Nhà giả kim thuật sư nổi tiếng sẽ rời Paris.
Các biên tập viên “Rheinische Zeitung” dành gần một trang báo để viết: “Vị sứ giả của thần mang tới quang minh, kỳ tích cho chúng ta sắp rời bỏ chúng ta mà đi… Chúng ta không thể giữ lại, cũng không giữ lại nổi. Bước chân của ngài sứ giả trải khắp mọi quốc gia.”
Ngày đó, rất nhiều người đứng giữa ngã tư đường òa khóc. Mọi người vừa khóc vừa giơ cao cây đuốc, trở thành cảnh tượng đặc biệt của Paris.
Rất nhiều người nói bọn họ theo Nikola Tesla rời bến tàu, chứng kiến dị tượng chỉ thiên sứ mới thấy. Có người nói ánh sáng bảy màu từ trên trời giáng xuống, vây quanh ngài Tesla; có người nói nhà giả kim thuật sư bay lên trời, biến mất giữa muôn hồng nghìn tía; còn có người nói anh quay đầu nở nụ cười thần bí, cưỡi con ngựa một sừng, nháy mắt hóa thành tia chớp, chạy băng băng trên mặt đại dương.
Không chỉ vậy, qua miệng người dân, thời gian cụ thể Nikola rời tàu mỗi lúc một khác. Mọi người suy đoán, cuối cùng cho ra kết luận: Nhà giả kim thuật sự nắm giữ năng lực xuất hiện nhiều nơi cùng một thời gian, vậy nên mọi người ở những nơi khác nhau mới đồng loạt thấy anh.
Antonia: “…”
Nếu không phải năm đó phố lớn ngõ nhỏ Paris chửi mắng cô, cô đã sớm quên nhân dân Paris có sức tưởng tượng khủng khiếp.
Bởi vì Nikola rời đi, Louis buồn bực hồi lâu, thậm chí không có hứng dùng bữa.
Bình thường anh ấy có thể ăn một con gà muối, một con gà tây nướng, ba chiếc bánh nhân thịt chim bồ câu, một chiếc bánh nướng và một bát canh nóng. Nhưng mấy ngày nay anh ấy không ăn bánh nướng và uống canh.
Trên thực tế, hơn nửa người trong cung điện Versailles buồn bã vì nhà giả kim thuật sư rời đi, nửa còn lại mong muốn một người làm quan cả họ được nhờ.
Giờ phút này đám người đó đang theo dõi bá tước Thụy Điển độc nhất vô nhị trong cung, cầu nguyện anh ta mau rời đi, đừng ở lại đây trêu chọc các quý công nương xinh đẹp trẻ trung.
Cô gái chân chính bị trêu chọc đang ngắm chiếc thùng Nikola để lại.
Chiếc thùng cài khóa, tuy bẻ được nhưng có chút phiền phức.
“Thực sự cần hãy mở ra.” Trước khi đi Nikola nói vậy.
Thật ra Antonia cũng buồn, nhưng cô vẫn không nhịn được phì cười. Chẳng lẽ đây là chiếc rương thần bí đựng châu báu trong truyện cổ tích?
Cô từng là cô bé nặng lòng hiếu kỳ, nhưng hiện tại lý trí chiến thắng hết thảy.
Nếu Antonia đã quyết tâm để anh đi, vậy tốt nhất nên cắt đứt sạch sẽ. Lỡ anh để lại thứ gì đó khiến cô hối hận, nói không chừng cô sẽ gặp phiền toái lớn.
Antonia trao huy chương diên vĩ cao quý nhất của Vương thất cho anh. Vào thời điểm tất yếu, có lẽ nó sẽ giúp anh.
Từ đó trở đi, cô chân chính rời xa lịch sử, lợi dụng lịch sử. Cô không chắc có thể cứu bản thân hay không, hay cô đang đẩy mọi người tiến nhanh xuống vực sâu… Ngay cả nhà sử học lẫn kinh tế học đời sau cũng tranh cãi không ngớt về thời kỳ này.
Nhưng dù thế nào, Antonia khẳng định kíp nổ đã châm, gió lốc chân chính đang tới gần.
Nói đi cũng phải nói lại, người duy nhất liên quan chỉ có cô.
Kẻ điên đứng giữa gió lốc điều khiển sấm sét, chỉ cần mình cô là đủ.
...Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Giống với các thành phố khác, nỗi đau khi nhà giả kim rời đi và niềm vui khi xe động cơ hơi nước chạy bon bon của nhân dân Paris không kéo dài.
Từ hè sang thu, tin tức liên quan tới tính mạng con người ập tới.
Bởi vì đại hạn, sản lượng lương thực Pháp năm nay không đủ lấp đầy bụng mọi người.
Giá bột mì tăng cao phi mã, nếu không phải Vương thất hạ lệnh quản lý nghiêm giao dịch lúa mì và bột mì, không cho phép trữ hàng số lượng lớn, chỉ e giá còn tăng cao hơn.
Người dân thành phố hoảng sợ. Liệu một ngày nào đó bản thân họ không mua được bánh mì và bột mì, cả nhà sẽ chết đói?
Nỗi sợ tựa khí cầu phồng to, cho đến một ngày mùa thu…
“Thái Tử phi Antoinette cảm thấy hiện tại đã đến lúc sử dụng kho lúa khẩn cấp xây dựng ba năm trước để bình ổn giá bột mì.” Báo chí tranh nhau đưa tin.
Cùng lúc đó, giá bột mì giảm một phần tư so với trước.
Paris vui vẻ hoan hô. Bởi vì vợ chồng Thái Tử khởi xướng lái xe động cơ hơi nước, mọi người cũng thử lái xe, kết quả vô số người đâm vào nhau, không thể không dừng lại.
Cứ việc như vậy, mọi người vẫn hưng phấn nhảy lên thùng xe, lắc lư hò hét: “Cảm tạ Thượng Đế!”
“Thái Tử và Thái Tử phi vạn tuế!”
“Điện hạ, thần biết người vui vẻ, mọi người cũng vừa lòng.” Adam Smith nghiêm túc nói với Antonia: “Nhưng thần trịnh trọng báo cho người, tài phú quốc gia dựa vào phân chia thị trường, không phải do người cố tình thao túng.”
“Được, ta ghi nhận ý kiến ngài, Adam Smith.” Antonia mỉm cười gật đầu.
Người ra quyết sách chính trị cần tham khảo ý kiến nhà kinh tế học, nhưng chỉ là tham khảo. Không phải bất cứ chuyện gì cũng vận hành theo quy luật kinh tế học.
Vấn đề bánh mì tạm thời được giải quyết, lại có tin tức mới truyền ra.
“Lo lắng nông dân thu hoạch khó khăn, Vương thất quyết định năm nay miễn giảm thuế lương thực và các loại thuế tương quan. Hiện tại là thời điểm khó khăn, Vương thất muốn cải cách những vấn đề tài chính quốc gia tồn đọng trước kia. Hiện tại Vương thất đang bắt tay chắt lọc thu chi tài chính năm nay, dự tính năm sau sẽ dự thảo.”
Đối với nông dân và thị dân, đây là chuyện vui. Ai chẳng hạnh phúc khi giảm thuế? Tuy mọi người chưa bao giờ nghe khái niệm dự thảo, nhưng có vẻ nó là thứ rất khoa học.
Nhưng đối với quý tộc, đặc biệt là chuyên viên thuế, họ tỏ thái độ nghi ngờ. Tin tức vừa truyền ra, bọn họ cần thời gian để tìm lý do phản bác.
Henriette, không, hiện tại là phu nhân Campan theo lệ thường mang sách báo tới cho Antonia.
“Điện hạ, người đọc đi.”
“Bởi vì Quốc Vương già cả, đã lâu không không tái xuất ở Paris, chúng thần để ý người dân Paris đồn đoán Quốc Vương sắp băng hà. Mọi người tin tưởng Louis XVI sắp đăng cơ và Vương Hậu Antoinette sẽ mang lại tương lai tốt hơn.”
“…Có kẻ dám nghị luận đến bây giờ vợ chồng Thái Tử chưa có con? Vớ vẩn! Nếu bọn họ không mù thì đầu óc cũng có vấn đề! Nhìn xem bốn năm qua vợ chồng Thái Tử bận rộn chuyện gì, không phải mọi người đều chứng kiến sao? Các ngươi dùng nước sạch, ngửi không khí tươi mát không rác rưởi, còn được ăn bánh mì tươi, tất cả đều nhờ vợ chồng Thái Tử cố gắng. Bọn họ mới mười tám tuổi, vẫn còn trẻ! Sau này khắc có thời gian.”
Nhân lúc rảnh rỗi, Antonia hỏi thăm việc học của anh chàng người Corsica ở trường quân đội Paris.
Nhờ mác Vương thất, không ai dám công khai xa lánh, chỉ trích xuất thân của Napoléon. Các giáo quan đúng hẹn tới báo cáo tình hình học tập của cậu ấy: “Tuy không cao như tiêu chuẩn, nhưng sức khỏe và trí óc của ngài Bonaparte rất tốt. Toán, vật lý cầm cờ đi trước, lịch sử và địa lý ở mức khá. Ngài ấy phục tùng mệnh lệnh, khắc khổ cố gắng, thành thật đáng tin cậy, lễ phép biết ơn, cũng tuân thủ luật lệ. Phương diện nghệ thuật khá yếu. Các học sinh gọi ngày ấy là ‘Hán tử Bonaparte’.” (*)
Phương diện nghệ thuật yếu?
Antonia phì cười.
Được rồi, không cần trông cậy tướng quân tương lai ca hát khiêu vũ.Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Kết thúc học kỳ một, Napoléon nhậm chức thượng úy, thử sức ở binh đoàn pháo binh. Quân đội đóng quân cách bờ sông Paris không xa. Trước khi khởi hành, cậu ấy xin được yết kiến Antonia.
Đương nhiên Antonia đồng ý.
Thiếu niên chưa tròn mười sáu tuổi vào phòng tiếp khách của Thái Tử phi, ngạc nhiên phát hiện không có người hầu, chỉ có Thái Tử phi đang chờ cậu ấy. Khí thế của cô cao quý đoan trang, khiến cậu ấy không thể không cúi đầu.
Hành lễ xong, Napoléon lập tức hỏi nghi vấn của mình: “Điện hạ, thần được trường quân đội École tiến cử tới trường quân đội Paris, chưa tốt nghiệp đã xếp vào đoàn pháo binh, từ đầu tới cuối luôn được người quan tâm săn sóc.”
Cậu ấy châm chước một lúc, hỏi: “Thần thật lòng cảm tạ người… Nhưng thần muốn hỏi, vì sao người quan tâm thần?”
Các học sinh nghe lời đồn đại từ Vương thất, đoán học sinh xuất sắc nhất trong trường có mối quan hệ ngoài luồng với Thái Tử phi, vậy nên mới được ưu ái.
Nhưng các học sinh quyền quý, xuất thân cung điện Versailles lập tức bác bỏ: “Sao có thể! Gã Bonaparte chưa từng tới cung điện Versailles, hơn nữa các ngài nhìn vóc dáng lùn tịt suy dinh dưỡng của gã mà xem… Đàn ông trong cung điện vừa đẹp trai vừa cường tráng! Tôi dám chắc Thái Tử phi bệ hạ không có bệnh gì về mắt.”
Napoléon sắp trở thành quân nhân, gia nhập quân đội, nhịn không được hỏi vấn đề vẫn luôn đè nén bao lâu này.
Antonia bình tĩnh nhìn cậu ấy, mỉm cười đứng lên, “Ta rất vui, cuối cùng ngài cũng hỏi ta vấn đề này.”
“Napoléon, ngài tự hào đảo Corsica của ngài, lại oán giận Pháp chiếm Corsica, vì thế căm ghét người Pháp, đúng không?”
Giọng Thái Tử phi mềm mại dịu dàng, lại khiến Napoléon đổ mồ hôi lạnh.
Phụ thân Napoléon hy vọng cậu ấy gia nhập xã hội thượng lưu Pháp, cậu ấy lại căm ghét thái độ hèn nhát của phụ thân và người Genova [1] khi đầu hàng trước Pháp.
[1] Một thành phố ở Italy
Đối với Napoléon, học ở trường quân đội Pháp, gia nhập quân đội Pháp là hành vi sỉ nhục. Cho dù bị xa lánh ở trường quân đội École, cậu ấy cũng không bộc lộ cảm xúc… Nhưng Thái Tử phi lại nhận ra!
Napoléon cảnh giác ngẩng đầu, Thái Tử phi đang nhìn cậu ấy. Cô không thúc giục, mỉm cười giống hệt thiên sứ.
Napoléon không thường xuyên giao tiếp với mọi người, nhưng cậu ấy cực kỳ mẫn cảm. Nụ cười của cô lạnh lẽo nhưng không khinh miệt, nhiều thêm vài phần trịnh trọng chân thành.
Nhìn đôi mắt xanh lam dịu dàng, Napoléon nảy sinh thứ cảm xúc khó nói, ma xui quỷ khiến gật đầu.
Napoléon tin chắc cô biết, cậu ấy không lừa được cô.
Antonia gật đầu, “Ta nghĩ ngài không phải người thích nói lời vô nghĩa. Rất tốt, ta cũng như vậy. Ta xin phép vào thẳng chủ đề.”
Cô nhìn thẳng mắt thiếu niên, trịnh trọng nói: “Qua nhiều trận chiến, người dân Corsica biểu hiện anh dũng, xứng đáng được kính trọng. Tương lai ta sẽ cho phép những người Genova sống lưu vong quay lại Corsica, hơn nữa được hưởng thụ đầy đủ quyền công dân. Ở đất nước ta, người Corsica giống những người khác.”
Nghe tới câu thứ hai, trái tim Napoléon đập thình thịch. Giấc mộng cậu ấy theo đuổi chống đỡ quyết tâm của cậu ấy, cũng liên quan tới quê nhà của cậu ấy.
Napoléon cố gắng không để giọng run rẩy, giữ vững thái độ bình tĩnh một thiếu niên mười sáu tuổi nên có, “Điều kiện của người là gì?”
Antonia mỉm cười.
Cô tạm dừng một lát, “Sự trung thành.”
Napoléon giật mình tự hỏi vài phút. Antonia không thúc giục, kiên nhẫn chờ đợi, thuận tiện nhấp hớp chocolate nóng.
Thiếu niên ngẩng đầu, nét mặt tối tăm, “Thần rất thích điều kiện trao đổi của người, nhưng thần dựa vào đâu để tin người? Người không phải quân chủ nước Pháp. Vị quân chủ hiện tại không đối đãi người Corsica như công dân bình thường.”
Antonia mỉm cười.
“Ta không thể chứng minh chuyện tương lai, nhưng ta có thể cho ngài ba lựa chọn.”
“Hoặc chiến đấu vì ta.”
“Hoặc không còn sống rời khỏi cung điện này.”
Đồng tử thiếu niên co rụt, bàn tay nắm chặt tấm đệm sofa.
Vài giây sau, cậu ấy nổi giận quát: “Hiện tại trong phòng chỉ có hai chúng ta. Điện hạ, người chỉ là quý cô yếu đuối, thần có thể giết người dễ như trở bàn tay.”
Antonia mỉm cười, “Tốt, đây là lựa chọn thứ ba.”
Napoléon khó có thể tin, trợn mắt nhìn cô.Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Đôi mắt xanh lam của Thái Tử phi phản chiếu nét mặt hoảng sợ của cậu ấy, nhưng đôi mắt kia cũng lạnh đến kinh người.
“Không phải ta ép ngài, mà thời gian đang ép ngài.” Cô nói.
“Bởi vì gió lốc sắp tới, tướng quân.”
_______
Lời tác giả:
Napoléon: Không, tôi không muốn làm tướng quân, tôi chỉ muốn làm một binh lính tốt.