• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Tây An

Cố Quân cùng Phức Chi về đến nhà, Cố Tiển rất vui vẻ, thết tiệc khoản đãi, lại cẩn thận hỏi Phức Chi chuyện Diêu Kiền gần đây. Phức Chi đáp từng chuyện, Cố Tiển nghe nói bệnh tình Diêu Kiền đã chuyển biến tốt đẹp hơn, thần sắc lo lắng trên mặt đã thanh thản hơn rất nhiều.

“Đường xa bôn ba, nghỉ ngơi nhiều hơn mới được nhé.” Cố Tiển nói với Phức Chi.

Phức Chi hành lễ đáp vâng.

Dùng bữa tối xong, Cố Tiển cùng Cố Quân ở lại công đường bàn chút chuyện công sự triều đình, Giả thị thì cùng Phức Chi cáo lui rời đi.

Mặt trăng treo ở phía đông đình viện, cơn nóng ban ngày lui rất nhanh trong gió đêm, đi dưới hành lang, trên mình đã cảm thấy hơi lạnh.

Bên trong hậu uyển, ánh trăng và ánh đèn, hai bên cỏ cây sum sê, thanh hương thầm bay.

Phức Chi cùng Giả thị chậm rãi đi lại, khẽ nghiêng đầu, cây cối đổ cái bóng dày dưới màn trời.

“Sau khi Đại Tư Mã mắc bệnh, cây cỏ trong đình toàn là người làm vườn quản lý, lại không đẹp mắt bằng lúc trước.” Giả thị bỗng nói.

Phức Chi nhìn về bà, mỉm cười nói: “Bây giờ chú khỏe rồi, không lâu nữa tất là có thể lại tự mình làm vườn ạ.”

Giả thị cười khẽ không nói. Ánh mắt bà khẽ đảo qua khuôn mặt Phức Chi, chỉ thấy hàng lông mày nhạt, làn da trắng như ngọc, trong ánh đèn đuốc lấp lánh, hình dáng dịu dàng.

“Ta nghe nói, trong nhà Phức Chi cũng có vườn?” bà hỏi.

Phức Chi hơi ngạc nhiên, gật đầu nói: “Mẫu thân Phức Chi cũng giỏi làm vườn, từng trồng cây cỏ trong vườn ạ.”

“Ồ?” Giả thị nhìn nàng một cái, một lát sau, nhẹ giọng hỏi: “Bây giờ còn không?”

“Có mấy loại vẫn còn ạ.” Phức Chi mỉm cười, nói: “Qua rất nhiều năm rồi, đã không còn cảnh trí lúc trước nữa.”

Giả thị gật đầu, quay đầu đi.

Hai người nói một hồi, đi tới chỗ rẽ sang đình viện của riêng mình, Giả thị bảo Phức Chi về phòng, mình tự đi nghỉ ngơi không cần tiễn nữa, dẫn theo thị tỳ sang trạch viện của mình.

Phức Chi trở lại đình Tây, chỉ thấy đèn đuốc sáng rỡ, Thích thị đang cùng thị tỳ thu dọn hành lý mang về.

Nhìn thấy Phức Chi trở về, Thích thị lấy một thớt gấm ra, yêu thích không buông tay chậc chậc khen: “Rốt cuộc là lão phu nhân yêu thương, thứ vải này, chỉ sợ trong hoàng cung cũng khó tìm.”

Phức Chi nhìn thử món gấm kia, hoa văn lộng lẫy, sáng tựa ráng chiều, thật là thứ gấm tốt hiếm có. Nàng mỉm cười, nói: “Ngày mai phải sang phủ chú ba, còn phải chuẩn bị mấy thứ quà cáp mới được.”

Thích thị gật đầu. Diêu thị ở kinh thành trừ ngoài nhà Diêu Chinh, thì chỉ có Phức Chi. Bây giờ Diêu Yên xuất giá, nàng thân là chị họ bên nội, không thể không đi bái phỏng, làm mấy chuyện giúp rập.

“Thế cũng không cần đặt mua, trong nhà có mấy thớt lụa màu, phu nhân mang theo là được ạ.” Thích thị cười nói.

Phức Chi nghe thế, cảm thấy hợp lý, gật đầu đồng ý.

Đương nói chuyện, Cố Quân tiến đến, Thích thị và chúng thị tỳ ào ào hành lễ.

“Nhanh vậy đã trở về rồi ạ?” Phức Chi kinh ngạc nhìn hắn, nói khẽ.

“Ừm.” Cố Quân đáp, ngồi xuống trên giường.

Chúng thị tỳ nhìn họ, nhìn nhau một cái, cười hì hì cáo lui xuống dưới. Thích thị cũng nói phải đi nơi khác xem thế nào, mỉm cười đi ra, cài đóng cửa phòng.

Bên trong phòng chỉ còn hai người.

Thần sắc Cố Quân khoan thai, nhìn tạp vật choán đến cả phòng: “Còn chưa dọn xong sao?”

Phức Chi cười cười: “Đồ ở nhà mang tới hơi nhiều.” đoạn, tiện tay cầm lấy một cái người gỗ lụa nho nhỏ, vung vung trước mặt Cố Quân, có phần vui vẻ nói: “Đây là đồ khi còn bé em thích chơi nhất đấy.”

Cố Quân nhìn người gỗ kia, chỉ thấy là con gái, lụa đã vàng cũ, có hơi cũ rồi, xong vẫn thấy vốn là làm rất khéo. Lại nhìn mặt người gỗ, Cố Quân ngẩn người, chỉ thấy trên đó có một dấu đỏ, như vẽ xấu ra, khiến khuôn mặt đương đẹp lại thành quái dị.

Phức Chi có phần thấy khó xử, nói: “Khi đó em muốn trang điểm cho nó, nên lấy mực lông mày son phấn từ chỗ mẫu thân của em, không ngờ, liền thành bộ dáng như vậy.”

Cố Quân nhìn nàng một cái, nở nụ cười, bỗng nhiên, đưa tay kéo nàng lại. Phức Chi vội vàng không kịp chuẩn bị, theo hắn đổ lên trên giường.

Cảm xúc ngứa ngày nóng bỏng truyền đến từ cổ, Phức Chi cười, né tránh nghiêng đầu đi.

Lúc này, bên ngoài vẳng tới một giọng nói tao nhã: “Phu nhân có đó không ạ?”

Hai người đều dừng động tác lại.

Phức Chi vội đẩy tay Cố Quân ra, ngồi dậy, xử lý tóc tai, cất tiếng.

Cửa nhẹ vang lên một tiếng, một thị tỳ bưng mấy quyển sách tre đi tới, chính là Lục Vu.

Thị trông thấy Phức Chi cùng Cố Quân trên giường, ánh mắt khẽ dừng lại, một lát sau, đi lên phía trước, thi lễ với hai người: “Chủ mẫu sai tiểu tỳ đưa sổ sách sản nghiệp của quân hầu cho phu nhân.”

Phức Chi giật mình, nhìn sach tre trong tay thị một cái, lập tức sáng tỏ. Cố Quân nói với nàng rồi, bổng lộc sản nghiệp của hắn, nhiều năm trước đến nay luôn do thím hắn là Giả thị chưởng quản thay. Phức Chi giờ làm dâu rồi, những chuyện này vốn nên giao cho nàng, chỉ vì lúc trước đi gấp quá, không kịp làm việc.

Bây giờ Giả thị bảo Lục Vu đem những thứ sổ sách này tới, chính là ý này.

“Chủ mẫu bàn giao, tất cả chuyện xuất nhập đều do Bàng quản sự trong phủ chưởng quản, phu nhân có gì không rõ, có thể gọi ông ấy đến hỏi.” Lục Vu phục tùng bẩm.

Phức Chi gật đầu, nhận sách tre. Nàng liếc nhau cùng Cố Quân, xem Lục Vu, lại cười nói: “Làm phiền cô, sau ta sẽ đến chỗ thím bái tạ.”

“Chủ mẫu mới nằm ngủ ạ, sai tiểu tỳ, bảo nếu phu nhân có chuyện, để ngày mai hãy đến.” Lục Vu nói.

Phức Chi nghĩ ngợi, đáp ứng nói: “Được rồi.”

Lục Vu không nói gì, một lát sau, ánh mắt liếc qua mặt Cố Quân, nói khẽ: “Tiểu tỳ còn một chuyện.” đoạn, hai đầu gối thị quỳ xuống, chắp tay thật sâu: “Tiểu tỳ nay đã giao lại hết công việc, ngày mai sẽ rời phủ về nhà, nên tới để chào từ biệt.”

Phức Chi quái lạ.

Cố Quân lại mỉm cười, nhìn thị, chậm rãi nói: “Trong nhà đã chuẩn bị kỹ càng rồi chứ?”

Lục Vu không ngước mắt, chốc lát sau, đáp: “Vâng ạ.”

Cố Quân gật đầu, ấm giọng nói: “Cô phục thị trong phủ nhiều năm, ta đã bảo Bàng quản sự chuẩn bị cho cô mấy thứ tơ lụa, cũng là một chút tâm ý.”

Lục Vu cảm ơn, lạy Cố Quân, lại lạy Phức Chi, đứng dậy.

“Tiểu tỳ đi đây ạ.” Thị nhìn về Cố Quân, trong mắt như lóe lên chút lưu luyến.

Khóe môi Cố Quân cong lên: “Đi đi.”

Lục Vu nhẹ nhàng cắn môi, một lát sau, quay người bước nhỏ lui xuống.

Tiếng bước chân nhỏ vụn như làn gió đêm nhu hòa, một lát sau, biến mất ngoài cửa không thấy gì nữa.

“Cô ấy sẽ về nhà thành hôn.” Cố Quân nhìn Phức Chi vẻ mặt không hiểu, giải thích nói.

Phức Chi nhìn hắn, mỉm cười: “Thế à.”

Đêm khuya, trong kỹ quán Cẩm Thành vẫn là tiếng ca đầy tai, tay áo múa may như mây.

Bạch Kiệt cùng mấy tên hảo hữu uống đã nửa say, đón xe đến quán Phồn Anh lớn nhất, tiếp tục làm vui.

“Mấy ngày nay làm sao không thấy Vương thái tử nhỉ?” Một tay uống một hơi cạn sạch rượu bên trong ly. Hỏi.

“Hắn ta ấy à, ” một người khác dùng đũa gắp miếng cá, để trong miệng, chậm rãi nói: “Đi kinh thành rồi.”

“Kinh thành?” Người hỏi nấc rượu một cái: “Đi kinh thành làm gì?”

“Hoàng đế lập hậu, nên đi chúc mừng đấy.” Người kia đáp, đoạn, cười lạnh, lười biếng nằm trên ghế: “Cậu không thấy nghi trượng của hắn ta đấy, cả cái cán cũng là vàng.”

“Cam Ngũ.” Bạch Kiệt nghe ra trong lời của anh ta có trào phúng, liếc nhìn anh ta một cái: “Chớ quên phụ thân cậu đưa cậu tới làm gì.”

“Làm gì?” người tên Cam Ngũ ngồi dậy, vẻ mặt đỏ lên vì say: “Chính là làm con tin! Tộc nhân ta buôn muối lậu trên núi, lợi nhuận rất to, Bộc Dương Vương chiếm bảy phần! Mấy ngày trước đây phụ thân ta truyền tin đến, nói người của Bộc Dương Vương lại bàn với ông, bỏ ra vạn cân hoàng kim mua mỏ muối! Không có mắt à! Lại cũng có người dám nói muốn bán! Đám dân bản địa chúng ta không biết chữ hay sao? Giờ triều đình ban lệnh mới, mỏ muối một năm cho lợi đến trăm vạn, đều là chúng ta…”

Lời còn chưa dứt lời, trên đầu lại chợt bị vỗ một cái, anh ta tỉnh mộng.

“Nhỏ giọng thôi!” Bạch Kiệt nhìn anh ta chằm chằm, thấp giọng trách mắng.

Cam Ngũ hơi tỉnh táo, nhìn chung quanh một cái, thần sắc có phần thu lại, song vẫn không cam lòng, “Hừ” một tiếng, lại nằm xuống trên ghế.

Bạch Kiệt ngó ngó anh ta, bưng một ly rượu lên, uống rượu không nói.

Sau, gã chợt phát hiện từ lúc vào quán vũ kỹ vẫn chưa đến, trong lòng buồn bực, sai người hầu đi gọi quán chủ tới.

Kỹ quán chủ dáng vẻ tươi cười đi tới: “Công tử có gì sai bảo ạ?”

Bạch Kiệt lườm lão: “Người đâu?”

Quán chủ nhân cẩn thận cười làm lành, nói: “Thanh Nhứ vẫn ở chỗ khác, nếu công tử không ghét bỏ, tiểu nhân có thể đi gọi vũ kỹ khác tới. Công tử yên tâm, trong quán này…”

“Choang” một tiếng, ly rượu rơi vỡ nát trước mặt quán chủ nhân.

Bạch Kiệt cười lạnh, bỗng nhiên đứng dậy: “Ta lại muốn xem thử, quý khách cỡ nào, dám chiếm lấy mà không chịu thả người!”

Quán chủ nhân nghe vậy biến sắc, bước lên phía trước khuyên can. Bạch Kiệt một tay đẩy lão ra, sải bước đi ra ngoài.

Hành lang kỹ quán, quang ảnh giao thoa, tiếng ca quấn tai không dứt. Bạch Kiệt hỏi được phòng Thanh Nhứ đương múa, người đầy mùi rượu, lên lầu trên.

Đi đến trước sương phòng kia, Bạch Kiệt bỗng nhiên đẩy cửa ra.

Đèn đuốc óng ánh từng đốm, nhưng không có một chút tiếng nhạc nào. Trong sương phòng to lớn trống rỗng, một người ngồi ngay ngắn trước án, y quan trắng sạch, hai mắt sâu như điểm mực, khuôn mặt tuấn dật xuất trần. Bên cạnh, Thanh Nhứ mặc vũ y nhìn hắn, tay nâng chén trà, mặt đỏ ửng.

Bạch Kiệt nhìn khuôn mặt nam tử kia, ngẩn người, chếnh choáng nháy mắt thanh tỉnh.

“Công tử.” gã đang toan quay người rời đi, Tạ Trăn đã mở miệng, mỉm cười nhìn: “Mỗ chờ đã lâu vậy.”

Thần sắc Bạch Kiệt khó lường, nhìn hắn chằm chằm, một lát sau, đi vào trong phòng.

Mặt Tạ Trăn vẫn là mỉm cười, gật đầu với Thanh Nhứ một cái, Thanh Nhứ thi lễ với hắn, cúi đầu xuống, thản nhiên đi ra khỏi sương phòng, đóng cửa lại.

“Công tử yên tâm, ở chỗ mỗ, ngoài Thanh Nhứ, thì chỉ có công tử biết.” Thấy thần sắc Bạch Kiệt do dự, Tạ Trăn thong dong nói.

Bạch Kiệt xoay đầu lại, cười lạnh: “Kế này của Sứ quân rất hay.”

Tạ Trăn nhìn gã, ý cười nhàn nhạt: “Nếu không có kế này, chỉ sợ không gặp được công tử.” Đoạn, hướng tay sang trên ghế bê cạnh mời ngồi.

Bạch Kiệt liếc hắn, chốc lát sau, ngồi xuống trên ghế.

“Gặp ta có chuyện gì?” Bạch Kiệt đi thẳng vào vấn đề hỏi.

“Tất nhiên là vì chuyện lợi muối.” Tạ Trăn cũng không nói nhảm nhiều, hai mắt đen nhánh nhìn gã chăm chú, giọng nói chậm rãi: “Triều đình cho muối Ba Quận về với dân, không biết ý công tử như thế nào?”

*

“Mấy việc nhỏ thôi, bàn giao cho gia nhân là được, sao phải cực khổ cho cháu gái phải tự mình đưa tới?” trong phủ Diêu Chinh, Trịnh thị để thị tỳ đón lấy hạ lễ Phức Chi đưa tới, cười nhẹ nhàng nói.

Phức Chi mỉm cười: “Trong nhà chú có việc vui, Phức Chi vốn nên đích thân đến ạ.”

Trịnh thị cười, hòa ái kéo tay của nàng, cùng nàng đi ra sau sảnh.

Trong phòng Diêu Yên, chị em Lý Châu Lý Quỳnh và mẫu thân Ngô thị cũng ở đó, đương vây quanh Diêu Yên nói đùa. Trịnh thị dẫn theo Phức Chi vào, họ đều vui mừng, tiến lên làm lễ.

“Chị Phức Chi gần đây lại xinh đẹp lên rất nhiều đấy ạ!” Lý Châu nhìn Phức Chi, tán thán nói.

Ngô thị cười nàng ấy: “Hôm nay miếng ngọt xớt.”

Mọi người đều cười.

Phức Chi nhìn Diêu Yên, nàng ta lẳng lặng đứng trước giường, thấy Phức Chi đi tới, chậm rãi làm lễ: “A tỷ.”

Trong lòng biết khúc mắc của nàng ta đối với mình, Phức Chi không cho thế là ngang ngược, cười nhạt trả lễ: “Chào em.”

Lý Quỳnh lại gần, nhìn Phức Chi, lại nhìn Diêu Yên, thở dài: “A Yên, cô có nhớ lúc đầu năm, cô và chị Phức Chi đều chưa đính hôn, khi đó tôi và A tỷ còn oán trong nhà định hôn cho hai tôi sớm quá. Nhưng hôm nay, chị Phức Chi đã thành hôn, cô cũng sắp vào cung nữa rồi.”

Trịnh thị nghe vậy, cười ra tiếng: “Nghe cháu nói vậy, chẳng lẽ không phải là nguyện lòng mãi không có ai đến cưới?”

Lý Quỳnh thẹn thùng: “Cháu không có ý kia… Phức Chi và A Yên mãi chưa định hôn, chính là nhất định sẽ làm quý nhân.”

Lời nói ngây thơ thú vị, mọi người lại được một phen cười nói.

Phức Chi nhìn họ nói chuyện, một lát sau, nhìn về phía Diêu Yên. Nàng ta nhìn sang, môi chứa ý cười, trong mắt lại một mảnh yên tĩnh.

Tháng tám năm Quang Hòa thứ tư, Hoàng đế sách lập Đậu thị làm hậu, nạp con gái Quách thị, Diêu thị làm Mỹ nhân, cùng vào cung còn có mười người khác, đều phong làm Bát tử, Sung y, Thất tử.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK