Biện Vũ Bạch nhìn vẻ mặt vẻ mặt nặng nề của Tạ Trúc Tâm qua cánh cửa, cùng với dấu tay hằn trên mặt anh ta, nhỏ nhắn, vừa nhìn thấy đã biết là của phụ nữ. Trong lòng cô ta bỗng tức giận, giơ tay định đánh Hà Điền Điền.
Tạ Trúc Tâm nhìn cô ta một cái. Ánh mắt lạnh lẽo, thấy vậy trong lòng cô ta run lên.
Biện Vũ Bạch hạ tay. Không biết vì sao, cô ta lại càng tức giận hơn. Vì thế lôi Hà Điền Điền đến chỗ không ai thấy, đá cô một cái.
Trong lòng Hà Điền Điền đang nghĩ cách chạy khỏi đây, bị Biện Vũ Bạch đá, đến sức lực cũng không còn, nhưng vẫn mở miệng nói: "Cô có biết bí mật khác của Hàm Quang không?"
"Hả? Cái gì?"
"Lúc trước anh ấy đã nhân bản một trăm Hàm Quang qua internet, bây giờ chúng đều ở trong trạng thái ngủ say nhưng bất cứ lúc nào cũng có thể thức tỉnh. Nếu tỉnh dậy thì sẽ là một trăm Hàm Quang, các người sẽ gặp chuyện lớn!"
"Ha ha!" Biện Vũ Bạch cười khoa trương, "Cô cho tôi là đứa ngốc sao? Anh Tạ đã phân tích rồi, người máy kia xuất hiện trí tuệ và tình cảm, giống với việc có ý thức riêng. Trừ phi ở trạng thái vô cùng nguy hiểm, nếu không hắn sẽ không dễ dàng tha thứ cho sự chuẩn bị của chính mình, việc ấy tương đương với việc hắn phủ định nhân cách khác."
"Tình huống hiện tại vô cùng nguy hiểm!"
"Đúng vậy, đáng tiếc, trước đó chúng tôi đã cắt đứt đường truyền tin của hắn. Bây giờ hắn có muốn cũng không có năng lực mà làm, ha ha ha!" Biện Vũ Bạch nói, cô ta khá đắc ý, cũng nguôi giận được một chút.
Hà Điền Điền không ngờ rằng bọn họ lại có thể suy nghĩ kĩ vấn đề như vậy, ngay lập tức trong lòng nguội lạnh, hy vọng bao nhiêu thì bây giờ có bấy nhiêu tuyệt vọng.
"Các người rốt cuộc đã giấu Hàm Quang ở đâu?" Cô hỏi.
"Hắn ở đâu không quan trọng, dù sao hắn cũng sẽ sớm từ biệt thế giới này thôi."
"Có thể cho tôi gặp anh ấy được không?"
"Đương nhiên không thể."
Biện Vũ Bạch lôi cô đến trước cửa một căn phòng, không biết nhớ tới cái gì, đột nhiên nói: "Tôi đổi ý rồi. Dù sao hắn cũng sẽ sớm bị hành hình, tôi có thể cho hai người gặp nhau một lần."
Hà Điền Điền rất nghi ngờ, "Cô tốt bụng như vậy sao?"
"Ha ha." Biện Vũ Bạch cũng không giải thích, kéo cánh tay Hà Điền Điền đi vài bước, đưa tới căn phòng bên cạnh, mở cửa rồi trực tiếp đẩy cô vào.
"Này!" Hà Điền Điền ù ù cạc cạc, hét lên một tiếng tỏ vẻ bất mãn.
Đáp lại cô là tiếng đóng cửa thật mạnh.
Hà Điền Điền xoay người... Vốn tưởng là trò đùa quái đản nào của Biện Vũ Bạch, ngoài dự đoán, cô thật sự được nhìn thấy Hàm Quang.
Anh ngồi trên ghế trước cửa sổ, khi nhìn thấy cô thì chậm rãi đứng lên.
Hà Điền Điền đã ảo tưởng vô số lần được gặp anh, mà khi thực sự nhìn thấy anh, thế mà cô không dám tiến lên. Rất cẩn thận, do dự bước tới, sợ khi tay chạm đến thì điều tốt đẹp này chỉ là ảo giác.
Cô thấy anh đi đến gần mình. Hốc mắt đột nhiên đau vô cùng.
Vẻ mặt anh vẫn bình thản như mọi khi, giống như mặt hồ phẳng lặng. Khi đi đến trước mặt cô, anh nâng tay, ngón tay ấm áp khô ráo của anh nhẹ nhàng vuốt ve mặt cô, hơi nhíu mày: "Gầy quá."
Nước mắt Hà Điền Điền rơi xuống. Đúng là Hàm Quang, Hàm Quang của cô!
Cô bất chấp lao vào ngực anh, lặng lẽ rơi nước mắt. Khóc đến nỗi bả vai run run.
Cánh tay dài của Hàm Quang ôm chặt lấy cô, nhẹ nhàng vỗ về lưng cô. Cô nghe thấy lời an ủi dịu dàng của anh, "Được rồi, đừng khóc."
Hà Điền Điền ngẩng đầu lên, hai mắt đẫm lệ nhìn anh, "Anh còn đau không?"
"Không đau nữa rồi."
"Có bị thương chỗ nào nữa không?"
Anh lắc đầu.
Hà Điền Điền không yên tâm, cầm lấy cánh tay anh, giơ qua giơ lại nhìn, lại cởi áo anh xem trước ngực, vừa xem vừa lo lắng tìm kiếm.
Hàm Quang do dự, vừa xấu hổ vừa hưng phấn, anh hỏi: "Không phải em muốn làm tình với anh trong này chứ?"
"..." Cô đỏ mặt cài lại cúc áo cho anh.
"Nơi này có camera." Hàm Quang nhắc nhở, thấy cô không do dự cài lại từng cúc áo cho mình, anh hơi tiếc nuối, lại thử đề nghị, "Thế nhưng chúng ta có thể dùng quần áo để che lại."
"Đừng nói nữa mà..." Hà Điền Điền rất bất đắc dĩ. Rõ ràng là gặp người ngày đêm mong nhớ, vì sao chưa nói được ba câu, không khí lại phát triển theo hướng xấu hổ rồi...
Tâm trí cô vốn đã lộn xộn, bây giờ... Thầm nghĩ muốn quay đầu đi ra khỏi đây!
Hàm Quang đang định trêu chọc cô một chút, đột nhiên, tiếng chuông cảnh báo bỗng kêu ầm ĩ, ngay sau đó, cửa phòng bị mở ra một cách thô bạo.
Hà Điền Điền hoảng sợ, xoay người, nhìn thấy có vài người đứng ngoài cửa, đứng giữa là Tạ Trúc Tâm.
Cô căm ghét nhíu mày.
Tạ Trúc Tâm dùng tay ra hiệu một cái, hai người đàn ông liền đi vào, không nói gì liền cầm lấy cánh tay Hà Điền Điền, lôi cô đi.
Hà Điền Điền liên tục chửi rủa, bọn họ vốn không để ý đến, nhốt cô sang căn phòng bên cạnh rồi lập tức rời đi.
Ngoài cửa chỉ còn mỗi Biện Vũ Bạch và Tạ Trúc Tâm. Biện Vũ Bạch tựa lưng vào vách tường trắng tinh, một chân đạp lên tường. Tạ Trúc Tâm ngước mắt nhìn cô ta, cô ta bướng bỉnh đối mặt với anh ta.
"Cô đừng có quấy rối." Tạ Trúc Tâm nói.
"Tới nhanh thật đấy." Biện Vũ Bạch nở nụ cười, "Anh quan tâm cô ta đến vậy sao?"
Sắc mặt Tạ Trúc Tâm lập tức trở nên lạnh lẽo, "Chuyện hôm nay tôi không hy vọng xảy ra lần thứ hai."
Biện Vũ Bạch lại truy hỏi: "Anh yêu cô ta ư?"
Tạ Trúc Tâm thở dài một tiếng, nhìn cô ta, giống như thấy chính mình. Anh ta đột nhiên hơi thương hại, lắc đầu nói: "Đối với loại người như chúng ta, quá xa xỉ để nói đến tình yêu. Cho nên cô không cần lo lắng về vấn đề này." Nói xong, anh ta quay người đi.
Biện Vũ Bạch nhìn bóng dáng anh ta, mở miệng hỏi: "Rốt cuộc cô ta có chỗ nào tốt?"
Tạ Trúc Tâm dừng chân, không nói gì rồi tiếp tục bước đi.
Biện Vũ Bạch tức giận hung dữ giơ chân đá vào cánh cửa.
Rầm rầm rầm, bên trong phát ra âm thanh đá cửa y hệt, sức lực còn lớn hơn.
Biện Vũ Bạch mở cửa, gầm lên với Hàm Quang: "Đồ thần kinh!"
Hàm Quang dường như không hề nhìn cô ta, nghiêng đầu nhìn về một phía, không cử động, sườn mặt được ánh sáng rọi vào, đẹp như một bức tranh.
Giả vờ làm hảo hán sao?
Biện Vũ Bạch khoanh tay nhìn anh, đột nhiên hỏi: "Này, anh không sợ chết sao?"
"Tại sao tôi phải sợ chết?" Hàm Quang hỏi lại.
Biện Vũ Bạch sửng sốt, trả lời theo bản năng: "Mọi người đều sợ chết mà..."
"Con người sợ chết là bởi vì tuổi thọ có giới hạn. Nếu một người có cuộc sống bất tử, chết cũng giống như điểm cuối cùng của người đó. Đây cũng không được coi là chuyện xấu. Hiểu không?"
"Không hiểu."
"Ngu xuẩn."
"..."
Biện Vũ Bạch không nhịn được đánh Hàm Quang. Đánh xong, Hàm Quang nói: "Tôi cảm thấy hơi chán, có thể cho tôi lên mạng một chút không?"
Biện Vũ Bạch đương nhiên không cho anh cơ hội kết nối với internet. Cô ta hỏi Hàm Quang: "Anh thích Hà Điền Điền sao?"
"Không thích. "
"Ha ha, lừa quỷ! Anh chắc chắn thích cô ta."
"Tôi thích cô ấy vì cô ấy là chủ nhân của tôi, có vài thiết lập chương trình đặt ra không thể sửa đổi, khác với định nghĩa thích mà cô nói ra."
"Vậy anh biết tại sao Tạ Trúc Tâm thích cô ta không?"
"Biết."
"Vì sao?"
"Mù chứ sao."
"..."
Biện Vũ Bạch lại không nhịn được đánh anh.
Khi cô ta đánh xong muốn rời đi, Hàm Quang nói: "Dù tôi sắp chết, người máy chúng tôi cũng không ăn cơm trước khi chết, cho tôi lên mạng trước khi chết đi."
"Cút con mẹ anh đi!" Biện Vũ Bạch bùng cháy, bắt đầu nói tục.
~~~ Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Đôi khi, không gặp được một nữ nhân vật phản diện bạo lực thì vĩnh viễn không nhận ra mình có người vợ dịu dàng thế nào. ㄟ( ▔, ▔ )ㄏ
Hàm Quang: Tôi không nhớ rõ mình bị đánh bao nhiêu cái rồi đây. Đây là mẹ kế trong truyền thuyết sao, ha ha ha!
Tác giả: Cậu đã có vợ rồi, cần gì xe đạp.
Hàm Quang: (mài dao, xoèn xoẹt xoèn xoẹt xoèn xoẹt)
Tác giả: Điền Điền, triệu hồi Hà Điền Điền!
Hà Điền Điền: 0.0
Tác giả: Điền Điền, cô đến mà xem, Hàm Quang nói thích cô bởi vì cô là chủ nhân của cậu ta, do chương trình thiết lập!
Hà Điền Điền: ...
Hàm Quang: ...
Hàm Quang: Vợ ơi nghe anh giải thích đã! Anh lừa cô ta thôi! Em đừng tin! (quỳ gối)
Tác giả: Ha ha ha! Chịu chết đi!
Hàm Quang: Lần đầu tiên thấy một người mặt dày như thế. (tạm biệt)