Thời tiết ở Vân Thành được phân hoá thành 2 mùa, mùa hè nóng bức, mùa đông rét lạnh, hai mùa xuân thu lại phá lệ ngắn ngủi. Mộc Tiểu Nhã chỉ cảm thấy hôm qua mình còn mặc một chiếc áo khoác mùa thu thật đẹp, hôm nay liền bọc lên mình một cái áo lông vũ thật dày.
“Chị Mộc Mộc, đây là báo cáo tiêu thụ tháng trước của văn phòng chúng ta.” Tiểu Tân cầm một bản báo cáo thống kê đưa cho Mộc Tiểu Nhã.
Mộc Tiểu Nhã nhìn lướt qua, phát hiện bốt cổ thấp có doanh số tốt nhất: “Tôi còn tưởng rằng đến mùa đông, bốt dài sẽ được hoan nghênh hơn cơ đấy.”
“Mấy đôi bốt này của chúng ta, thiết kế đều quá thời thượng, đẹp thì đẹp, nhưng cũng không linh hoạt lắm.” Tiểu Tân đáp lời, “So sánh một chút, vẫn là bốt cổ thấp tốt hơn, dễ mặc hơn, lại càng linh hoạt hơn.”
“Chị Mộc Mộc, có rất nhiều người hỏi về mấy đôi bốt mà chúng ta sắp bán đấy, khi nào thì nhà xưởng mới sản xuất xong ạ?” Lãnh Nghệ ở một bên cũng hỏi.
“Chắc là nhanh thôi, ngày hôm qua Phương Hủy đã tới nhà xưởng của cậu cậu ấy thúc giục rồi.” Mộc Tiểu Nhã trả lời.
“Chị Phương Hủy đã đi hai ngày rồi, khi nào trở về ạ?”
“Buổi sáng cậu ấy vừa gửi tin nhắn cho tôi, phỏng chừng giữa trưa là về, chờ cậu ấy trở lại, chúng ta cùng đi ăn lẩu.” Mùa đông vừa đến, mọi người không thể không cùng nhau đi ăn lẩu được.
“Muôn năm!” Lãnh Nghệ hưng phấn vỗ tay, cô ấy thật sự là quá thích công việc hiện tại của mình luôn, nhân viên công ty đơn giản, trích phần trăm lại cao, ông chủ còn thường xuyên hào phóng mời ăn cơm.
Mộc Tiểu Nhã cười cười, cúi đầu tiếp tục xem báo cáo, nhìn xuống phía dưới, chỗ định chế giày vẫn hiện một con số 0 tròn trĩnh, hỏi: “Vẫn không có người đến cố vấn định chế à?”
“Không có.” Thừa dịp Phương Hủy không ở đây, Tiểu Tân nhịn không được nói thật, “Chị Mộc Mộc, nếu không chị nói với chị Phương Hủy một tiếng đi, một đôi giày ba vạn cũng quá đắt rồi, kẻ có tiền chướng mắt, người không có tiền thì cũng chẳng mua nổi đâu.”
“Không sao, dù sao cũng không có tổn thất gì.” Ngoại trừ một đống da bị bỏ trong phòng vật liệu, thật đúng là không có thêm tổn thất gì khác.
Chẳng qua, lúc hai người mở phòng làm việc, thì tính làm theo hướng định chế, kết quả đã được nửa năm rồi, ngoại trừ tài trợ từ người thân, bạn bè thì một khách hàng định chế cũng không thấy, không khỏi có chút tiếc nuối. Cũng may nhãn hiệu của bọn họ ở trên mạng làm ăn không tồi, thời gian dài như vậy cũng đã thành một cửa hiệu
võng hồng[1] không lớn không nhỏ. Thậm chí mỗi lần họ tuyên bố sắp ra sản phẩm mới, trên mạng rất nhanh liền xuất hiện hàng nhái.
[1] Võng hồng: Chỉ những người nổi tiếng trên mạng.
“Chờ một thời gian nữa, nếu vẫn không có khách đến ủng hộ thì chị Phương Hủy của các cậu sẽ tự điều chỉnh giá thôi.” Mộc Tiểu Nhã cười nói.
“Cũng đúng.” Tiểu Tân gật đầu, “Em đi đặt tiệm lẩu đây.”
Mộc Tiểu Nhã gật đầu, điện thoại lúc này bỗng nhiên vang lên một tiếng, cô cầm lên, phát hiện hoá ra là mẹ mình nhắn đến:
Chị họ con một giờ nữa sẽ đến ga tàu hỏa, con đi đón nhé.
“Tiểu Tân, lẩu có khả năng tôi không đi được rồi, tôi có chút việc phải đi.” Mộc Tiểu Nhã vừa nhắn tin lại cho mẹ, vừa giải thích với Tiểu Tân.
“Chị Mộc Mộc, chị không đi à?”
“Chị họ tôi đến đây, tôi phải đi đón chị ấy.”
“Vậy được rồi, hôm nay nhiệt độ không khí thấp, trên đường khả năng có ám băng, chị Mộc Mộc trên đường lái xe chậm một chút.” Tiểu Tân dặn dò.
“Đã biết.” Mộc Tiểu Nhã phất tay rời đi.
Người chị họ mà cô sắp đi đón tên Lâm Hàm, là cháu gái của bà cô Mộc Tiểu Nhã, quan hệ của hai người có hơi xa, cho nên cơ bản không có liên hệ gì. Tuy nói khi còn nhỏ đã từng gặp qua một hai lần, nhưng nhiều năm như vậy, gần như cũng không còn nhớ gì nữa. Lần này cô ấy tới Vân Thành là vì muốn cho con gái đi khám bệnh, con gái Lâm Hàm năm nay ba tuổi rưỡi, tiểu gia hỏa bắt đầu mùa đông thì bị cảm, kết quả là điều trị ở quê nửa tháng cũng không thấy tốt lên. Người trong nhà lo lắng, liền đưa tới Vân Thành, liên hệ với mẹ Mộc Tiểu Nhã. Cha mẹ Mộc thì quá bận rộn chuyện trường lớp, cho nên trách nhiệm đón đưa liên hệ bệnh viện liền dừng trên người Mộc Tiểu Nhã.
Lúc tới ga tàu hỏa, xe lửa còn năm phút nữa mới đến trạm, Mộc Tiểu Nhã thấy bên cạnh có tiệm trà sữa, qua đó mua hai ly trà sữa nóng, rồi lại quay về tiếp tục chờ. Đợi thêm vài phút, cửa ra bỗng nhiên có nhiều người hơn, Mộc Tiểu Nhã lót chân trong đám người tìm kiếm một người phụ nữ mang theo đứa con nhỏ, sau đó rất nhanh liền phát hiện ra người mà cô nghi là chị họ của mình.
“Lâm Hàm?” Mộc Tiểu Nhã thử gọi một tiếng.
“Tiểu Nhã?!” Lâm Hàm cũng thấy Mộc Tiểu Nhã, trực tiếp ôm con gái đi qua đó.
“Em đến, em đến…” Mộc Tiểu Nhã thấy Lâm Hàm chẳng những trong tay ôm con nhỏ, mà trên người còn cõng theo hai cái túi, lập tức bỏ trà sữa sang một bên, qua đó hỗ trợ xách giỏ.
“Không cần, em giúp chị ôm Lôi Lôi, túi để chị cầm là được rồi.” Lâm Hàm đưa con gái cho Mộc Tiểu Nhã.
Mộc Tiểu Nhã nhận lấy đứa nhỏ, trọng lượng của bé con vượt quá tưởng tượng khiến cô kinh hãi, một đứa nhỏ mà cô ôm còn quá sức, thế mà Lâm Hàm còn có thể vác thêm hai cái túi lớn: “Lôi Lôi ngủ rồi ạ?”
Đứa bé trong ngực khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, đang nhắm mắt lại ngủ say sưa.
“Con bé đang sốt, không có sức lực gì, thế nên cứ hôn mê.” Lâm Hàm nói trong lo lắng.
“Chúng ta đến bệnh viện trước đi.” Mộc Tiểu Nhã cảm thấy nơi như ga tàu hoả này mà đứa nhỏ có thể ngủ ngon như vậy, tóm lại không phải chuyện gì tốt.
“Có thể chứ?”
“Bệnh viện em đã liên hệ rồi, trực tiếp qua đó là được.”
Đem đồ đạc nhét hết vào cốp xe, Lâm Hàm ôm con gái ngồi ở phía sau, Mộc Tiểu Nhã đưa trà sữa cho cô ấy: “Thời tiết lạnh, chị uống chút cho ấm dạ dày.”
“Cảm ơn, quá phiền em rồi.” Lâm Hàm hơi ngượng ngùng, tuy nói hai nhà là thân thích, nhưng rốt cuộc không lui tới với nhau.
“Chị họ, quá khách khí thì tình cảm sẽ tổn thương đó.” Mộc Tiểu Nhã khởi động xe, chạy về phía bệnh viện nhi đồng Vân Thành. Đến bệnh viện rồi, lại là một loạt các thủ tục và kiểm tra liên tiếp, chờ hết thảy hoàn thành thì cũng đã bốn rưỡi chiều. Mộc Tiểu Nhã nhìn thoáng qua đồng hồ, do dự không biết có nên gọi cho Bạch Xuyên hay không, nói rằng đến tối mình mới về.
“Tiểu Nhã, em còn có việc phải không, có việc thì về đi, cứ để chị ở đây được rồi.” Lâm Hàm thấy Mộc Tiểu Nhã vẫn luôn nhìn thời gian, cho rằng cô có việc gấp.
“Không ạ, chỉ là em muốn nhắn cho tiên sinh nhà em một tin, nói là tối nay mới về.”
“Tiên sinh? Em kết hôn rồi? Sao chị không nghe nói qua?” Lâm Hàm có chút kinh ngạc.
“À, chúng em còn chưa cử hành hôn lễ nữa, cho nên cũng không cố tình thông báo cho người thân và bạn bè xung quanh.” Mộc Tiểu Nhã giải thích.
“Hoá ra là thế.” Lâm Hàm gật đầu, “Vậy chờ khi nào các em làm hôn lễ, nhất định phải cho chị biết.”
“Nhất định.” Nói đến kết hôn, Mộc Tiểu Nhã bỗng nhiên chú ý tới một vấn đề, “Chị họ, sao chồng chị không tới?”
“Gần đây anh ấy công tác bận quá, vốn dĩ mấy ngày nữa bọn chị mới tới đây. Nhưng chị lo lắng cho Lôi Lôi, hơn nữa bên này không phải còn có mọi người sao, cho nên chị đến trước.”
“Như vậy à.” Mộc Tiểu Nhã còn nói thêm, “Vừa rồi bác sĩ nói vấn đề của Lôi Lôi không lớn, sau khi dùng thuốc mới, nhiều nhất là một tuần thì sẽ khỏi hẳn. Nơi này có bác sĩ và hộ sĩ theo dõi rồi, hay để em đưa chị đến nơi ở rồi thuận tiện ăn bữa tối luôn nhé.”
“Không cần, chị ở lại bệnh viện là được rồi.”
“Chị họ, nơi này không cho ở lại đâu, em định đưa chị đến khách sạn ở đối diện đường cái đó, đi qua cũng chỉ mất năm phút thôi, không chậm trễ chị chăm sóc Lôi Lôi đâu.”
“Vậy được rồi.”
Hai người đến khách sạn và nhận phòng, Mộc Tiểu Nhã giúp Lâm Hàm đem hành lý lên xong, đang muốn gọi cô ấy cùng xuống dưới lầu ăn cơm, lại thấy Lâm Hàm một tay chống vách tường, sắc mặt trắng bệch nhắm mắt lại.
“Chị, chị làm sao vậy?” Mộc Tiểu Nhã hoảng sợ, vội vàng đi qua đỡ lấy.
“Không có việc gì…” Lâm Hàm im lặng một lát mới nói, “Có thể là do hôm nay mệt mỏi quá, lại chưa ăn cơm, cho nên lại phát chứng choáng váng thôi.”
“Chứng choáng váng?”
“Ừ, người nhà chúng ta đều mắc chứng choáng váng, không có gì đáng ngại, ổn định một chút là sẽ tốt.” Có vẻ giống như Lâm Hàm nói, lúc này sắc mặt cô ấy đã tốt lên rất nhiều, tinh thần cũng tốt hơn, “Chị đi rửa mặt đã, sau đó xuống ăn cơm.”
Sắc mặt Lâm Hàm khôi phục, nhưng sắc mặt Mộc Tiểu Nhã lại trắng bệch trong nháy mắt.
Chứng choáng váng?!
“Không phải vấn đề gì lớn, bà cô con, dì cả con cũng đều mắc phải.”
Đây là lời mẹ nói với cô vào mấy tháng trước.
“Tiểu Nhã, con ở bên ngoài có khỏe không, làm việc đừng quá mệt mỏi, thân thể quan trọng nhất.”
“Sao vậy mẹ?”
“Con có một chị họ, khoảng thời gian trước mệt nhọc quá độ, chết đột ngột.”
Đây là lời mẹ nói với cô ở đời trước, vào mùa đông năm đầu tiên cô ra nước ngoài.
Đời trước, mùa đông, chị họ, Mộc Tiểu Nhã nhìn theo hướng phòng vệ sinh, cả người cơ hồ không đứng được.
Là chị họ Lâm Hàm sao? Là mệt nhọc quá độ chết đột ngột hay là cùng một căn bệnh với cô?!
“Tiểu Nhã, em sao vậy, sao sắc mặt em khó coi thế?” Lâm Hàm vừa ra khỏi phòng vệ sinh liền phát hiện sắc mặt Mộc Tiểu Nhã không đúng lắm.
“Chị họ, em… em còn có chút việc, không thể ăn cơm cùng chị được.” Mộc Tiểu Nhã cầm lấy túi của mình, cũng không đợi Lâm Hàm nói chuyện đã mất hồn mất vía ra khỏi phòng.
Cô giống như du hồn trở lại xe, đóng cửa lại, cũng không khởi động xe mà cứ một mình ngơ ngác ngồi trong xe phát ngốc. Đầu óc cô bây giờ rất loạn, phản ứng đầu tiên là cô muốn đi hỏi mẹ cô xem có phải người chị họ chết đột ngột kia là Lâm Hàm hay không, nhưng Thẩm Thanh Di lúc này sao có thể biết trước được. Cô lại muốn đưa Lâm Hàm đi làm kiểm tra toàn thân, nhưng loại bệnh có tính đột phát này căn bản là tra không ra.
Phải làm sao bây giờ?!
“Đinh linh linh…”
Tiếng chuông điện thoại bỗng nhiên vang lên, Mộc Tiểu Nhã duỗi tay cầm lấy mới phát hiện toàn bộ thân thể mình đều đã đông cứng.
“Alo.” Âm thanh cũng mang theo giọng mũi.
“Tiểu Nhã, anh đến phòng làm việc rồi, Phương Hủy nói em đi ra ngoài.” Là Bạch Xuyên gọi điện thoại tới.
“Em… em bây giờ sẽ về.”
“Ừ, anh chờ em cùng về nhà.”
Mộc Tiểu Nhã nhìn thời gian trên điện thoại, 6 giờ, đã trễ thế này rồi sao? Bản thân thế mà đã ngồi trong xe phát ngốc một giờ.
Mộc Tiểu Nhã khởi động xe về nhà, khi cô về đến văn phòng thì đã 7 giờ tối. Bạch Xuyên đang ngồi bên cửa sổ sát đất gần đường cái, mải mê chơi rubik. Xe Mộc Tiểu Nhã vừa mới dừng lại, Bạch Xuyên liền chú ý đến, anh vui sướng đứng lên, chạy ra khỏi phòng làm việc.
Mộc Tiểu Nhã mới xuống xe, Bạch Xuyên đã chạy vội tới, anh mặc một cái áo lông màu xanh biển, trên người còn mang theo hương cà phê nhàn nhạt.
“Đã trở lại.” Bạch Xuyên kéo tay Mộc Tiểu Nhã, vào nháy mắt khi tay chạm tay, anh nhăn mày lại, sau đó vươn cả hai tay ra bọc lấy tay Mộc Tiểu Nhã, “Thật lạnh.”
“Bên ngoài có thể không lạnh sao? Chạy vào đây nhanh.” Phương Hủy đứng ở cửa, không khỏi trợn trắng mắt lên, đôi vợ chồng này cũng thật là, khoe ân ái cũng không thể tìm nơi nào ấm áp mà khoe được à.
Bạch Xuyên kéo Mộc Tiểu Nhã đi vào, chờ đến gần rồi, Phương Hủy mới phát hiện thần sắc Mộc Tiểu Nhã không đúng, lập tức khẩn trương lên.
“Bạch Xuyên, anh đi pha cho Tiểu Nhã một ly cà phê đi.” Phương Hủy nhắc nhở Bạch Xuyên.
Bạch Xuyên chờ Mộc Tiểu Nhã ngồi xuống, lập tức đi đến quầy bar pha cà phê, vì Mộc Tiểu Nhã thích uống, hơn nữa gần như hôm nào anh cũng đến phòng làm việc, cho nên dần dần cũng học được cách pha cà phê.
“Cậu làm sao vậy?” Phương Hủy ngồi đối diện Mộc Tiểu Nhã, lo lắng hỏi.
“Phương Hủy… nếu cậu biết một người có khả năng sắp chết, cậu sẽ làm gì?” Mộc Tiểu Nhã hỏi.
“Ai sắp chết?” Phương Hủy nhíu mày.
“Nếu… tớ sắp chết?”
“Phi!” Phương Hủy xì một tiếng xong mới khẩn trương kéo Mộc Tiểu Nhã lại hỏi, “Cậu sao vậy, có chỗ nào không thoải mái.”
“Tớ chỉ giả thiết thôi.”
“Giả thiết cái rắm ý, đầu óc cậu có phải có bệnh không, cậu đến bệnh viện nên bị nhiễm virus luôn đấy à?” Sợ bóng sợ gió một hồi Phương Hủy trực tiếp mắng luôn.
“Không phải, vừa rồi ở bệnh viện, có một người, tuổi tác không chênh lệch tớ lắm, đột nhiên mất, cho nên hơi xúc động chút thôi.” Mộc Tiểu Nhã cười khổ giải thích, cô cũng không nói sai, nhưng nếu cô thực sự nói điều đó ra thì ai sẽ tin tưởng chứ?
“Cảm xúc cái rắm, cậu đây là bị dọa thành bệnh trầm cảm đấy.” Phương Hủy nói, “Thu thập sinh mệnh là chuyện của Tử Thần, chuyện chúng ta cần phải làm là tận hưởng lạc thú trước mắt, sống cho thật tốt. Nếu cậu muốn chiến đấu với Tử Thần, vậy thì phải làm việc và nghỉ ngơi lành mạnh, duy trì vận động, đừng có đi dọa bản thân, còn có người bên cạnh cậu nữa.”
Nói đến người bên cạnh, Phương Hủy liếc nhìn Bạch Xuyên một cái.
“Cà phê.” Bạch Xuyên lúc này cũng đã pha cà phê xong, còn vô cùng tri kỷ pha ra hai ly, một ly cho Mộc Tiểu Nhã, một ly cho Phương Hủy.
“Không dễ dàng nha, nửa năm, cuối cùng tớ cũng uống được cà phê Bạch Xuyên chủ động pha cho.” Phương Hủy nói khoa trương.
Đúng vậy, đối với Bạch Xuyên mà nói, chuyện này thật sự không dễ dàng, anh lại tiến thêm một bước về phía trước, khi ở chung với người khác, anh học được cách chiếu cố họ.
“Tay ấm.” Bạch Xuyên nhét cà phê vào tay phải Mộc Tiểu Nhã, đồng thời kéo tay trái của cô ra, để cô giữ lấy ly cà phê, ủ ấm cả hai tay.