nó
Nếu tình hình lý tưởng thì chỉ cần phong tỏa bảy ngày, nhưng thực tế thì con số này lại tiếp tục bị gia hạn, đảo mắt một cái Cố Chiếu đã sống trong viện dưỡng lão hơn nửa tháng.
Trong nửa tháng qua, mỗi ngày Cố Chiếu chỉ có thể liên lạc với Thẩm Quyết Tinh qua điện thoại di động. Dù chỉ cách nhau nửa thành phố nhưng nói không nhớ chắc chắn là nói dối. Sau một ngày bận rộn, chuyện cô chờ mong nhất chính là nhận được điện thoại của Thẩm Quyết Tinh.
Khi đó cô có một cuốn số ghi chép những câu làm sai, ban ngày cô sẽ viết cẩn thận những chỗ không hiểu và những câu sai vào giấy, buổi tối khi Thấm Quyết Tinh gọi điện tới, cô sẽ hỏi anh những vấn đề gặp phải trong bài tập.
Thỉnh thoảng có những kiến thức đã giảng rồi nhưng cô không tiếp thu được mà lại làm sai, sẽ chọc cho Thẩm Quyết Tinh vừa mắng cô lại vừa không chê phiền mà giảng lại cho cô.
“Câu này rõ ràng tuần trước tôi mới giảng cho câu, rốt cuộc cậu có nghiêm túc nghe tôi nói không vậy?”
Dù cách một cái điện thoại, giọng nói của Thẩm Quyết Tinh vẫn có uy lực mươi phần, thường xuyên giáo huấn đến mức Cố Chiếu không dám thở mạnh.
"Có "
Đối phương ngừng lại hai giây, ngữ khí lạnh lẽo hơn: “Có mà cậu còn làm sai? Xem ra ký ức không đủ khắc sâu, chép lại câu nay hai mươi lần.”
“A,..” Cố Chiếu vô cùng bi thương.
“Hôm nay cậu viết chính tả từ đơn sai mấy từ? Mười lăm? Vậy lúc thi đại học cậu muốn viết sai mấy từ?”
Rõ ràng đối phương không nhìn thấy nhưng Cố Chiếu vẫn cúi thấp đầu, bộ dáng biết lỗi nhận lỗi.
“Cố gắng sai càng ít càng tốt...”
Thẩm Quyết Tinh cười nhạo một tiếng, giống như đang cười cô quá ngây thơ: “Hôm nay sai mươi lăm từ, ngoại trừ những từ giao viên đã bắt chép phạt, những từ khác mỗi cái chép hai mươi lần. Lần sau viết chính tả nếu cậu con sai bất kì từ nào trong số mười lăm từ này, mỗi cái chép phạt một trăm lần.”
Cố Chiếu cắn môi, cố gắng không để mình khóc thành tiếng.
“Đề hôm thứ bảy tại sao cậu chọn C?”
Khi Thẩm Quyết Tinh bắt đầu hỏi chuyện, Cố Chiếu liên biết đại sự không ổn.
“Tôi... Tôi tính ra được, tình sai rồi sao?”
“ Tính sai rồi, tính lại.”
Cố Chiếu lập tức lấy giấy nháp bắt đầu vùi đầu khổ sở tính toán.
“Thanh hải trương vân ám tuyết sơn, câu tiếp theo.” Mà ngay cả trong lúc này, Thẩm Quyết Tinh vẫn tiếp tục khảo bài cô.
“Là... Là...” Cố Chiếu hận không thể bổ não mình ra làm hai để nghĩ, không cách nào nhớ nổi câu tiếp theo là gì, gấp đến độ trán toát mồ hôi.
Sổ ghi chép ở bên cạnh, chỉ cần mở ra một phen, tất cả vấn đề sẽ được giải quyết dễ dàng. Nhưng dường như anh cảm nhận được suy nghĩ trong nội tâm Cố Chiếu thông qua sóng điện thoại, ngay khoảnh khắc cô nảy ý định, Thẩm Quyết Tinh ở đầu bên kia liền lạnh nhạt nhắc nhở.
“Nếu cậu dám mở tập ghi chép ra, tôi sẽ cúp điện thoại ngay lập tức, sau này cậu muốn tìm ai học phụ đạo thì cư tìm.”
Chiêu nay thực sự hiệu quả, đến nhìn Cố Chiếu cũng không dám liếc nhìn sang bên cạnh một cái.
“Tôi, tôi không nhớ được...” Cô bày ra vẻ mặt đưa đám.
“ Chép hai mươi lần.” Thẩm Quyết Tinh cũng không vì cô thẳng thắn thành khẩn mà thủ hạ lưu tình.
Năm đó thật sự rất vất vả, chỉ riêng chép phạt cô đã chép đến mức muốn gãy tay. Cũng may tất cả nỗ lực đều xứng đáng.
Cuối mùa thu, ban đêm thời tiết thành phố S rất lạnh. Cố Chiếu ngồi trên xích đu sắt ở hoa viên ngắm nhìn bầu trời đầy sao, nhớ lại ký ức năm đó. Bỗng nhiên, tiếng chuông di động vang lên, là Thẩm Quyết Tinh gọi điện thoại tới.
Cô lập tưc dừng xích đu, nhanh chóng bắt máy: "Alo?”
“Hôm nay có bận không?” Đầu bên kia truyền đến tiếng đóng cửa xe nặng nề, Cố Chiếu suy đoán, hẳn Thẩm Quyết Tinh mới vừa ngồi vào xe liền gọi đến cho cô.
Bây giờ đã là 9 giờ tối, viện trưởng Phương và những người khác đã sớm chui vào chăn ngủ, nhưng Thẩm Quyết Tinh chỉ mới tan làm về nhà. Làm tổng tài bá đạo trong phim truyền hình thật dễ, không ở quan bar thì đi tham dự các loại tiệc rượu, hoàn toàn không cần đi làm, nhưng mà doanh nhân thực thụ thường phải thức khuya dậy sớm, xử lý đủ loại trục trặc trong các hạng mục, đáp ứng mọi loại nhu cầu của đối tác.
“Vẫn như cũ thôi.” Cố Chiếu nói, “Anh thì sao? Có bận lắm không? Có ăn cơm đàng hoàng không?”
“Hai ngày qua rất bận, tối nào cũng gọi cơm hộp với đồng nghiệp, ăn tạm cho xong thôi.”
Qua di động, Cố Chiếu nghe được tiếng nhạc ẩn ẩn, vẫn là loại âm nhạc có tiết tấu mạnh mẽ, bỗng chốc lướt qua bên tai, giống như... những thần khúc trên internet thương hay nghe những người đi xe điện phat trên đường.
“Anh không về nhà sao?” Này rõ ràng không phải ở tiểu khu, giống như đang lái xe trên đường lớn.
“Không, anh đang ở bên ngoài. Ngày mai phải bay một chuyến đến thành phố C, bốn ngày sau mới về...” Thẩm Quyết Tinh khẽ thở dài, “Nghĩ đến cảnh phải xa em như vậy anh liền không nhịn được muốn đến gặp em một cái.”
Cố Chiếu hơi sửng sốt, bỗng nhiên cô đứng dậy bước nhanh về phía cổng viện dưỡng lão.
“Anh đến đây sao? Anh... bây giờ anh có ở bên ngoài không?”
“Anh đang ở ngoài cổng lớn chỗ em.”
Cơn gió lành lạnh táp vào mặt, Cố Chiếu càng chạy càng nhanh, cuối cùng không thèm nói chuyện nữa, chỉ vội vàng thở dốc. Nhưng khi gần đến cổng, cô lại như càng về đến quê thì càng hồi hộp, nhìn thấy bóng dáng của Thẩm Quyết Tinh từ xa, bước chân liền chậm lại.
Từng bước một rút ngắn khoảng cách giữa hai người, cô nắm di động trong tay, thở gấp gáp, dừng lại cách cổng ba mét.
“Em không thể đến gần anh.” Mục đích của quản lý phong tỏa là giảm bớt tiếp xúc với ngươi bên ngoài, cho dù người đối diện là Thẩm Quyết Tinh cô cũng không thể làm trái quy định.
Thẩm Quyết Tinh mặc một chiếc áo khoác mỏng dài màu xám nhạt, bên trong là áo phông đen, đứng ngoài cổng bị ánh sáng từ cửa hắt vào, hệt như ngươi mẫu trên sàn catwalk.
Anh nghe vậy thì cười cười, nói: “Không sao, để anh nhìn em một cái là được.”
Hai ngươi cứ như vậy đứng cách nhau một cánh cổng sắt, dưới ánh đèn lờ mờ, trong bóng đêm thanh lãnh, nhìn nhau nóng bỏng.
“Không phải em nói mình ăn uống rất tốt sao? Tại sao vẫn gầy đi?” Thẩm Quyết Tinh nhíu mày.
Nuôi béo Cố Chiếu không dễ chút nào, anh phải tốn rất nhiều công sức mới để cô tăng thêm được mấy cân thịt, thế mà chỉ nửa tháng lại hao mất hết sạch.
“Có, có sao?” Cố Chiếu sờ sờ gương mặt mình, từ trong sự dịu dàng làm tim đập loạn xạ mà bừng tỉnh lại, “Em không thấy mình gầy đi.”
Một ngày ăn đủ 3 bữa cơm, ngủ cũng sớm, hằng ngày còn theo mấy cụ già đi tập thể dục, buổi sáng tập Thái Cực quyền, làm việc và nghỉ ngơi điều độ như vậy thì làm sao gầy đi được?
“Có, cằm em nhọn đi.”Thẩm Quyết Tinh nheo mắt, “Ít nhất cũng phải sụt một hai cân.”
Mắt người ta là thước, mắt anh lại là cân.
"Gần đây em không có bước lên cân, có lẽ do ăn uống lành mạnh hơn, luyện tập thể dục, thịt trên người săn chắc hơn, vậy nên trông em mới gầy hơn một chút?
Thẩm Quyết Tinh đút một tay vào tui áo khoác, im lặng đánh giá Cố Chiếu một lát, dường như đã chấp nhận lời giải thích này.
“Em còn tập luyện nữa sao? Thể dục nhịp điệu à?”
Cố Chiếu lắc đầu: “Ở đây tập thể dục nhịp điệu thế nào được? Em tập Thái cực quyền.”
“Lợi hại vậy sao?”
“Ông cụ Dương còn dạy em Ngũ Cầm Hí, đợi lúc về em đánh cho anh xem.”
Thẩm Quyết Tinh nén cười: “... Được.”
Hoa khai tịnh đế, các biểu nhất chỉ (hoa nở cùng một cuống, mỗi đoá trên một cành). Bên nay hoan thiên hỉ địa, ngọt ngọt ngào ngào, bên kia mặt ủ mày ê, thê thê thảm thảm.
Tống Giảo Mộng bị tiếng ngáy tra tấn ngày này qua ngày khác suốt nửa tháng, hai má gầy hóp lại.
“Mình sụt hết năm cân, nửa tháng, sụt năm cân!” Cô ấy mặc áo ngủ, khoác chiếc áo khoác, ngồi xếp bằng trên băng ghế bên cạnh cái ao nhỏ, một tay nắm điện thoại, một tay khác kẹp điếu thuốc đang cháy dở. “Thể dục nhịp điệu cái gì, mọi người cứ ngủ dưới đất hết đi, giảm cân rất nhanh”
“Không được đâu, vẫn nên giảm béo bằng phương thức lành mạnh thì hơn.” Sở Viên Nguyên mang tai nghe bluetooth trò chuyện, đang sơn móng tay cho mình, màu bí đỏ rất thích hợp với phong cách thu đông.
Đây đã không biết là cuộc điện thoại kể khổ lần thứ bao nhiêu của Tống Giảo Mộng trong nửa tháng qua, dù là khuê mật nhưng nói thật lòng cô ấy cũng có chút nghe nhiêu đến tê hẹt.
“Thật sự chịu không nổi thì cứ đi thôi, đi vào khó, chẳng lẽ đi ra không dễ sao?” Sở Viên Nguyên nói.
Ngón áp út của Tống Giáo Mộng gãi gãi da đầu, cô ấy giống như mấy cặp đôi cãi nhau liên miên nhưng không muốn chia tay, nhảy tới nhảy lui giữa chia tay với không chia tay.
“Nhưng mà... mình đi rồi thì công việc biết phải làm sao? Những cụ già đó đều rất thích mình, mình không ở đây thì ai theo chân bọn họ đánh bài? Gần đây mình còn học chơi mạt chược, thiếu mình thì không phải một ván ba thiếu một sao?”
Thôi bỏ đi, bị ma bắt rồi.
Sở Viên Nguyên không tiếng động hất hất cằm với chồng, bảo anh ta đút cho mình một quả quýt.
“Vậy thì chỉ còn cách nhẫn nại thôi, dù sao cũng là làm chuyện có ý nghĩa” Nước quýt chua chua ngọt ngọt tràn ngập trong khoang miệng, cô ấy hàm hồ nói, “Mình cảm giác khoảng thời gian này cậu rất vui vẻ.”
“Rất vui. Hơn nữa cũng nhờ nửa tháng này mà mình có nhận thức mới về Cố Chiếu.”
“Cố Chiếu?”
Tống Giảo Mộng nhìn bầu trời đêm trong vắt, phun ra một ngụm khái: “Lúc trước mình có hơi chướng mắt cậu ấy. Khi học bài luôn cúi thấp đâu, làm việc gì cũng chậm chạp lề mề, giọng nói rất lí nhí, trông có hơi lập dị. Mình chưa bao giờ cố gắng hiểu cậu ấy, chỉ dựa vào một ít ấn tượng chủ quan, cảm thấy cậu ấy vụng về, trì độn lại còn nhút nhát.”
Sở Viên Nguyên ngừng động tac sơn móng tay, ngượng ngùng nói: “Thật ra mình cũng từng...”
Chưa đến mức chán ghét, nhưng hồi cao trung quả thật cô cũng vì nể mặt lão sư giao nhiệm vụ mới có thể tiếp xúc với Cố Chiếu, ngày thường nếu có thể phớt lờ, cô ấy tuyệt sẽ không phản ứng với cô.
Cô ấy sẽ không bắt nạt, không nói những lời độc địa, cũng không gọi biệt danh của Cố Chiếu, nhưng thật lòng mà nói, cô ấy vẫn coi thường cô.
Lúc mới mười mấy tuổi suy nghĩ đơn thuần, cô ấy cảm thấy nếu bị người khác bắt nạt mà không chịu thay đổi, không biết phản kháng thì ngươi khác có giúp thế nào bản thân vẫn là kẻ thua cuộc. Hoàn toàn lơ đi sự thật rằng kẻ yếu sở dĩ là kẻ yếu chính vì bọn họ quá yếu đuối cần được giúp đỡ nhiều hơn. Nếu ngay từ đầu ai bị bắt nạt cũng phản kháng được thì cần gì đến sự giúp đỡ của người khác?
Đánh giá những người lớn lên trong một môi trường hoàn toàn khác với môi trường của mình bằng thái độ cao cao tại thượng, dùng tiêu chuẩn hành xử của bản thân để yêu cầu đối phương cũng phải làm như vậy, đó chẳng phải cũng là một loại ức hiếp sao?
Vậy nên ngay từ đầu khi phát hiện ra Cố Chiếu vẫn còn yêu đơn phương Thẩm Quyết Tinh, cô ấy thật sự bận lòng, cũng thật sự muốn giới thiệu đối tượng cho đối phương, chính là muốn dùng cách khác giúp cô một phen, để cô không tiếp tục hãm sâu vào đó nữa.
Sau đó biết Cố Chiếu và Thẩm Quyết Tinh hình như đang có gì đó, cô ấy không dám thể hiện ra trước mặt Tống Giảo Mộng, nhưng cô ấy thật sự vui thay cho Cố Chiếu.
Sống chung do bệnh dịch nên lâu ngày sinh tình cũng được, duyên phận chú định từ thời đi học cũng được, có một số việc nếu người ta đã không nói rõ thì người khác cũng không cần nhiều lời làm gì.
“.. Nhưng qua mấy tháng tiếp xúc, mình phát hiện cậu ấy chậm thì có chậm thật nhưng làm việc vô cùng cẩn thận, tính tình cũng rất tốt. Cậu ấy có thể nhớ rõ tên của mỗi cụ già, nhớ rõ từng người có vấn đề sức khỏe gì, hằng ngay cần chú ý những phương diện nào. Điều kiện ăn ở kém như vậy mà cậu ấy chưa từng kêu khổ kêu mệt, tổ chức sự kiện cũng rất giỏi rất thành thạo, cậu biết không cậu ấy còn làm ảo thuật..” Giọng Tống Giảo Mộng vừa xúc động vừa vui mừng, “Ngày hôm đó cậu ấy làm cho mình một trò ảo thuật, biến ra một bộ bài poker từ sau tóc mình. Đời này chưa có ai làm ảo thuật cho mình cả. Hơn nữa cậu ấy còn thi chứng chỉ công tắc xã hội, chứng chỉ hộ lý, học sơ cấp cứu, ngay cả những bài báo trên tài khoản chính thức của viện dưỡng lão cũng đều là cậu ấy viết.”
“..Đừng nói cậu sắp khóc đấy nhé?” Sở Viên Nguyên có thể nghe thấy âm thanh nghẹn ngào trong giọng nói cô ấy.
Nháy mắt Tống Giảo Mộng bình tĩnh lại, phủ nhận nói: “ Làm gì có. Chỉ là... cậu có hiểu cảm giác của mình không? Cậu ấy tốt không chịu nổi, cậu ấy thật lợi hại, mà chúng ta chỉ nhìn thấy vẻ ngoài của cậu ấy, suýt nữa đã bỏ lỡ những điểm ưu tú bên trong.”
Cố Chiếu tỏa sáng trong lĩnh vực cô yêu thích, mà thành tích của cô cũng không thua kem gì những nhân viên văn phòng ngồi trong các office building như bọn họ. Thông qua Cố Chiếu, thông qua nửa tháng sống trong viện dưỡng lão, Tống Giảo Mộng đã nhận ra rất nhiều điều mới, một trong số đó chính là —không thể đánh giá một người, một việc một cách phiến diện.
Sở Viên Nguyên: “Vậy nên Thẩm Quyết Tinh sẽ thích Cố Chiếu.”
Mọi việc đều có lý của nó.
“Cậu ấy chắc chắn sẽ thích Cố Chiếu.” Tống Giảo Mộng thở dài, không thể không thừa nhận, “Ngay cả mình cũng thích Cố Chiếu.”
Danh Sách Chương: