“Niên Niên, em nói xem, có phải đó cũng là người tiếp ứng đèn LED và pháo hoa không?”
“Có lẽ vậy.” Nhớ tới một người thần bí, chắc bây giờ anh ấy đã ngủ rồi?
Nói xong, Úc Thanh lại nói, “Không nói những thứ khác nữa, lượng tiêu thụ của em coi như độc nhất vô nhị trong mấy năm gần đây rồi. Ngay cả album “Nhất Vô Sở Hữu” của chị lúc ấy làm trùm bảng, có thể nói là cực kỳ hot nhưng số lượng tiêu thụ bản đĩa cũng không bằng em, nhất định giải thưởng sẽ không còn là giấc mơ hão huyền.”
Dư Niên đứng dựa vào tường, thản nhiên đút tay vào túi, “Cũng hơi vượt quá dự liệu của em, thành tích khá hơn dự đoán của em và Mạnh ca nhiều.”
“Không cần biết có vượt quá dự liệu hay không, dù sao thành tích số liệu cũng hiển thị trước mắt, em không biết đâu, xung quanh chị ai cũng gọi đĩa nhạc này của em là “Thần Tập”, giống như thần album vậy, ha ha!”
Dư Niên xấu hổ, “Bọn họ quá khen rồi.”
“Khen còn chưa đủ!” Giọng điệu Úc Thanh tự hào, “Còn chưa album điện tử nữa, đĩa nhạc album của em mười ngày bán hai trăm ngàn bản, một bản một trăm đồng, tiền vào túi là bao nhiêu? Mấy người hồi trước nói em hát chẳng ra gì, chắc bị mấy con số này dọa khóc quá? E là Khúc Tiêu Nhiên nằm mơ cũng cười tỉnh!”
“Ừ, Khúc tổng thì em không biết, nhưng đúng là Mạnh ca nằm mơ cũng cười tỉnh thật, nói là nằm mơ thấy mình đang đếm tiền, đếm gãy tay luôn.”
Úc Thanh bật cười, “Ha ha là chị thì chị cũng cười tỉnh!” Cô lại nói, “Niên Niên, em có tài năng có thực lực, còn có thể tự sáng tác nhạc, vậy nên em phải đi vững con đường ca sĩ toàn năng phái thực lực này, fans thích ca khúc của em và thích tài năng của em nhiều hơn fans thích mặt em, sau này khi em bí mật kết hôn cũng không sao. Nếu em đi con đường thần tượng lưu lượng, chỉ cần em nói em thích một người thôi, fans đã rơi rụng lả tả như lá mùa thu rồi, bây giờ em đã có người thích, phải sớm lo liệu.”
Dư Niên: “Em và Mạnh ca cũng có ý định này. Em muốn được như bà ngoại như vậy, viết ra rất nhiều ca khúc kinh điển, không phải là loại hot vài năm rồi lặn mất tăm không thấy bóng dáng, mà là mười mấy năm sau vẫn còn có người hát.”
“Vậy thì cố gắng lên. Đúng rồi, phim “Cổ Đạo” sẽ được tham gia giải thưởng Kim Tùng, nếu như có giải thưởng, lúc tuyên truyền cũng càng mạnh hơn. Vậy nên ca khúc tuyên truyền rất nhanh sẽ được phát hành, em nhớ dặn Mạnh Viễn chú ý, đừng để đến lúc đó Vưu Ưu lại sổng chuồng chạy loạn, làm ra mấy chuyện mắc ói.”
Nói xong, Úc Thanh tự nhiên bổ sung thêm, “Đạo diễn danh tiếng, nữ chính ưu tú là chị, còn có khuôn mặt vàng là em, dường như đã rất có sức nặng rồi!”
Dư Niên bị chọc cười, ” Chị, chị tự luyến hơi nặng thì phải?”
“Chị tự luyến đấy thì sao, em định đánh chị à?” Úc Thanh khoe khoang xong, “Không nói nữa, đạo diễn gọi chị rồi, nói chuyện sau nhé.”
Thấy Dư Niên cúp điện thoại, Thi Nhu mới nói, “Niên Niên, em biết chuyện máy bay chưa?”
“Em biết rồi, chị em có nói.” Dư Niên nghĩ ngợi, phải tìm lúc nào đó nói chuyện của Tạ Du cho Úc Thanh nghe mới được. Nếu không với tính cách hổ mẹ bảo vệ con kia của chị cậu, vừa thấy Tạ Du không chừng sẽ bay tới đạp người luôn.
Thi Nhu hưng phấn nói, “Chị thật sự tò mò, không biết là ai bỏ ra số tiền lớn như vậy, rất có mặt mũi! Chị nhìn mấy bức ảnh, mỗi khi máy bay hạ cánh xuống sân bay, vừa nhìn một cái,
đã thấy tất cả đều là poster album của em! Thật lóa mắt!”
Dư Niên thử nói thật, “Là Tạ Du.”
“Hả?” Thi Nhu chớp mắt, đưa tay sờ trán cậu, lo lắng nói, “Niên Niên, có phải gần đây em mệt mỏi quá độ không? Chỉ cần Tạ tổng ngừng hắc em thôi là chị đã cảm tạ trời đất rồi!”
Dư Niên bó tay —— quả nhiên là phản ứng này.
Lúc này, có ai đó gõ cửa phòng hóa trang, MC Trầm Ương đi vào, tươi cười, “Niên Niên, cậu có muốn cùng đi ăn với tụi tôi không?”
Dư Niên mỉm nụ cười, “Ok!”
Trầm Ương đặt tay lên môi “Suỵt”, nhỏ giọng nói, “Lặng lẽ, đồ nướng, bàn lớn!”
“Đồ nướng?” Dư Niên phối hợp thì thầm, “Tôi lập tức tới ngay!”
Tẩy trang, Dư Niên đi vào phòng nghỉ của Trầm Ương, quả nhiên, Vệ Lộ và Phùng Nhất Dương vừa nãy cùng ghi hình với cậu cũng ở đây. Dư Niên không khách khí, ngồi xuống đưa tay lấy một chuỗi đậu phụ nướng, vừa cắn một miếng liền bị bỏng lưỡi, không ngừng hít hà.
Vệ Lộ bỏ que nướng đã ăn xong xuống, thấy Dư Niên không ra vẻ thảo mai, giọng điệu cũng ôn hòa hơn, “Tiểu Dư này, con gái anh biết anh tới đây ghi hình, nhờ anh hỏi cậu một câu.”
Dư Niên uống một ngụm trà nguội, vội vàng nói, “Vệ ca, anh hỏi đi.”
“Lúc cậu bay về từ Diệp thành thì cậu có đi đôi ủng da hươu ấy ở sân bay, con gái anh cũng muốn mua đôi ủng đó, nhưng trên mạng ngay cả hàng pha kè chất lượng kém cũng đã bán hết. Nó bèn nhờ anh hỏi giúp đôi giày này là của nhãn hiệu gì, xem có mua được hay không.”
Trầm Ương cười nói chen vào, “Đúng vậy, cô gái trong tổ kế hoạch của bọn anh rất thích cậu, nhưng không thể tiếp tục thích nên chuyển mục tiêu theo dõi đôi giày này!”
Dư Niên thắc mắc, “Nhưng con gái không thể đi đôi giày này mà?”
Trầm Ương loay hoay với đống đồ nướng, “Các em gái nói là, không có được người cũng phải có được giày!”
Mọi người cười rộ lên.
“Đôi giày kia là stylist chọn cho em, hình như là thương hiệu này.” Dư Niên viết tên thương hiệu lên sổ ghi chép, đưa cho Vệ Lộ nhìn.
Phùng Nhất Dương ngồi bên cạnh uống một hớp coca, cười ha hả, “Dư Niên, gần đây cậu thành hoàng tử marketing rồi. Mỗi lần cậu ra sân bay, từ mũ đến tất, tất cả đều thành best-sellers. Còn cả sữa chua cậu uống nữa, chỉ cần lọt vào ống kính, tất cả đều thành bán chạy như tôm tươi.”
Trầm Ương tò mò, “Phùng ca, vì sao anh biết rõ vậy?”
Phùng Nhất Dương thở dài, “Còn không phải do con trai tôi sao, ngày ngày lải nhải bên tai tôi, không có việc gì làm thì hát “Tươi Đẹp” và “Núi Tuyết”, cái giọng vịt đực của nó hết lần này tới lần khác cứ văng vẳng bên tai tôi làm tôi sắp bị điếc tới nơi!”
Mọi người lại phá ra cười.
Lúc lên xe, Thi Nhu nhỏ giọng nói, “Niên Niên, bọn em ăn đồ nướng trong đó còn chị và trợ lý của đám Vệ Lộ ở phòng khác, bọn họ, ” cô tìm từ miêu tả, “Cực kỳ lấy lòng chị!”
Cô lại xúc động, “Giới giải trí thật sự là một địa phương cực kỳ thực tế. Niên Niên, lúc em còn là người mới, chị căn bản lúc nào cũng ngồi chơi bên cạnh điện thoại, không ai ngó ngàng. Bây giờ chị rất bận, không có cả thời gian chơi điện thoại.”
Dư Niên nghe giọng điệu khoa trương của cô, cười nói, “Ừm, chị vất vả rồi.”
“Đúng vậy, ” Thi Nhu đếm đầu ngón tay, “Bọn họ bóng gió hỏi chị lịch trình của em, em ký đại ngôn gì, lịch trình sắp tới của em là gì, chị cũng chỉ ậm ờ cho qua, bọn họ thật sự cho rằng chị là người ngu à?”
Thấy Dư Niên cực kỳ mệt mỏi, Thi Nhu không nói nữa, chỉnh nhiệt độ lò sưởi trong xe cao lên, “Niên Niên, em ngủ một lát đi, ngủ được lúc nào hay lúc đó, gần đây em vất vả rồi.”
Dư Niên gật đầu, nhắm mắt vài giây đã chìm vào giấc ngủ.
Bảy giờ sáng hôm sau, Dư Niên vẫn còn đang mơ màng thì Từ Hướng Lan đã gọi điện thoại tới, nói “Cổ Đạo” được đưa vào danh sách giải thưởng Kim Tùng.
“Cho dù cậu là diễn viên đóng vai phụ, ca sĩ hát ca khúc tuyên truyền hay là tác giả ca khúc chủ đề, đến lúc đó nhất định cậu phải đi thảm đỏ.” Từ Hướng Lan cười ha ha, “Không ngờ mắt nhìn người của tôi vẫn còn tốt chán, thắng cược rồi! Lúc đó tôi nói, nhất định cậu sẽ hot hơn Vưu Ưu, quả nhiên không sai!”
Dư Niên xuống giường, kéo màn cửa sổ ra, bị ánh sáng chiếu vào, híp mắt lại, cũng cười nói, “Cảm ơn Từ đạo đã cho tôi hai cơ hội này.”
“Đừng khách sáo, cái đó cũng do tự thân cậu giành lấy mà. Còn nữa, ca khúc bộ phim tiếp theo của tôi đến lúc đó còn phải kính nhờ cậu.”
Dư Niên đồng ý, “Là vinh hạnh của tôi.”
Nói chuyện chính sự xong, Từ Hướng Lan cũng hóng hớt một tí, “Niên Niên, nghe nói ba cậu là Dư Hạ?”
Dư Niên ngẩn ra, “Dư Hạ là ai?”
Từ Hướng Lan biết mình hiểu lầm, cười ha ha, “Ừm, mấy bài phân tích rất có sức thuyết phục nên tôi tin là vậy! Dư Hạ là một doanh nhân giàu có, thời trẻ từng di dân, bây giờ đang ở nước ngoài. Thôi không nói nữa, cậu đi làm việc của cậu đi.”
Dư Niên mờ mịt nhìn điện thoại, nghĩ nghĩ, có lẽ mình nên lên mạng kiếm thử. Cậu vừa kiếm thử, kết quả hiện ra phải nói là có đủ thứ chuyện.
Có người nói cậu con riêng nhà giàu, bởi vì không có danh chính ngôn thuận nên mới đổi sang họ mẹ, giấu giếm thân phận tiến vào giới giải trí. Có người nói ba cậu là doanh nhân Hoa kiều, vì cậu muốn trải nghiệm cuộc sống bình dân nên một thân một mình về nước học đại học. Còn có người nói, ba cậu là quan lớn, vì để tránh nghi ngờ nên cậu mới che giấu gia thế. Hơn nữa mỗi một suy đoán đều được phân tích cặn kẽ. Đọc xong, đến cả bản thân Dư Niên cũng tin.
Lúc gặp Mạnh Viễn, Dư Niên liền hỏi ngay chuyện này, “Mạnh ca, đây là đoàn đội đăng hay là?”
“Không phải chúng ta đăng, bây giờ cậu cực kỳ hot, mà mấy tài khoản doanh tiêu, báo không tiếng tăm kia muốn hưởng ké ánh hào quang của cậu, 360 độ không góc chết tìm chỗ xuống tay, ngay cả chai nước trái cây cậu cầm trên tay kia cũng có thể làm thành đề tài, phân tích xem trong nước trái cây có thành phần gì, vậy nên chuyện gia cảnh của cậu bị đào bới là chuyện bình thường. Nếu không phải cậu mới hai mươi hai tuổi thì bây giờ cậu đã đẻ thêm mấy đứa con riêng rồi.”
Rồi Mạnh Viễn úp úp mở mở, “Bây giờ cậu đoán thử tôi đang cầm cái gì đi!”
Dư Niên thấy Mạnh Viễn giấu tay sau lưng, nghĩ tới nghĩ lui, “Đồ chắc không lớn, cũng không nặng, là hợp đồng?”
Mạnh Viễn không giấu nổi nữa, Dư Niên vừa nói xong, hắn liền đưa đồ ra, “Không phải hợp đồng, là thư mời tham dự show diễn thời trang xuân hè của Hersey! Lần này bên thương hiệu chỉ mời ba người, cậu là nam nghệ sĩ duy nhất trong ba người đó!”
Thi Nhu là người đầu tiên kích động, bấu víu vào lưng ghế ngồi, “Như vậy có nghĩa là, Niên Niên có cơ hội nhận được đại ngôn?”
“Không sai!” Mạnh Viễn đưa thư mời cho Dư Niên, “Mời cậu xem show diễn, nói rõ cậu đã được liệt vào danh sách ứng cử viên phát ngôn viên. Sau khi chúng ta tham dự hoạt động, phải mặc đồ Hersey, bên thương hiệu sẽ ra ám hiệu cho chúng ta, có qua có lại.”
Dư Niên đọc qua thư mời một lần, cũng cong môi, “Ok, tôi nghe anh.”
Xe bảo mẫu dừng ở ngoài hội trường hoạt động thương hiệu của đồng hồ đeo tay Âu Mộ, có rất nhiều phóng viên đang chầu chực tại hiện trường. Mạnh Viễn xuống xe trước, nhưng mà lúc Dư Niên bước xuống xe, trong nháy mắt vô số micro chĩa vào cậu.
“Đàn anh cùng trường đại học của cậu tiết lộ, có phải lúc cậu tốt nghiệp ngay cả đồ ăn ngoài cũng không mua nổi không? Chuyện này là thật hả?”
“Trên mạng có nói cậu spam hình tượng đến mức đàn anh cùng trường không nhìn nổi, đối với việc này thì cậu có ý kiến gì không?”
“Chuyện nghèo đến mức không mua nổi thức ăn là thật hả? Cậu vì tiền nên mới từ bỏ giới chuyên nghiệp, tiến vào giới giải trí sao?”
“Trên mạng nói cậu tuổi trẻ đánh bạc thành thói, phần lớn tiền kiếm được từ việc sáng tác đều thua sạch nên cậu mới rỗng túi, là thật hả?”
Ý thức được tình huống không đúng, Mạnh Viễn đưa khẩu trang cho Dư Niên đeo lên, phối hợp với nhân viên an ninh ở đó gạt ra đám phóng viên đang chen chúc xông lên, khó khăn đi vào bên trong.
Đóng lại cửa phòng nghỉ, Thi Nhu không yên tâm, còn khóa trái. Cô thở phào, “Tôi sắp bị đè bẹp rồi! Nhưng mà đã xảy ra chuyện gì mà đám ký giả kia hăng máu gà vậy! Tôi chỉ nghe loáng thoáng được “không mua nổi đồ ăn ngoài” và “đàn anh” thôi.”
Mạnh Viễn lập tức tìm kiếm tin tức, “Là video mới được đăng lên. Nhìn giờ đăng thì chắc là đăng lên lúc chúng ta đang ở trên xe.”
Thi Nhu cũng lấy điện thoại của mình ra, đọc tựa đề, “Thiết lập tính cách sụp đổ? Đàn anh cùng trường tiết lộ lúc Dư Niên mới tốt nghiệp nghèo đến mức không mua nổi đồ ăn!” Cô ngạc nhiên nói, “Mới chỉ có vài phút, mà số người share lại đã hơn một trăm ngàn!”
Mạnh Viễn không để ý sự ngạc nhiên của Thi Nhu, nói với Dư Niên, “Tôi biết người này, Tề Triết, đúng là đàn anh của cậu. Ban đầu cậu ta thực tập ở Tinh Diệu, đưa hình của cậu cho tôi nhìn, đề cử cậu với tôi.”
Từ lúc Dư Niên vào phòng cho đến giờ vẫn chưa nói lời nào, nghe Mạnh Viễn nói chuyện với cậu, mới nói, “Ừm.”
“Hồi trước quan hệ giữa hai cậu cũng không tệ lắm, phải không?”
” Đúng vậy, ” hai giây sau Dư Niên mới trả lời, “Quan hệ cũng không tệ, tôi từng giúp đỡ anh ấy vài lần, anh ấy nói phải trả lại phần ân tình này cho tôi nên đề cử tôi cho anh.” Cậu cười một tiếng, “Nhưng mà anh ấy cũng không nói sai, quả thật lúc đó tôi không mua nổi đồ ăn, còn phải tìm Mạnh ca ứng trước tiền lương.”
Thi Nhu thắc mắc, “Nhưng mà anh ta cũng không nên làm vậy! Không có lửa làm sao có khói, có phải gần đây Niên Niên đắc tội anh ta không?”
“Không có, vốn dĩ tụi tôi cũng không có thân với nhau, sau khi tôi vào giới đã rất lâu không liên lạc với anh ta. Năm mới và tết nguyên tiêu tôi có gửi một tin chúc mừng ngắn sang thì anh ta cũng gửi lại.”
“Vậy thì kỳ lạ thật, chẳng lẽ là vì fame? Hoặc là vì tiền?” Mạnh Viễn sờ cằm, lại nói, “Nhưng mà tôi nói thật, cậu ta tiết lộ việc này cũng không gây trở ngại gì lớn cho cậu. Lúc cậu mới ra mắt, tôi xây dựng hình tượng quý công tử này, một mặt do khí chất bản thân cậu rất phù hợp, mặt khác là vì nhận đại ngôn hút fans. Nhưng thực tế, chúng ta có nghiêm túc tuân theo hình cmn tượng này đâu, thông cảo cũng không có mấy bài.
Quan trọng nhất là, tài năng của cậu như hack á, cho dù cậu có ở lều tranh không có tiền mua đồ ăn thì có lẽ fans mê nhạc còn càng thích cậu hơn. Thiếu niên thiên tài nghèo khó hăng hái quyết chí, kết quả trở thành ca sĩ vang danh một thời, tựa đề này ok nè!”
Nghe Mạnh Viễn như vậy, Thi Nhu cũng yên tâm, “True true true, không sao hết!”
Lúc này, điện thoại của Dư Niên reo lên, cậu nghe điện thoại, “Anh Khâu?”
Khâu Sở Việt không vòng vo, vào thẳng chủ đề, “Là chuyện của Tề Triết, có lẽ anh biết nguyên nhân.”
Dư Niên cầm điện thoại, hỏi, “Em mở loa được không? Quản lý của em cũng ở đây.”
“Ok, không thành vấn đề.”
Khâu Sở Việt nói tiếp, “Tề Triết lớn hơn em một khóa, hoàn cảnh gia đình không tốt, trên trường vừa học vừa làm, vô cùng chịu khó, anh rất thích điểm này của cậu ta. Sở dĩ anh có ấn tượng sâu với cậu ta là do cậu ta muốn cùng làm nghiên cứu với thầy, vì chuyện này mà làm phiền anh không ít lần.”
Lông mi Dư Niên khẽ run, “Nhưng thầy không còn nhận nghiên cứu sinh từ lâu.”
“Không sai, Tề Triết rất muốn được làm lễ bái sư. Em cũng biết từ lâu thầy đã không thu học trò nữa, mười năm qua cũng chỉ có em là ngoại lệ. Còn nói rõ em chính là học trò cuối cùng của thầy. Nhưng Tề Triết bướng bỉnh, nghĩ tại sao em được nhận mà cậu ta lại không được.”
Dư Niên rũ mắt, “Cho nên, ” cậu nói hai chữ rồi không thể nói tiếp.
“Cho nên lúc em còn học đại học khoa chính quy, đi thư viện gặp cậu ta, tới phòng ăn cũng gặp cậu ta, cậu ta cố ý tiếp cận em, muốn bắt chước em.” Khâu Sở Việt thở dài, “Sau đó em chạy đi làm ca sĩ, cậu ta còn tới tìm thầy, nói em đã phụ sự kỳ vọng của thầy, vì tiền mà tiến vào giới giải trí, nhưng cậu ta sẽ không giống em.”
Mạnh Viễn nghe được câu này, không nỡ lòng nhìn biểu tình của Dư Niên.
Hắn nhớ, Tề Triết nhìn trung thực hiền lành, nhưng lúc làm việc thủ đoạn cao siêu, vừa bán ân tình vừa đá văng tảng đá cản đường mình.
“Nhưng thầy rất khó tính, coi thường Tề Triết, nghe cậu ta nói xấu em bèn phùng mang trợn mắt, đuổi người đi, còn nói cho dù ra sao thì em vẫn là đứa học trò nhỏ của thầy.” Khâu Sở Việt phân tích, “Lần này thầy bảo vệ em, phản dame lại Quý Triều Đức, có thể đã kích thích Tề Triết.”
Dư Niên thì thầm, “Cảm ơn thầy.”
Khâu Sở Việt muốn an ủi cậu vài câu, nhưng nhớ lại tính cách đàn em của mình, không nói gì thêm, “Tí nữa anh còn phải tham dự một hội thảo nghiên cứu, nói chuyện sau nhé, chuyện này em suy nghĩ kĩ đi.”
“Vâng, anh Khâu nhớ chú ý sức khỏe.”
Sau khi cúp điện thoại, Mạnh Viễn nhìn vẻ mặt của cậu, dè dặt hỏi, “Niên Niên, cậu có muốn nghỉ ngơi vài phút không?”
Dư Niên ngẩn người một lúc, lắc đầu cười nói, “Không cần, mặc dù tôi có hơi buồn, nhưng không sao đâu, không thể trễ nải công việc được.”
Mạnh Viễn vỗ vai cậu, “Cậu cứ an tâm làm việc, chiều gió dư luận tôi biết phải làm gì.”
Chương trình của hoạt động thương hiệu từ chụp hình, phỏng vấn, ký tên, rút số, tất cả đều rất thuận lợi. Đi xuống sân khấu, Dư Niên thấy Mạnh Viễn vội vàng bước tới, “Mạnh ca, sao vậy?”
Mạnh Viễn có vẻ một lời khó nói hết, “Fan nhà giàu vung tiền như rác của cậu, lại xuất hiện.”
Tạ Du?
Nỗi buồn trong lòng tan biến, Dư Niên hiếu kỳ hỏi, “Chuyện gì?”
Mạnh Viễn đưa ảnh cho Dư Niên nhìn, “Nè, mới nãy tường LED bên ngoài tòa cao ốc trong khu trung tâm tài chính lại hiện ra mấy chữ to.”
Dư Niên nhìn kỹ, trên đó viết, “Niên Niên, đừng buồn.” Phông nền là khinh khí cầu rực rỡ không ngừng thay đổi màu sắc.
Đúng lúc này, điện thoại thông báo có một tin nhắn mới. Dư Niên mở ra, là Tạ Du gửi tới, “Tâm trạng tốt hơn chưa?”
Đây là đang dỗ tôi hết buồn đúng không?
Dư Niên cười trả lời, “Ừ, tâm trạng rất tốt. Nhưng mà, anh làm vậy có tốn nhiều tiền quá không?”
Lần này, Tạ Du nhắn lại rất nhanh, “Không tốn tiền, cao ốc là của tôi.”
————————————-
Tạ tổng, anh xem em quỳ thế này đúng chuẩn chưa anh??? Đúng chuẩn thì thưởng em sương sương 100 triệu đi anh ;;-;;