Đứng đầu đội ngũ nghênh tiếp là một thiếu niên khoảng mười lăm tuổi, thân hình mập mạp , mặt mày có chút ngạo mạn, thần tình có chút buồn bực, tiếp theo là thiếu niên tuấn tú vẻ mặt ôn hòa tiếu ý, sau đó là thiếu niên tiêm gầy vẻ mặt không kiên nhẫn mang điểm khó chịu, cuối cùng là một thiếu niên đồng dạng tiêm gầy vẻ mặt buồn chán.
Mà chúng đại thần đứng sau những thiếu niên này.
Phân nhau đứng trước các đại thần có Trưởng Tôn Vô Kỵ, Đỗ Như Hối, Phòng Huyền Linh.
Trưởng Tôn Vô Kỵ đứng ở phía sau mấy thiếu niên kia, hơi hơi giương mắt nhìn xuống thiếu niên mập mạp, không dấu vết nhíu mày.
Đỗ Như Hối liếc nhìn ánh mắt hắn, theo tầm mắt Trưởng Tôn Vô Kỵ nhìn qua, cũng là nhẹ nhàng thở dài.
Phòng Huyền Linh nhìn nhìn Trưởng Tôn Vô Kỵ, lại quay đầu nhìn Đỗ Như Hối hơi hơi hiện lên đáng tiếc, mỉm cười.
Cũng theo bọn họ giương mắt nhìn thiếu niên mập mạp kiêu căng ở phía trước, trong lòng nghĩ, tuy là hoàng tử, nhưng đáng tiếc Nguỵ vương điện hạ, bốn năm qua tuy có một Hoằng Văn quán, nhưng, có vài thứ, không thể nói tài hoa , có thể vì thời gian dài mà có được, tỷ như năng lực, chí khí, điểm ấy, Ngô vương điện hạ thật ra không tồi, tuy rằng bốn năm này Ngô vương điện hạ không để ý đến mọi chuyện, mỗi ngày chỉ là nhàn nhã . . .
Ngô, còn có Trung Sơn vương điện hạ bốn năm không thấy . . .
Nhớ lúc mấy ngày trước, hoàng thượng đột nhiên đem chính sự ném cho mấy người bọn họ, nói là đi đón người . Sau lại đột nhiên xuất hiện ở Dương Châu, chờ Lý Tĩnh mang binh đến bắt nghịch đảng, mọi người mới giật mình, nguyên lai hoàng thượng đi đón hoàng hậu cùng Trung Sơn vương điện hạ ở bên ngoài dưỡng bệnh.
Nhớ lại bốn năm trước hoàng hậu cùng Trung sơn vương đột nhiên nói ra bên ngoài dưỡng bệnh, trong lòng mọi người đều hiểu được, dưỡng bệnh bất quá chỉ là cái cớ, tại đây khẳng định có những chuyện bí mật không thể nói ra ngoài.
Lúc ấy, trong lòng hắn còn rất tiếc nuối, chỉ sợ là, Trung Sơn vương từ nay về sau không thể hồi kinh.
Không nghĩ đến hoàng thượng lại đích thân đến nghênh đón.
Không biết Trung Sơn vương điện hạ, hiện nay có phong thái như thế nào?
Trong lòng Phòng Huyền Linh có chút mong chờ nhìn về phía ngự giá xa xa chậm rãi xuất hiện . . .
Đợi lúc ngự dư của Thái Tông đế cùng phượng dư của hoàng hậu lần lượt xuất hiện, các hoàng tử cùng đại thần đều lần lượt quỳ xuống hành lễ.
Sau một lúc lâu, Thái Tông đế theo ngự dư đi ra, thản nhiên phất tay nói “ Đứng lên đi.”
Các hoàng tử cùng đại thần đều cung kính đứng dậy, Lý Thái đứng ở đầu lộ ra tươi cười, lúc muốn tiến lên, lại thấy Thái Tông đế bỗng nhiên xoay người, trở về ngự dư.
Mọi người sửng sốt.
Mà ngay sau đó, mọi người kinh ngạc trợn to mắt.
Thái Tông đế trở về ngự dư , tự mình ôm một thiếu niên có khuôn mặt thanh tú, ánh mắt thanh tú sạch sẽ, vẻ mặt xấu hổ.
Chờ Lí Phúc đẩy xe lăn đến, lại cẩn thận đem thiếu niên đặt lên xe lăn!
Sau khi thiếu niên ngồi vào chỗ của mình, mới ha ha cười, tựa hồ muốn che dấu xấu hổ của mình, quay đầu, lộ ra điềm đạm tươi cười, đánh cái lễ “ Thanh Tước, cậu, chư vị, đã lâu không thấy . . .”
Mọi người vội lấy lại tinh thần, nhất tề tiến lên làm lễ.
Nhưng trong lòng cũng là đủ loại chấn động.
Trung Sơn vương điện hạ lại ngồi trong ngự dư của hoàng thượng?!
“ Thần ra mắt Trung Sơn vương điện hạ.”
“ Điện hạ hảo?”
“ Lão thần ra mắt Trung Sơn vương điện hạ . . .”
“ Đệ đệ ra mắt ca ca.” Lúc này Lý Kính lướt qua Lý Thái đang thần sắc cứng đờ, ôn hòa cười, tiến lên, chắp tay nói. “ Vài năm không thấy, ca ca càng thêm tuấn tú!”
Thừa Kiền sửng sốt, lập tức tươi cười lên, cao thấp đánh giá Lý Kính, gợi lên khóe miệng cười nói “ Huyền Lân, vài năm không thấy, ngược lại học được miệng lưỡi trơn tru a?”
Lý Kính cười hắc hắc.
Lúc này Lý Thái lấy lại tinh thần cũng tiến lên, vẻ mặt vẫn như cũ có chút cứng ngắc “ Ca ca , hảo.”
Thừa Kiền nhìn về phía Thanh Tước , bốn năm qua cũng chưa từng đi qua Dương Châu vấn an mẫu hậu cùng mình, trong lòng không buồn bực là không có khả năng, nhưng lại không muốn làm cho Thanh Tước bẽ mặt, liền vẫn là cười cười nói “ Vài năm này xem ra Thanh Tước cao lớn không ít.”
Lúc này, Trưởng Tôn hoàng hậu đã xuống phượng dư cũng đi tới, thấy Lý Thái, dịu dàng cười “ Thanh Tước!”
Lý Thái nhân cơ hội hướng Thừa Kiền chắp tay, liền hướng Trưởng Tôn hoàng hậu đi đến.
Lý Kính liếc bóng dáng Lý Thái, quay đầu lại mỉm cười với Thừa Kiền “ Ca ca, đi đường mệt mỏi không? Chờ hồi cung, hảo hảo nghỉ ngơi, đệ đệ có rất nhiều chuyện thú vị muốn nói với ca ca.”
Thừa Kiền nhìn chằm chằm Lý Kính, chuyện thú vị? Ha ha, xem ra là rất thú vị.
Thái Tông đế xem bộ người thường, lại phất tay cao giọng nói “ Tốt lắm! Đều trở về đi! Vô Kỵ, Như Hối, các ngươi đến một chút!”
Mọi người vội vàng hành lễ cung tiễn.
Thừa Kiền vốn định ngồi kiệu thường để trở về trong cung, nhưng khi mọi người hành lễ, Thừa Kiền lại bị ôm lấy.
Nhịn không được nhắm mắt thở dài, không cần nói, lại là phụ hoàng!
Thái Tông đế nhìn chằm chằm Thừa Kiền nhắm mắt thở dài, trông vẻ hết cách, cúi đầu cười, ôm chặt Thừa Kiền, bước về phía ngự dư.
Lúc này chúng thần đang quỳ hành lễ, Ngụy Chinh nhịn không được nhíu mày, Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng là có chút đăm chiêu.
Mà Lý Thái lại xẹt qua một tia buồn bực. Lý Kính vẫn là cười ôn hòa, không lưu tâm.
Lúc này Trưởng Tôn hoàn hậu trong lúc vô ý thoáng nhìn, thấy Lý Thái buồn bực, không khỏi nhíu mày.
Trở lại hoàng cung, lại bị Thái Tông đế một mạch ôm về Khởi Huy điện.
Hồng Ngọc cùng Châu nhi trở về trước hai ngày để sửa sang lại Khởi Huy điện , vội vàng ra nghênh tiếp. Thấy Thái Tông đế ôm Thừa Kiền, đầu tiên là sửng sốt, lập tức liền tự nhiên dâng trà, điểm tâm, đặt trên bàn ở hậu điện.
Thái Tông đế buông Thừa Kiền ra.
Muốn đưa tay mơn trớn hai má Thừa Kiền, Thừa Kiền lại giống như vô ý né qua.
Thái Tông đế sửng sốt, lập tức cười nhẹ một tiếng. Thay đổi sờ sờ đầu Thừa Kiền, thấp giọng nói “ Kiền nhi, phụ hoàng đi chỉnh lý chính sự, hãy hảo hảo nghỉ ngơi.”
Thừa Kiền trầm mặc một lúc lâu, mới yên lặng gật đầu.
Thái Tông đế kiên nhẫn chờ Thừa Kiền trả lời, thấy Thừa Kiền gật đầu, mới vừa lòng đứng dậy.
Cho đến khi xác thực là Thái Tông đế đã rời khỏi Khởi Huy điện, Thừa Kiền mới thở dài, nằm sấp trên bàn, vô lực xoa nhẹ trán.
Khi Châu nhi bưng nước vào, thấy Thừa Kiền nằm sấp trên bàn, không khỏi hoảng sợ, bước lên hỏi “ Điện hạ, ngài không sao chứ?”
Thừa Kiền chậm rãi lắc đầu.
Lúc này Hồng Ngọc cũng đang cầm một mâm gì đó tiến vào, thấy thế, nhẹ nhàng cầm thứ trong tay đặt lên bàn, thấp giọng hỏi “ Điện hạ, ngài giận hoàng thượng sao?”
Thừa Kiền ngẩng đầu, liếc nhìn sủi cảo thủy tinh xuất hiện trước mắt mình, trầm mặc, phụ hoàng còn nhớ lời hắn nói sao?
“ Đây là hoàng thượng cố ý dặn dò ngự thiện phòng làm. Điện hạ, thừa dịp còn nóng ngài dùng đi.” Hồng Ngọc tùy mặt gửi lời, thấp giọng nói.
Thừa Kiền chậm rãi ngồi dậy, nhận lấy đôi đũa Hồng Ngọc cung kính dâng lên, chậm rãi gắp sủi cảo chậm rãi nhấm nuốt.
Nếu . . .
Chuyện đêm đó không có phát sinh thì tốt rồi . . .
Trong lòng Thừa Kiền khó khăn nghĩ, cái gì mà bảo ‘ Vĩnh viễn sẽ không nói lời xin lỗi’ ? Phụ hoàng, chẳng lẽ, người cảm thấy những chuyện người làm là đúng sao?
Mà đêm đó mình lại vô phương chống cự là vì sao? Loại sự tình này, liền nên hung hăng cự tuyệt, hung hăng đẩy ra nha!
**********
Ngụy Chinh rời đi Lưỡng Nghi điện, vừa thấy thân ảnh cách đó không xa, bước lên hô “ Lý tướng quân!”
Lý Tĩnh quay đầu lại, vừa thấy Ngụy Chinh, chắp tay cười nói “ Ngụy đại nhân!”
Ngụy Chinh chắp tay đáp lễ, mới thấp giọng nói “ Lý tướng quân, có thể hay không vừa đi vừa nói chút chuyện?”
Lý Tĩnh sửng sốt, lập tức suy nghĩ một chút, liền thấp giọng nói, “ Ngụy đại nhân là vì chuyện của Trung Sơn vương điện hạ?”
Ngụy Chinh gật đầu, trịnh trọng nói “ Ân sủng quá mức, chỉ sợ không phải là chuyện tốt.”
Lý Tĩnh trầm mặc một chút, bỗng nhiên nhớ tới, ngày ấy hoàng thượng vuốt đầu điện hạ, nói, ‘ Cũng là phúc khí của trẫm.’ Trầm ngâm một hồi, cười khổ nói “ Chỉ sợ Trung Sơn vương điện hạ cũng không thể làm được gì.”
Ngụy Chinh chậm rãi gật đầu, nhìn bộ dáng Trung Sơn vương điện hạ lúc bị hoàng thượng ôm lấy cũng thật bất đắc dĩ, nhưng, ân sủng như vậy . . . Ngụy Chinh nhíu mày, hắn tổng cảm thấy được đây không phải là chuyện tốt.
Lý Tĩnh thấy Ngụy Chinh cau mày, liền thấp giọng nói “ Ngụy đại nhân, chúng ta vẫn là tĩnh quan kỳ biến ( bình tĩnh quan sát biến hóa) đi. Điện hạ xưa nay thông tuệ, tin tưởng tự hắn có chừng mực!”
Ngụy Chinh đành phải gật đầu.
Mà lúc này, trong Lập Chính điện, Trưởng Tôn Vô Kỵ nhìn chằm chằm Trưởng Tôn hoàng hậu , ninh mi hỏi “ Ngươi nếu đã rời đi, sao lại còn trở về! Trầm Quân Nguyên đâu? Hắn ở đâu?”
Trưởng Tôn hoàng hậu cười khổ nói “ Ca ca đừng lo, ta lo lắng Kiền nhi, ngươi cũng biết, hoàn cảnh hiện giờ của Kiền nhi không tốt lắm, còn có Thanh Tước, còn có Trường Nhạc , Dự Chương, ta chưa thấy các nàng xuất giá ta còn lo lắng.” Vẻ mặt Trưởng Tôn hoàng hậu bất đắc dĩ sầu lo.
Hai hàng mi của Trưởng Tôn Vô Kỵ nhanh ninh như cũ “ Ngươi có nghĩ tới, vào cung dễ ra cung khó! Còn có Trầm Quân Nguyên! Ngươi còn chưa nói, hắn đâu?”
Trưởng Tôn nhẹ giọng nói “ Điều đó, ta cũng biết, hơn nữa Quân Nguyên hắn hiểu ta. Lần này hình như hoàng thượng phái Quân Nguyên làm chuyện gì đó, nói là nhất định phải làm chuyện đó.”
Trưởng Tôn Vô Kỵ nhìn chằm chằm Trưởng Tôn hoàng hậu một lúc lâu, mới thở dài đứng dậy “ Đây là chuyện hai người các ngươi, ta cũng không nói nhiều làm gì.”
Trưởng Tôn cũng đứng dậy theo, áy náy cười “ Để ca ca lo lắng. Là Quan Âm Tì không đúng.”
Trưởng Tôn Vô Kỵ chậm rãi lắc đầu, lại xoay người nhíu mày nói “ Ngươi đã trở lại, vậy chú ý chỗ Thanh Tước một chút.”
Trưởng Tôn hoàng hậu ngẩng ra, lập tức ngưng trọng gật đầu, “ Ta sẽ.”
***********
Vừa tỉnh giấc, Thừa Kiền nhìn về phía ngoài cửa sổ, hoa ở hậu viện đã nở chưa?
Hắn ngủ không được yên ổn, trong lòng luôn có một việc, làm cho hắn không thể an tâm đi vào giấc ngủ.
Khiến cho hắn càng cảm thấy buồn bực nhất là, hắn luôn nhớ đến chuyện đêm hôm đó mà không thể an tâm ngủ được.
Trong lòng càng thêm khó chịu!
Nhiều năm phiêu đãng nhân gian, cho dù lại cô độc lại tịch mịch, hắn cũng chưa từng có thời khắc buồn bực như thế.
Đứng dậy, gọi Ngân vào, thu thập một phen, Thừa Kiền đi vào hậu viên.
Hậu viên nối tiếp ngự hoa viên, Thừa Kiền nhớ tới thời điểm bốn năm trước, bởi vì muốn nhìn hoa tương tư nổ rộ ở ngự hoa viên, phụ hoàng liền sai người hủy đi hậu viên Khởi Huy điện, đặc biệt mở một con đường nhỏ có thể trực tiếp từ Khởi Huy điện thông đến ngự hoa viên.
Khi đó, trong lòng hắn tràn đầy thỏa mãn cùng vui sướng, cảm thấy phụ hoàng yêu thương hắn. Lại chưa bao giờ nghĩ tới, đây là loại yêu thương gì?
Chậm rãi đi trên đường nhỏ, Thừa Kiền từng chút từng chút nghĩ lại những việc đã qua.
Cho dù rất bận bịu, một tháng luôn luôn có hơn nữa tháng là phụ hoàng sẽ nghỉ ngơi tại Khởi Huy điện. Dù mệt cũng muốn đến Khởi Huy điện nhìn hắn, cùng hắn trò chuyện lại nghỉ tạm . . .
Biết hắn kén ăn, không thích ăn nhiều, liền thay đổi cách thức chuẩn bị những thứ hắn thích ăn, ngay cả thói quen thích ăn thịt của bản thân cũng có thể vì hắn mà thay đổi . . .
Lặng lẽ nhắm mắt lại, hung hăng nhéo lòng bàn tay, mới làm cho tâm chính mình thoáng tỉnh táo lại, là mình ngu xuẩn? Hay là chính mình . . . hoàn toàn không muốn đối mặt . . .
Bên miệng Thừa Kiền tràn ra chua sót tươi cười.
Mà tại lúc này, khi sắp đến ngự hoa viên, truyền đếm âm thanh vui cười.
“ Nghe nói chưa? Hoàng thượng một hồi liền triệu kiến Từ tài tử đó !”
“ Đã sớm biết! Mấy năm nay Từ tài tử chịu nhiều ân sủng của hoàng thượng nha.”
Tâm Thừa Kiền không khỏi trầm xuống, uất ức không hiểu từ đâu nổi lên.
Ý bảo Ngân dừng lại, thản nhiên mở miệng “ Trở về đi!”
“ Điện hạ?” Ngân thật cẩn thận hỏi, tâm tình điện hạ hình như không tốt?
“ Ta không sao, trở về!”
*********************
Ban đêm, Thái Tông đế đặc biệt tổ chức gia yến.
Thừa Kiền ngồi vào vị trí đầu tiên dưới Thái Tông đế, nhìn Từ Huệ ở giữa Lân Đức điện đang một bên thổi tiêu một bên khởi vũ, khuôn mặt càng thêm thanh thuần mỹ lệ hơn bốn năm trước, trong lòng có chút hờ hững. Khóe mắt liếc nhìn Thái Tông đế đang chuyên tâm xem Từ Huệ khởi vũ, trong lòng là vô lực cười khổ cùng tự giễu.
Lại không biết cười khổ là do bản thân không biết tại sao mà khó chịu cùng bối rối, hay là vì thái độ như thật như giả của phụ hoàng?
Tự giễu là do chính mình đã quên, phụ hoàng, vốn phong lưu đa tình.
Hậu cung có bao nhiêu phi tần? Công chúa của tiền triều, nữ nhi của tội thần, nay lại có một Từ Huệ thông minh bậc nhất.
Có nữ nhân nào phụ hoàng muốn mà không chiếm được chứ?
Cho nên, chuyện đêm hôm đó liền càng thêm không thể tha thứ đi!!
Rốt cuộc hắn đem đứa con không thể hành tẩu của hắn trở thành cái gì?!
Lòng tràn đầy tức giận cùng khó chịu cơ hồ làm cho hắn không cách nào kiềm nén, cho đến khi bỗng nhiên có một bàn tay nhỏ bé cầm tay chính mình, Thừa Kiền sửng sốt, nghiêng đầu nhìn về phía chủ nhân của bàn tay nhỏ bé, Hủy Tử?
Hủy Tử cười ngọt ngào, lấy mứt táo trong tay áo, thanh âm nhu nhu nói “ Mẫu hậu nói, ca ca mệt mỏi, cho nên muốn ăn mứt táo. Đến, ca ca ăn.”
Thừa Kiền nhìn chằm chằm khuôn mặt cười ngọt ngào của Hủy Tử một lúc lâu, chậm rãi ngẩng đầu nhìn Trưởng Tôn hoàng hậu đang ngưng mắt nhìn mình đầy thân thiết, trong lòng ấm áp, hơi hơi điềm đạm cười.
Hoàn hảo . . . có mẫu hậu.
Cúi đầu, sờ sờ đầu Hủy Tử,ôn nhu cười “ Hủy Tử thật ngoan!”
Thừa kiền không biết, lúc hắn cúi đầu cười nói với Hủy Tử, Thái Tông đế thoáng nhìn qua như là tùy ý , lại hiện lên một tia tinh quang.