• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày thứ hai khi Hoắc Tư Minh tỉnh lại, ngoài cửa sổ chính là tuyết đang bay, lớn mà dày đặc hoa tuyết đổ rào rào xếp chồng lên nhau. Trong lồng ngực của hắn ôm lấy tiểu bình yên Đậu Trạch nằm ấm áp trong phòng ngủ.

Sáu giờ sáng, Đậu Trạch cũng nhanh muốn rời giường, người bạn nhỏ Hoắc Khải An  bình thường sẽ đúng giờ ở thời gian này mở mắt ra bắt đầu muốn bú, tuy rằng Đậu Trạch cũng không tự có sữa, nhưng là một người đại diện cơ thể mẹ, như có một loại mẫu tính thiên nhiên cùng ý thức trách nhiệm khiến Đậu Trạch tự nguyện hầu hạ con vật nhỏ.

Quả nhiên một lát sau, Đậu Trạch cau mày, lông mi run rẩy, đưa một cái tay đi mò điện thoại di động trên tủ ở đầu giường, đại khái là muốn nhìn đồng hồ. Hoắc Tư Minh nắm chặt tay hắn, nói: "Em ngủ đi, ngày hôm nay anh đi. "

Đậu Trạch híp một con mắt mở mở, trở mình đối mặt hắn, cười mơ mơ màng màng nói: "Anh nói thật sự? Em cho rằng tối ngày hôm qua anh đùa giỡn đấy. "

Hoắc Tư Minh tập hợp đi tới ôm eo hắn hôn một cái mặt hắn, nói: "Em ngủ thêm một chút nữa, mấy ngày nay đều không nghỉ ngơi tốt. "

Phòng ngủ bọn họ có màn kéo che đến mức rất kín, Hoắc Tư Minh thừa dịp ánh trời vừa lên liền rời giường, Đậu Trạch liền nằm ở nơi đó hơi híp mắt lại nhìn hắn ăn mặc áo ngủ ra cửa. Lại ở trên giường một lúc, vẫn là không yên lòng, cũng lê dép xuống giường, đến sát vách phòng trẻ con thời điểm, hộ lý vừa đi vào, một bên xin lỗi nói: "Trên đường tuyết quá lớn, xe không dám lái quá nhanh. "

Hộ lý trực đêm ngáp một cái, đã thay được quần áo đi ra ngoài, vỗ vỗ bờ vai của nàng, với bọn hắn hỏi thăm một chút. Đậu Trạch cười nói với nàng tạm biệt, lại theo thói quen săn sóc: "Đường quá trơn, để tài xế chậm một chút. " tầm mắt của hắn lướt qua hai vị cô nương, nhìn thấy Hoắc Tư Minh đang ngồi ở trên ghế salông ôm hài tử cho uống sữa, động tác tuy không thuần thục, ngược lại cũng tự mô ra dáng. Hoắc Khải An trừng mắt xoay tròn một đôi giống mắt to của Đậu Trạch quá, ở Hoắc Tư Minh trong lồng ngực yên lặng không một chút nào dám phản kháng.

Trị Bạch hộ lý thay đổi y phục đi ra, cười nói: "Không nghĩ tới Hoắc đổng cũng sẽ giữ hài tử. "

Hoắc Tư Minh ôm nhuyễn linh lợi Hoắc Khải An, tâm tình cũng không tệ lắm, mím môi gật gật đầu. Đậu Trạch nhìn tình cảnh này, trong lòng bỗng nhiên mềm mại, yên tâm, trở lại sau khi rửa mặt lại lại đây, Hoắc Tư Minh đã dựng thẳng ôm lấy Hoắc Đậu Đậu người bạn nhỏ, nhẹ nhàng vỗ hắn bối cho uống sữa. Tiểu hộ lý tuổi trẻ vây quanh ở hai cha con bên cạnh, nhìn Hoắc Tư Minh ánh mắt tất cả đều là ngưỡng mộ cùng sùng bái.

"..." Đậu Trạch nhíu mày lại, trong lòng mơ hồ có phần không thoải mái. Hắn đi vào gian phòng, Hoắc Khải An vừa nhìn thấy hắn liền mau mau lôi kéo thân thể lại đây gọi hắn ôm, đến trong lồng ngực Đậu Trạch, thật giống có chút oan ức, dúi đầu vào trong lồng ngực Đậu Trạch, không muốn nhìn Hoắc Tư Minh.

Đậu Trạch bật cười, hỏi Hoắc Tư Minh: "Anh vừa làm gì nó?"

Hoắc Tư Minh: "..."

Tiểu hộ lý cười nói: "Khả năng là Hoắc tổng bình thường ôm hài tử ít, hài tử ba tháng sau đó liền bắt đầu nhận người, vẫn là cùng mẹ càng thân cận hơn. "

"..." Đậu Trạch sợ nhất người khác nói hắn là mẹ, nhưng đối với một người tuổi còn trẻ tiểu cô nương cũng không tiện nói gì, chỉ có hé miệng lúng túng cười cợt.

Hoắc Tư Minh nhìn ra, nhẹ nhàng đụng mặt hắn một cái, Đậu Trạch liếc mắt nhìn hắn, ra hiệu hắn đừng ở trước mặt người ngoài thân mật như thế. Lại chơi đùa một lúc, Hoắc Khải An người bạn nhỏ thành công ở trong lồng ngực Đậu Trạch, Đậu Trạch thấy càng ngày càng nặng trình trịch, ôm hắn đứng lên đến chuẩn bị phóng tới trên giường cho hắn thay tã, Hoắc vẫn tiếp nhận lại đây, nói: "Em chớ xía vào, anh đến. "

Khả năng là bởi vì Đậu Trạch ở bên cạnh, Hoắc Đậu Đậu người bạn nhỏ không có sợ hãi bắt đầu làm, Hoắc Tư Minh đụng vào hắn sẽ khóc, phóng tới trên giường, Hoắc dù sao vẫn đối với hắn tiến hành ánh mắt giáo dục, tiểu con cũng không biết xem có hiểu không, từ gào khóc biến thành khóc thút thít nghẹn ủy ủy khuất khuất nức nở.

Động tác Hoắc Tư Minh cũng không có vẻ mới lạ, dù sao cũng chuẩn bị cùng học tập công tác, chân chính đổi xong tã, Hoắc Khải An cũng không phải khóc, chỉ là khóe mắt còn ngậm lấy hai viên lệ, nhìn người ánh mắt có vẻ lại manh lại vô tội.

Hoắc Tư Minh nhìn hắn gần như làm xong, liền lôi kéo Đậu Trạch đi ra ngoài: "Còn không ăn điểm tâm. "

Ra gian phòng Đậu Trạch hướng về hắn nhổ nước bọt: "Anh đây không phải xem hài tử? Lại không phải thủ hạ công nhân, còn trừng nó, sau đó lớn lên lưu lại bóng ma trong lòng. "

Hoắc Tư Minh kinh ngạc liếc mắt nhìn hắn: "Anh không trừng nó, anh chỉ là đới với nó tiến hành ánh mắt giáo dục. "

"..." Đậu Trạch nhìn dáng vẻ đàng hoàng trịnh trọng của hắn, xì một tiếng nở nụ cười, nói: "Mê chi giáo dục lý niệm. "

Đến buổi sáng 30 tết, Hoắc Tư Minh cho các y tá hầu hạ hài tử nghỉ phép, gọi các nàng mùng năm sau đó lại tới làm. Hoắc Khải An lập tức cách mùi mỹ nhân có phần không chịu nổi, đối đầu Đậu Trạch sẽ khóc, bị Hoắc Tư Minh tiến hành ‘ánh mắt giáo dục’ sau đó lại im tiếng, liên tục mấy lần cũng học ngoan.

Buổi chiều Hoắc Tư Minh mang theo Đậu Trạch cùng hài tử đi tới nhà Lưu Thanh, tiểu khu cũ kỹ, đại tiểu nhân hài tử kết bè kết lũ ở trong sân chơi xây người tuyết, nã pháo, xe đạp không biết bị nhà ai treo pháo lên, đùng đùng đùng đùng vang lên một nửa pháo bị lép...

Đậu Trạch nói: "Anh đem xe đậu bên ngoài đi, bên trong đường hẹp, buổi tối đi ra xoay xe không tốt, một lúc lại để Gấu Con giữ xe cho anh. "

Hoắc Tư Minh liền đem xe đậu ở phía bên ngoài viện, Đậu Trạch mang theo Hoắc Khải An cùng cái nôi rồi cho hắn che lại chăn chặt chẽ xách đi ra, trong tiểu khu từng nhà đèn đuốc đã sáng lên đến. Đậu gia tân tang chưa hết, trên cửa không có thiếp câu đối, cùng nhà người khác so sánh, có vẻ lẻ loi thưa thớt.

Hai người mang theo hài tử sau khi vào cửa, Lưu Thanh chính đang làm nhân bánh, Tạ Tiểu Nam nâng cái chén nhỏ ngồi trên băng ghế sô pha trước nhà ăn đồ ăn, trong cái đĩa nhẹ nhàng hành thái cùng rau thơm, kèm với mấy viên thuốc bên trong cái hộp thủy tinh bên cạnh, nàng chính cái miệng nhỏ nhai ăn nửa cái, thấy bọn họ lại đây, đặt dĩa xuống đứng lên, hô một tiếng: "Cậu, cậu Tư Minh. "

Đậu Trạch cùng Hoắc Tư Minh phân biệt đáp ứng một tiếng, Lưu Thanh từ trong phòng bếp ló đầu đi ra, nói: "Đến rồi?"

Đậu Trạch đáp một tiếng, đặt xuống cái nôi, hỏi: "Chị con còn chưa trở lại?"

"Vé xe không dễ mua, mới vừa ngồi trên xe lửa, phỏng chừng về đến nhà là bảy, tám giờ. " Lưu Thanh vừa nói một bên trong tay còn nặn nhân bánh.

Đậu Trạch cởi áo khoác đi đến ao rửa tay, hỏi: "Đĩa nhân bánh à?"

"Đã sớm được rồi. " Lưu Thanh nói: "Con đừng dính tay, mẹ vậy thì làm tốt. "

Đậu Trạch không để ý đến bà, đi tới nhận tay, Hoắc Tư Minh cũng tập hợp lại đây, muốn tranh cái biểu hiện. Lưu Thanh tuy rằng không ưa hắn, nhưng nhìn thấy hắn một mặt không biết làm sao biểu hiện cũng chỉ được bất đắc dĩ cười cười, nói: "Cậu thì thôi, đi ngồi đi, hài tử đâu?"

Lưu Thanh rửa sạch tay đi đến bên tôn tử, Hoắc Khải An buồn ngủ, có chút náo giác, vừa Hoắc Tư Minh ở bên cạnh con vật nhỏ không dám phát tác, hiện tại bị Lưu Thanh ôm vào trong ngực liền được chiều chuộng lại ăn vạ, khóc sướt mướt náo loạn một trận. Lưu Thanh hỏi vào phòng bếp: "Cho uống sữa chưa? Nghĩ như thế nào khóc đấy?"

"Cho uống rồi, đây là buồn ngủ đó. " Đậu Trạch ở trong phòng bếp nghiêng đầu đi ra nói.

Hoắc Tư Minh một đi tới, hài tử liền không khóc, liền trên người hắn ý vị đều có thể nhận ra, hữu hiệu hơn tất cả, Hoắc Khải An bỗng chốc liền thành thật. Lưu Thanh từ ái ôm con vật nhỏ lắc lắc, Hoắc Tư Minh nói: "Không cần phải để ý đến hắn, chính mình là tốt rồi. "

Lưu Thanh liếc mắt nhìn hắn, không nhịn được thở dài, nói: "Các ngươi đại nam nhân chính là sẽ không nên nuôi hài tử. "

Tạ Tiểu Nam uống xong viên thuốc, cầm chén đưa đi phòng bếp, cũng trở về xem tiểu bảo bảo. Đậu Trạch đã đem viên bánh còn lại nặn xong, rửa sạch tay đem nhân bánh sủi cảo cùng chậu rửa mặt nhấc đến phòng khách trên cái bàn tròn, hỏi: "Đợi lát nữa bắt đầu gói hay vẫn là hiện tại bắt đầu gói?"

Lưu Thanh nói: "Chờ một lát nữa đi, hiện tại mới năm giờ, chờ sáu giờ thời điểm lại làm, vừa vặn đuổi tới chị con trở về, có thể ăn cái nóng hổi. " nàng nói xong vừa liếc nhìn Hoắc Tư Minh, nói: "Các ngươi nếu như đói bụng trước hết ăn chút lót dạ. "

"Không đói bụng, không có chuyện gì. " Đậu Trạch lấy tạp dề ngồi xuống, nhìn bà ôm hài tử, lại thấy Tạ Tiểu Nam không được quan tâm, cười hỏi: "Chị con không nói hài tử đến trường lúc nào sao?"

Lưu Thanh nói: "Được đầu tháng chín hả gì đấy? Không vội, còn có hơn nửa năm đấy. "

Đậu Trạch đem Tạ Tiểu Nam ôm vào trong lồng ngực, nói: "Làm sao có thể không vội đấy? Không được đến trường sớm sao? Hơn nữa hiện tại tư chất tốt tiểu học cũng khó tiến vào. "

Lưu Thanh làm khó dễ liếc mắt nhìn hắn: "Mẹ cũng không biết những chuyện này, chị con không nói với mẹ, nó khoảng thời gian này quá bận. "

Hoắc Tư Minh nhìn bọn họ một lúc mới tiếp lời: "Con có bằng hữu ở Dục Anh tiểu học tư nhân, nghe nói dạy cũng không tệ lắm, cũng có học trước lớp, nếu như đại tỷ không có ý định, có thể trước tiên đem con đưa đến đó thử xem. "

Lưu Thanh nói: "Thật giống là nghe qua trường này rồi. "

"Là ở gần Đồ Thư Quán? Cách nhà chúng ta liền hai trạm đường, bước đi cũng là chừng mười hai phút, mỗi ngày đi đi về về qua lại còn có thể rèn luyện thân thể. " Đậu Trạch vừa nói một bên lấy đậu phộng ăn, hỏi Tạ Tiểu Nam: "Con có muốn đi hay không?"

Tạ Tiểu Nam trong đôi mắt cất giấu ngôi sao nhỏ như thế, sáng lên lấp loá nhìn hắn gật gật đầu, Lưu Thanh lại không trả lời, chỉ nói là: "Chờ chị con trở lại hẵng nói. "

Đậu Nguyên lúc trở lại đã là tám giờ rưỡi, tiết mục cuối năm cũng bắt đầu, nàng bắt trói một thân phong tuyết, vào trong nhà trước tiên lấy miếng lót dậm chân, phủi đi một thân hoa tuyết, mới cởi áo khoác đi vào, vừa nói: "Ngày hôm nay không còn xe tốt, từ trạm xe lửa đi ra người chen người. "

Đậu Trạch nói: "Vừa định đi đón chị. "

"Không cần, lạnh buốt, hai người các ngươi tới tới lui lui mắc công. " Đậu Nguyên nhìn cái dĩa đựng nhân chiên sủi cảo, hỏi: "Mọi người đều ăn chưa?"

"Còn không đây, đang chờ con. " Lưu Thanh cười nói một câu: "Con ngồi xuống trước nghỉ một lát, mẹ đi chiên sủi cảo. "

Người một nhà vây quanh bàn trà ngồi cùng một chỗ, cũng coi như nhạc dung dung. Đậu Trạch đứng lên đến cho nàng rót chén nước nóng gọi nàng che tay, Đậu Nguyên hỏi: "Đậu Đậu đâu? Có đến không?"

"Đến rồi, ở trong phòng mẹ ngủ đấy. " Đậu Trạch nói lại cho nàng một chút hạch đào đậu phộng gọi nàng lót lót cái bụng.

Tạ Tiểu Nam đã hơn một tuần lễ không có thấy nàng, trong lòng nghĩ niệm, lúc này ngắt cái thân tiến vào trong lòng nàng.

Hoắc Tư Minh hỏi: "Nhà máy tốt không?"

"Vừa làm lên, đều còn có chút loạn, một máy không giúp được, tôi đang muốn chờ tài chính sắp xếp thêm một máy nữa. " nàng vừa nói, một bên mím môi chén duyên uống một hớp.

Đậu Trạch tiếp lời nói: "Chị bên kia có cần hay không nhân thủ? Không phải vậy qua năm em đi hỗ trợ?"

Đậu Nguyên liếc mắt nhìn Hoắc Tư Minh, nói: "...giờ chưa cần, nên cùng cửa hàng bàn bạc. "

Đậu Trạch chính phải đáp ứng, bị Hoắc Tư Minh đánh gãy, nói: "Qua sang năm hãy nói đi, đại tỷ mới vừa trở về, em cho nàng lấy hơi. " hắn tiếp theo bốc lên một cái khác đề tài: "Chuyện tiểu Nam đến trường...có bàn đến chưa. "

Đậu Trạch bị hắn hơi chen vào, cũng không có nghĩ quá nhiều, phụ họa nói: "Đúng, vừa còn ở cùng mẹ nói sao. "

Đậu Nguyên nhìn nàng ngốc, khóe miệng mân ra cái không dễ phát hiện cười khổ, liền cũng không nhắc lại chuyện công tác, mà là tiếp nhận đề tài, nói: "Tôi cũng đang suy nghĩ đây, nghe nói Hoắc tiên sinh ở Dục Anh có cổ phần, có thể hay không giúp một chuyện đem con đưa vào?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK