Rừng cây yên tĩnh vô cùng.
Ánh mắt của hai người quay phim giao nhau giữa không trung, cùng tỏa ra tia lửa sống không còn gì luyến tiếc.
Thịnh Kiều hỏi Thẩm Tuyển Ý: “Anh bắn mười phát, trúng được mấy phát?”
Thẩm Tuyển Ý: “Không trúng phát nào, nhưng dọa họ chạy rồi.”
Thịnh Kiều: “……”
Gà rù vĩnh viễn là gà rù, bất kể là trong trò chơi hay ngoài hiện thực.
Thẩm Tuyển Ý còn đang nỗ lực vì cơ hội sống sót của chính mình: “Tuy rằng anh không có đạn, nhưng anh có thể làm lá chắn thịt giúp em chắn đạn mà! Đến lúc đó chúng ta nắm tay vượt muôn trùng vây, anh nhìn theo em lên thuyền rời đi, sang bên kia bến nước của cuộc đời. Mà em chỉ cần ngày này hằng năm, cách biển rộng xa xôi, kính cho anh một ly rượu xái.”
………………
Cho dù cô rất không muốn kết liên minh với anh chàng, nhưng Thịnh Kiều cũng lo lắng lại gặp phải mấy chuyện như bị người bản xứ bắt cóc lần nữa, có đồng đội bên cạnh chung quy vẫn đáng tin cậy hơn một chút. Về phần lá chắn thịt ấy à, đến lúc đó để xem lợi dụng thế nào đã.
Cô rốt cuộc xoay người đi qua.
Thẩm Tuyển Ý vui vẻ gần chết, đang định nói gì đấy, Thịnh Kiều nói: “Câm miệng. Còn nói một chữ tôi không cứu nữa.”
Thẩm Tuyển Ý chớp chớp mắt, mím miệng lại.
Khi cô đi đến cạnh anh chàng, tai nghe vang lên giọng nói lạnh băng của hệ thống: “Người chơi có tiếp nhận nhiệm vụ cứu trợ đồng đội không?”
Thịnh Kiều nói: “Có.”
Tổ đạo diễn bên ngoài: “…… Thật sự muốn để hai cái bug kết minh sao?”
Tổng đạo diễn: “…… Đã trùng hợp gặp nhau đến thế này, còn làm sao được nữa? Thôi thôi, kệ bọn nó đi.”
Hệ thống nói: “Nước dừa trên đảo có công hiệu chữa thương, xin người chơi hái dừa xuống cho đồng đội ăn, có thể khôi phục vết thương.”
Thịnh Kiều nhìn một vòng, xung quanh quả thật có không ít cây dừa, nhưng trái dừa đều mọc ở đỉnh cây, chỉ mỗi cô thì tuyệt đối không với tới được. Cô ngắm nghía địa hình, chọn một cây dừa, đeo balo ra trước ngực, hai tay giữ balo, cất bước chạy qua. Cô lợi dụng xung lực để đâm mạnh vào thân cây, kết quả cô đâm mạnh quá, bị bật lại ngã ngồi trên đất.
Trái dừa lảo đảo lắc lư, lảo đảo lắc lư, nhưng mãi mà không rụng xuống.
Thẩm Tuyển Ý gào lên: “Người anh em! Em không sao chứ? Em làm thế không được đâu, em trèo lên cây mà hái dừa ấy.”
Thịnh Kiều giận dữ hét lên: “Câm miệng! Tôi có phải con khỉ đâu!”
Cô vỗ vỗ mông đứng lên, tiếp tục dùng ba lô làm bao cát giảm xóc, lại đập thật mạnh vào cây lần nữa. Cứ làm đi làm lại như vậy mấy lần, rốt cuộc có một quả dừa chịu không nổi rung động, rơi đánh bộp xuống đất.
Thịnh Kiều ôm trái dừa khập khiễng trở về, Thẩm Tuyển Ý cảm động đến độ muốn khóc: “Người anh em, phần ân tình em dành cho anh, cả đời này anh sẽ không quên!”
Thịnh Kiều: “Trong túi anh có gì? Có công cụ bổ dừa không?”
Thẩm Tuyển Ý: “Có cây búa.”
Thịnh Kiều: “???”
(“Có cây búa” là một câu chửi trong tiếng Trung, giống kiểu “có cái đầu mày ấy”, “không có đâu”)
Anh chàng thật sự lấy ra một cây búa nhỏ, phối hợp với một cây đinh Thịnh Kiều rút từ ống quần ra, nhẹ nhàng cạy trái dừa ra.
Thẩm Tuyển Ý: “Oa, người anh em, em biết anh mang búa nên đặc biệt mang đinh để phối hợp với anh à?”
Thịnh Kiều: “Đây là đinh rèn cốt! Trừ tà phòng thân!”
Tổ đạo diễn: “???”
Tổng đạo diễn mặt mày vô cảm: “Cái cây đinh đó cô ta lấy ở đâu ra thế?”
“Hình như là…… ống quần. Cô ta dính bằng băng dính hai mặt ở trong, sau đó cuộn ống quần lên, lúc soát người không chú ý……”
Tổ đạo diễn: “…………”
Đù má, cô ta coi bản thân là Doraemon đấy à?
Thẩm Tuyển Ý ôm trái dừa uống mấy ngụm, cuối cùng tiêu trừ được trạng thái trọng thương. Thịnh Kiều nghe thấy một tiếng ding trong tai: “Người chơi trợ giúp đồng đội chữa thương, đạt được thành tựu giúp người làm niềm vui, khen thưởng một chiếc áo chống đạn, nhưng chỉ có thể ngăn được 2 viên đạn.”
Ấy, lại còn có phần thưởng ẩn! Cứu người này có giá trị đấy!
Thịnh Kiều vui hơn một chút, nhìn gương mặt của Thẩm Tuyển Ý cũng thấy thuận mắt hơn nhiều.
Anh chàng bò dậy đội mũ cẩn thận, khiêng khẩu súng không còn miếng đạn nào lên vai, quả nhiên phấn chấn oai hùng, “Người anh em em nói đi, cần chém ai?”
Thịnh Kiều: “……”
Nơi mặt biển bằng phẳng đằng xa, quầng mặt trời đỏ ối đang chìm dần về đằng Tây, ráng chiều bao phủ hòn đảo, giống như mạ một lớp ánh sáng màu vàng. Thịnh Kiều nói: “ Chúng ta cứ tìm chỗ qua đêm trước đi.”
Cô cũng không tin tổ chương trình không cung cấp, thật sự bắt họ ngủ ngoài trời.
Hai người bắt đầu đi sâu vào bên trong. Hòn đảo này cũng không phải là nhỏ, hai người họ thật ra vẫn ở rìa đảo. Lúc bóng đêm dần dần giáng xuống, nơi vốn dĩ để ngắm cảnh du lịch đột nhiên trở nên u tĩnh đáng sợ hơn.
Thịnh Kiều hơi nhát gan, chần chờ nói: “Hay là mình đừng đi vào trong nữa, cứ tìm một chỗ nhẹ nhàng ở tạm một đêm đi.”
Lỡ như tổ chương trình không có nhân tính thật sự không cung cấp chỗ ở qua đêm thì đi vào sâu chẳng phải càng đáng sợ hơn sao.
Thẩm Tuyển Ý nói: “Ngủ ở bãi đất trống á? Lỡ như có sói tới ngoạm người đi thì làm sao bây giờ?”
Thịnh Kiều: “Anh có hiểu biết gì không thế? Chỗ này làm sao có sói được?”
Thẩm Tuyển Ý móc ra đèn pin của chính mình, chiếu một luồng sáng thẳng tắp ở trong bóng đêm: “Cứ tìm xem sao, nói không chừng phía trước sẽ có căn nhà đấy. Nếu ngủ bên ngoài thật, sói không có, nhưng rắn chuột kiến vẫn phải có mà?”
Nói cũng đúng, hai người tiếp tục tiến về phía trước.
Tiến mãi tiến mãi, nơi xa đột nhiên có tiếng sói tru văng vẳng, Thẩm Tuyển Ý sợ tới mức sải chân dán chặt tới cạnh Thịnh Kiều, túm chặt cánh tay cô nói: “Em có nghe thấy không?! Không phải em nói không có sói sao?”
Thịnh Kiều: “Giả đấy! Chắc chắn là tổ chương trình làm hiệu ứng âm thanh đấy, chỗ này mà có sói thì tôi vặt đầu xuống cho họ làm quả bóng đá luôn.”
Tổ đạo diễn: “…………”
Chúng mị không cần!!! Đù má cái giống gì mà gớm thế!!!
Thịnh Kiều đoán chắc tiếng sói tru là do gần đó có khách mời, tổ chương trình mới làm ra động tĩnh dọa người, aizzz, không biết là ai nhỉ, đáng thương ghê.
Cũng không biết đi mất bao lâu, hai người loanh quanh lòng vòng đã lạc đường từ lâu, bóng đêm trước mặt bỗng dưng có mấy tia sáng chiếu ra.
Thẩm Tuyển Ý tắt đèn pin, ánh sáng kia càng rõ ràng hơn, anh chàng hưng phấn chỉ qua: “Nhìn đi! Anh đã bảo là có nhà mà!”
Anh chàng bước nhanh vượt lên trước, đẩy hết lá cây núi non trùng điệp trước mặt ra, trước mắt xuất hiện một tòa nhà cũ có mái ngói màu đen.
Bốn phía đen kịt, chỉ có hai chiếc đèn lồng cũ nát treo trên mái hiên phát ra ánh sáng đỏ. Ánh sáng đỏ lập loè yếu ớt, chợt tắt chợt loé trong đèn lồng. Một cơn gió thổi qua, nó khẽ lung lay.
Cửa chính cửa sổ đóng chặt, dường như có ánh sáng màu xanh lá thấp thoáng, bên cạnh bậc thang trước cửa còn bày đầy vò lớn vò nhỏ, không biết là thứ gì.
Ban đêm, rừng sâu, đèn lồng đỏ treo trên nhà cũ, trước cửa còn có một loạt hũ tro cốt, Thịnh Kiều chỉ nhìn lướt qua đã bị doạ hú hồn hú vía.
Cô túm chặt lấy Thẩm Tuyển Ý, hàm răng đánh lập cập: “Đi, đi, đi……”
Thẩm Tuyển Ý nói: “Nhà á! Có thể qua đêm!”
Thịnh Kiều: “Dù tôi chết ở bên ngoài, bị sói ngoạm đi, tôi cũng tuyệt đối không đi vào đâu!”
Thẩm Tuyển Ý: “Sao em lạ lùng thế nhẩy, không sợ dã thú tồn tại thật sự, lại sợ mấy thứ quỷ quái hư vô mờ mịt. Em nhìn căn nhà này đi, xuất hiện đột ngột như thế, rõ ràng là do tổ chương trình chuẩn bị. Họ càng khiến nơi này đáng sợ, càng có nghĩa là họ không muốn chúng ta đi vào, họ sợ nhất chính là loại người như em đấy.”
Thịnh Kiều: “Dù sao tôi cũng không vào đâu! Anh không đi thì tôi đi!”
Cô quay đầu định chạy ngay, Thẩm Tuyển Ý túm chặt cánh tay cô, “Đã trễ thế này, em đi lung tung nhỡ gặp phải cái gì thì sao? Em nghe anh đi, căn nhà này bên ngoài trông đáng sợ tí thôi, bên trong không chừng còn chuẩn bị đầy trái cây bánh mì ấy. Không phải em có rất nhiều đồ trừ tà sao, đừng sợ!”
Anh chàng kéo Thịnh Kiều đi vào bên trong.
Đúng là mệt mỏi lắm rồi, không muốn xuyên qua xuyên lại giữa rừng cây không rõ nữa. Thịnh Kiều ghìm mình đằng sau, sắp khóc đến nơi: “Thẩm Tuyển Ý anh bị bệnh tâm thần à! Tôi không đi! Tôi không vào đâu! Anh buông tay ra!”
Anh chàng không nói hai lời, tăng lực tay lên, kéo cô về phía trước, Thịnh Kiều đã bị anh chàng túm vào trong ngực anh ta. Anh chàng vòng tay giữ cô, nhấn đầu cô vào trong ngực mình, “Nhắm mắt lại, anh đưa em vào, thực sự nếu có gì anh lại ôm em ra.”
Đi đến chỗ bậc thang, xung quanh đột nhiên vang lên tiếng huhu nghèn nghẹn, giống nhạc nền của phim kinh dị, như tiếng gió hú lạnh lẽo.
Thịnh Kiều thét lên một tiếng, bàn tay Thẩm Tuyển Ý giữ chặt gáy cô, ấn cô vào ngực chính mình, bay lên đá văng cửa bằng một chân.
Bốn phía đều yên tĩnh.
Người trước cửa, người trong nhà, nhìn thẳng vào nhau, mặt mày vô cảm.
Thẩm Tuyển Ý buông tay ra, chụp đầu Thịnh Kiều: “Em nhìn xem trong căn nhà này là gì này.”
Thịnh Kiều nhắm nghiền mắt lại, điên cuồng lắc đầu.
Thẩm Tuyển Ý cười rộ lên: “Em đã bảo mà làm sao lại đáng sợ như thế, hóa ra là các thầy ở đây à.”
Tổ đạo diễn: “………………”
Thật sự là đậu má.
Thịnh Kiều nghe thấy lời này của anh chàng, rốt cuộc mới mở mắt ra, nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, cô mắt chữ A mồm chữ O.
Một phòng đầy thiết bị ghi âm và máy quay, tổng đạo diễn ngồi trước máy móc, sống không còn gì luyến tiếc nhìn họ. Xung quanh là tổ đạo diễn, tổ thu âm, người phụ trách, còn có trợ lý đạo diễn đang ăn mì gói……
Lại còn là trung tâm ghi hình của tổ đạo diễn.
Vừa rồi họ chạy loanh quanh lòng vòng, lại còn đánh bậy đánh bạ đi đúng về hướng này. Nhìn thấy hình ảnh truyền tới từ máy quay, ban đầu tổ đạo diễn còn thấy may mắn, Thịnh Kiều sợ ma như thế, chắc là không dám vào đâu nhỉ?
Cho dù là ai đang đêm giữa rừng phát hiện ra một căn nhà như thế cũng không dám đi vào đâu!
Thẩm Tuyển Ý là bug à?
Không! Cậu ta là đại ma vương!
Trên băng ghế quả nhiên để mấy quả táo, còn có mấy lọ sữa chua Yakult, mấy chiếc bánh quy Oreo và bánh mì. Thẩm Tuyển Ý vui vẻ hơn hớn đóng cửa lại trong ánh mắt phức tạp của cả căn phòng. Anh chàng cởi ba lô, đi đến trước băng ghế cầm mấy bánh mì và sữa chua, còn quay đầu lại hỏi Thịnh Kiều: “Em uống vị dâu tây hay vị nguyên chất?”
Tổng đạo diễn: “………………”
Thuốc trợ tim hiệu quả nhanh của ông ta đâu rồi?
Thịnh Kiều vô cùng đau đớn nhìn nhân viên công tác trong phòng: “Các thầy đối xử với bản thân cũng tàn nhẫn thật, còn để một đống hũ tro cốt ở bên ngoài, không sợ mời tới mấy thứ dơ bẩn sao?”
Đạo diễn: “Hũ tro cốt cái gì? Đấy là hũ đựng hải sản của bọn tôi! Bữa sáng ngày mai đấy!!”
Thịnh Kiều: “…………”
Ơ.
Tổng đạo diễn ôm tim, vuốt ngực: “Đi ra ngoài. Hai người lập tức đi ra ngoài cho tôi.”
Thẩm Tuyển Ý: “Sao thế được hở thầy? Chúng em đã tìm tới nơi này rồi, thì đây chính là chỗ qua đêm của chúng em.” Anh chàng nghĩ đến cái gì, hưng phấn tiến lên trước máy móc, “Để em xem nhóm kẻ thù của em đã bị sói ngoạm chưa nào!”
Trên màn hình đang chiếu đủ góc độ tình cảnh sờ soạng trong rừng cây của mấy vị khách mời khác. Hóa ra mới nãy kẻ kích phát tiếng sói hú chính là Phương Chỉ và Tằng Minh, hai người bị tổ đạo diễn doạ cho tái mào, trông chật vật miễn bàn.
Thẩm Tuyển Ý thấy thế thì hớn ha hớn hở, vỗ vỗ thật mạnh vào vai tổng đạo diễn: “Cảm ơn thầy đã báo thù giúp em nhá!”
Tổng đạo diễn: “…………”
Không ổn rồi, trái tim tui đau quá man.