• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Ân Quả và Lâm Lâm ở trong nhóm người đến đầu tiên.
Hơn mười một giờ, Ngô Ngụy lái xe đưa Trần An An và Phạm Văn Thông đến, gần nửa tiếng sau, chuyến bay của Giang Dương cũng hạ cánh.

Các anh em ngày xưa, dù có người bây giờ đã trở thành ông chủ câu lạc bộ bi a, tổ trưởng tổ huấn luyện viên, hay vẫn là tuyển thủ nổi tiếng trong giải đấu lớn nhỏ, thì họ đều tập trung ở sảnh chờ nhà ga số ba vào giữa đêm khuya.
Ân Quả là thành viên nhỏ tuổi nhất trong số đó.
Trong lúc trò chuyện, Ngô Nguỵ sợ cô thấy lạc lõng nên ngồi xuống nói chuyện với cô theo lời gợi ý của Giang Dương.
Mới đầu chỉ nói những chuyện linh tinh, sau đó anh ta khẽ ho mấy tiếng, "Người nhà em có biết chuyện giữa em và Lâm Diệc Dương không?"
Ân Quả lắc đầu, cô cũng lo lắng.
Anh họ đã cho cô lời khuyên, đừng nhắc đến chuyện gì trước khi Lâm Diệc Dương về nước, cố gắng tránh phiền phức.

Chờ anh về nước rồi thì tìm cơ hội thích hợp, Mạnh Hiểu Đông sẽ đích thân đứng ra, thậm chí còn nhờ cả bố mẹ anh ấy để nói giúp cho Lâm Diệc Dương.
"Chắc em biết chuyện hồi xưa mẹ em là trọng tài, cũng là lãnh đạo của liên đoàn chứ?"
"Vâng." " Ân Quả gật đầu, "Em còn biết vì anh ấy mà thầy Hạ xích mích với mẹ em.

Nếu không có thầy Hạ, hồi đó anh ấy sẽ bị cấm thi đấu một năm...!chứ không phải chỉ là nửa năm."
"Thật sao?" Ngô Ngụy ngạc nhiên.
"Anh không biết à?" Cô cũng ngạc nhiên.
"Anh nào biết chuyện đó." Một người là lãnh đạo của liên đoàn, một người là huấn luyện viên đáng kính của câu lạc bộ bi a, chuyện hai người họ cãi nhau khi xưa làm sao có thể để mấy cơ thủ mới vào nghề biết được.
Ân Quả ngẫm lại thấy cũng đúng, ngay cả anh họ cũng chỉ biết chuyện từ cô, còn cô thì nghe được bố mẹ nói thế...
Một năm qua Lâm Diệc Dương quay trở lại thi đấu chuyên nghiệp, trong nhà cô thường xuyên nhắc đến chuyện này.


Trước đây, bố Ân Quả cũng làm trong ngành thể thao, sau đó chuyển sang làm kinh doanh, dù kiếm được kha khá nhưng trong thâm tâm vẫn hướng về lý tưởng ngày xưa.

Khi bố mẹ cô nhắc đến Lâm Diệc Dương và những chuyện năm xưa, nếu Ân Quả không quen anh, chắc chắn sẽ nghĩ anh là một người vô kỷ luật, cậy tài kiêu ngạo, coi trọng tiền bạc vật chất, không có tinh thần thể thao và cạnh tranh.
"Cậu ta chết chắc rồi." Ngô Ngụy khẽ than.
Chết trên mọi mặt trận, đầu tiên là gia đình Ân Quả, dù lột mấy lớp da cũng chưa chắc đã được người nhà cô chấp nhận.

Thứ hai là mẹ Ân Quả đã thăng chức làm lãnh đạo ở Tổng cục Thể dục thể thao từ lâu, nếu anh muốn về nước phát triển thì sẽ vô cùng gian nan.
Thật ra cô đã đoán được, suốt một năm qua Lâm Diệc ương thi đấu ở nước ngoài là vì muốn giành được thành tích tốt và tích góp tiền thưởng, tránh những xung đột trực diện.

Nhưng Ân Quả hiểu bố mẹ mình, thành tích xuất sắc tới đâu cũng chẳng là gì cả, nhất là khi phần lớn người thân bên ngoại của cô đều hoạt động trong giới thể thao, thành tích tốt thế nào cũng có.

Kể cả Ân Quả, dù cô có tham gia giải mở rộng giành được huy chương, thì cũng chẳng bao giờ được người nhà khen ngợi.
Hai người họ chưa từng trao đổi với nhau về vấn đề này.

Cô không muốn anh vừa về nước đã phải gánh chịu áp lực, có những chuyện nếu không thể tránh khỏi thì thẳng thắn đối mặt với nó là cách tốt nhất.

Hơn ba giờ sáng.
Máy bay hạ cánh xuống sân bay muộn mất mười phút.

Ân Quả và mọi người đều đợi ở lối ra.
Lúc này, số lượng người đứng chờ ở bên ngoài không nhiều như ban ngày, bọn họ xếp hàng sau rào chắn.


Cô chọn được vị trí tốt nhất, có thể nhìn thấy nhân viên hải quan đang kiểm tra an ninh và băng chuyền hành lý phía xa xa.
Hành khách dần dần xuất hiện nhiều hơn, đều đi cùng một chuyến bay.
Trong dòng người mệt mỏi bước đi vội vã, Ân Quả nhanh chóng nhận ra Lâm Diệc Dương.

Vóc dáng cao lớn của anh rất nổi bật, trừ những người nước ngoài đi cùng chuyến bay ra thì anh là người cao nhất.

Anh đội mũ đen, khoác chiếc ba lô bao năm không đổi, mặc bộ đồ thể thao màu đen bước ra khỏi cửa kiểm tra.
Lâm Diệc Dương đẩy xe hành lý, phía trên chất bốn chiếc vali với đủ các kích cỡ của mình và đồng đội.

Chiếc nào chiếc nấy đều xước ngang xước dọc, dán đầy tem ký gửi hành lý, bắt mắt hệt như lịch trình thi đấu dày đặc của anh trong năm vừa qua.

Lúc nhìn thấy Ân Quả, anh bước chậm lại.
Tất cả anh em đều ở đây, và cả cô nữa.
Giữa đám đông, Ân Quả vịn vào rào chắn nở nụ cười rạng rỡ với anh, như thể chỉ có cảnh tượng ấy là mang màu sắc, còn những thứ khác chỉ toàn hai màu đen trắng mờ nhạt.

Có vẻ tóc mái của cô dài hơn lần trước, tóc cũng sắp dài đến tận eo rồi.

Cô đã duỗi thẳng tóc, chiếc áo hoodie màu hồng phấn càng tôn lên khuôn mặt trắng ngần.

Đôi mắt cô long lanh ánh nước, nét cười đong đầy trên mặt.

"Trông tên Du Dương nhìn vợ mình kìa." Phạm Văn Thông không nhịn được rỉ tai Trần An An: "Ba chân chân nào cũng thẳng nhỉ?"
Trần An An lườm anh ta.

"Cô bé không nghe thấy đâu." Phạm Văn Thông lại lẩm bẩm: "Tôi nói nhỏ lắm."
Nước mắt chực trào bờ mi, Ân Quả dùng mu bàn tay quệt đi, vịn vào rào chắn phía trước vẫy tay với anh.

Lâm Diệc Dương đi thẳng tới trước mặt cô, lau nước mắt cho cô gái của mình qua hàng rào chắn.
Hai người nhìn nhau say đắm hồi lâu, không ai lên tiếng trước.
"Gần đây có ai theo đuổi em không? Kể cho anh nghe nào." Anh cười khẽ, hỏi cô trước mặt mọi người.

Đám người đứng sau An Quả cùng bật cười, anh đúng là chẳng khác gì ngày xưa cả.
Cô đáp "Ừ" bằng giọng mũi nghèn nghẹn, giả vờ thoải mái hùa theo anh: "Em chẳng nhớ họ tròn méo ra sao nữa, nhưng không ai đẹp trai bằng anh.
Anh cười, "Em chỉ thích mỗi mặt anh thôi à?"
Thi Ân Quả lại "Ừ" một tiếng, nhìn thẳng vào anh, nước mắt bắt đầu rơi lã chã.

Cô quá xúc động, quá hạnh phúc, đến nỗi không thể nào kiềm chế được nữa.

Lâm Diệc Dương nhìn cô vừa khóc vừa cười mà lòng đau nhói, lập tức trao cho cô cái ôm thật chặt qua hàng rào chắn.
Mùi hương trong áo khoác và trên chiếc áo phông của Lâm Diệc Dương như liều thuốc an thần, giúp trái tim cô dần bình tĩnh trở lại.
Anh buông Ân Quả ra, thấy chóp mũi cô đỏ ửng, đôi mắt cũng không khác là bao, "Hình như em có da có thịt hơn rồi, trông xinh hơn nhiều.

Ban nãy đi ra anh không dám nhận người đấy."
Biết là anh đang dỗ mình, nhưng cô vẫn thấy ngọt ngào.
Hai người nhìn nhau thêm mấy giây, ánh mắt anh trượt từ vầng trán đỏ au do ban nãy bị tì mạnh của cô xuống, rồi chuyển sang nhìn đám anh em phía sau.
Giang Dương đứng sau lưng Ân Quả, cười đùa: "Hai người cứ nói chuyện đi, chúng tôi nhìn nhiều rồi, chẳng còn lạ gì nữa."

"Đúng thế." Ngô Ngụy hùa theo: "Chỉ có An An từ Mỹ về là chưa có cơ hội chứng kiến thôi.

Cả Lâm Lâm cũng chưa từng nhìn thấy nhỉ?"
Lâm Lâm khoanh tay nhìn Lâm Diệc Dương, "Không có gì thay đổi cả, được rồi, đã xem xong.

Hai người tiếp tục đi."
Mọi người phá lên cười, chủ động dành thời gian cho đôi trẻ tâm sự.
Chỉ có Trần An An nghiêm túc tính toán, "Lịch trình dày đặc như thế, chắc anh và chị dâu chẳng mấy khi được gặp nhau nhỉ?"
Từ tận đáy lòng, Trần An An đã coi Ân Quả là chị dâu, nói xong anh ta còn đưa mắt nhìn cô.
"Vâng, chẳng mấy khi được gặp nhau..." Ân Quả đáp: "Số lần anh họ em gặp anh ấy còn nhiều hơn ấy chứ.
Một năm qua, Lâm Diệc Dương đi thi đấu, cô cũng thế hai người họ cứ như ở hai thế giới song song vậy.
Những cơ thủ bọn họ giống như vận động viên đua xe F1 và golf, đều có hệ thống giải đấu và hệ thống nhà tài trợ riêng.

Cuộc sống của họ chỉ xoay quanh việc tham gia những giải đấu lớn chính thức của liên đoàn, giành giải thưởng, tích lũy điểm số.
Snooker và bi a pool 9 bi không cùng một liên đoàn, cũng chẳng cùng một bảng xếp hạng, thuộc về hai hệ thống hoàn toàn khác nhau, một nội dung là của Anh, một nội dung là của Mỹ.

Bởi vậy dù anh tham gia giải đấu nào thì cũng không hề liên quan đến cô.
Điểm chung duy nhất giữa hai người là Lâm Diệc Dương vẫn chơi bi a pool 9 bi, nhưng anh lại tham gia thi đấu ở giải bị a tổ chức trên đất Mỹ và giải khu vực ở các bang.

Những giải đấu này cũng không liên quan đến Ân Quả, giống như việc cô tham gia các giải đấu trong nước, trong tỉnh thì sẽ chỉ thi đấu với các tuyển thủ trong khu vực đó.
Đương nhiên cũng có một vài giải đấu lớn kết hợp nhiều nội dung, nhưng thường không nằm trong danh sách giải đấu chính thức của liên đoàn, không được tính điểm, quản lý lỏng lẻo, giải thưởng ít ỏi...!Thứ hạng của hai người trên bảng xếp hạng thế giới đã rất cao rồi, hoàn toàn không cần phải tham gia những giải đấu như thế.
Song một khi Lâm Diệc Dương đã về nước, nếu được yêu cầu phải đại diện cho quốc gia tham dự giải đấu quốc tế, thì họ vẫn có cơ hội tập luyện và thi đấu cùng nhau, nhưng còn phải xem hai người có vào được đội tuyển quốc gia không đã.
Tuy nhiên đây đều là chuyện của sau này..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK