Lúc máy bay đáp xuống Copenhagen, Ninh Vọng và Hứa Nhâm đã chờ ở bên ngoài, thuê một chiếc xe việt dã vẫy tay với các cô.
Sau khi bốn người chào hỏi xong thì lên xe đến khách sạn trước, Hứa Nhâm và Ninh Vọng được mời theo đảm nhiệm người chứng hôn cho các cô, hai người này chẳng biết đã đi đâu vui vẻ trước, cả hai đều phơi nắng đen đi không ít.
"Luật hôn nhân trong nước cũng đã hợp pháp rồi, sao bọn em còn muốn chạy tới Đan Mạch kết hôn vậy?" Hứa Nhâm vừa lái xe vừa hỏi.
"Chẳng phải năm đó các chị cũng kết hôn ở đây à?" Lý Quân Nguyện nói.
Hứa Nhâm chậc lưỡi, "Không phải vì năm đó luật hôn nhân đồng tính trong nước vẫn chưa thông qua à, bọn chị lại gấp muốn tư hữu hóa đối phương, không còn cách nào cũng chỉ đành kết hôn ở đây."
"Sau này khi trong nước thông qua rồi chị lập tức đi đại sứ quán Trung Quốc công chứng, sợ người phụ nữ này lại đi cưới người khác." Hứa Nhâm oán khí mười phần bỏ thêm một câu.
Ninh Vọng ngồi ở ghế phó lái trợn mắt, lười đáp lời, chẳng biết người này có tật xấu gì, giấm tinh chuyển thế? Chuyện tám trăm năm trước còn có thể lấy ra nói nữa.
"Không phải bọn em muốn xin chút vía tin vui của các chị thôi à," Lý Quân Nguyện nói, "Huống hồ em đăng ký trong nước còn có thể gọi là kết hôn được sao, vậy thần miếu chỗ đó phải chạy trốn phóng viên luôn ấy."
"Vậy cũng đúng." Hứa Nhâm tưởng tượng đến hình ảnh kia liền run rẩy cả người, lực lượng hóng chuyện rất đáng sợ.
"Tư Ý," Ninh Vọng u ám mở miệng từ ghế phó lái, "Em có biết đăng ký kết hôn ở toà thị chính Copenhagen là phải hẹn trước không?"
Viên Tư Ý ngẩng đầu có chút không rõ, "A?"
Ninh Vọng nhếch môi, "Quả nhiên là không biết, nhanh nhất cũng phải đặt trước hai tháng."
Viên Tư Ý quay sang nhìn Lý Quân Nguyện, "Vậy phải làm sao đây?" Hai người các cô còn công việc sau đó, không thể tiếp tục ở đây lâu như vậy.
Lý Quân Nguyện nghiến răng nghiến lợi nhìn Ninh Vọng, người phụ nữ này không gây chuyện là không yên tâm phải không!
"Không sao đâu, chị nhờ người chuẩn bị rồi." Lý Quân Nguyện trấn an Viên Tư Ý, "Thời gian hẹn là thứ sáu tuần này, còn bốn ngày nữa."
"Theo chị được biết, không thể nhờ người làm được, cách duy nhất là em phải tự xin hẹn trước." Ninh Vọng nhíu mày, "Xem ra cô sớm đã ủ mưu rồi Lý Quân Nguyện, còn chưa đi du lịch đã kết luận Tư Ý của bọn chị sẽ gả cho cô?"
"..." Mẹ nó đồ con rùa Ninh Vọng này, Lý Quân Nguyện mắng thầm trong lòng, không vạch trần cô ấy sẽ chết sao? Nếu không phải Viên Tư Ý nói muốn mời Ninh Vọng theo có đánh chết cô ấy cũng sẽ không muốn đến gặp người phụ nữ này.
Cô nháy mắt ra hiệu từ kính chiếu hậu để Hứa Nhâm phía trước trông nom vợ mình, lại thấy ánh mắt lửng lơ của Hứa Nhâm phóng tới, rõ ràng là dáng vẻ vờ như không nhìn thấy.
Đệt! Cẩu nữ nữ!
"Em sẽ đồng ý." Viên Tư Ý lại bất ngờ nói câu ấy vào lúc này.
Nụ cười đùa dai của Ninh Vọng cứng đờ trên mặt, ngay cả bản thân Lý Quân Nguyện cũng mở to mắt nhìn Viên Tư Ý.
Viên Tư Ý nắm chặt tay Lý Quân Nguyện hơn chút, còn nói lại lần nữa, "Em sẽ đồng ý. Ngoại trừ chị ấy, em sẽ không thích người nào khác."
Ninh Vọng vốn muốn gây chuyện, không ngờ chưa kịp đề phòng đã bị Viên Tư Ý nhét cho một cục cơm chó thật to, từ ghế phó lái trợn mắt nhìn ngậm miệng tiếp tục im lặng.
Ý cười trên mặt Lý Quân Nguyện lại sắp kéo đến mang tai, nhanh chóng đến gần môi của vợ sắp cưới hôn một cái, "Yêu em."
Mất thời gian bốn ngày xử lý xong văn kiện, thuê khăn voan, Lý Quân Nguyện và Viên Tư Ý thực hiện nghi thức đăng ký kết hôn đơn giản ở tòa thị chính, cuối cùng trên tay là một trang giấy, trên đó dùng ngôn ngữ của nhiều nước viết rằng các cô đã là vợ vợ hợp pháp.
Trang giấy kia thật sự rất nhẹ, cứ khiến Lý Quân Nguyện cảm thấy không chân thật cho lắm.
Viên Tư Ý lại trịnh trọng đặt trang giấy này vào túi tài liệu đã chuẩn bị sẵn, sau khi nhìn chốc lát, gương mặt bình thường không có biểu cảm lộ ra nụ cười, "Lý Quân Nguyện."
"Ừm?"
"Sau này em ở đâu thì nơi đó chính là nhà của chị."