Giống như là căng thẳng hàng ngàn ngày đêm, trăm năm trôi dạt cuối cùng cũng tìm thấy bờ bên kia. Tuy rằng không phát ra âm thanh, nhưng Phượng Tuyên vẫn cảm nhận được.
Nỗi đau của Thích Trác Ngọc còn nhiều hơn những tiếng rên rỉ và cuồng loạn đó.
...... Không, không thể nào.
Phượng Tuyên meo meo lặng lẽ nhìn hắn. Mặc dù vết thương trên cổ này trông rất đau, nhưng thực sự là đau tới vậy hay sao?
Y còn tưởng Thích Trác Ngọc chính là kiểu người hô phong hoán vũ, ma tôn mạnh mẽ lạnh lùng, sau khi bị thương sẽ rất ẩn nhẫn.
Sao lại như thế này.
Hắn là loại người bệnh một chút là khóc lóc làm nũng hay sao? Quan trọng hơn, Phượng Tuyên cảm thấy tư thế hiện tại của hai người bọn họ rất vi diệu.
Tư thế của Thích Trác Ngọc là toàn tâm toàn ý ỷ lại tựa vào vai y, có phải là hơi vô lý hay không? Hoàn toàn không phù hợp với hình tượng kẻ bắt cóc và thần chất mà giống như loại kịch bản tiểu yêu phi và ma tôn bá đạo.
Hơn nữa lấy động tác hiện tại của hai người bọn họ mà xem. Phượng Tuyên cảm giác mình hẳn là yêu phi bá đạo, đại ma đầu là ma tôn hay khóc.
Vậy y có nên dựa theo diễn biến kịch bản mà an ủi hắn một chút hay không?
Phượng Tuyên vừa lo lắng là không khỏi suy nghĩ lung tung, trước kia ở Nguyệt Cung cùng Nguyệt Nga đọc những câu thoại tình ái kia giờ đây hiện lên trong đầu y, cái gì mà "Nam nhân chết tiệt, ta không cho phép ngươi lại rơi thêm một giọt nước mắt nào nữa", "Ta phải làm sao với ngươi bây giờ, những giọt nước mắt của ngươi làm cho ta tan nát cả cõi lòng."
Nhưng cuối cùng y vẫn không nói gì cả. Phượng Tuyên chỉ hơi chần chờ, sau đó đặt tay lên đầu Thích Trác Ngọc.
Giống như bình thường cha đế quân an ủi y, còn y an ủi hắn như trấn an một con dã thú bị thương vậy.
Chỉ là, rõ ràng y mới làm động tác này lần đầu tiên nhưng lại có một loại cảm giác quen thuộc sâu trong linh hồn.
Như thể y đã làm điều đó hàng triệu lần.
Sự thật chứng minh đại ma đầu không hổ là đại ma đầu. Ngay cả khi toát ra một chút cảm xúc mong manh, cũng có thể nhanh chóng phục hồi như trước, biến thành dáng vẻ lãnh khốc vô tình lúc đầu.
Trở mặt còn nhanh hơn lật sách, khiến Phượng Tuyên có chút nghi ngờ có phải lúc nãy y gặp ảo giác hay không.
Nhưng hắn rất ngoan ngoãn chữa trị vết thương của mình, tốt xấu gì cũng không tiếp tục chảy máu nữa.
Thích Trác Ngọc không đề cập đến chuyện vừa rồi, vẻ mặt khó đoán, không biết là hắn đang nghĩ gì.
Dục vọng sống của Phượng Tuyên online giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, dù sao bọn họ cũng là đại nhân phản diện, hình tượng đối ngoại đều phải cuồng ngạo. Được nhìn thấy mặt mong manh của hắn có khác gì chứng kiến mặt của hung thủ giết người ở hiện trường vụ án đâu chứ. Sẽ bị giết người diệt khẩu tại chỗ đó!!!!
Vì vậy, y quyết định tập trung vào thức ăn trước mắt mình. Không nhìn thấy thì tốt, trên bàn đều là đặc sản ma tộc rực rỡ sắc màu phong phú. Sau khi nhìn thấy, Phượng Tuyên mới cảm thấy mình thật sự có chút đói bụng.
Ý niệm này chỉ chợt lóe lên, Thích Trác Ngọc đột nhiên mở miệng: "Đói thì ăn đi."
Phượng Tuyên:? Không phải chứ? Sao người này có thể đối thoại với hoạt động tâm lý của y vậy? Không phải là có đọc tâm thuật gì chứ?
"Bản tôn không đọc tâm." Thích Trác Ngọc nói: "Chỉ là trong lòng ngươi nghĩ gì, đều viết hết trên mặt. ”
Phượng Tuyên:? Thật sao? Thích Trác Ngọc là một tên ngốc! Thúi tha! Siêu siêu xấu!
Thích Trác Ngọc chọn một loại trái cây không biết là trái gì, đơn giản thô bạo nhét vào miệng y.
Chặn miệng y lại bằng biện pháp vật lý: "Đừng nói những điều bẩn thỉu."
Có quỷ mới tin hắn không biết đọc tâm thuật. Phượng Tuyên lười để ý tới hắn, dù sao y cũng thật sự rất đói bụng.
Không thể không nói, đại ma đầu đến dự tiệc rất đúng thời điểm, có lẽ yến hội này mới bắt đầu, đồ ăn trên bàn đều nóng hổi, chưa từng bị sờ vào.
Chủ nhân yến hội xui xẻo kia đã bị Thích Trác Ngọc ném xuống biển từ lâu.
Đặc sản ma tộc đầy bàn đều để cho mình Phượng Tuyên chiếm hời.
Món ngọt này y nhấm nháp một ngụm, quả kia cắn một miếng. Đồ ăn ngon thì ăn nhiều hơn hai miếng, không ngon thì chỉ cắn một miếng.
Thời gian trăm năm trôi qua như thoi đưa, bãi bể nương dâu, thói quen của y vẫn chẳng hề thay đổi chút nào.
Ăn được một nửa, phát hiện Thích Trác Ngọc chỉ nhìn chằm chằm y không có ý muốn cùng nhau ăn cơm.
Chín bỏ làm mười, bữa cơm này miễn cưỡng cũng xem như là đại ma đầu mời y ăn. Phượng Tuyên không phải là người không hiểu đạo lý có qua có lại, vì thế do dự một hồi bèn đưa một đĩa trái cây trước người mình phân một nửa cho Thích Trác Ngọc.
Những trái cây này đều là y đã ăn thử, mấy giống ngọt nhất đều ở chỗ này.
Phượng Tuyên đẩy tới trước mặt hắn, ôn tồn nói: "Cái này cho ngươi, ngươi ăn nhiều một chút, có thể bổ máu."
Cổ hắn chảy rất nhiều máu, luôn luôn cảm thấy nên bồi bổ sẽ tốt hơn.jpg
"Ta không cần." Thích Trác Ngọc rũ mí mắt xuống, sau đó tiện tay cầm lấy quả rất chua mà Phượng Tuyên vừa cắn qua: "Cái này được. ”
Phượng Tuyên:? Đại ca à ngươi biến thái quá.
Cả người Phượng Tuyên cảm thấy không ổn. Y cảm thấy Thích Trác Ngọc thật sự có chút bệnh thần kinh.
Một ma tôn có cung điện xa hoa không ngừng lại vứt đó đi ở một nơi phế tích. Có trái cây ngon không ăn, nhất quyết phải ăn trái chua, chua còn chưa tính, hắn còn ăn hết phần thừa còn lại!
Hắn có sở thích quỷ dị thích ăn đồ ăn thừa của người ta hay sao? Ánh mắt Phượng Tuyên một lời khó nói hết.
Nghĩ thầm cũng không thể là vì để lại trái cây ngọt ngào cho mình ăn đi.
Khủng bố.
Đại ma đầu ngươi diễn quá mức rồi, đây là thiết lập ma tôn bá đạo thâm tình gì đó hả?
Ngươi có thấy hình tượng một tên bắt cóc và con tin phù hợp với thiết lập ngọt ngào này không?
Hơn nữa ở đây còn có rất nhiều món ăn—— hắn còn chưa động vào món nào.
Ngươi nhất định phải ăn trái mà ta đã cắn qua hay sao? Đây là nhân vật phản diện kiêm lo liệu việc gia đình cần kiệm hiền phu.jpg
Tuy rằng nội tâm Phượng Tuyên oán thầm nửa ngày, nhưng cũng không chậm trễ việc y ăn cơm.
Dù sao đại ma đầu muốn ăn cơm thừa thì cứ ăn đi, bổn thượng thần đang tuổi ăn tuổi lớn, không thể ăn đồ thừa được.
Ăn no uống đủ, Phượng Tuyên rốt cục buông đũa xuống. Thích Trác Ngọc triển khai hỏi y một câu: "Ăn no chưa?"
Phượng Tuyên thành thành thật thật gật đầu.
Thích Trác Ngọc nói: "Vậy thì được rồi. ”
Lần cuối cùng y nghe hắn nói hai chữ " Được rồi." Chính là lúc hắn đột nhiên ôm Phượng Tuyên lên, đưa y đến nơi này ăn cơm.
Phượng Tuyên nghe hắn nói xong, có một loại dự cảm không tốt. Quả nhiên, Thích Trác Ngọc đã rất thuần thục muốn ôm y một lần nữa.
Lúc này, Phượng Tuyên vội vàng cự tuyệt: "Chờ một chút, ngươi không cần phải ôm ta đi! ”
Làm ơn, tuy rằng y thích tung cánh bay hơn là đi bộ, nhưng cũng không đến mức hoàn toàn không biết đi bộ.
Thích Trác Ngọc luôn ôm y tới tới lui lui như vậy, trông y chẳng có chút khí khái của nam tử chút nào.
Có một loại cảm giác mình trở thành cái loại bình hoa yếu đuối quý giá dễ vỡ, rất kỳ đó!!!
Thích Trác Ngọc nhíu mày, nhưng rất kiên nhẫn: "Vì sao? ”
Phượng Tuyên nói thầm: "Có cái gì mà vì sao? Chính là vừa ăn cơm xong, muốn đi dạo một chút." Y dừng lại: " Ngươi muốn dẫn ta tới chỗ nào sao?
Kết quả Thích Trác Ngọc lại biến thành dáng vẻ kẻ đánh đố, căn bản cũng không tính nói cho y biết.
Chỉ là nhìn chằm chằm y hơn mười giây, mới buông tha ý nghĩ ôm y đi. Hơn nữa nhìn biểu cảm hắn trông như rất tiếc nuối.
Phượng Tuyên cảm thấy đầu óc người này thật sự có chút không bình thường.
Nào có ai lại thích làm công việc thể lực như hắn chứ?
Chỉ có điều, tuy rằng không ôm y. Nhưng Thích Trác Ngọc vẫn nắm lấy cổ tay Phượng Tuyên, hành động này làm cho Phượng Tuyên sửng sốt một hồi.
Bàn tay khớp xương rõ ràng của hắn nắm chặt lấy tay y khiến Phượng Tuyên cảm thấy không được tự nhiên.
Y sống ở Bạch Ngọc Kinh hơn một ngàn năm, còn chưa từng nắm tay người khác. Cố gắng lặng lẽ vung bỏ hai lần, phản kháng thất bại.
Được rồi.
Nắm tay thì nắm tay đi, dù sao ăn nhờ ở đậu, chim không có quyền!
Dưới ánh trăng sáng soi ra hành lang hoa lệ quỷ dị của cung Ứng Hứa, không biết là dùng loại bạch ngọc thạch nào đúc thành hình trụ cột chống đỡ hành lang dài, trên những trụ cách nhau hơn mười thước này bỗng nhiên xuất hiện hai bóng hình, ở dưới ánh trăng bao phủ xẹt qua cây cột, để lại bóng dáng một dài một ngắn.
Phượng Tuyên bị Thích Trác Ngọc túm lấy cổ tay, lảo đảo đi theo phía sau hắn. Bước chân của hắn thật sự quá lớn, có đôi khi Phượng Tuyên không theo kịp, cơ hồ đều là bị kéo đi về phía trước.
Tấm lụa mỏng màu đen bay lên theo bước chân hắn đi, đan xen cùng với bộ quần áo gấm màu xanh nhạt của Phượng Tuyên.
Chỉ chốc lát sau, hai người đi tới trước một cánh cổng. Cánh cửa này phức tạp hoa lệ với với tất cả những cánh cửa mà Phượng Tuyên từng nhìn thấy, vừa nhìn đã thấy giống phòng ngủ chính của vương cung.
Một giây sau, Thích Trác Ngọc đơn giản thô bạo một cước đá văng cửa lớn. Thủ pháp mở cửa kiểu phá nhà này, Phượng Tuyên thậm chí đã quen rồi, bình tĩnh tiếp nhận.
Căn phòng bên trong cánh cửa quả thật là phòng ngủ trung tâm lớn nhất của toàn bộ vương cung.
Nguyên bản là kiến tạo ra để Thích Trác Ngọc dùng, kết quả nhiều năm như vậy hắn chưa từng tới ở.
Không biết Ma Tộc Tây Nhung dùng phương thức gì, làm cho đồ đạc trong phòng đổi mới hoàn toàn, thậm chí cũng không cần quét dọn cũng có thể trực tiếp ở lại.
Thích Trác Ngọc nhìn lướt qua một vòng, ánh mắt rơi xuống cái giường lớn nhất trong phòng. Ngay sau đó, Phượng Tuyên vẻ mặt ngây ngô bị kéo qua, tiếp theo lại bị Thích Trác Ngọc uyển chuyển đẩy vào trong giường lớn.
Làm xong tất cả, Thích Trác Ngọc hài lòng nhìn y, chậm rãi mở miệng: "Được rồi. Ngủ đi. ”
......
......
Không khí đột nhiên rất yên tĩnh.
Xin lỗi.
Đây là thủ đoạn bắt cóc kiểu mới mà y chưa từng thấy qua sao?
Phượng Tuyên không thể dùng biểu cảm mê man để biểu thị tâm trạng của y.
Không, không.
Tuy rằng y biết Thích Trác Ngọc là một tên bệnh thần kinh hỉ nộ vô thường. Nhưng tất cả những chuyện phát sinh tối nay, cũng vượt qua tầm hiểu biết của Phượng Tuyên.
Thật ra vừa rồi y muốn hỏi. Đại ma đầu không hiểu sao lại đưa y từ trúc gian tiểu trúc đến biển Hỗn Độn, mời y ăn nhiều đồ ăn ngon như vậy coi như xong. Bây giờ đưa y đến phòng ngủ lớn của cung điện siêu sang trọng này cho y ngủ. Tự mà nhìn đi. Đây là chất lượng cuộc sống mà một con tin bị bắt cóc có thể có sao?
Phượng Tuyên cảm thấy không tốt lắm.Cảm giác kịch bản y có được càng ngày càng giống ma tôn bá đạo và tiểu yêu phi.
Nhưng y cảm thấy mình còn có thể cứu vớt người đang bấp bênh này một chút.
"Ừm, Ma Tôn đại nhân, ta cảm thấy chuyện này không tốt lắm." Phượng Tuyên thăm dò mở miệng: "Dù sao đây cũng là phòng của người khác, để ta nằm ở đây ngủ cũng được. Chúng ta có tính là cưỡng chiếm nhà dân không? ”
Hơn nữa ngôi nhà này rất sang trọng, không thể được tính là là nhà dân có được!
"Lo lắng cái gì." Thích Trác Ngọc rất bình tĩnh phát biểu một ít lời nói của ma tôn bá đạo: "Toàn bộ Ma vực đều là địa bàn của bản tôn. ”
Hắn giống như loại mèo hoang đột nhiên chạy tới đụng vào đồ sứ sau bắt nạt kẻ yếu, móng vuốt chỉ vào toàn bộ khoảng trống nói: Nhìn kìa, đây chính là giang sơn bản tôn đánh cho ngươi.
Được rồi, được rồi.
Phượng Tuyên còn có thể nói như thế gì, chỉ có thể vỗ tay cho hắn, khen ngợi hắn rất tốt?!
Thích Trác Ngọc chú ý tới biểu cảm của y, lạnh mặt hỏi: "Ngươi không thích nơi này sao? ”
Có một loại cảm tưởng nếu y không thích thì hắn sẽ tới nhân gian cưỡng chiếm cung điện của đế quốc hoàng thất.
Cũng không phải không thích, giường không có vấn đề gì, ngủ rất thoải mái.
Phượng Tuyên giương mắt nhìn hắn, nói ra nghi hoặc trong lòng: "Đại ma đầu, Có phải vì ngươi bóp cổ ta nên cảm thấy áy náy trong lòng, bây giờ đang bồi thường cho ta à?" Y nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có thể nghĩ đến chân tướng này.
Huống hồ lúc Thích Trác Ngọc bắt đầu không bình thường chính là lúc hắn bóp cổ mình đánh đổ thần hồn đăng.
Thích Trác Ngọc chỉ nhìn không nói gì.
Phượng Tuyên vội vàng ngồi dậy, rất chân thành nói: "Ngươi không cần bồi thường cho ta nhiều như vậy. Mặc dù ngươi bóp cổ ta, nhưng ngươi cũng xin lỗi rồi. Chuyện đánh đổ Thần Hồn Đăng khiến Nguyên Thần chảy ra ngoài cũng là do ta lừa ngươi nói giúp ngươi tụ hồn, nhưng len lén ôn dưỡng nguyên thần của mình. Chúng ta coi như hoà, không ai nợ ai. ”
Thích Trác Ngọc nghe y nói xong, vẻ mặt dần dần trầm xuống, lẩm bẩm nói: "Ngươi nói đúng. Ta nợ ngươi quá nhiều. ”
Phượng Tuyên:?
Ngươi có thực sự nghe ta nói không?
Hơn nữa sau khi Thích Trác Ngọc nói xong câu đó, tầm mắt bỗng nhiên ngoan độc dừng ở dưới cổ trắng nõn của Phượng Tuyên. Tuy dáng vẻ của hắn rất hung dữ, nhưng Phượng Tuyên lại không cảm giác được chút sợ hãi nào.
Thích Trác Ngọc dùng ngón tay cái vuốt ve vết thương của Phượng Tuyên. Thật ra vết thương cũng sắp biến mất, lúc trước Thích Trác Ngọc đã dùng linh lực giúp y chữa vết thương lành lại.
Phượng Tuyên nhìn biểu cảm nóng nảy của hắn, giống như một giây sau sẽ phế đi cánh tay vừa rồi động thủ bóp y.
Vì thế Thích Trác Ngọc biểu diễn ngay tại chỗ một cái gọi là không phải hình như, thật sự tính làm như vậy, hơn nữa còn làm ngay.
Động tác của hắn rất nhanh, Phượng Tuyên không kịp nhìn rõ, một tia sét lóe lên trước mắt, Thích Trác Ngọc muốn bẻ gãy cánh tay của mình.
Y hoảng sợ, cũng cơ hồ là phản xạ có điều kiện, ôm chặt lấy tay hắn, sau đó vội vàng nói: "Chờ một chút! ”
Cha cứu mạng.
Có tên biến thái ở đây!
Thích Trác Ngọc rốt cuộc là loại người độc ác tới mức nào, sao lại tự hại mình thuần thục như thế.
Phượng Tuyên cảm thấy nếu mình chậm một giây, tay phải của hắn sẽ bị phế mất!
"Ngươi cái con người này!" Phượng Tuyên quả thực bị hắn làm cho tức giận: "Ngươi không hiểu lời ta nói à?"
Thích Trác Ngọc lạnh lùng nói: "Nó làm ngươi bị thương, bản tôn muốn nó chết. ”
...... Ta thực sự cảm ơn ngươi.
Thì ra các đời ma tôn bá đạo nói câu "Thương tổn ngươi đều phải chết", còn có chính ngươi.
Phượng Tuyên thật sự là phục luôn, y cảm thấy thật sự rất khó tiến hành giao tiếp với bệnh thần kinh.
Thích Trác Ngọc thoạt nhìn vẫn là quyết tâm muốn phế bỏ cánh tay này. Phượng Tuyên cảm giác mình nói gì cũng vô dụng, nghĩ tới nghĩ lui, dứt khoát tự bạo: "Vậy được rồi. Nếu ngươi phế đi cánh tay, ta cũng không ngăn cản được ngươi. Ta chỉ cảm thấy, mặc dù nó bóp ta, nhưng chẳng phải hôm nay ngươi cũng sử dụng cánh tay này để ôm ta sao? ”
Cẩn thận suy nghĩ thì ưu nhược điểm cũng cân bằng mà.
Nhưng y biết, Thích Trác Ngọc thoạt nhìn không dễ nói chuyện nhưng thực tế thì đúng vậy thật. Y không trông cậy vào bản thân có thể thuyết phục được hắn. Nhưng không ngờ tới, Thích Trác Ngọc nghe xong thế mà lại rơi vào trầm tư.
Tựa như là cảm thấy, cánh tay này cũng còn có chút tác dụng, rốt cục bỏ qua ý nghĩ này, không làm ra mấy hình ảnh máu me chặt tay mình các kiểu.
Phượng Tuyên thấy hắn có chút buông lỏng, trong lòng vui vẻ hẳn lên. Vội vàng thừa dịp nóng rèn sắt, tiến đến trước mặt hắn, ngửa đầu nhìn hắn.
Cũng chính là bởi vì như thế, Thích Trác Ngọc ở chung với y ước chừng bảy tám ngày. Hôm nay mới chân chính nhận ta khuôn mặt vốn có của Phượng Tuyên là một khuôn mặt đẹp tới mức khiến lòng người kinh hãi.
Lúc y ngửa đầu nhìn hắn, đôi mắt hồ ly lanh lợi kia sẽ hơi nhướng lên, sẽ yếu vẻ xinh đẹp trên mặt mày, có vẻ có chút tròn trịa. Đôi mắt hạnh giống như lúc phàm nhân của y, có thêm vài phần ngoan ngoãn và ngây thơ của thiếu niên.
Đường nét trên cực kỳ rõ ràng, thế cho nên y rõ ràng không có làm nũng, nhưng cũng làm cho người ta có một loại cảm giác ngoan ngoãn vô tội.
Phượng Tuyên vô cùng chân thành thương lượng với hắn: "Chính là, Ma Tôn đại nhân. Nếu ngươi thật sự cảm thấy nợ ta rất nhiều thì ngươi đưa ta trở về Bạch Ngọc Kinh đi. Ta cam đoan sau khi trở lại Bạch Ngọc Kinh, tuyệt đối không tiết lộ hành tung của ngươi đâu, có được không? ”
Thích Trác Ngọc nhìn y, im lặng nhìn thật lâu. Về sau, không khí trong phòng ngủ càng lúc càng đông cứng.
Ngay khi Phượng Tuyên cho rằng hoàn toàn vô dụng, dù sao y cũng là một con tin, thế mà lại thương lượng với kẻ bắt cóc đưa mình về nhà.
Bản thân y nghĩ lại cũng cảm thấy quá đáng.
Quên đi.
Gặp khó thì phải đi ngủ, Phượng Tuyên nắm chăn xoay người muốn ngã xuống.
Kết quả không ngờ lúc ngã xuống giường thì nghe được giọng của Thích Trác Ngọc: "Được. ”
Phượng Tuyên cảm thấy mình không nghe rõ, trợn tròn mắt nhìn hắn. Thích Trác Ngọc bỗng nhiên nở nụ cười, đó thật sự là một nụ cười cực kỳ tuấn mỹ.
Quen biết hắn lâu như vậy, Phượng Tuyên từng thấy hắn phát điên cười to, cười biến thái. Chưa từng thấy ý cười mang theo một chút hồn nhiên còn có một chút dung túng này, thậm chí ngay cả khóe mắt đuôi lông mày cũng đều giãn ra.
Thích Trác Ngọc rũ mi mắt nhìn y: "Muốn trở về Bạch Ngọc Kinh, đương nhiên có thể."
Hắn tựa như là nói cho Phượng Tuyên nghe, lại giống như nói cho mình nghe: "Ngươi muốn cái gì, sư huynh đều có thể cho ngươi. ”
Câu nói sau thật sự là quá nhẹ. Phượng Tuyên còn đang khiếp sợ đại ma đầu cứ vậy mà buông lỏng, dựa theo kịch bản của tiểu yêu phi và ma tôn bá đạo. Nếu mình muốn trở về Bạch Ngọc Kinh, vậy thì phải ngươi ngược ta ngược thân ngược tâm hiểu lầm ba mươi mấy chương mới có thể khiến Thích Trác Ngọc đồng ý.
Bởi vậy mà hai chữ " Sư huynh" giống như cơn gió nhẹ nhàng, lướt qua bên tai y.
Ngay cả khi y nghe thấy cũng sẽ không nhận ra cái gì.
-
Khi Lý Triêu Phong được Thích Trác Ngọc triệu kiến lần nữa, cả con chó đều rất bất ngờ.
Dù sao anh họ của gã luôn thích độc lai độc vãng, ngay cả đánh nhau cũng là gã chủ động chạy tới hỗ trợ, chứ không hề chủ động triệu hoán.
Lần trước ở trúc gian tiểu trúc coi như không nói, lúc này đây lại là cung Ứng Hứa của Tây Nhung. Chẳng phải anh họ chưa bao giờ đến cung Ứng Hứa này ở sao?
Càng lúc càng kỳ lạ.
Hai lần triệu hoán này, cách chưa tới một ngày. Trên đường tới, gã lại nghe được lời đồn nhảm truyền đến từ ma tộc Tây Nhung.
Nghe nói Ma Tôn đại nhân mang về một thiếu niên tới từ thần giới, rất là sủng ái, đưa thẳng vào cung Ứng Hứa, chỉ sợ chính là ma hậu tương lai.
Càng đừng nói tới ma tôn đại nhân vì ma hậu, trong cơn giận dữ còn làm tiểu vương tử của Tây Nhung bị thương!
Đánh tiểu vương tử Tây Nhung bị thương Lý Triêu Phong còn có thể hiểu, dù sao Thích Trác Ngọc chính là loại nhìn ai khó chịu thì đánh người đó, có đôi khi tâm tình không tốt, chó đi ngang qua cũng sẽ bị hắn đá một cước.
Nhưng ma tôn bá đạo ngu si vì mỹ nhân mà cười cười rồi giận dữ đùng đùng kia là ai!
Thích Trác Ngọc người này thật sự sẽ vì mỹ nhân nào đó mà giết người sao, ở trong mắt hắn chỉ sợ ngoại trừ phàm nhân Tiểu Thất, đối với nam nữ trong tam giới có khi toàn đáp bằng cái khuôn mặt chảy dài kia!
Chờ đã, mỹ nhân thần giới.
Lý Triêu Phong bỗng nhiên sửng sốt, nghĩ thầm không phải là người kia chứ——
"Bản tôn đã xác nhận qua, y chính là Tiểu Thất." Thích Trác Ngọc đứng ở trong hành lang, hướng về phía biển Hỗn Độn vô biên, chậm rãi mở miệng.
Ồ.
Thì ra là bệnh điên của anh họ còn chưa chữa khỏi?
Thích Trác Ngọc nhíu mày, giọng nói lạnh lùng: "Chỉ là không biết vì sao, hình như y mất đi một phần trí nhớ, không nhận ra bản tôn."
Lý Triều Phong: Phục luôn, cái người bệnh thần kinh này ngươi còn có logic tự ăn khớp với bản thân mình, lấp hết lỗ thủng đúng không?
Thích Trác Ngọc tiếp tục: "Có lẽ nguyên thần của y vỡ quá nghiêm trọng, khiến cho Tiểu Thất quên hết thảy chuyện lịch kiếp. Ngược lại cũng không tệ, bản tôn đã tìm được phương pháp, giúp y chữa trị Nguyên Thần. ”
Lý Triêu Phong: …Đã nói xong rồi còn tìm ta làm gì?
Thích Trác Ngọc nhìn về phía gã, vẻ mặt có vài phần vi diệu.
Nhưng rất nhanh hắn đã điều chỉnh biểu cảm, làm như không sao cả, nhưng thật ra là mơ hồi có vài phần lo âu.
"Nhưng ngay cả tình cảm đối với ta y cũng quên mất." Sắc mặt Thích Trác Ngọc trầm xuống: "Bản tôn hỏi ngươi, làm sao mới có thể khiến y yêu ta lần nữa."
......
......
Tựa như là một giây, tựa như lại qua một vạn năm. Lý Triêu Phong mới phản ứng lại, mới nghe rõ Thích Trác Ngọc nói gì, đồng tử gã lập tức chấn động.
Ta đệt?!
Lý Triêu Phong thậm chí còn nghi mình nghe lầm, ngay cả câu trả lời cũng có hơi lắp bắp: "Anh họ, huynh nghe ta nói, loại chuyện tình cảm này không phải là ta không giúp huynh. ”
"Huynh chính là cái kiểu tuyệt vọng rồi gì cũng muốn thử" Vẻ mặt Lý Triêu Phong bi thương tiếp tục, " Huynh thấy đấy." Gã hơi dừng lại, nhớ lại tình trạng độc thân của mình, dường như càng thêm nặng nề, từ từ nói: " Huynh cũng không thể đến tham khảo ý kiến của một con chó được."
Tác giả có lời muốn nói:
Đây là câu hỏi mà đứa đội sổ trong lớp hỏi đứa đội sổ thứ hai.jpg
Gâu Gâu đội sổ: Câu này này ta thực sự không thể làm được.
Chó độc thân, chó (chó theo nghĩa vật lý)
Sư huynh, ý là chó nói chuyện yêu đương tốt hơn mình.
Bởi vì cánh tay phải ôm vợ cho nên cảm giác còn có tác dụng liền lưu lại!