- Ê vào đê.
Tuệ rủ
- Ô sờ kê!
Cả đám đáp lại.
Vâng, đi bộ vào trong mà cả đám cứ nói chuyện tíu tít. Gặp con ma nào là selfie! Thế nên họ có những bức ảnh rất dộc rất đẹp.
Đi ra, mỗi người phán một câu:
- Hầyy, nhà ma gì chán hơn chỗ chơi cho baby?
- Hết niềm tin vào ma quỷ!
- Chán con gián.
- Nhạt.
@@@@@
Trò đu quay
Trò...
Rất nhiều trò.
Cả đám cứ xoay vòng vòng khu vui chơi giải trí. Linh cả Phú còn chơi bắn súng, giành được 4 con gấu. Linh con gấu tím cỡ bự, Tuệ con Minions cỡ vừa, Phú hình trái tim bông, Tokiyama con thỏ hồng.
Tối về, Phú không ở khách sạn vì cần về nhà cũ giải quyết một số chuyện ở công ty anh. Phú cũng có công ty, cũng có tập đoàn, tiếc là chỉ đứng thứ 4, sau TOP, Hoàng Hoàng và MS.
...
Ở một nơi nào đó.
Huy điên cuồng lục tung cái thành phố này lên tìm cô gái ấy.
Anh thật sự đã sai!
Anh muốn cô trở về với anh!
Hiền đã thay đổi. Cô ta chỉ dùng những lời lẽ ngọt mật dụ dỗ Huy. Anh không thể tiếp tục yêu cô nữa! Hiền đã thay đổi rồi! Không còn là cô gái hiền dịu, ngọt ngào của ngày xưa nữa!
Anh đẩy mạnh cô gái đang bám chặt lấy áo sơ mi của mình:
- Cô cút đi! Tôi không ngờ tôi lại yêu một con cáo già như cô!
- Anh à
!
- Cô câm miệng lại! Tôi có thể giết cô ngay bây giờ đấy!
- Huy! Đừng có như thế!
Khang gắt lên. Cậu thấy Huy thật quá đáng
- Chúng mày không muốn tìm nữa thì thôi đi!
- Con Linh có gì mà anh yêu chứ! Con đĩ ấy có gì tốt đẹp không!!!!
Hiền gào lên.
- Cô ngậm cái mõm của mình lại ngay! Tôi sẽ không tha thứ cho cô lần sau đâu!
Bốn đứa bạn kia ngẩn người. Thì ra Linh nói đúng. Hiền đã thay đổi mất rồi. Nhìn nhau trong vô vọng. Họ đã sai lầm, thật sự sai lầm khi tin vào ánh mắt buồn bã cùng khuôn mặt giả tạo ấy!
Giờ... biết tìm Linh ở đâu?
Ai cũng hiểu, Linh mà đã muốn trốn thì không ai có thể tìm thấy. Con bé, giận, cũng giận dai, không có chuyện ngày một ngày hai mà tha thứ. Mà....
Còn căn bệnh tim bẩm sinh?
Cú sốc lớn như thế này liệu cô ấy chịu nổi?
Có ai bảo vệ cô ấy?
Có ai?
Huy, My, Chi, Khang, Minh điên cuồng chạy, gào khóc gọi tên cô trong tuyệt vọng.
Không tiếng ai đáp lại.
Vẫn thế.
Gọi bao nhiêu lần rồi cô vẫn thế,
Vẫn không trả lời,
Vẫn mặc kệ đám bạn và người mình yêu thương.
Giữa cơn mưa rào ồn ã,
Trong đêm khuya lạnh giá của mùa thu
Năm con người cứ chạy, chạy mãi, không ngừng gọi tên một người con gái.
Mà đâu biết rằng, ở nơi kia, cô ấy đã tìm lại được nụ cười?
...
Như nghĩ ra gì đó, Linh giật mình.
"Mình, mình, cười được, tự nhiên rồi sao? Mình, thật ư? Cười được rồi, thật sự cười được rồi."
Cô ôm lấy Tokiyama ngồi bên cạnh.
- Tokia... Nhờ cậu, tớ đã tìm lại được chính mình rồi...
- Mizu...?
Tuệ và Phú đặt tay lên vai nhỏ. Cười. Đúng thật, hai người đã mang ơn nhỏ rồi. Đúng là từ khi gặp nhỏ, cô cười nhiều hơn, nói nhiều hơn, và tự nhiên hơn hẳn.
Tokiyama đứng ngẩn người.
Nhỏ không hiểu mình đã làm gì khiến hai anh chị và cả con bạn vui thế.
Nhưng sâu trong lòng của cô bé tên là Tokiyama Asomito, bỗng dưng len lỏi một niềm vui nho nhỏ, một cảm giác nhẹ bẫng, như vừa giúp đỡ một ai đó.
Vậy mà cô bé ấy lại không hề biết mình đã có công lớn với tất cả mọi người....