Nắng chiều nhàn nhạt trải dài phía chân trời.
Những bông hoa đung đưa trong gió, nhảy múa những vũ điệu uyển chuyển.
Ngôi mộ đá hoa cương được quét dọn sạch sẽ, láng bóng.
Người trong bức ảnh gắn trên mộ còn rất trẻ nhưng đã sớm rời xa nhân thế.
Tùng Quân đứng trước mộ, ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp đang tươi cười, như thể chưa từng trải qua đau thương.
Hắn cầm bó hoa trên tay, rồi nhẹ nhàng đặt xuống.
Cảm giác quen thuộc từ lâu ùa về khiến hắn không ngăn được xúc động:
“Đã lâu không gặp.”
Một cơn gió thoảng qua giống như đáp lại lời chào của Tùng Quân.
Hắn tiếp tục nói:
“Hôm nay, cháu tới đây thăm cô.
Không biết cô có còn nhận ra cậu bé năm nào bên ô cửa sổ không? Lời hứa năm xưa với cô cháu đã thực hiện được rồi...”
Dứt lời, hắn quay sang nắm lấy bàn tay người đứng bên cạnh, nét mặt hạnh phúc sáng bừng trong ánh hoàng hôn.
“Cháu đã từng hứa sẽ yêu thương, bảo vệ đứa con mà cô sinh ra.
Cô có còn nhớ không? Duyên phận đã cho em ấy và cháu gặp nhau.”
Sa đứng bên cạnh, nắm chặt lấy tay Tùng Quân và nói:
“Mẹ, bao năm nay con chưa từng đến thăm mẹ dù chỉ một lần.
Con là một đứa con bất hiếu… Quá khứ như bóng ma trói buộc con, khiến con hèn nhát, không có can đảm đối mặt với mẹ.
Nhưng gần đây, con thường hay nằm mơ thấy mẹ.
Lần đầu tiên trong đời, con thấy mẹ cười với con.
Mẹ có biết là con hạnh phúc đến mức nào hay không?”
Sa không ngăn được nỗi xúc động, quỳ xuống bên mộ, bật khóc:
“Con đã khao khát được mẹ yêu thương, chiều chuộng như bao đứa trẻ khác.
Nhưng ước muốn đó của con chưa từng trở thành hiện thực.
Có điều mẹ yên tâm, hiện giờ con không còn oán hận mẹ nữa rồi.
Rõ ràng là mẹ rất thương con, nên mới tặng cho con món quà độc nhất vô nhị là anh ấy, có phải không?”
Sa nói rồi ngước nhìn Tùng Quân.
Hắn cũng quỳ xuống, tiếp lời cậu:
“Hôm nay cháu đến đây, là để nói lời cảm ơn.
Cảm ơn cô vì đã mang đến cho tuổi thơ cháu một quãng thời gian tươi đẹp.
Cảm ơn cô vì trong lúc cô đơn nhất đã cho cháu tìm thấy Sa.
Từ hôm nay, cháu xin phép được gọi cô là mẹ.
Bởi vì, cháu muốn kết hôn cùng với em ấy…”
Tùng Quân nhìn Sa, mỉm cười dịu dàng, rồi lấy từ trong túi áo ra một chiếc nhẫn.
Sa không ngờ tới tình huống này, gương mặt đỏ lên như gấc, liếc nhìn bức di ảnh trên bia đá.
Nụ cười toả sáng tựa như đang chúc phúc.
Tùng Quân cầm lấy tay cậu, vừa nói vừa đeo nhẫn vào ngón áp út:
“Chiếc nhẫn này… em đã ba lần trả nó cho anh.
Lần thứ nhất khi anh chưa hồi phục trí nhớ.
Lần thứ hai, khi em mất niềm tin, tránh mặt anh.
Lần thứ ba là em bỏ anh đi theo tên bác sĩ đó.
Em có biết hai lần sau đã làm anh đau lòng lắm không? Nhưng nó y hệt anh, rất lì lợm, dù bị vứt đi bao nhiêu lần cũng tìm tới chủ nhân của mình.
Em chính là chủ nhân của anh, từ khi gặp nhau, em đã vĩnh viễn giam cầm anh nơi đáy đại dương xanh thẫm trong đôi mắt này rồi.
Em có đồng ý cùng anh đi hết quãng đời còn lại không?”
Sa nghe hắn này tỏ nỗi niềm, không biết phải dùng lời lẽ nào để đáp lại, cảm động gật đầu.
Tùng Quân hài lòng cười rộ lên rồi hôn lên môi cậu.
Sa giật mình đẩy hắn ra, khẽ nói:
“Anh làm gì vậy? Đây là nghĩa trang…”
Tùng Quân kéo cậu vào trong lòng:
“Anh đang cầu hôn em trước mặt mẹ vợ.
Xung quanh đây, họ đang làm chứng cho hai đứa mình đó.”
Nghe hắn nói mà cậu nổi cả da gà.
Rồi thấy có gì đó không đúng, liền nói:
“Ai là vợ anh hả? Ăn nói lung tung coi chừng tôi.”
oOo
Mấy tháng trước Tùng Quân hứa với Sa sẽ xây cho cậu một ngôi nhà nhỏ gần biển, khi nào rảnh rỗi hoặc buồn chán trước nhịp sống ồn ào nơi Sài Thành, có thể cùng nhau về đây nghỉ dưỡng.
Ai ngờ hắn không hề nói suôn mà âm thầm cho người thiết kế và thi công.
Ngôi nhà bốn mặt là kính.
Ban ngày nắng nóng thì buông rèm che đi ánh sáng mặt trời.
Những khi mát mẻ thì kéo rèm ra, ngắm trời biển xanh biếc một màu.
Sa vừa nhìn thấy đã thích mê, chỉ muốn được cùng Tùng Quân ở đây mãi không phải đi đâu nữa.
Phía sau ngôi nhà là một khu vườn cây cỏ xanh mướt.
Tùng Quân cho xây hẳn một hồ nước nóng nhân tạo để cùng cậu thư giãn.
Ngâm mình trong dòng nước nghi ngút khói vô cùng sảng khoái, cảm giác mọi mỏi mệt tan biến.
Sa nhắm mắt dưỡng thần, tựa vào thành hồ, tận hưởng giây phút bình yên sau những ngày bão dữ.
Cậu buông lời cảm thán:
“Ngay lúc này đây em mới thấy mình đang sống.
Sau bao nhiêu chuyện, chúng ta đã có thể bên nhau mà không lo âu hay phiền muộn nữa rồi.”
Tùng Quân ngồi kế bên, một tay quàng qua vai cậu.
Cho tới hôm nay, được chạm vào cậu bằng xương bằng thịt, hắn mới khẳng định mình không hề nằm mơ.
Ngày hôm đó sau khi cứu Sa từ tay bác sĩ Vĩ, tinh thần cậu hỗn loạn vùng chạy khỏi xe.
Bất chợt một chiếc xe ô tô khác lao tới.
Sa ngất đi trước đầu xe, làm hắn cuống cuồng tưởng cậu bị tông trúng, kêu gào thảm thiết.
Không nhờ có quản lý bình tĩnh ở bên cạnh, chẳng biết hắn sẽ biến thành bộ dạng gì rồi.
Lúc tỉnh dậy lần nữa, cậu vẫn tiếp tục xua đuổi hắn.
Hắn cứ nghĩ cậu sắp phát điên rồi.
Cuối cùng, Tùng Quân phải tìm đến bác sĩ Văn cầu cứu.
Ông vì chuyện của con trai gây ra mà vô cùng áy náy, đành tới khám cho cậu một phen.
Dữ liệu bác sĩ Vĩ chạy nửa chừng bị dừng đột ngột, khiến tâm trí cậu bị hỗn loạn, tự tạo cho mình lớp phòng vệ.
Bác sĩ Văn bắt đầu cuộc trị liệu tâm lý, sau một thời gian ngắn cậu đã quay trở lại bình thường.
Kết thúc hồi tưởng, Tùng Quân vẫn còn ám ảnh chuyện đã xảy ra.
Nhưng thật may mắn là tất cả đã trôi qua như một cơn ác mộng.
Tùng Quân mỉm cười, cảm thấy người bên cạnh vô cùng quyến rũ.
Hắn ngắm nhìn cơ thể trắng như ngọc lấm tấm nước của cậu, không kiềm chế được nuốt một ngụm nước bọt.
Lúc này, ngay tại đây, hắn muốn đè cậu ra ăn sạch sẽ, không còn kiên nhẫn chờ được đến khi vào phòng rồi.
Sa mở mắt ra thấy Tùng Quân nhìn mình chăm chăm, phản ứng đầu tiên là né sang một bên.
Nhưng cậu là con mồi bé nhỏ, làm sao có thể chống lại động vật ăn thịt là hắn.
Nhanh như chớp, Tùng Quân đã vồ lấy cậu, như dã thú bị bỏ đói lâu ngày, hắn ngấu nghiến nuốt chửng đôi môi còn đọng hơi nước.
Ban đầu còn muốn chạy trốn, nhưng khi hai bờ môi chạm nhau, toàn thân Sa trở nên mềm nhũn.
Hai đầu lưỡi quấn quýt, uốn lượn đủ hình dạng trong khoang miệng.
Tùng Quân được đà lấn tới, bàn tay hư hỏng chạm lấy vòng eo thon thả của cậu, kéo sát vào người mình, rồi lần mò xuống bờ m ông căng tròn trơn mịn bóp nhẹ một cái.
Sa bị hành động của hắn làm giật mình, nảy người lên:
“Anh dám…”
“Anh dám sao nào?” Tùng Quân cười ma mãnh.
Trong làn khói mờ ảo, nụ cười của hắn làm cậu bị hút mất hồn.
Toàn thân nóng hừng hực, vật nhỏ của cả hai chạm vào nhau, bắt đầu ngọ nguậy trở mình.
Tùng Quân được đà, đẩy hông cậu lên cao, cọ sát của hắn vào của cậu.
Từ hai con dao nhỏ bỗng chốc vươn mình thành hai thanh gươm đầy uy lực.
Cả hai thở hổn hển, ánh mắt nồng đậm tình ý trao nhau.
Tùng Quân bất ngờ đứng lên, kéo Sa theo.
Nửa thân hình cường tránh của hắn đã vượt khỏi mặt nước.
Còn con quái vật nguy hiểm kia vẫn đang ẩn nấp ở bên dưới.
Tùng Quân xoay người cậu lại, dựa lưng vào ngực mình.
Hắn gác cằm lên vai cậu, kéo gương mặt mê đắm đang th ở dốc quay sang một bên, vươn lưỡi cuốn lấy hai cánh hoa anh đào, hút cạn mật hoa ngọt ngào.
Thanh gươm to dài ngâm trong nước nóng lại càng toả ra nhiệt độ cao ngất, trực tiếp tra vào vỏ.
Mặc dù đã chuẩn bị tinh thần cho đợt công kích, nhưng Sa vẫn không ngăn được tiếng nấc phát ra:
“A…”
Tùng Quân bắt đầu th úc mạnh, bàn tay chạm vào cậu bé từ nãy tới giờ vẫn đang mong chờ người tới vỗ về của Sa, ra sức x0a nắn.
Tay còn lại nâng chiếc cằm duyên dáng của cậu lên, ngửa ra tựa vào vai hắn.
Làn khói mờ ảo bốc lên nghi ngút không nhìn rõ nét mặt đang ửng đỏ của người trong lòng.
Nhưng âm thanh nức nở, khàn đục của cậu làm Tùng Quân bị k1ch thích, tốc độ càng lúc càng nhanh, sức công phá cũng mãnh liệt vô cùng.
“Ưm… A…Anh… sâu hơn, mạnh hơn nữa…”
Tùng Quân mỉm cười, hơi thở nặng nề vì kh0ái cảm, theo lời đề nghị của cậu mà tiến sâu hơn, cho đến tận cùng hang động.
Hoa cúc bao phủ lấy thanh gươm uy phong lẫm liệt, từng nếp gấp co giãn kịch liệt.
Mặt nước dậy sóng, bong bóng phập phồng.
Vật nọ liên tục ra vào, Sa há miệng th ở dốc, cắn lấy những ngón tay của Tùng Quân, những sợ chỉ trong suốt chảy ra hoà vào trong nước.
Dưới thân mình cũng tự nhiên mà tuôn trào chất lỏng tình ái.
Cả người cậu mềm nhũn, vô lực ngã vào lòng Tùng Quân.
Gương mặt đỏ ửng chìm trong mê đắm, vươn cổ hôn hắn.
Tùng Quân cũng đáp trả nhiệt tình.
Hắn cọ rửa sạch sẽ toàn thân cậu, rồi bất ngờ cúi xuống, nhấc bổng cậu lên, ra khỏi mặt nước.
Toàn thân ướt sũng không một mảnh vải khiến Sa xấu hổ vùi vào ngực hắn.
Tùng Quân đưa cậu vào nhà, đặt lên giường, lấy khăn lau khô người cậu, rồi quấn lên người cả hai bộ đồ ngủ đôi.
Hắn kéo cậu nằm xuống giường, rồi vòng tay ôm lấy thân thể mềm mại:
“Ngày mai là lễ cưới của hai ta rồi… Anh hạnh phúc đến mức muốn nói cho cả thế giới biết rằng em là của anh.”
“Cả đất nước Việt Nam này biết còn chưa đủ hay sao?”
“Dĩ nhiên là chưa đủ.
Em hay đi diễn ở khắp nơi, anh phải đánh dấu chủ quyền để không ai dám bén mảng đến gần em.”
“Ừ.
Em thuộc về anh.
Mãi mãi là của anh! Được chưa?”
“Không thành ý… Để coi anh phạt em như thế nào!”
Nói rồi, Tùng Quân ngồi bật dậy, một lần nữa quấn chặt lấy Sa, mặc cho người trong lòng kêu la phản kháng….
Danh Sách Chương: