ngừng ngó trộm Mạnh Lan Đình, thấy nàng có bộ dạng lo lắng thì đến tận bệnh viện mới nhỏ giọng nói: “Mạnh tiểu thư, lúc trước là tôi trộm đi theo cô, còn bảo Hồ thái thái lưu ý đến cô, chuyện này cô đừng giận.”
Mạnh Lan Đình hiện tại đâu còn lòng dạ nghĩ đến cái đó, huống chi nàng đã sớm biết ông ta là được ai phân phó, vì thế cũng chẳng giận. Thấy hắn nhìn chính mình, thần sắc bất an thì nàng miễn cưỡng lộ ra tươi cười: “Không sao, đều qua rồi.”
Lão Diêm chần chờ rồi nói: “Hiện tại tôi mới suy nghĩ cẩn thận, hóa ra Cửu công tử cậu ấy…… Đối với Mạnh tiểu thư cô rất thật tâm…… Nếu đắc tội cô thì cô cũng đừng tức giận cậu ấy…… Cửu công tử từ nhỏ đến lớn, rất bướng bỉnh, cũng không ít lần bị lão gia mắng, nhưng vẫn đối xử rất tốt với hạ nhân…… Tháng trước không thấy cậu ấy đâu, tôi còn nghĩ không biết cậu ấy đi đâu, hiện tại xem ra, đại khái là đi tìm đệ đệ cho cô…… Cũng không biết cậu ấy tìm đâu ra, …… Chỉ mong người nọ chính là đệ đệ của Mạnh tiểu thư……”
Lão Diêm lải nhải.
Mạnh Lan Đình lại lần nữa giật giật khóe miệng.
Lão Diêm phảng phất hoàn toàn nhẹ nhàng thở ra, nói: “Tôi biết Mạnh tiểu thư là người tốt, cô đừng vội, sắp tới bệnh viện rồi.” Nói xong ông ta chạy nhanh hơn.
Đến được bệnh viện thì đã là rạng sáng, chung quanh im ắng, ở cổng lớn của bệnh viện đa xcó người đang chờ, thấy lão Diêm đưa người tới thì hỏi “Là Mạnh tiểu thư sao”, nghe đáp lời thì không nói gì nữa mà vội mang nàng đi vào, đến lầu hai, thì mở cửa một căn phòng bệnh cao cấp ra rồi bước vào.
Nơi đó còn có một người khác mặc thường phục đang canh giữ, nói: “Người ở bên trong. Mạnh tiểu thư đi vào thôi.”
Mạnh Lan Đình ngừng cửa phòng bệnh, khẩn trương khiến tay đổ đầy mồ hôi.
Nàng lấy lại bình tĩnh, xuyên qua cửa kính thủy tinh nhìn vào.
Trên giường bệnh là một người trẻ tuổi, trên tay treo bình nước đang truyền, mắt nhắm lại, không nhúc nhích, giống như đang ngủ.
Tuy rằng người này hiện tại gầy đến cơ hồ không ra hình người nhưng một khắc nhìn thấy hắn Mạnh Lan Đình vẫn nhận ra. Hốc mắt nàng nóng lên, đẩy cửa ra, chạy vội đến trước giường bệnh, nâng lên tay run run, nhẹ nhàng mở cổ áo hắn ra, thấy được nốt ruồi nho nhỏ quen thuộc kia.
Mọi thứ đã rõ ràng.
Từ lúc thu được điện báo, thẳng đến một lát trước nàng vẫn bị loại khat vọng lại lo được lo mất này hành hạ, nhưng tại một khắc này rốt cuộc chúng nó đã tan thành mây khói.
Người trẻ tuổi gầy trơ xương trước mắt này chính là đệ đệ Mạnh Nhược Du mất tích của nàng! Là người thân duy nhất còn lại trên đời này của nàng!
Tìm lâu như vậy, lần lượt hy vọng lại tuyệt vọng tra tấn, cuối cùng thì hắn cũng trở lại.
Hắn còn sống.
Mạnh Lan Đình run rẩy dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tiều tụy thon gầy của đệ đệ, rốt cuộc nhịn không được, ôm lấy bờ vai của hắn, mặt đè ở ngực hắn mà thấp giọng khóc.
Một vị bác sĩ mang theo y tá đi vào kiểm tra, đổi thuốc cho bệnh nhân.
Mạnh Lan Đình lau nước mắt, hướng bác sĩ cảm ơn, còn hỏi thăm tình hình của đệ đệ, biết được hắn tuy còn chưa tỉnh lại nhưng bệnh tình so với khi mới tới đã ổn định không ít, hai ngày nay, tùy thời có thể tỉnh lại, lại chữa trị một thời gian nữa là có thể khỏi hẳn.
Mạnh Lan Đình hoàn toàn yên tâm, luôn cảm tạ mãi, tiễn bác sĩ đi xong liền an vị bên cạnh giường, nắm lấy tay Mạnh Nhược Du, nghe tiếng hít thở vững vàng của hắn, nhìn đệ đệ mới tìm lại được mà lòng tràn ngập biết ơn.
Thời gian từng giây trôi qua, nước muối đã truyền xong, Mạnh Lan Đình nhổ kim tiêm, cứ như vậy thủ bên giường bệnh một đêm. Thẳng đến khi trời sáng, nàng mới ghé vào mép giường mà ngủ. Trong lúc mơ màng, nàng cảm thấy bên cạnh có gì đó khiến nàng giật mình, theo bản năng mà lập tức mở to mắt, thấy mình lại nằm trên giường bệnh, còn đắp chăn.
“Nhược Du!” Mạnh Lan Đình theo bản năng mà kêu một tiếng, lập tức ngồi dậy.
“Chị!”
Một tiếng khàn khàn, mang theo một chút run rẩy vang lên bên tai.
Mạnh Lan Đình quay đầu, thấy đệ đệ đang nắm tay mình, an vị ở chỗ tối qua nàng ngồi, nhìn nàng.
Sắc mặt của hắn vẫn tái nhợt, nhưng tinh thần thoạt nhìn vẫn tốt, trên mặt mang theo tươi cười, hai mắt vui sướng, ánh mắt sáng lấp lánh, phảng phất trong đó ẩn giấu hai ngôi sao trời, giống như đúc bộ dáng nho nhỏ trong ký ức của Mạnh Lan Đình.
Mạnh Lan Đình yên lặng nhìn đệ đệ đang hướng chính mình cười, không có phản ứng.
“Chị, em khá hơn nhiều rồi, chị đừng lo lắng ——”
Mạnh Lan Đình vẫn không lên tiếng như cũ.
Ánh mắt hân hoan của Mạnh Nhược Du chậm rãi tan đi, thay vào đó là một loại áy náy xen lẫn chột dạ. Giống như khi còn nhỏ làm sai việc gì bị Mạnh Lan Đình bắt lấy vậy.
“Chị —— thực xin lỗi, em biết nương và chị nhất định sẽ lo lắng…… Em đã không sao, chị đừng lo lắng…… Nương hiện tại còn ở nhà sao? Thân thể thế nào……” Hắn chần chờ rồi mới lấy hết can đảm, nhỏ giọng hỏi.
“Bang” một tiếng.
Mạnh Lan Đình rút bàn tay mà đệ đệ đang nắm về, hung hăng đánh hắn một bạt tai. Một cái tát này cơ hồ dùng toàn bộ khí lực nàng có.
Trên một bên mặt của Mạnh Nhược Du nổi lên mấu dấu tay đỏ. Hắn vì suy yếu nên bị nàng đánh đến bổ nhào vào một bên mép giường.
Từ nhỏ đến lớn, tình cảm hai người thân thiết, đây là lần đầu tiên, Mạnh Lan Đình động tay đánh đệ đệ của mình, lại còn đánh mạnh như thế.
Mạnh Nhược Du chậm rãi đứng thẳng người, “Chị, em biết, em đã cô phụ kỳ vọng của chị và nương, em thật có lỗi với hai người. Chị đánh em là đúng lắm, nếu chị chưa hết giận thì cứ đánh tiếp……”
Hắn bắt được tay tỷ tỷ, để nàng lại đánh mình.
Mạnh Lan Đình đỏ hốc mắt. Nàng nâng tay lên, nhưng lúc này cánh tay lại vô lực mà rũ xuống.
“Nhược Du, người em phải xin lỗi không phải chị, là nương. Năm trước bà bị bệnh, khi đó chị đã mất liên lạc với em, nhưng chị sợ bà lo lắng nên giấu bà nói em vẫn đang ở trường học, việc học rất bận. Nương sợ em lo lắng nên bảo không cần báo cho em, còn nói bệnh của mình sẽ khá hơn……”
Nàng lã chã rơi lệ.
“Cuối cùng bệnh của bà không đỡ, trước khi đi, còn đối với em nhớ mãi không quên. Bà đâu biết con trai của mình đã mất tích.”
Mạnh Nhược Du vẫn không nhúc nhích, giống như hóa đá, mãi lâu sau hắn mới quỳ trên mặt đất, dập đầu, thất thanh khóc rống.
Mạnh Lan Đình ngồi ở mép giường, nhìn đệ đệ dập đầu mà rơi lệ, từ trên giường bò xuống đỡ lấy hắn.
“Nương đã đi rồi. Chị đánh em một cái tát vừa rồi chính là đánh thay nương. Em còn sống thì tốt, nương tức giận xong rồi sẽ tha thứ cho em. Nhược Du, em đã trưởng thành, có ý nghĩ của chính mình, chị cũng không muốn, và sẽ không ngăn cản em. Nhưng chị không hiểu, kể cả em có sợ chúng ta ngăn cản thì chẳng lẽ em không thể gửi tin cho chúng ta sao? Em cứ thế không nói một tiếng đã về nước, lên chiến trường, em có nghĩ đến người trong nhà phải làm sao không?”
Mạnh Nhược Du ngây dại.
“Chị, em bỏ dở việc học về nước, vốn là muốn về nhà trước, để được chị và mẹ thông cảm. Nhưng người ở trên thuyền, em nghe thấy đài nói tình hình chiến sự căng thẳng ở phía
bắc, viện quân bất lực nên mới cùng mấy người trên thuyền, quyết định rời thuyền liền đi lên phương bắc, tình nguyện tham chiến. Lúc rời thuyền, em từng đến bưu cục gửi một phong thư mong mọi người thông cảm. Sau đó lại bị đạn pháo bắn vào, khiến đầu tổn thương, lúc tỉnh lại thì cái gì cũng mơ hồ, nghĩ không ra. Em không biết mình từ đâu tới đây, cũng không biết về sau nên đi nơi nào, cứ như vậy mà em gia nhập đoàn quân kháng chiến,. Sau khi bị bỏ tù, em sinh bệnh thì đầu óc mới dần rõ ràng lại, liên tiếp nhớ lại chuyện trước kia, muốn truyền tin cho mọi người như lại sợ liên lụy đến người nhà……” “Chị, tha thứ cho em. Em đã để mọi người lo lắng……” Mạnh Nhược Du quỳ gối lê tới trước mặt nàng, ngửa mặt nhìn nàng, hai mắt đỏ bừng.
Mạnh Lan Đình lại lần nữa rơi lệ, tâm đã mềm đến rối tinh rối mù, một bên thay đệ đệ lau nước mắt, một bên gật đầu.
“Sau này em làm gì cũng nhất định phải nói cho chị biết, nhớ chưa?”
Mạnh Nhược Du đỏ mắt mà dùng sức gật đầu.
Mạnh Lan Đình rốt cuộc ngừng khóc, để đệ đệ nằm trở lại trên giường, rồi lại kêu bác sĩ đến kiểm tra cho đệ đệ.
Mạnh Nhược Du rốt cuộc tuổi trẻ, thân thể tốt, một năm lao ngục này tuy suýt cướp đi mạng hắn nhưng sau khi được điều trị tốt thì thân thể hắn dần khôi phục.
Mạnh Lan Đình biết đệ đệ trên người mang trọng tội, ngoài cửa ngày đêm đều có người canh gác, hẳn là đang trông coi hắn, vì thế nàng cũng không dám thông báo cho vợ chồng giáo sư Chu. Suốt thời gian này nàng vẫn một mình ở lại bệnh viện mà ngày đêm che chở cho đệ đệ.
Cứ thế, hai tuần trôi qua, có một ngày bác sĩ nói người bệnh đã có thể xuất viện, sau khi trở về uống chút thuốc, tĩnh dưỡng một thời gian là thân thể có thể hoàn toàn khôi phục.
Mạnh Lan Đình thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng theo đó lại là một nỗi lo lắng cùng bất an. Thời gian này nàng một lòng chiếu cố đệ đệ, không nghĩ đến, cũng cố tình không dám nghĩ đến chuyện bên kia của Phùng Khác Chi. Hắn cũng không lộ diện, càng không có gì tin tức gì mới.
Hiện tại thân thể đệ đệ đã khôi phục chút, vì thế vấn đề trực tiếp ở trước mắt chính là hắn sẽ đi đâu.
Trở lại ngục giam hay có xử lý khác?
Nàng sợ không dám chủ động đi hỏi, cũng không dám lộ ra lo lắng trước mặt đệ đệ, thẳng đến hôm nay khi nàng đút cháo cho đệ đệ mới nghe thấy hắn nói: “Chị, em phạm vào trọng tội, thẩm phán nói rất có khả năng sẽ tử hình. Bọn họ không đưa em lên tòa, cứ thế nhốt lại, hẳn là muốn em chết ở bên trong. Em vốn cho rằng mình sẽ không bao giờ nhìn thấy mặt chị nữa. Chị làm sao biết em ở đó? Ai đã đem em thả ra vậy?”
Mạnh Lan Đình hơi hoảng hốt, giương mắt lại thấy đệ đệ đang nhìn chính mình, ánh mắt mang theo nghi ngờ, hàm hàm hồ hồ mà nói: “Là con trai của một người bạn của cha chúng ta……Ai chứ?” Hắn truy vấn, mang theo chút tò mò.
“Em đừng động, trước đem bệnh dưỡng cho tốt đã……”
“Có thể đem em từ nơi đó đưa ra…… Còn là nhi tử của bạn cũ của cha……” Mạnh Nhược Du có vẻ có chút khó hiểu, sau khi suy nghĩ thì đột nhiên ngước mắt, “Là Phùng gia? Là tỷ phu có hôn ước với chị từ nhỏ sao?”
Tim Mạnh Lan Đình đột nhiên nhảy dựng.
“Là anh ta nhưng em đừng nói bậy, không có tỷ phu gì, hôn ước vốn không tính, cũng đã giải trừ rồi, chị và anh ta không có quan hệ gì cả.”
Mạnh Nhược Du có vẻ giật mình, hoang mang mà nhìn nàng: “Vậy anh ấy sao còn giúp thả em ra?”
Mạnh Lan Đình không sao trả lời được, đành đem cháo đặt vào tay hắn, “Em tự ăn đi, chị đi hỏi bác sĩ xem ngày nào em có thể xuất viện.”
Nàng đứng lên, xoay người ra khỏi phòng bệnh, lại thấy thư ký Trương tới, đang ngồi ở ghế ngoài cửa. Nàng sửng sốt hướng ông đi đến.
Thư ký Trương đứng dậy, đem Mạnh Lan Đình dẫn tới một góc của bệnh viện, nhìn trước nhìn sau rồi lộ ra nụ cười, đè thấp giọng nói: “Mạnh tiểu thư, chúc mừng cô, án của lệnh đệ đã bị hủy bỏ, sau này sẽ không có việc gì nữa.”
Mạnh Lan Đình ngây ra, nhất thời không thể tin được vào lỗ tai mình.
“Chỉ là có vài lời nhờ Mạnh tiểu thư chuyển cáo đến lệnh đệ, sau này, nhất thiết không thể tái phạm chuyện tương tự.”
Mạnh Lan Đình rốt cuộc hồi phục tinh thần, vội vàng gật đầu: “Tôi đã biết!”
“Chi phí nằm viện đều đã được thanh toán, ngày nào tiện thì cô có thể trực tiếp đón cậu ta về nhà.”
Mạnh Lan Đình trong lúc nhất thời nói không nên lời, sau khi lấy lại bình tĩnh thì hướng ông ta nói lời cảm tạ.
“Ai ai, tôi cũng không dám kể công.” Thư ký Trương vội vàng xua tay, “Tôi chỉ làm một việc truyền lời này thôi. Dù sao cũng chúc mừng cô, Mạnh tiểu thư, chuyện này cứ kết thúc ở đây thôi, tôi chỉ là đến báo cho cô một tiếng. Tôi còn có việc, xin đi trước. Mạnh tiểu thư dừng bước, không cần phải tiễn.” Thư ký Trương nói xong liền rời đi.
Buổi chiều hôm đó Mạnh Lan Đình một mình ngồi ở hành lang bệnh viện, nhìn cây ngô đồng tươi tốt chìm đắm trong ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ, xuất thần một lúc lâu.
Ngày hôm sau, Chu thái thái biết được tin tức thì lập tức chạy đến bệnh viện, đem Mạnh Nhược Du đón về nhà.
Mạnh Lan Đình che giấu việc đệ đệ bị vào tù cùng với khoảng thời gian trải qua trong đó, chỉ nói hắn bị đạn pháo bắn vào đầu, nhớ không ra chuyện cũ, lại lưu lạc bên ngoài, một thời gian trước mới tỉnh táo lại, liên hệ với mình, lúc này hai người mới được đoàn tụ.
Chu thái thái nghe xong thì kinh hỉ và cảm thán không thôi.
Chạng vạng cùng ngày, Hề Tùng Chu nghe tin cũng vội vàng tới, biết thân thể Mạnh Nhược Du đã không còn trở ngại thì cũng vui sướng thay Mạnh Lan Đình không thôi.
Một đêm này Mạnh Lan Đình có trăm mối suy nghĩ ngổn ngang, trằn trọc không ngủ được, cứ thế cho đến tận hừng đông.
Ngày hôm sau, nàng tránh Chu thái thái, ra khỏi Chu gia, đi vào bốt điện thoại, đánh số gọi đến Bộ Tư Lệnh Hiến Binh.
Phùng Khác Chi nhận điện thoại, “Có chuyện gì?” Giọng hắn vô cùng lãnh đạm.
“Phùng công tử, buổi tối nay anh có rảnh không? Tôi muốn hẹn gặp anh.” Mạnh Lan Đình báo lên địa chỉ.
Đầu dây bên kia trầm mặc, không nói gì.
“Tôi sẽ chờ anh.” Mạnh Lan Đình nhẹ nhàng treo điện thoại, xoay người đi ra khỏi bốt điện thoại.