• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ở trên bàn ăn Bạch Kỷ vẫn ngồi bên cạnh mẹ Hoắc. Hoắc Mạt lại ngồi bên cạnh cậu. Cha Hoắc ở đối diện. Ông nội Hoắc lại ngồi ở chủ vị, giữa cha Hoắc và mẹ Hoắc. Bữa cơm diễn ra trong sự hài hòa khi trong nhà có thêm thành viên mới. Thái độ của hai người đàn ông có vai có vế trong nhà đôi với Bạch Kỷ rất tốt. Bạch Kỷ cũng cảm nhận được nên nụ cười trên mặt lại càng tự nhiên, càng phát ra chân tâm thực ý hơn.

Một bữa cơm vậy mà ăn mất hai tiếng. Ông nội Hoắc cũng rất có kiên nhẫn ngồi lại chứ không về phòng như mọi khi. Mọi người đều chiếu cố đến cảm xúc của con dâu mới, khiến Bạch Kỷ được sủng mà sợ. Sau đó họ còn chuyển qua bàn thấp bên cạnh uống trà ăn hoa quả.

Nói một hồi mẹ Hoắc lại không nhịn được nhắc chuyện đám cưới. Nào là âu phục, trang trí, tổ chức ở đâu lum la, Bạch Kỷ nghe mà choáng váng. Đến cuối cùng còn là Hoắc Mạt cưỡng ép mang cậu đi mới xem như thoát được sự nhiệt tình của mẹ Hoắc.

Mẹ Hoắc chỉ có cười mắng nhìn bóng lưng của con trai và con dâu. Nhìn con trai quả thật có phần mềm mại ra, tuy vẫn thối thối như vậy nhưng có thể thấy sự sự thay đổi của nó, bà không thể không thừa nhận con dâu này rất có bản lĩnh. Dù tất cả chỉ dành cho con dâu nhưng bà cũng vui rồi. Rốt cuộc bà hiểu con bà là thật lòng thật sự.

"Sau này bà ít tiếp người Phương gia đi."

Lúc hai người đi khuất cha Hoắc mới xụ mặt nhìn mẹ Hoắc. Chuyện năm xưa vẫn còn ở trong lòng cha Hoắc, mẹ Hoắc biết, cho nên không có bận tâm thái độ của ông mà nói: "Họ tìm đến cửa, em không kịp trở tay, nhưng cũng không thể đánh mặt người cười đâu. Rốt cuộc vẫn sẽ gặp mặt, chỉ cần em không đáp ứng họ cái gì là được."

"Lần này họ tới là nhắm vào a Mạt, còn dẫn theo cả một gen thỏ loại, mém chút là khiến con dâu không vui. Nhưng vừa hay lại khiến em có cái nhìn sâu sắc hơn về con dâu. Con dâu không phải đơn thuần như bề ngoài, thật ra như vậy em lại an tâm hơn."

"Mọi sự con xem mà lo liệu."

Ông nội Hoắc thả lại một câu rồi trở về phòng. Đối với người con dâu này ông vẫn là an tâm, so với con trai ông thì đáng tin hơn nhiều.

Đàn ông Hoắc gia chỉ giỏi kinh thương, còn lại giao tế thì kém cõi tính tình cũng xấu. Chỉ có người bên gối với chịu nổi họ, mới trấn áp được. Hiện tại xem ra cái truyền thống này vẫn được duy trì rất tốt. Ông nội Hoắc lại không chút ý tứ tỏ vẻ bản thân sợ vợ sợ thành truyền thống, còn rất hài lòng nghĩ.

Cha Hoắc tuy cũng không nói nhưng sắc mặt vẫn còn thối lắm. Mẹ Hoắc nhìn mà buồn cười, dịu dàng nắm tay ông đi về phòng vừa thỏ thẻ thủ thỉ như hồi mới yêu: "Dạo này em thấy thiên thời địa lợi nhân hòa, có thể cho a Mạt thêm em trai..."



Bà vừa nói đến đây đã bị người đàn ông bế bỏng lên, như một mũi tên bay đi, để lại một tràng tiếng cười khẽ khiến sống lưng người đàn ông căng thẳng quấn quýt trong không khí.

Thịnh quản gia chỉ biết lắc đầu chỉ huy người làm thu dọn tàn cuộc. Nhưng không ngại người làm cũng nín cười vừa nhanh nhẹn làm việc. Không khí trong Hoắc trạch hài hòa đến không ngờ.

Thôi kệ, mọi người đều hài lòng, vạn sự hưng khởi.

Nhưng trái ngược với họ, ở Phương gia lại không có được như thế.

Phương Hoài sau khi trở về là khó tránh khỏi bị càm ràm. Nhưng lúc này tâm trí hắn có phần mông lung nên không có cảm thấy tổn thương mấy vì thái độ trước sau khác biệt của Phương Chính. Hắn trở về phòng khi nằm ở trên giường ngây người được một lúc thì mẹ Phương gõ cửa đi vào.

Hắn liền vội vàng ngồi dạy đón bà.

"Mẹ, sao mẹ chưa ngủ?"

Lúc hắn nói chuyện còn có chút né tránh không dám nhìn bà. Trước đó cha hắn đề nghị chuyện này với hắn mẹ Phương không có đồng ý. Mẹ con họ trước nay đều thật thầm lặng trong cái nhà này, mẹ là lo lắng thứ hắn đang có sẽ như phù dung sớm nở tối tàn, sợ hắn tổn thương nhiều hơn nên mới không muốn hắn nghe theo lời ngon tiếng ngọt của cha hắn. Kết quả...

Mẹ Phương nhìn trong mắt trong lòng thở dài.

"Mẹ à, con không sao. Không như người nghĩ đâu!"

Phương Hoài không muốn nhìn thấy bà như vậy thì vội vàng muốn giải thích. Nhưng đến chính hắn đều không biết nên giải thích thế nào, ấp úng mãi chỉ có một câu như vậy.

Mẹ Phương cười nhẹ: "Mẹ nghĩ cái gì đâu."

"Con..."

Phương Hoài bất lực cúi đầu.

"A Hoài à."

"Dạ."

Phương Hoài miễn cưỡng cười ngẩng đầu lên đáp lại bà. Đập vào mắt hắn lại là ánh mắt ôn nhu hiền từ của mẹ Phương khiến vành mắt hắn cũng nóng lên.



"Mẹ biết con vì mẹ mà muốn tranh thủ một tia cảm tình trong cái nhà này. Nhưng mẹ cảm thấy hiện tại mình sống rất tốt. Không có những lời dối trá của cha con, mẹ nghĩ mình có thể thuận lợi nhìn con lớn lên, lập gia đình, có được hạnh phúc viên mãn hơn mẹ."

Mẹ Phương nắm tay hắn nói lời thấm thía: "Người đàn ông kia dù tốt cũng đã có ái nhân, con thật muốn làm một tiểu tam xen vào tình cảm của người khác sao?"

"Mẹ..."

Phương Hoài bị nói đến mặt mày trắng bệch.

"Mẹ! Không phải! Con..."

"Mẹ biết."

Mẹ Phương nhìn hắn luống cuống như vậy thì đau lòng.

"A Hoài, đã lâu rồi, mẹ không để ý nữa."

Mặt Phương Hoài vẫn khó coi như vậy.

Tiểu tam hai chữ này luôn là cái đinh trong mắt mẹ con họ từ khi Phương Thiệu xuất hiện trong cái nhà này. Nói không hận thì làm sao có thể? Phương Hoài hận cha mình di tình biệt luyến, càng hận người phụ nữ đã chen chân vào hạnh phúc gia đình họ kia. Cho dù hiện tại bà ta không thể vào được nhà, nhưng con trai bà ta đã cướp đi mọi thứ của hắn, nói không hận sao có thể.

Hiện tại hắn còn đi làm tiểu tam...

Nhưng lúc hắn định nói lời thanh minh thì mẹ hắn lại hỏi: "Người đàn ông đó thế nào?"

Phương Hoài ngẩn ra.

Mãi một lúc sau hắn mới hiểu được ý của mẹ, lại ngượng ngùng cúi đầu xuống, lí nhí từng chút một: "Thật... Thật tốt..."

"Ưa nhìn sao?"

Mẹ Phương cảm thấy cách nói kia chưa diễn tả hết liền dẫn đường cho hắn. Quả nhiên lập tức nghe Phương Hoài đổi lời: "Đặc... Đặc biệt ưa nhìn..."



"Con động lòng rồi?"

Lời này mang theo một tiếng thở dài khiến Phương Hoài hoảng hốt. Rốt cuộc hắn không thể nào nhịn được nữa mà luống cuống thốt ra những lời đã ấp ủ trong lòng nãy giờ: "Mẹ à, không phải như mẹ nghĩ đâu!"

"Hắn thật tốt, không sai. Đổi lại là ai cũng sẽ thích một người như vậy. Nếu có cơ hội con cũng sẽ cố gắng tranh thủ một tia cho mình. Nhưng mà mẹ, con không biết chuyện hắn thích người khác rồi!"

Ban đầu cha hắn chỉ nói người kia thích thỏ loại, muốn để hắn tranh thủ một lần. Cô hắn cũng nói mọi chuyện còn chưa có định đoạt, ai biết người kia chỉ là nhất thời nhìn thấy mới lạ, nhưng muốn thật sự làm đương gia chủ mẫu của một gia tộc không phải chỉ có cái mã là được. Mặc dù hắn biết lời này chưa chắc đúng, bởi vì trong Phương gia đã có một ví dụ điển hình rồi, nhưng hắn nghĩ nhìn xem thử nên vẫn thuận theo mà đi. Hắn nghĩ nếu không được thì cũng chẳng sao. Cho dù người kia có xuất sắc vượt quá mong đợi của hắn... Thì hắn cũng chỉ thất lạc trong lòng, hắn sẽ không thật đi làm cái kia tiểu tam đâu.

Hắn cũng muốn giống như mẹ hắn mong muốn, có được một hạnh phúc sạch sẽ. Hắn không muốn mỗi lần bà nhìn hắn lại buồn lòng thành bệnh.

Mẹ Phương từ ái sờ đầu hắn. So với Phương Hoài kích động như vậy trông bà lại điềm tĩnh hơn nhiều, dần dần cũng khiến hắn bình tâm lại.

"Mẹ, con tự biết nên làm thế nào. Con cũng không phải thật kỳ vọng vào cha, chỉ là muốn tranh thủ một lần cho mẹ con ta sống tốt hơn. Mẹ, con sẽ không để mẹ buồn lòng bận tâm vì con đâu."

Phương Hoài vươn người ôm lấy bà. Mặc kệ trong lòng có một tia ái mộ người đàn ông mới gặp kia hắn cũng chỉ có thể đem nó giấu vào một góc.

"A Hoài, mẹ không sao. Chỉ cần con thấy tốt là được."

Chỉ cần con tốt, mẹ có thể nhân nhượng đến hết đời.

Vành mắt Phương Hoài đỏ âu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK