Khi Nghiêm Quân Thành trở lại phòng ngủ, Trịnh Vãn đã tỉnh lại từ trong giấc ngủ.
Cho dù là khi còn đang vào lúc tuổi trẻ xốc nổi thì Trịnh Vãn cũng rất ít khi phát sinh tranh chấp với anh, lúc tâm tình cô kích động cũng không nhiều, hôm qua như vậy cũng coi như là hơi quá rồi. Cô ngồi dậy, chăn cũng theo đó mà rơi xuống, cô thoải mái đối diện với anh, giống như chưa từng xảy ra chuyện ngày hôm qua, hỏi anh: "Mấy giờ rồi?"
Rõ ràng đang là tháng chạp, thời tiết ở Nam Thành lại càng giống như mùa xuân.
Nghiêm Quân Thành sải bước mà đến, cầm lấy áo ngủ treo ở một bên phủ thêm cho cô: "Vẫn còn sớm, chưa tới chín giờ, em có muốn ngủ thêm một lát hay không?"
Trịnh Vãn nhẹ nhàng tránh ra: "Nếu như anh đã không vội trở về, vừa lúc nhân dịp hôm nay rảnh rỗi, dẫn ba mẹ em đi ăn bữa cơm được chứ?"
Bữa ăn này lẽ ra phải được ăn từ lâu rồi.
Mấy ngày hôm trước khi anh trở về cùng cô, lúc ấy đã là buổi tối, sáng sớm ngày hôm sau anh lại trở về Đông Thành.
Vốn hai người bọn họ cũng đã bàn bạc xong, trước lễ mừng năm mới nhất định phải ăn một bữa cơm với người một nhà.
Nghiêm Quân Thành không cần nghĩ ngợi trả lời: "Đương nhiên là rảnh.”
Lúc Trịnh Vãn đi rửa mặt, Nghiêm Quân Thành ngồi ở một bên, cúi đầu nhìn nhẫn nam trên ngón áp út.
Đồ trang sức nam đương nhiên là anh cũng có, đồng hồ, khuy măng sét, kẹp cà vạt, anh đều không thiếu, nhưng chỉ không có nhẫn.
Đây là chiếc nhẫn đầu tiên mà anh nhận được trong ba mươi chín năm cuộc đời, đương nhiên sẽ càng thêm quý trọng.
Anh và cô có suy nghĩ giống nhau, đều ngầm hiểu chuyện này. Mặc dù trong lòng cảm thấy ngứa ngáy khó nhịn nhưng anh cũng sẽ không hỏi cô - cô mua lúc nào? Có phải là cô thừa dịp anh ngủ rồi lén đo ngón tay của anh hay không?
Anh rất quý trọng, còn cố ý lấy điện thoại di động ra, cất công tìm kiếm, nên bảo dưỡng nhẫn như thế nào.
Tối tăm của anh lẫn nước mắt của cô đều đã hoàn toàn để lại vào đêm qua.
Bên kia, cha Trịnh mẹ Trịnh ở bên ngoài luyện kiếm nhận được điện thoại của Trịnh Vãn gọi tới, cho nên vội vã trở về. Lại nói tiếp, chuyện này cũng rất thú vị, bởi vì rất nhiều năm trước bọn họ đã biết đến Nghiêm Quân Thành, cũng đã gặp gỡ anh rất nhiều lần, hết lần này tới lần khác nhưng đây là lần đầu tiên ăn cơm cùng nhau.
Tâm trạng của hai người già cũng rất phức tạp.
Một mặt, bọn họ biết không thể ngăn được con gái. Làm cha mẹ, thỉnh thoảng cũng sẽ có ý nghĩ: "Nếu quanh đi quẩn lại vẫn là thằng nhóc này, vậy giá như lúc trước không chia tay chẳng phải là tốt hơn hay sao."
Mặt khác, họ vẫn chậm chạp không chịu đồng ý gặp mặt Nghiêm Quân Thành để ăn cơm, cũng như không biết phải nên đối xử với anh như thế nào.
Nhưng mà dù sao thì trong lòng hai người vẫn cảm thấy vui mừng, người con rể đầu tiên đã ra đi nhiều năm, con gái vẫn còn trẻ, hiện tại tìm được người có thể làm bạn trong quãng đời còn lại, bọn họ cũng có thể yên tâm hơn rất nhiều.
“Lúc còn trẻ thằng nhóc này rất ngang ngược." Ông Trịnh vừa bôi keo lên tóc vừa nói: "Không biết bây giờ có bớt đi chút nào không.”
Trịnh Tư Vận tò mò: "Lúc chú còn trẻ như thế nào vậy ạ?”
Đương nhiên cô bé biết mẹ và chú đã từng yêu sớm, trước kia cô bé đã nghe mẹ nói. Hiện tại cô bé cũng muốn nghe được một phiên bản khác từ chỗ ông bà ngoại.
Một mối tình yêu sớm trong mắt người lớn sẽ là hình dạng gì đây?
Bà Trịnh cũng cười: "Bây giờ cậu ấy là ông chủ lớn, sự nghiệp thành công như vậy, chắc là đã trở nên thành thục trầm ổn rồi.”
“Vậy thì chưa chắc." Ông Trịnh lắc đầu, cảm khái: "Nhưng mà nó sẽ thành công thì tôi cũng không cảm thấy ngạc nhiên, đầu óc của thằng nhóc này vốn rất thông minh, lúc trước thi đều đứng đầu khối. Người có đầu óc thông minh, dù cho có làm nghề gì thì cũng sẽ không thể trở nên quá kém cỏi, hiện tại nó có thể làm ông chủ, chỉ có thể coi như là - không bị mất mặt.”
Trịnh Tư Vận: "...?”
Mẹ Trịnh vội vàng mắng ông ấy: "Trước mặt đứa nhỏ mà cái miệng của ông sao lại không có chừng mực như vậy hả. Hơn nữa Tiểu Nghiêm người ta là một người rất tốt, sao ở trong miệng của ông lại không có mặt mũi rồi?"
“Khụ khụ!" Ông Trịnh ho nhẹ vài tiếng, cũng lộ ra vẻ xấu hổ: "Tôi đang khen nó, đó là lời khen.”
Nói đến đây, cha Trịnh mới nhắc tới một chuyện năm đó.
Khi đó ông ấy vẫn còn đang đi làm, mỗi buổi sáng cũng đã quen ăn sáng ở bên ngoài. Có một ngày, ông ấy vừa ăn xong đang định trả tiền thì ông chủ sang sảng xua tay: "Ôi, không cần đâu, bạn trai của Tiểu Vãn nhà anh đã thanh toán cho anh rồi!"
Ông ấy ngây ra như phỗng.
Từ tiệm ăn sáng đi ra thì thằng nhóc kia đã đạp xe đi rồi, trên tay lái xe còn treo hai phần bữa sáng, vừa nhìn đã biết ngay là mua cho con gái mình.
Có thể nói như vậy, đây là lần đầu tiên ông Trịnh được một đứa nhỏ mời ăn.
Đứa nhỏ này vẫn là thằng nhóc con lừa gạt con gái của ông ấy yêu sớm.
Ông ấy cảm thấy rất tức giận đó! Nhưng đi tới đi lui lại cảm thấy buồn cười.
Thử hỏi có được mấy thằng nhóc thúi nào lại có can đảm như vậy? Ở trước mặt bạn gái thì vênh váo tận trời, kết quả gặp phụ huynh của bạn gái, ai mà không sợ tới mức giống như chim cút. Nhưng Nghiêm Quân Thành thì không đâu, anh coi đó là chuyện đương nhiên, anh hiên ngang hùng dũng, anh cũng không che giấu.
Anh cũng không cảm thấy yêu sớm là mất mặt, cũng không cảm thấy mình yêu đương thì cần phải che giấu. Bọn họ không làm sai chuyện gì - vừa không hôn môi trước mặt mọi người, cũng không dối gạt cha mẹ đêm không về nhà ngủ, càng không chậm trễ việc học tập.
Trịnh Tư Vận nghe xong thì trợn mắt há hốc mồm.
Tuy rằng đã biết từ lâu chú không phải là người bình thường, nhưng nghe ông ngoại nói đến chuyện này, cô bé cũng chỉ có thể thầm nghĩ một tiếng phục ở trong lòng.
Mẹ Trịnh kéo Trịnh Tư Vận vào phòng, bảo đứa nhỏ xem thử hôm nay thắt khăn lụa nào thì đẹp hơn, hai bà cháu thì thầm với nhau.
“Tư Vận, cháu có thích chàng trai nào không?" Mẹ Trịnh cười tủm tỉm hỏi cô bé.
Trịnh Tư Vận: "...”
Bầu không khí trong nhà vô cùng tốt. Ở trong nhà khác, yêu đương, thích, những chữ này chính là điều cấm kỵ, người lớn tuyệt đối sẽ không nhắc tới trước mặt mấy đứa nhỏ. Nhà cô bé thì hay rồi, mẹ cô bé hỏi cô bé, hiện tại bà ngoại cũng hỏi cô bé. Giống như chỉ cần cô bé nói "có" thì bà ngoại sẽ hỏi ngay "có đẹp trai hay không, có cao hay không..."
Cô bé nói chắc như đinh đóng cột: "Cháu không thích đám nam sinh trong trường, đều là người lùn, ngây thơ muốn chết luôn!”
Mẹ Trịnh bật cười, đưa tay xoa xoa gương mặt ngày càng mượt mà của cô bé: "Tiểu Tư Vận không đáng yêu như hồi nhỏ. Bà ngoại cũng không phải chủ nhiệm lớp của cháu.”
Trịnh Tư Vận lại lén lút nói: "Nếu như cháu có người mình thích,cháu sẽ nói cho bà biết đầu tiên, có được không?"
Mẹ Trịnh: "Được! Nhưng bà ngoại thích con trai cao lớn đẹp trai, nếu người con thích không cao cũng không đẹp trai thì đừng cho bà ngoại xem ảnh nữa.”
…
Nghiêm Quân Thành đã cho người đặt xong phòng ăn từ lâu rồi.
Cách lễ mừng năm mới tổng cộng cũng không đến hai ngày, rất nhiều nhà hàng cũng đã nghỉ sớm, bây giờ nhà hàng còn đang kinh doanh trên cơ bản đều đã chật ních.
Đây là một nhà hàng tư nhân ở Nam Thành, cũng không mở cửa cho người ngoài. Nó nằm ở cạnh một cái hồ trong xanh tĩnh mịch, ngồi ở đây còn có thể nhìn thấy trên hồ có người đang nhàn nhã chèo thuyền, phong cảnh độc đáo này cũng đã khiến cho một bàn ở nhà hàng này trở nên đắt khách. Nó cũng là câu lạc bộ tư nhân của ông chủ, dùng để chiêu đãi khách quý đặc biệt, nếu như không phải Nghiêm Quân Thành dẫn bọn họ tới đây thì cha Trịnh mẹ Trịnh cũng không thể tưởng tượng được ở sâu trong này lại còn có một mảnh đất nhỏ như vậy.
Nghiêm Quân Thành vốn ít nói, sau khi hỏi thăm cha mẹ Trịnh cũng chỉ im lặng ngồi bên cạnh Trịnh Vãn.
Một bữa cơm cũng coi như vui vẻ mà ăn xong, cha mẹ Trịnh đã sớm quen với khẩu vị của Nam Thành, đầu bếp của nhà hàng này lại càng phát huy đến cực hạn. Thấy cha Trịnh mẹ Trịnh cảm thấy vô cùng hài lòng, Nghiêm Quân Thành lại cố ý chào hỏi với ông chủ của nhà hàng này, sau này chỉ cần cha Trịnh mẹ Trịnh muốn thì lúc nào cũng có thể dẫn bạn bè tới đây ăn cơm.
Hai người già cực kỳ hài lòng.
Cũng không phải bởi vì đãi ngộ đặc biệt này, mà là nhìn ra Nghiêm Quân Thành vẫn luôn quý trọng yêu thương con gái mình như năm đó.
Sau khi ăn xong, nhân viên phục vụ lại mang trà lên.
Đừng nói là hai người già, ngay cả Trịnh Tư Vận cũng cảm thấy thoải mái.
Nghiêm Quân Thành đứng dậy đi nghe điện thoại, mấy phút sau Trịnh Vãn cũng đi ra ngoài tìm anh. Khi đang nhìn xung quanh, anh giống như một đứa trẻ ác độc, từ góc rẽ đi tới, vòng quanh cổ tay cô, kéo cô rẽ trái rẽ phải, thế mà lại đi tới con đường mòn bên hồ.
“Có chuyện này muốn nói với em một tiếng.”
Anh nắm tay cô đi dạo, nơi này có hơi vắng vẻ, lại có rừng trúc lớn, có thể nói là thánh địa để hẹn hò.
“Chuyện gì vậy?” Trịnh Vãn đi tới đi lui cũng cảm thấy đổ mồ hôi, áo khoác cởi ra cũng đã bị anh khoác trên cánh tay.
“Sau cuộc họp thường niên, Quý Bách Hiên cũng đã hẹn anh vài lần thông qua Tiểu Vương, anh đều đã từ chối rồi."Anh nói: "Lần này anh vẫn còn chưa quyết định vì muốn hỏi em trước, Quý Bách Hiên muốn con trai anh ta nhận tổ quy tông, muốn tổ chức một bữa tiệc, thư ký của anh ta cũng đã gửi thiệp mời tới. Em muốn đi không?”
Trịnh Vãn suy nghĩ một chút thì đã nghĩ thông suốt những điểm mấu chốt trong đó.
Nếu hôm nay cô không ở cùng Nghiêm Quân Thành thì cô chỉ là Trịnh Vãn, không phải vị hôn thê của Nghiêm Quân Thành, chỉ e là cô không thể nhận được thiệp mời.
“Không đi, em không đi.”
Trịnh Vãn cũng không do dự mà lắc đầu từ chối.
Nghiêm Quân Thành cười nhẹ một tiếng, nhéo nhéo tay cô: "Vậy thì để anh bảo Tiểu Vương trực tiếp từ chối vậy.”
“Không sao chứ?" Trịnh Vãn lại ngước mắt hỏi anh.
“Không sao hết." Anh an ủi cô: "Trên thiệp mời cố ý viết tên của em, cho nên anh mới hỏi em.”
Lúc này Trịnh Vãn mới yên tâm.
Cô cũng không hiểu những mối quan hệ rắc rối phức tạp trên thương trường, nhưng cô cũng hiểu được, vòng tròn phía đông thành phố lớn như vậy, mặc dù Nghiêm Quân Thành không qua lại thân thiết với nhà họ Quý nhưng cũng không nên trở mặt.
“Thật ra thì em cũng không muốn qua lại với gia đình này." Cô nói: "Phương Lễ và Tĩnh Hoa, đó là chuyện nhà của bọn họ, em không tiện đánh giá ai đúng ai sai. Tĩnh Hoa thật sự là một người rất tốt, lúc nhỏ Phương Lễ cũng rất nghe lời hiểu chuyện. Tuy rằng quan hệ hai mẹ con bọn họ cũng không được coi là quá hòa thuận, nhưng vẫn luôn sống nương tựa lẫn nhau, cũng từng có khoảng thời gian rất tốt. Nhưng bây giờ Phương Lễ trở về nhà họ Quý, thằng bé rất khó mà không bị cha ruột mình ảnh hưởng, nói thẳng ra thì em cảm thấy Quý Bách Hiên, anh ta…”
Cô dừng lại vài giây, vẫn không nói ra được lời nào quá khó nghe.
Nghiêm Quân Thành nghiêng người, trên mặt mang theo vài phần ý cười nhìn cô.
“Em cảm thấy anh ta rất ghê tởm." Chuyện nói xấu sau lưng như vậy, cô cũng rất ít khi làm, cho dù xung quanh không có ai nhưng cô vẫn phải nhỏ giọng nói.
Cuối cũng Nghiêm Quân Thành không nhịn được, cười thành tiếng.
Trịnh Vãn tức giận: "Anh cười cái gì vậy hả?”
Anh thấy xung quanh không có người, đưa tay ôm cô vào lòng, thỏa mãn mà thở ra.
…
Buổi tối, Nghiêm Quân Thành không lay chuyển được Trịnh Vãn, đành phải đưa cô về. Sáng sớm ngày mai anh phải bay trở về Đông Thành, thời gian quá sớm, anh cũng có chấp niệm của chính mình, cho nên không quá cam lòng bỏ lại một mình cô ở bên kia, rồi lại phải rời đi.
Xe của anh chỉ chạy đến cửa tiểu khu, Trịnh Vãn biết đây đã là cực hạn của anh, đương nhiên cũng không thể ép buộc anh trong chuyện này được.
Tương lai còn dài như vậy, hạt chanh sẽ được lấy ra từng cái một, không nên nóng lòng nhất thời.
Sau khi đưa mắt nhìn cô đi vào tiểu khu, anh cũng không vội vã rời đi.
Người ngoài đến ở Nam Thành cũng không ít, ngày mốt chính là giao thừa, dường như thành phố này cũng trở nên trống trải hơn rất nhiều so với thường ngày.
Nghiêm Quân Thành ngồi trong xe, nét mặt trầm ổn nhìn chiếc Mercedes màu đen cách đó không xa.
Nhiều năm trước, anh cũng đã từng đỗ xe ở vị trí đó. Nhưng anh không phải Trần Mục, sẽ không cho bất luận kẻ nào có cơ hội lại trở thành "Nghiêm Quân Thành" kế tiếp.
Đương nhiên, cũng sẽ không để cho bất kỳ ai trở thành anh thứ hai.
Khi Lạc Hằng bình tĩnh xuống xe, đóng cửa xe, đi về phía anh, Nghiêm Quân Thành nghĩ, quả nhiên chỉ là người qua đường.
Nhưng mà nếu người này đã là "người tốt" trong miệng của cô, vậy thì anh cũng nên dùng cách của người tốt để đối đãi vậy - mặc dù người này không biết tự lượng sức mình muốn cướp cô từ bên người anh.
Nghiêm Quân Thành bình tĩnh thong dong cài khuy áo, ánh mắt đảo qua chiếc nhẫn trên ngón áp út, mang theo vài phần ý cười nhàn nhạt bước xuống xe.
Cho tình địch người tốt này một đòn chí mạng cuối cùng vậy.
Danh Sách Chương: