• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: MoTuLinh


🤗🤗🤗🤗🤗


Dung Tự lại lần nữa có ý thức, vừa mới mở mắt ra, liền cảm giác được từng đợt xóc nảy, không thể không nói, rung chuyển còn khá thoải mái, phối hợp với ánh nắng mặt trời ấm áp của buổi chiều mùa đông, làm cho cô sinh ra cảm giác mơ màng muốn ngủ.


Dung Tự giơ tay xoa nhẹ huyệt thái dương, phía dưới một tên lục y tiểu thái giám ngay lập tức chân chó bước lên trước.


"Nương nương, có phải cỗ kiệu mới này nâng làm ngài không thoải mái hay không? Trở về tiểu nhân liền trừng phạt thật mạnh mấy tên tiểu thái giám nâng kiệu này, nương nương bớt giận......"


Nghe vậy, Dung Tự hơi quay đầu, mắt nhìn tiểu thái giám bên cạnh cười thấy răng không thấy mắt, mấy tên nâng kiệu ở phía dưới làm như không nghe được bốn chữ 'trừng phạt thật mạnh' này, nâng vững vàng như cũ, ngay cả thở dốc cũng không dám quá lớn, dọc theo đường đi chỉ có thể nghe được thanh âm của mọi người đang đi bộ.


"Dừng......" Dung Tự ngẩng đầu nhìn phía trên của bức tường cung điện, ở bên cạnh vươn ra ngoài tường một nhánh đông mai, theo lý thuyết hoàng cung đại viện, hẳn là không cho phép loại thực vật vượt tường, xem ra người ở nơi này sợ là được cho phép đặc quyền.


Dung Tự nở nụ cười.


Lúc này cô xuyên qua xem như sủng phi hậu cung dưới một người, trên vạn người.


Sở dĩ nói dưới một người, chủ yếu bởi vì hậu viện của hoàng cung này đến nay cũng không có chủ nhân, việc lớn việc nhỏ đều phải xem sắc mặt sủng phi nàng đây, cứ việc quyền quản lý mọi việc hậu cung cũng không ở trong tay nàng, nhưng ai kêu nàng sinh ra tốt, có người cha tốt, gần như nắm giữ gần hai phần ba binh quyền Đại Nguỵ, cha nàng càng già càng dẻo dai không nói, ca của nàng còn là nhân tài mới xuất hiện, văn thao võ lược không gì không giỏi, chỉ cần có hai người này tồn tại, Dung Tự chính là tác yêu tác đến lên trời, chỉ sợ cũng sẽ không có một người đứng ra nói nàng không phải, ngẫu nhiên có một ít gián quan tự cho công chính nghiêm minh ra tới tìm một chút cảm giác tồn tại, cũng sẽ bị phu quân nàng, cũng chính là hoàng đế Đại Ngụy này mạnh mẽ áp chế đi xuống.


Cho nên Dung Quý Phi Dung Tự trong cung ngoài cung danh tiếng đều chẳng ra gì. Tùy hứng điêu ngoa, cậy sủng mà kiêu, tám chữ to này cơ hồ là vì nàng chế tạo riêng.


Rốt cuộc trước xuất giá là tiểu công chúa bảo bối của phụ thân, huynh trưởng bảo hộ cực tốt, sau xuất giá, lại xuôi gió xuôi nước, phu quân cũng sủng Quý Phi nương nương nàng lên trời, ngang ngược một chút, gây chuyện một chút thì đã sao, nàng lại đủ lực lượng để đi làm như vậy.


Chỉ là đáng tiếc, người như vậy thiết lập ở trong vô số tác phẩm điện ảnh, không phải làm ác độc nữ xứng, thì chính là pháo hôi để vai chính trèo lên.


Câu chuyện này Dung Tự còn muốn thảm hại hơn một ít, rốt cuộc "kết cục" cuối cùng của nàng hoàn toàn chính là tự nàng làm ra, người nhà của nàng liều mạng "tranh thủ" cho nàng, thuộc về điển hình một bộ bài tốt đánh đến nát nhừ.


Sở dĩ muốn nói nàng như vậy, hoàn toàn là vì nữ nhân này căn bản không phải vì chính mình, mà là vì một nam nhân khác vào hoàng cung.


Nguyên cốt truyện nam chính của tiểu thuyết chính là đệ đệ của đương kim hoàng đế Đại Ngụy, Đại Ngụy Cảnh Vương Mục Liên Hiên.


Nguyên chủ xem như cùng vị Cảnh Vương này quen biết rất sớm, thậm chí khi nàng còn chưa cập kê thì đã có nhiều tiếp xúc, tướng quân chi nữ cùng thiếu niên vương gia, vốn nên cộng phổ một khúc giai thoại mới đúng.


Chỉ tiếc làm vương gia sao có thể phù hợp thân phận nam chính đâu.


Con người Mục Liên Hiên, dã tâm cực lớn, cứ việc cùng Đại Ngụy hoàng đế Mục Nguyên Tu chính là huynh đệ một mẹ đẻ ra, lại bởi vì từ nhỏ đã bị hoàng hậu nhận nuôi đem đi, cùng người ca ca này của hắn cảm tình cũng không thâm hậu, tuy rằng mẫu phi nhà mình cuối cùng giành chiến thắng trong hậu cung, nhưng bởi vì hắn ở bên người hoàng hậu lớn lên, căn bản là không có dính vào một chút tiện nghi, rốt cuộc trừ bỏ được đến vương gia có một mảnh đất phong nhỏ ở ngoài, cũng không có bất luận chỗ tốt nào khác.


Một mảnh đất phong nhỏ như thế nào so sánh với giang sơn tốt đẹp của Đại Ngụy? Càng đừng nói hắn khi còn nhỏ vốn là bị mẫu phi nhà mình đặt ở hoàng hậu nơi đó làm con tin, hoàng hậu nhân hậu khinh thường đối với hắn làm một ít mờ ám, nhưng người phía dưới bà một người cũng không phải dễ đối phó, có thể nói, Mục Liên Hiên khi còn nhỏ xem như chịu nhiều đau khổ, hoàng cung có rất nhiều biện pháp làm ngươi có khổ nói không nên lời.


Mà hắn ăn nhiều khổ như vậy kết quả chính là ca ca ruột từ nhỏ sống trong nhung lụa, cùng hắn cũng không thân thiết đăng cơ làm vua, thành chủ nhân Đại Ngụy, cái này làm cho hắn như thế nào có thể cam tâm?


Cho nên ở thời điểm rất nhỏ, thấy ca ca trên danh nghĩa của hắn đón nhận vui vẻ ở dưới gối của phụ hoàng mẫu phi, chính mình lại phải chịu đựng một người không tên không họ, thậm chí lúc bị tiểu thái giám sau này không có hương khói truyền thừa khinh nhục, Mục Liên Hiên liền phát lời thề, sau này hoặc là không làm, muốn làm liền nhất định phải làm người trên người.


Hạt giống dã tâm từ nhỏ đã nảy mầm.


Cho nên Cảnh Vương nhìn qua ôn tồn lễ độ, bộ dáng làm như muốn gửi gắm tình cảm vào giữa sơn thủy, kỳ thật ngầm không biết lấy thơ văn làm lý do kết giao bao nhiêu bạn tốt, hắn cũng không nói rõ dã tâm của chính mình, cũng chưa từng lộ ra dã tâm của bản thân, hắn muốn cho người khắp thiên hạ minh bạch, cho dù hắn làm vua, kia cũng là thuận theo thời thế, một việc thuận lòng dân.


Nhưng động tác mờ ám lại không biết đã làm bao nhiêu.


Dung Tự đó là một con cờ ngầm mà hắn chôn xuống, thiếu niên gặp gỡ, tình đậu sơ khai, hắn tiêu phí suốt ba năm ở trên người Dung Tự, mới khiến cho tiểu cô nương đối với hắn rễ tình đâm sâu, không phải hắn không gả.


Lại dùng kế làm đối phương tận mắt nhìn thấy tình cảnh khó khăn hiện giờ của mình, ca ca ruột của hắn bởi vì kiêng kị, đối với hắn mọi cách hãm hại, trúng độc, ám sát các loại khổ nhục kế đều đem ra hết, cuối cùng mới dụ đến Dung Tự chính miệng nói ra nguyện ý vì hắn nhập cung.


Đúng vậy, nhập cung.


Lấy thân phận, tầm quan trọng của Dung Tự, ca ca tốt của hắn tuyệt đối sẽ không đáp ứng hắn cưới nàng làm phi, vĩnh viễn không có khả năng, hắn không có đạo lý đem họa lớn hai nơi ở trong lòng mình nối thành một sợi dây thừng, cùng nhắm họng súng hướng vào hắn, cho nên Dung Tự vô cùng có khả năng vào cung, cho dù không vào cung, tìm đến chỉ sợ cũng chỉ là quan nhỏ không có thực quyền.


Mà Mục Liên Hiên cần một quân cờ, thông thường hắn không hiếm lạ, muốn chính là Dung Tự loại quân cờ cấp bậc này, huống chi Dung Tự nói chính là vì hắn nhập cung, vì hắn! Chỉ cần tiến cung, dựa vào Dung Tự thân phận, hoàng huynh của hắn tuyệt đối sẽ không đem ngôi vị hoàng hậu giao cho nàng, nhưng vai trò sủng phi này lại là vì nàng chế tạo riêng, hắn ta không thể không sủng nàng, không dám không sủng nàng, như vậy Mục Liên Hiên liền đem ở bên người hoàng đế chôn xuống một quân cờ lớn nhất.


Dù sao đối phương cũng không phải không phái người ám sát hắn, hắn làm sao cũng không tính oan uổng hắn ta!


Hắn vì bố trí quân cờ Dung Tự này, đem chính mình đều đáp đi vào, chịu đánh chịu mắng bồi kiều tiểu thư này ba năm, không có đạo lý đối phương không báo đáp hắn một ít đồ vật.


Đợi Dung Tự sau khi vào cung, Mục Liên Hiên như cũ sẽ thường xuyên liên lạc cảm tình với nàng.


Mà buồn cười chính là, hai huynh đệ Mục gia đều là cao thủ diễn trò, Mục Nguyên Tu nhìn như cực sủng Dung Tự, kỳ thật chủ yếu vẫn là kiêng kị Dung gia ở phía sau nàng, không chỉ có như thế, còn đem nàng tạo thành một cái bia ngắm cho hậu cung, tới bảo hộ chân ái của chính mình.


Đúng vậy, chân ái mới là nữ chính hoàn toàn xứng đáng với cả cốt truyện.


Thiệu Thanh Vi, nguyên danh Tần Vi, dân văn phòng đến từ hiện đại, bởi vì sau khi bị cấp trên áp bách, tăng ca liên tiếp mấy đêm, sau không cẩn thận ngủ, có thể là chết đột ngột, đi tới cổ đại, trở thành một tú nữ vừa mới vào cung, bởi vì tài tình bị người hãm hại, sau khi bị một phi tần ban một trận đòn, tim đổi thành Tần Vi này.


Mà Tần Vi này có thể nói so nguyên bản Thiệu Thanh Vi tuổi tác lớn gấp đôi, lúc nhỏ thì ăn nhờ ở đậu, sau khi lớn lên, các loại lục đục với nhau trong văn phòng, làm người thập phần thành thục ổn trọng, thông minh cơ trí, tới hậu cung, sau hai ngày mất mát, thì chỉ nghĩ sinh hoạt thật tốt ở cổ đại, vẫn luôn tuân theo tôn chỉ người không phạm ta, ta không phạm người.


Đáng tiếc nơi này là hậu cung, không ai có thể đủ giữ mình trong sạch, ra nước bùn mà không nhiễm, trừ phi ngươi thật sự tới vị trí Dung Quý Phi của Dung Tự, như thế ngươi không mang theo đầu óc ra cửa, vĩnh viễn cũng sẽ có người đi theo phía sau ngươi chùi mông, cho dù không chùi, hoàng đế cũng có thể coi như cái gì cũng chưa nhìn đến, như cũ cùng nàng tình chàng ý thiếp.


Hậu cung vốn là nơi vừa đổ máu vừa rơi lệ, cũng là nơi phân cấp bậc rõ ràng nhất, cuộc chiến lớn giữa các phi tần, thủ cước nhỏ giữ cung nữ và thái giám...v...v...


Thiệu Thanh Vi cũng là tại sau khi mất đi tiểu nha hoàn duy nhất đối tốt với nàng ta mới hiểu được đạo lý này.


Từ đây bắt đầu hình thức không dấu vết tranh sủng, nhưng khí chất đến từ xã hội hiện đại, thậm chí là ánh mắt, cách nói năng thậm chí rất nhiều rất nhiều cũng không lừa được người.


Đặc biệt là nàng ta tại bên trong hậu cung đem hoàng đế mặc thường phục trở thành tiểu thái giám, một màn giúp đỡ hắn càng là trực tiếp nhập vào trong đầu của Mục Nguyên Tu.


Mục Nguyên Tu lúc nhỏ sinh hoạt có thể nói cũng không phải tốt đẹp như vậy, bởi vì cha mẹ chờ mong quá cao, mỗi ngày mở mắt ra chính là học tập các thứ, nhắm mắt lại đã đến lúc ngủ, tính cũng là đứa trẻ thiếu tình yêu nghiêm trọng, có thể nói hắn chưa bao giờ gặp qua người có phẩm chất ôn hòa như Thiệu Thanh Vi.


Hai người thường xuyên qua lại liền quen thuộc, không chỉ có quen thuộc, hắn còn lâm vào bên trong yêu đương say đắm, sau này càng là bởi vì sủng hạnh Thiệu Thanh Vi làm hại nàng ta bị phi tần khác phạt quỳ, từ đây đè nén xuống tình cảm của mình, tận tâm sủng hạnh Dung Tự cái tấm mộc này, có thể nói, muốn hỏi toàn bộ nữ nhân hoàng cung hận nhất người là ai, kia khẳng định là Dung Tự không chạy thoát, mấu chốt nữ nhân này miệng còn độc không chịu được, chuyên môn tìm tử huyệt người chọc, không chỉ có như thế, ngươi chọc nàng không có hài tử bên người gì đó, nàng cũng không để tâm, tiếp tục chọc tử huyệt ngươi, cũng là khiến người hận đến không chịu được.


Mà Thiệu Thanh Vi nếu là nữ chính, như vậy một nam nhân khác Mục Liên Hiên làm sao có thể chạy thoát được lòng bàn tay của nàng ta đâu, chẳng qua hai người bọn họ gặp mặt cũng không ở trong hoàng cung, khi đó hoàng đế nhất thời tâm huyết dâng trào mang theo Thiệu Thanh Vi cải trang đi tuần, vừa lúc đụng phải Mục Liên Hiên, lễ hội hoa đăng rằm tháng giêng, Thiệu Thanh Vi một bài Thanh Ngọc Án* cơ hồ kinh diễm toàn bộ học sinh của kinh thành, nhưng ngược lại không phải nàng ta muốn sao chép, mà là người khác quá mức hùng hổ doạ người, khiến cho nàng ta không thể không ra tay, tên hùng hổ doạ người vốn là Mục Liên Hiên phái ra để làm cho hoàng huynh của hắn nan kham, ai ngờ thế nhưng làm hắn phát hiện một của hiếm như vậy.


(*) Bài thơ Thanh Ngọc Án của Tân Khí Tật thời Nam Tống miêu tả cảnh hội hoa đăng của tết nguyên tiêu.


Người kia ngay tại dưới ngọn đèn chập chờn, có thể nói, một ánh mắt nhìn lại của Thiệu Thanh Vi, trực tiếp khiến Mục Liên Hiên yên lặng nhiều năm động tâm.


Dung Tự thích hắn như vậy, thậm chí là nhiều mỹ nhân nhào vào trong ngực hắn, hắn đều có thể thờ ơ, nhưng Thiệu Thanh Vi hắn làm không được.


Hắn, Mục Liên Hiên, giang sơn mỹ nhân đều muốn!


Lại sau này Mục Liên Hiên nhiều lần dùng Dung Tự làm Mục Nguyên Tu cùng Thiệu Thanh Vi bất hòa, từng li từng tí ly gián quan hệ giữa hai người, đầu này chính mình lại lấy bộ mặt phúc hậu và vô hại đi tiếp xúc nàng ta.


Không chỉ có như thế, ngầm còn cùng ca ca ruột của Dung Tự thành tri giao bạn tốt, vì chính mình sau này mưu phản chuẩn bị tốt hết thảy.


Lại kêu Dung Tự đề ra muốn hoàng đế vì nàng hao tài tốn của xây dựng lầu hái sao.


Mục Nguyên Tu cho rằng đây sẽ là cơ hội tốt vặn đảo Dung gia, không màng các vị đại thần phản đối xây dựng, ai có thể biết giây tiếp theo đã bị Mục Liên Hiên cùng ca ca ruột của Dung Tự vặn đổ hắn ta, không chỉ giang sơn không có, mỹ nhân không có, ngay cả mệnh cũng ném.


Mà Dung Tự bên này tiếp tục làm Quý Phi nương nương của nàng, cho dù bị người lên án, cũng không có chút nào để ý, nàng yêu Mục Liên Hiên, yêu không cần mạng, yêu đến có thể cái gì cũng không màng, chút đồn đãi vớ vẩn này tính cái gì, lại không biết bởi vì Thiệu Thanh Vi, tiếp tục làm tấm mộc cho nàng ta.


Thiệu Thanh Vi tại Mục Nguyên Tu sau khi chết từng nhiều lần tìm đến cái chết, đáng tiếc hầu như mỗi một lần đều bị Mục Liên Hiên ngăn cản lại.


Bởi vì Mục Liên Hiên tính cách chân thật bại lộ, hai người mở ra hình thức ngược luyến tình thâm, mà Dung Tự đầu này bởi vì Mục Liên Hiên châm ngòi thổi gió, danh hiệu họa quốc yêu phi càng truyền càng rộng, tới sau này thậm chí ngay cả trẻ con nông thôn vừa nghe tên Dung Tự đều có thể mắng hai câu yêu phi.


Ngay lúc đó Dung Tự có thể nói đã đạt tới nông nỗi để lại tiếng xấu muôn đời.


Mà ngay sau đó bị người phát hiện ở bên trong hậu cung dan díu với ngu dại phế thái tử, Dung Tự trực tiếp bị nhốt vào lãnh cung, ngu dại phế thái tử Mục Ấp Trần trực tiếp bị giam lỏng, thẳng đến ba tháng sau Dung Tự ở bên trong lãnh cung hận đến sắp nổi điên, người này mới bọ ngựa bắt ve chim sẻ núp sau bỗng nhiên phản.


Không chỉ có phản, còn mang ra một chuyện cũ năm xưa.


Dung gia chuyên ra si tình loại.


Lúc trước vị trí thái tử của Mục Nguyên Tu nếu không phải phụ thân Dung Tự khuynh mộ Uyển Quý Phi mẫu thân của bọn họ, làm sao có thể dễ như trở bàn tay hại chết mẫu hậu hắn ta, độc ngốc hắn ta.


Ngay cả mẫu thân của Dung Tự cũng là bởi vì chuyện này hậm hực mà chết, cho nên ca ca của Dung Tự hận, hận Mục Nguyên Tu, cũng hận Mục Liên Hiên, càng hận phụ thân hắn cùng muội muội ngu xuẩn mà không tự biết.


Trận mưu phản này phía sau cũng có thân ảnh của hắn, hắn đã sớm cùng phế thái tử đạt thành chung nhận thức, chỉ cần đầu của Mục Liên Hiên.


Nhưng Mục Liên Hiên chính là nam chính, hắn ta như thế nào sẽ bại, hắn ta lập tức liền nâng ra con tin Dung Tự, buồn cười chính là, ca của Dung Tự hiên ngang lẫm liệt hỏi nàng có muốn báo thù cho mẫu thân của bọn họ, nàng một lần lại một lần mà gả cho con trai kẻ thù, hắn đều có thể không truy cứu, chỉ cần nàng hiện tại tự sát chứng minh trong sạch, như vậy chính là vì mẫu thân bọn họ báo thù rửa hận.


Nàng nguyện ý sao? Nàng đương nhiên không muốn. Dựa vào cái gì là nàng chết? Nàng làm sai cái gì?


Nhưng Dung Tự vẫn là chết.


Chết cực kỳ ô nhục, cực kỳ không cam lòng, bởi vì nàng là bị ca ca nhà mình một mũi tên xuyên tim, rơi xuống cửa thành mà chết, thời điểm chết ngay cả thi thể cũng không hoàn chỉnh, máu tươi khắp nơi, hơn nữa còn mang theo ác danh tiếng xấu muôn đời, chết thời điểm không ai để ý nàng, không ai tiếc hận cho nàng.


Gần như mỗi người đều đang mắng nàng chết rất tốt, bao gồm ca ca ruột của nàng, cùng người nàng si tâm yêu say đắm hơn phân nửa cuộc đời.


Điều thật sự thú vị chính là, cuối cùng phế thái tử vẫn là thất bại.


Loại tình thế tốt đẹp này đều thất bại, còn không phải bởi vì ca ca sinh tình loại của nàng.


Một bài Thanh Ngọc Án kinh diễm không chỉ có Mục Liên Hiên, còn có ca ca Dung Tự Dung Phi Chu, chính mình âu yếm nữ nhân quỳ gối trước mặt hắn, đau khổ cầu xin, thậm chí nguyện ý trả giá thân thể của mình, cái này khiến hắn ta như thế nào không động dung, như thế nào không khó chịu?


Đúng vậy, khi đó Thiệu Thanh Vi đã yêu Mục Liên Hiên, ngược luyến tình thâm đã kết thúc, hai người vừa mới chuẩn bị bắt đầu cuộc sống ngọt ngào của hai người, liền có người tạo phản.


Nàng ta suy đi nghĩ lại, vẫn là tìm đến Dung Phi Chu, tận lực thuyết minh Mục Liên Hiên sẽ là hoàng đế tốt, đánh chiến chống quốc gia là chuyện hao tài tốn của, nàng ta có thể làm Mục Liên Hiên xin lỗi hắn, lại nói đây đều là chuyện đời trước, ngươi đưa tới đời này tính là gì chứ? Vì cái gì không bỏ xuống oán hận? Phế thái tử thủ đoạn huyết tinh, sau khi thượng vị ngươi thật sự có thể được đến một kết cục tốt, đừng quên phụ thân ngươi chính là hung thủ giết mẹ của người ta, hơn nữa người như hắn ta, về sau khẳng định sẽ làm bá tánh dân chúng lầm than.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK