Nghĩ như vậy, thế giới của hắn bỗng nhiên bùng cháy!
Hôm nay, vị Ngô phường chủ này đi vào trong cung, vấn an lão thái hậu đã hơn bảy mươi tuổi, đem những tình hình ấn phẩm dân gian, tiểu thuyết dài kỳ này thêm mắm dặm muối nói một hồi. Lão thái hậu giận dữ, lúc này liền gọi một nội thị tuyên gặp Thẩm Dụ.
Ngày kế một hồi tinh lọc môi trường tinh thần của con dân Đại Huỳnh, đả kích tiểu thuyết dâm, uế, sắc tình, làn gió êm dịu thổi qua Thần Châu đại địa.
Vương lệnh, đem những tiểu thuyết tài liệu nội dung bên trong chứa sắc, tình, dâm uế, giống nhau liệt vào sách cấm, tiêu chuẩn phân định như sau:
1. Văn chương miêu tả đến bộ phận sinh dục, tính hành vi, tính kỹ xảo, tính giao, đề cập đến tâm lý hưởng thụ.
2. Công nhiên tuyên dương những tư tưởng trái với luân lý ,hủ bại sa đọa, tuyên dương hình tượng XX.
3. Văn chương làm phần lớn người khác sinh ghét, miêu tả hành vi ác tâm, bao gồm tràng cảnh các hành vi bạo lực ngược đãi vũ nhục, cùng với hành vi biến thái.
4. Miêu tả cụ thể hành vi loạn luân, cường gian, luân gian, phá vỡ luân lý (bao gồm cả NP), tràng cảnh tính giao mang tính chất thủ đoạn, quá trình quá chi tiết, có khả năng dụ phát phạm tội.
5. Miêu tả cụ thể tính- hành vi với thiếu niên nhi đồng (hoặc những thứ liên quan)
6. Miêu tả tình tiết dâm tục với những hành vi đồng tín khiến người khác không thể khoan nhượng.
Những điều lệ ở trên đây một khi phát hiện, có ảnh hưởng đến phong hóa (phong tục và tập hóa) sẽ đem tác giả cùng trạm trưởng của trạm thông báo đem ngâm lồng heo xử lý.
Ghi chú: Khi ngâm lồng heo các tác giả cùng trạm trưởng phải tự mang lồng tới.!
Chuyển Văn Phường chỉnh lý các tác phẩm cử báo ở Công Khai Đình, nhiều vô số đạt gần 1000 bộ. > của Đại Sắc Yên Thanh đứng mũi chịu sào.
Trường An thành dân chúng ồn ào.
Toàn bộ tiểu thuyết của Đại Sắc Yên Thanh đều bị hạ xuống, gần 2/3 tiểu thuyết ở Công Khai Đình bị yêu cầu sửa lại, hơn sáu trăm bộ tiểu thuyết dài kỳ bị tiêu hủy. Đường Đại nỗ lực bảo hộ, nhìn chung các tác giả bình an vô sự.
Lần đầu tiên tiến công, Chuyển Văn Phường thắng.
Ngay sau đó, > của Đường Đại mãi mãi chỉ có một chỗ có thể mua có thể xem, tự nhiên nơi đó là —— Chuyển Văn Phường.
Mà lúc đó có rất nhiều tác giả đưa ra nghi vấn —— vì sao những tác phẩm sắc tình như vậy Chuyển Văn Phường nó có thể một quyển lại một quyển đăng lên, một quyển lại một quyển in ra?
Đương nhiên Chuyển Văn Phường mặc kệ những điều này, bọn họ vẩn như trước bên vừa mắng những tác giả sắc tình, bên thì hàng ngày đều đạo những tiểu thuyết sắc tình này của Công Khai Đình. Ngày ngày đều như vậy, cũng không lười biếng.
Công Khai Đình bị lệnh cưỡng chế ngừng kinh doanh hai tháng để chỉnh đốn, sau lại một lần nữa khai trương, trên diễn đàn hoặc là bên dưới tác phẩm thường hay có bình luận vênh váo của Chuyển Văn Phường: “Ông đây đạo tiểu thuyết của ngươi là nể mặt ngươi, chưa thấy ai nhu vậy, viết mấy thứ đồ bỏ này còn cất dấu y như bảo bối.”
Đây coi như cũng còn khách khí, e ngại quan hệ với Thẩm Dụ, không dám trực tiếp tổn hại Đường Đại.
Đường Đại tràn ngập oán khí, chỉ thiếu chút nữa tổ chức một cuộc tự thiêu tập thể của các tác giả tại đế đô Đại Huỳnh.
Nàng ở trước mặt giám quốc đại nhân bùng nổ, lần này thái độ của nàng đã coi như là bất hảo: “Ta mỗi tháng nộp cho ngươi biết bao nhiêu tiền thuế hả? Ngươi đối xử với ta như vậy! Nếu không giải quyết, từ tháng sau khỏi nộp thuế nữa!”
Thẩm Dụ là người thế nào, hắn lại cấp tốc ra thông báo, cho thấy thái độ của triều đình, kiên quyết đả kích đạo văn.
Đường Đại an tĩnh được hai ngày, phong thanh thổi qua, Chuyển Văn Phường chiếu đạo bất ngộ. Đường Đại lại nổi trận lôi đình quấn lấy hắn, hắn lại ra một phần thông cáo, Đường Đại lại an tĩnh hai ngày, gió thổi qua một ngày, Chuyển Văn Phường lại chiếu đạo bất ngộ, Đường Đại lại nổi giận, hắn lại ra một phần thông cáo…
Cứ như vậy tuần hoàn.
Về sau này, triều đình đương thời đem những thông cáo “kiên quyết” đả kích đạo văn dán khắp các bảng bố cáo quan phương thì Đường Đại cũng không tìm hắn nữa. Chuyển Văn Phường quản lý lỏng lẻo, truyền ra vô số vản thảo tiểu thuyết. Vì thế cái vị trí đạo văn này từ từ không chỉ là một nhà Chuyển Văn Phường. Đổi lại Công Khai Đình dần dần nhân khí suy sụp.
Có rất nhiều tác giả hoang mang, ngươi nói vì sao chúng ta viết lách đây?
Đường Đại liền đưa bọn họ lên sườn núi gần Công Khai Đình, nơi có thể thấy cửa Đông Công Khai Đình Trường An, lúc này sắc trời vừa tối, đoàn người tốp năm tốp ba tan đi, nàng cười nói với bọn họ: “Các ngươi xem, cho dù Trường An nhiều sách lậu như vậy, vẫn có người nguyện ý lại Công Khai Đình, ở dưới văn đề lại bình luận, nói cho chúng ta biết, vẫn còn có bọn họ.”
Sau này, Đường Đại mời một điêu khắc gia rất nổi danh ở Trường An điêu khắc một pho tượng thần thú, thỉnh về làm trấn quán vật ở Công Khai Đình. Vô số các tiền nhân văn nhân đều cảm thấy hứng thú, hỏi thăm cái con thú ngồi chồm hổm này rốt cục là cái con gì. Thậm chí có người suy đoán —— chẳng lẽ cái con thú vẻ mặt kiêu ngạo này ám chỉ là Thọ vương?!
Nhưng không ai có thể phân biệt, người khắc tượng đất để đó cũng không nói lên lời, nói là hắn chỉ chiếu theo hình vẽ mà làm thôi, thực sự nhìn không ra nguyên vật.
Cuối cùng ngay cả giám quốc đại nhân đứng ở trước tượng thú, trong chốc lát cười nói : “Thú giả, thụ giả. Lấy ý ngậm bồ hòn làm ngọt cho xong.”
Phong Xương sáu năm, Thuận Long đế Thẩm Hi 10 tuổi.
Giám quốc Thẩm Dụ làm chủ, thay hắn hạ hôn ước cùng với con gái một của chưởng binh Thiên sách tướng quân Vũ Diên là Vũ Đàm, đợi ba năm sau sẽ chính thức cưới. Thẩm Hi tuy rằng chỉ có mười tuổi, thế nhưng dù sao cũng là Thẩm Dụ dạy dỗ chặt chẽ, thời điểm đó hắn đã hiểu biết chút lý lẽ, biết hôn ước là như thế nào.
“Dụ hoàng thúc, trẫm không muốn cưới Vũ Đàm, hoàng hậu của trẫm, trẫm muốn đích thân chọn.” Hắn ở Chính Đức điện phát giận, Thẩm Dụ thờ ơ: “Ngươi phải cưới nàng bởi ví phụ thân của nàng trên tay nắm 1/3 binh mã. Mà hắn chỉ có một con gái duy nhất, nếu như ngươi cưới nàng, Vũ thị một nhà nhất định cả đời thần phục ngươi.”
Thẩm Hi rốt cục nhịn không được, mười tuổi hắn nắm chặt tay, phồng hai má lên: “Trẫm không muốn cưới nàng, là không thích cưới nàng.”
Thẩm Dụ ngẩng đầu nhìn thẳng hắn, một lát hắn rốt cục bại trận xìu xuống, 10 tuổi, luận khí thế, thật sự là không bằng người hoàng thúc lấy thúng úp voi này. Thái hậu nghe nói hai người ở Chính Đức điện tranh chấp, liền vội vã chạy tới.
Thấy hai người ồn ào có phần bế tắc, thái hậu lập tức trách cứ ấu đế: “Hoàng thượng, Dụ hoàng thúc của người định ra việc hôn nhân này rốt cục là vì ai? Người còn ở nơi này cáu kỉnh, người làm vua một nước, như vậy thì có bộ dáng của đế quân hay không?!”
Thẩm Hi dù sao cũng còn nhỏ, lúc này trong mắt đã ánh lệ, nhưng vẫn cố gắng ra vẻ quân uy, không chịu khóc ra. Trong cung này, vô số người mỗi ngày dạy bảo hắn, làm sao tề gia, trị quốc, bình thiên hạ. Những binh pháp thao lược làm tiêu tan tuổi thơ của hắn, nhẫn nại cùng kiên trì, làm cho hắn nhìn qua chững chạc hơn trẻ con cùng tuổi rất nhiều.
Thế nhưng lúc này đối mặt với lời trách cứ của thái hậu, hắn lại khó hiện ra vẻ kiên trì, hắn phất tay đem những > > trên ngự án hất rơi xuống mặt đất: “Trẫm thân là vua một nước Đại Huỳnh, vậy mà lại không có quyền quyết định thê tử của mình là ai chăng?”
Chính Đức điện an tĩnh, nghe được cả tiếng kim rơi.
Thẩm Dụ cúi người đem những trang sách rơi lả tả nhặt lên, chỉnh tề đặt lại trên ngự án, một lát hắn mới quay đầu nhìn thẳng Thẩm Hi, thanh âm không cho phép chất vấn: “Ngươi không thể.”
Thẩm Hi không dám nói nữa, từ sau khi tiên đế từ trần, trong tiềm thức hắn xem Thẩm Dụ như cha, luôn mang theo một chút kính sợ.
Thẩm Dụ xoay người ra điện, phân phó quan lễ nghi vì ấu đế hướng Vũ gia hạ sính lễ, quan lễ nghi khom người đáp vâng, nhanh chóng xem hoàng lịch tuyển ngày. Thái hậu lúc này mới ôm lấy Thẩm Hi , thanh âm của nàng đè thấp, đề phòng bọn nội thị nghe được: “Hi nhi, ngươi cũng không còn nhỏ nữa, làm sao lại không hiểu chuyện như thế?”
Thẩm Hi lúc này mới dám khóc, các cung nhân đều lui xuống, Chính Đức điện chỉ còn mẫu hậu cùng với hắn, hắn đem mặt dán trong ngực nàng: “Mẫu hậu, nhi thần không muốn cưới con gái của Thiên sách tướng quân kia… Nhi thần thích con gái Ngô Tưởng của Bình Xương hầu.”