• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mễ Giai ngồi xem cẩm nang về mang thai và em bé mua từ đợt trước, vừa đọc vừa uống các loại thực phẩm dinh dưỡng mà dì quản gia đã chuẩn bị. Không có tâm trạng nên một chữ trong sách cũng đọc không vào. Dì quản gia đi chợ, Vu Phân Phương có hẹn với mấy người bạn mạt chược nên đã ra ngoài từ sớm, trong nhà chỉ còn cô và Nghiêm Nhiên.

Mễ Giai buông sách trong tay, nhìn Nghiêm Nhiên đang ngồi xem ti vi cách đó không xa, khuôn mặt nhỏ nhắn y như bản sao của Nghiêm Hạo, mắt đen, lông mày rậm, lúc trước chính mình cũng nhận định thằng bé là con của Nghiêm Hạo, nhưng ai có thể ngờ nó lại là em trai anh.

Ai đưa thằng bé đến đây? Một đứa trẻ con mới tám tuổi làm sao có thể một mình tìm được chỗ này? Còn nữa, là ai nói với nó Nghiêm Hạo là cha nó? Tô Tuyết ư? Nhưng rõ ràng cô ấy biết Nghiêm Hạo không phải. Lại nói thêm, vì sao đã lâu như vậy rồi mới tìm đến? Hơn nữa, Tô Tuyết đã chết. Suy nghĩ cẩn thận mới phát hiện trong chuyện này có rất nhiều nghi vấn, sự xuất hiện đột ngột của Nghiêm Nhiên luôn khiến cô có dự cảm không tốt, dường như sẽ xảy ra chuyện gì đó. Có lẽ cô có thể hỏi thằng bé một chút, đứng dậy đi về phía phòng khách.

“Nghiêm Nhiên, cô có thể ngồi ở đây không?”. Mễ Giai mỉm cười, hỏi ý kiến đứa trẻ ngồi trên sô pha, cô biết nó không thích mình.

Nghiêm Nhiên nhìn cô, mặt không biểu cảm, cũng không nói gì, quay đầu tiếp tục xem hoạt hình trên ti vi.

Mễ Giai ngồi xuống bên cạnh thằng bé, cố gắng tìm đề tài để thuận lợi lấy được thông tin từ miệng nó. “Phim này rất hay sao?”. Thấy thằng bé ngồi xem chăm chú, Mễ Giai hỏi.

Nghiêm Nhiên vẫn không nói gì, ánh mắt bình tĩnh xem ti vi, không nhìn Mễ Giai, cũng không để ý đến câu hỏi của cô.

Thấy thằng bé không trả lời, Mễ Giai cười cười, lại tiếp tục hỏi, “Cô biết cháu không thích cô, nhưng hình như lúc trước chúng ta chưa từng gặp nhau, liệu cô có thể biết nguyên nhân vì sao cháu không thích cô như vậy không?”.

Nghiêm Nhiên đột nhiên quay đầu, hung hăng trừng mắt với Mễ Giai, tính trẻ con bộc phát, quát Mễ Giai, “Đều tại cô, cô là người xấu, cô hại chết mẹ cháu”. Trong mắt dường như còn mang theo chút sương mù, có lẽ là nghĩ lại chuyện thương tâm.

Mễ Giai sững sờ, cô hại chết Tô Tuyết? Khi nào? Bất kể là khi nào thì chuyện này cũng không thể, cô tuyệt nhiên không biết Tô Tuyết!

“Cô, cô không biết mẹ cháu, cô và mẹ cháu chưa hề gặp nhau, tại sao lại nói cô hại chết mẹ cháu?”. Mễ Giai thử giải thích với thằng bé.

“Chính là cô, chính là cô”. Cảm xúc của Nghiêm Nhiên có chút không khống chế được, trừng mắt lên án Mễ Giai, “Bệnh của mẹ đáng lẽ đã tốt hơn, ngày đó mẹ ngồi xem ti vi với cháu, nói với cháu người trên ti vi chính là cha, nhưng khi nhìn đến ảnh cô mẹ liền khóc, khóc rất đau lòng, rồi sau đó mẹ đập phá hết đồ đạc trong nhà, còn đuổi cháu ra ngoài, cháu sợ quá bèn gọi dì tới, dì đưa mẹ đến bệnh viện, nói bệnh cũ của mẹ tái phát, không cho cháu gặp mẹ, sau này dì nói với cháu mẹ đã chết, đều là cô làm hại, đều là tại cô, đều là tại cô”.

Mễ Giai nghe xong có chút mông lung, trên ti vi, là lúc nào? Đột nhiên cô nhớ tới khoảng thời gian trước bởi vì cô và Nghiêm Hạo bị phóng viên chụp được đang đi cùng nhau, Nghiêm Hạo liền công khai tuyên bố chuyện kết hôn của bọn họ trước mặt mọi người, sau này Nghiêm Hạo còn mở một cuộc họp báo để giải thích chuyện này, vậy thì lần Nghiêm Nhiên nói hẳn là lần đó.

“Cô. . .”. Đối với sự lên án của thằng bé, Mễ Giai bỗng nghẹn lời, nếu đúng như vậy thì quả thật chuyện kết hôn của cô và Nghiêm Hạo đã gây đả kích cho Tô Tuyết, khiến bệnh cũ của cô ấy tái phát, đối với cái chết của cô ấy, cô cũng không thể trốn tránh trách nhiệm.

“Đều tại cô, đều tại cô, cô hại mẹ cháu, cô hại mẹ cháu, cô là người xấu, dì nói chính cô hại chết mẹ cháu, cô là người xấu, cô là người xấu”. Nghiêm Nhiên khóc lớn tiến lên đánh Mễ Giai, miệng không ngừng mắng Mễ Giai là người xấu.

Mễ Giai không thể nào giải thích, có phần bất lực nhìn đứa trẻ trước mắt đang nỉ non đòi mẹ. Hứng lấy nắm tay nho nhỏ của thằng bé, áy náy nói với nó, “Cô. . . Rất xin lỗi, cô không biết. . .”.

“Cô tránh ra, cô tránh ra, cháu không muốn nhìn thấy cô, cô tránh ra, tránh ra. .”. Nghiêm Nhiên không nghe, tức giận đẩy Mễ Giai, trên khuôn mặt nhỏ đầy nước mắt, còn cả ánh mắt phẫn hận.

Vóc người tuy rằng không lớn nhưng khí lực quả thật không nhỏ, Mễ Giai thụ động bị thằng bé đẩy khỏi sô pha, hơi lảo đảo đứng dậy, Nghiêm Nhiên vẫn dùng hết sức đẩy Mễ Giai, miệng không ngừng la hét người xấu tránh ra.

Nhìn Nghiêm Nhiên như thế, Mễ Giai thật sự có chút áy náy, thụ động mặc cho nó đẩy, không phản kháng, từ phòng khách đi đến tận phòng ngủ, Mễ Giai đã quên hành lang tiếp giáp giữa phòng khách và phòng ngủ có thêm hai bậc cầu thang, cứ như vậy Mễ Giai lùi dần từng bước, không chú ý mất trọng tâm ngã thẳng về phía sau. Mễ Giai kinh hoảng kêu lên tiếng, “A. . . . .”.

Nặng nề ngã xuống đất, Mễ Giai đau khổ ấn bụng, trong lòng cảm thấy sợ hãi, từ từ nhắm hai mắt, khuôn mặt vặn vẹo vì đau đớn, đau đớn ở thân dưới khiến Mễ Giai khổ sở kêu lên tiếng, “Đau. . . Đau quá. . .”. Cô mơ hồ có thể cảm giác được một dòng chất lỏng ấm áp chậm rãi chảy dọc theo đùi, như có dự cảm, hai tay ôm bụng đau khổ rên rỉ, “Đứa bé. . . Con tôi. . .”.

Nghiêm Nhiên bên cạnh sớm đã bị cảnh tượng lúc này dọa sợ, nước mắt trên mặt còn chưa khô, ngây ngốc nhìn Mễ Giai đau đớn nằm dưới đất, không biết phải làm gì.

Mễ Giai đau khổ muốn đứng dậy nhưng bất lực, cố nén đau đớn chống thân mình lên, dùng sức thở hổn hển, gắng gượng nói với Nghiêm Nhiên, “Gọi. . . Gọi điện thoại, ấn… ấn 120″.

Thật ra Nghiêm Nhiên không hề muốn cô ngã, chỉ là nó hận cô, giận cô, không muốn nhìn mặt cô, nhưng cô bây giờ khiến nó sợ hãi, nó thấy có máu đỏ chảy ra, càng ngày càng nhiều trên sàn nhà. “Cháu. . .”. Nó muốn nói xin lỗi, lại sợ đến mức nói không ra lời.

Ý thức của Mễ Giai dần mơ hồ, mí mắt càng ngày càng nặng, cô chỉ hy vọng đứa bé trong bụng không có việc gì, cuối cùng trước mắt bỗng tối sầm, cả người liền hôn mê.

Nghiêm Hạo đứng trước mộ, hai tay gắt gao nắm chặt thành quyền, nhìn ông lão mỉm cười hiền lành trên bia mộ, cảm thấy đau khổ. Về chuyện Nghiêm Nhiên, anh vẫn không thể buông được, vậy nên mới tới nơi này.

“Vì sao? Vì sao cha lại có con với Tô Tuyết?”. Nghiêm Hạo đau đớn hỏi, nhưng không nhận được câu trả lời, bốn bề yên tĩnh chỉ có tiếng gió. Toàn bộ nghĩa trang mang vẻ tĩnh mịch khác thường.

Điện thoại trong túi phá ngang không gian yên tĩnh, tiếng nhạc du dương dễ nghe, rất lâu, Nghiêm Hạo không bắt máy, giờ phút này anh không có tâm tình.

Điện thoại rung liên tục, tiếng nhạc vừa dừng lại lập tức vang lên lần nữa. Người ở đầu bên kia dường như muốn đọ sức chịu đựng với anh, anh không nghe, người đó càng gọi. Cuối cùng, Nghiêm Hạo thỏa hiệp, lấy di động trong túi ra, bắt máy, “Alo”.

“Tiên sinh, cậu… Cậu mau tới bệnh viện, Mễ Giai. . . Mễ Giai bị ngã”. Đầu bên kia điện thoại dì quản gia khóc nức nở thông báo.

Nghe vậy, Nghiêm Hạo không có một chút phản ứng, Mễ Giai bị ngã. . . Hiện đang trong bệnh viện. . . .

“Tiên sinh. . . Tiên sinh cậu có nghe không?”. Không thấy trả lời, dì quản gia ở bên kia càng sốt ruột.

Cất di động, vội vàng chạy ra cổng nghĩa trang.

Trong bệnh viện, Vu Phân Phương và dì quản gia lo lắng đi tới đi lui trước cửa phòng mổ, thỉnh thoảng lại nhìn nhìn vào bên trong, Nghiêm Nhiên ngồi ngây ngốc như tượng trên ghế tựa ở hành lang, sững người nhìn xuống đất. Lát sau cửa phòng mổ bị mở ra, chỉ thấy y tá tay đầy máu đi ra, lại vội vàng cầm vài túi máu đi vào, Vu Phân Phương ở bên muốn hỏi mà không tìm được cơ hội mở miệng, chỉ có thể trơ mắt nhìn phòng mổ lo lắng suông.

Nghiêm Hạo đầu tóc rối bù, áo khoác Tây trang bị nắm chặt trong tay, chạy nhanh đến mức thở hổn hển từng hơi một, sốt ruột vội hỏi “Mễ Giai. . Mễ Giai sao rồi, bác sĩ. . . Bác sĩ nói thế nào?”.

Vu Phân Phương vẻ mặt đau khổ, lắc đầu, “Bác sĩ còn chưa ra, chúng ta cũng không biết. . .”.

Nghiêm Hạo đứng trước cửa, nhìn vào, nhưng không nhìn thấy gì.

Hồi lâu, Nghiêm Hạo mới mở miệng hỏi, “Vì sao lại như vậy? Vì sao Mễ Giai lại có thể bị ngã?”.

“Tôi. . Tôi cũng không biết, tôi ra ngoài đi chợ, lúc về trông thấy Mễ Giai ngã ở hành lang, trên sàn còn. . . Còn chảy rất nhiều máu”. Dì quản gia nói, vẫn tự trách, bà nghĩ nếu mình về sớm hơn thì đã không xảy ra chuyện.

Nghiêm Hạo không nói gì nữa, nhìn cửa phòng mổ, hai tay gắt gao nắm chặt, các đốt ngón tay bắt đầu trở nên trắng bệch, có thể thấy anh dùng lực rất mạnh.

Dưới sự chờ đợi sốt ruột của mọi người, đèn phòng mổ cuối cùng cũng tắt, cửa chậm rãi bị mở ra, bác sĩ mệt mỏi từ bên trong đi ra.

“Bác sĩ, vợ tôi thế nào?”. Nghiêm Hạo bước nhanh đến, lo lắng hỏi.

“Đúng vậy đúng vậy, con dâu tôi không có việc gì chứ? Đứa bé, đứa bé có giữ được không?”. Vu Phân Phương cũng vội chạy tới hỏi.

Bác sĩ nhìn bọn họ, lắc đầu, tháo khẩu trang nói, “Sản phụ xem như không có việc gì, nhưng đứa bé không thể giữ được. Bởi vì lúc đưa tới đã mất quá nhiều máu, hiện giờ bệnh nhân vẫn còn rất yếu, lát nữa mấy người đừng vào thăm quá đông, tránh làm phiền bệnh nhân nghỉ ngơi”. Nói xong xoay người rời đi.

Mễ Giai được đẩy ra từ phòng mổ, khuôn mặt tái nhợt không còn chút máu, Nghiêm Hạo tiến lên, đau lòng cầm lấy tay cô, đi cùng cô đến phòng hồi sức.

Trước giường bệnh, Nghiêm Hạo ngồi một bên, cầm tay Mễ Giai đưa lên môi hôn nhẹ. Sắc mặt của cô rất trắng, không có một chút huyết sắc hay sức sống, y tá nói lúc Mễ Giai được đưa tới đã mất nhiều máu, đến khi vào phòng mổ tình huống cũng không tốt hơn là bao, chỉ riêng truyền máu đã hết vài túi. Nghiêm Hạo đau lòng hôn bàn tay lạnh như băng của cô, vén gọn tóc trước trán cô, nhẹ nhàng dán mặt mình vào mặt cô, cảm nhận được hơi thở yếu ớt của cô, Nghiêm Hạo mới cảm thấy cô vẫn ở đây, cô không rời xa anh.

Chỉ cần cô còn ở đây là tốt rồi, những thứ khác đều không quan trọng, Nghiêm Hạo tự nhủ trong lòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK