Hốc mắt của bà hơi hồng, đôi mắt ngậm nước, dường như giây sau sẽ rơi xuống.
Trước đây cậu đã nghĩ đến vô số khả năng. Phản ứng lớn nhất đơn giản là thể hiện sự thất vọng đối với cậu, lại nói mấy câu yêu sớm không tốt, bảo cậu nhanh chóng chia tay với Phong Dã.
Nhưng đây là bị chủ nhiệm Lý với Nhậm Doanh nói đến mức....... bật khóc?
Lạc Uẩn có hơi bất ngờ.
Người ngoài không thân với Đường Tê sẽ cảm thấy bà là người dịu dàng, rất dễ ở chung. Nhưng thực tế bà lại là người có tính cách quật cường, không chịu thua bao giờ.
Đã nhiều năm rồi cậu không còn thấy Đường Tê khóc vì chuyện gì nữa.
Ngay cả khi vừa phát hiện ra sức khoẻ của Lạc Vân không tốt, cần phải liên tục nằm viện chữa trị, bà cũng nghĩ đến việc chuẩn bị tiền chữa trị trước.
Rồi cả lúc bận rộn, phải chạy cả hai nơi bệnh viện và công ty, xin nghỉ lâu còn bị đồng nghiệp mỉa mai, châm chọc.
Chuyện cậu yêu sớm có ảnh hưởng lớn đến như thế ư?
Sau khi nói tạm biệt với Nhậm Doanh và chủ nhiệm Lý, Lạc Uẩn yên lặng đi sau lưng Đường Tê. Lạc Vân cảm nhận được bầu không khí áp suất thấp, đi phía sau cũng không nói chuyện.
Cuối cùng, bữa lẩu đó cũng không ăn được, họ vội vàng gọi xe về nhà.
Lạc Vân nhạy bén cảm nhận được điềm báo mưa gió sắp đến, em yên lặng thay giày rồi vào phòng, để lại không gian cho Đường Tê và Lạc Uẩn.
Đường Tê ném túi lên sô pha, cơ thể xụi lơ ngồi lên ghế, thần kinh căng thẳng trước mặt tài xế thoáng chốc thả lỏng, nước mắt tràn mi, rơi xuống. Bà lại cố nhịn không muốn khóc, tay đặt trên đầu gối, bờ vai run rẩy, phát ra tiếng nức nở đứt quãng.
“Mẹ.........” Lạc Uẩn do dự gọi, kéo mấy tờ giấy bước đến trước mặt bà. Cậu đưa giấy, đè nhỏ giọng, “Chuyện của con và Phong Dã, con xin lỗi mẹ......”
Cậu cụp mắt nhìn Đường Tê, chợt nhận ra trong lọn tóc quăn cuộn sóng nhuộm màu hạt dẻ đã mọc ra tóc đen rồi. Gần đây bận quá, đoán chừng bà không có thời gian đi nhuộm lại.
4
Thật ra Đường Tê rất thích cái đẹp, cũng thích trang điểm cho mình. Ít nhất là trong ấn tượng của cậu, Đường Tê luôn chỉn chu bản thân.
“Con bị bệnh sao lại không nói cho mẹ biết?” Đường Tê lung tung lau nước mắt, giọng ồm ồm, “Nếu ngài Phong không nói cho mẹ, có phải con cứ...... giấu đi như ghế đúng không?”
Lạc Uẩn mím môi, im lặng không nói.
“Có lẽ là vậy.” Cậu không tự hỏi rằng mình làm vậy có đúng hay không, chỉ đơn giản là cảm thấy nói cho Đường Tê biết cũng chỉ tăng thêm phiền não mà thôi.
“Mẹ đừng lo, bệnh này có thể tốt lên mà, có thể khỏi hẳn.” Lạc Uẩn cúi đầu, lông mi che sáng tạo thành hình cánh quạt nhỏ trên khuôn mặt trắng nõn của cậu.
Không khí có vẻ hơi yên lặng, sắc trời tối dần. Ngoài cửa sổ có chiếc xe chạy qua, âm thanh đứt quãng của chiếc còi truyền đến phòng khách.
Đường Tê ổn định cảm xúc xong, hít mũi. Bà hỏi với giọng run rẩy: “Vậy..... Con và Phong Dã yêu nhau, đánh dấu tạm thời là bởi vì căn bệnh này...... hả?”
“Không phải.” Lạc Uẩn trả lời chẳng cần nghĩ ngợi, không hề có chút do dự nào.
Có lẽ là do cậu trả lời cực kỳ kiên quyết, nên khiến Đường Tê sửng sốt. Bà nhìn cậu vài giây, bả vai căng cứng rốt cuộc cũng được thả lỏng.
Đường Tê sợ cậu vì chữa bệnh này nên mới ở bên cạnh Phong Dã sao?
Lạc Uẩn nhớ đến lúc ban đầu trao đổi pheromone. Lúc đấy đúng là cậu không thích Phong Dã thật, nếu nói đến nguyên nhân, có lẽ là bắt đầu từ khi cậu nghe được suy nghĩ của hắn.
Cũng là từ ngày đó, cậu mới dần chú ý đến bạn cùng bàn.
Cậu không hoàn toàn bài xích việc Phong Dã chữa trị cho cậu.
Lạc Uẩn nghĩ nghĩ, lại nói thêm một câu: “Con thích Phong Dã không phải vì căn bệnh này, bởi vì con thích cậu ấy, cho nên mới......”
Để Đường Tê yên tâm, cậu lại giải thích: “Nếu là người khác, con sẽ từ chối rồi dùng thuốc ức chế đặc hiệu. Nếu không đủ tiền, cuối cùng con vẫn sẽ nói cho mẹ biết.”
Đường Tê nghe cậu giải thích xong, trái tim vẫn luôn lơ lửng từ từ rơi xuống. Bà nhìn đứa trẻ không biết từ bao giờ đã cao hơn mình rất nhiều, tựa như buông bỏ được một cái tay nải nặng nề, bà nói chầm chậm: “Vậy thì tốt rồi....... Vậy thì tốt rồi.”
Một tiếng “cạch” rất nhỏ vang lên, Đường Tê và Lạc Uẩn cùng nhìn qua, đúng lúc nhìn thấy Lạc Vân mới thò đầu ra từ cửa.
Bị phát hiện, mặt Lạc Vân đỏ lên, hoảng loạn giải thích: “Con không có nghe lén!” Xong rồi lại vội vã đóng cửa phòng.
Dáng vẻ này của em rất buồn cười, Đường Tê và Lạc Uẩn cũng không nhịn được cười thành tiếng.
Đúng lúc đó, một chuỗi âm thanh “ục ục” truyền đến từ bụng Lạc Uẩn.
Mặt cậu đỏ lên, nhấc tay che bụng, xấu hổ li.ếm môi dưới.
“Con đói hả?” Đường Tê hỏi cậu, “Mẹ đặt cơm hộp trước nhé?”
Lạc Uẩn chậm rãi gật đầu.
“Còn đặt thêm lẩu nữa, vị cay.” Đường Tê nói, “Được rồi, không có sao đâu.”
Lạc Uẩn nhìn bà, hơi nghi ngờ. Thấy trong mắt cậu đầy sự khó hiểu, Đường Tê lại hỏi: “Sao vậy?”
“Chuyện của con và Phong Dã.......” Lạc Uẩn cẩn thận nhìn bà, thấy Đường Tê đang bình tĩnh, lúc này cậu nới đánh bạo hỏi, “Mẹ không phản đối ạ? Không bắt con và Phong Dã chia tay? Cũng không.......”
Lạc Uẩn lại nhớ đến tình huống chia tay mà cậu thấy trên mạng, cậu hỏi tiếp: “Cũng không bắt con chuyển trường hả?”
“.......” Đường Tê hơi bất ngờ, ở trong lòng Lạc Uẩn, hình tượng của bà là như vậy ư?
“Con đã nói với chủ nhiệm Lý rằng sẽ đảm bảo vị trí nhất khối của mình rồi mà?”
“Đúng là vậy.” Lạc Uẩn gật đầu, “Con sẽ không chểnh mảng việc học tập....”
“Sao lại không chứ, con biết con muốn gì là được rồi. Lại nói, con và Phong Dã ở cạnh nhau, không phải sẽ có lợi cho sức khoẻ của con à?”
Lạc Uẩn còn hơi thẫn thờ, cậu cảm thấy mọi việc còn đơn giản hơn cậu nghĩ, “Vậy cô Nhậm và chủ nhiệm Lý cứ vậy mà đồng ý con với Phong Dã sao?”
“Không đơn giản như thế....... Chuyện này còn phải dựa vào Phong Dã nữa.” Đường Tê đáp.
“Dựa vào Phong Dã?”
Bà nói điều kiện cho Lạc Uẩn: “Mẹ tin thành tích của con có thể giữ vững được vị trí top 3 toàn khối, nhưng nếu Phong Dã vẫn luôn đội sổ, hai con sẽ phải chia tay. Đây là kết quả sau khi thương lượng.”
“Vậy ạ.........” Lạc Uẩn lẩm bẩm, trường đại học thường à. Nhớ đến thành tích của Phong Dã, áp lực có hơi lớn.
“Cho nên mẹ không phản đối con và Phong Dã, nhưng hai con còn nhỏ.....” Nói đến đây, Đường Tê không biết nên nói chuyện này với Lạc Uẩn như thế nào, nhưng những lời dặn dò này không thể không nói.
Dù sao nhiều khi đầu óc của nam sinh ở tuổi dậy thì nóng lên thì bất kỳ chuyện gì cũng làm được.
Đường Tê hít một hơi thật sâu, nói một cách trực tiếp: “Hai con nhớ chú ý đúng mực, sau khi thành niên mới được làm chuyện trưởng thành mới được làm.”
“------- Mẹ!” Lạc Uẩn không hiểu sao lại cảm thấy mặt rất nóng, hai tai đỏ bừng. Cậu lẩm bẩm: “Những chuyện này con biết mà.”
Đường Tê không biết cách giao tiếp với con cái về chuyện này, nhưng cần nói vẫn phải nói, do đó, bà nói tiếp: “Với cả, dù thành niên rồi cũng không được đánh dấu hoàn toàn, biết chưa? Xoá đánh dấu rất có hại cho sức khỏe, chuyện sau này khó nói, muốn đánh dấu hoàn toàn phải kết hôn mới được -------“
“Con biết, con biết, cái này con biết rõ rồi.” Mặt Lạc Uẩn đỏ bừng, xấu hổ. Cậu ngắt lời Đường Tê, cả người không được tự nhiên lắm. Cậu thật sự không biết cách ứng phó với cái đề tài này, nên xách cặp mình lên, “Mẹ, con về phòng làm bài tập đây.....”
Lạc Uẩn hấp tấp chạy về phía phòng ngủ, trong mắt Đường Tê hiện lên nụ cười nhẹ: “Khi nào cơm đến, mẹ sẽ gọi con.”
Cậu không quay đầu lại, giọng nói có chút mất tự nhiên: “Con biết rồi!”
***
Về phòng, cậu mới rảnh rỗi nhìn điện thoại. Phong Dã gửi cho cậu rất nhiều biểu tượng, tất cả đều là động vật bán manh, có con mèo cầu ôm một cái, có con mèo đang thăm dò. Tóm lại, dễ thương cực kỳ.
Và cả..... Hinh ảnh đề thi mới ra lò.
Phong Dã: [Vợ ơi, đề này làm như thế nào vậy?]
Phong Dã: [Vợ có đây, có đây, có đây không?]
Phong Dã: [Bé à!]
Lạc Uẩn nhướng mày, đáp lại: [Sao hôm nay anh nỗ lực thế?]
Cậu vừa gửi tin nhắn qua, cuộc gọi video đến ngay lập tức. Lạc Uẩn nhấn chấp nhận, giọng nói lười biếng hoà vào âm thanh của dòng điện truyền đến.
“Không cố gắng thì không thể ở cạnh vợ được.”
Trong video, Phong Dã ngồi xếp bằng trên giường. Hắn cao, chân dài khiến cho hơi chật chội, lờ mờ thấy Phong Dã đang giải đề.
“Vậy nên chúng ta có được bên nhau không là dựa vào anh đó, cố lên!” Lạc Uẩn cười nói.
“Vậy phải phiền vợ giám sát anh rồi.” Môi Phong Dã giương lên, cho Lạc Uẩn xem những bài mà hắn không biết làm.
Video hơi mờ, sau khi Lạc Uẩn nhìn rõ thì lấy giấy bút ra giảng bài cho hắn.
Trong lớp có nhiều học sinh gặp bài không biết làm sẽ đến hỏi Lạc Uẩn. Nói về chuyện giảng bài, cậu thuận buồm xuôi gió.
Cậu vừa giảng được mấy bài, cửa phòng bị gõ vang. Lạc Vân cầm tờ đề, ló đầu ra hỏi: “Anh ơi, em vào hỏi anh bài tập được không?”
“Được, em lại đây.” Lạc Uẩn quay đầu nói.
Lạc Vân lê dép, đặt bài thi lên bàn. Lúc nhìn thấy nam sinh trong video, em hơi sửng sốt, lập tức hiểu ra hình như mình đang quấy rầy bọn họ.
“Em không biết làm bài nào?” Lạc Uẩn hỏi em.
Lạc Vân khựng lại, bím tóc lắc lư bay lên: “Không có gì em không biết, để em tự xem lại.”
“Hai anh tiếp tục đi, tiếp tục đi.” Lạc Vân nhanh như chớp chạy mất.
Lạc Uẩn chưa kịp nói gì mà thoáng chốc, cô bé đã trốn mất. Phong Dã cười nói: “Em của em hiểu chuyện thật đấy.”
“Hiểu chuyện gì?”
“Không làm bóng đèn.”
Lạc Uẩn: “......”
“Anh làm tiếp đi, em sắp xếp kiến thức trọng tâm của kỳ thi giữa kỳ này cho anh một chút, ngày mai em giảng cho anh.”
“Đến nhà anh được không?” Phong Dã hỏi, “Lúc đó anh đến đón em.”
Lạc Uẩn ừ một tiếng, sau khi chọn lọc tổng hợp kiến thức tự nhiên trọng tâm, cậu đi tắm. Thay quần áo xong đi ra, đúng lúc Đường Tê đến gọi cậu ra ngoài ăn cơm.
Cậu định tắt video đi rồi gọi lại sau, Phong Dã liếc mắt một cái, giọng lười biếng: “Không cần tắt, cứ để vậy đi, em ăn xong rồi lại đến đây.”
Lạc Uẩn cân nhắc một hồi: “Cũng được, vậy em đi ăn cơm đây.”
Đã lâu rồi Lạc Uẩn không ăn được bữa cơm nhẹ nhàng như thế. Đường Tê đặt vị rất cay, Lạc Uẩn ăn một chốc, môi đã cay đến mức đỏ lên một vòng, không ngừng uống sữa bò để giải khát.
Lạc Vân ngửi mùi, mắt trông mong nhìn màu sắc đo đỏ đó, có chút đáng thương nhúng thịt vào nước sôi.
“Chiều mai sẽ bay, mẹ và Lạc Vân đi nước D, con nhớ tự chăm sóc mình cho tốt.” Đường Tê hơi buồn lòng.
Trải qua khoảng thời gian này, Lạc Uẩn hiểu rõ, cậu gật đầu: “Mẹ chuẩn bị hết quần áo, mọi đồ chưa ạ? Con xem thời tiết thấy chênh lệch nhiệt độ ngày đêm lớn lắm.”
“Mẹ chuẩn bị hết rồi, có đồ dùng không mang được, qua bên kia sẽ mua mới.”
Lạc Uẩn: “Mai không có chuyện gì, con đến sân bay tiễn hai người.”
Lạc Vân hít mũi: “Anh ơi......”
“Em khóc gì nào, có phải không về nữa đâu.... Nửa năm nhoáng cái là qua rồi.”
***
Đây là lần đầu tiên Lạc Uẩn cùng Phong Dã làm bài muộn như thế.
Cậu lấy điện thoại nhìn, bất tri bất giác đã là 1 giờ rưỡi sáng, bình thường cậu hay đi ngủ lúc 12 giờ.
Bất giác có chút mệt mỏi rã rời. Cậu ngáp một cái, đuôi mắt phiếm nước, động tĩnh truyền đến đầu video kia.
Phong Dã mới hoảng hốt nhận ra đã lâu như thế: “Em ngủ trước đi.”
“Anh không ngủ được hả?” Vì thế nên giọng Lạc Uẩn mềm mại, ngân dài, “Mai lại cùng học sau, cứ thế cơ thể không chịu được.”
“Ừ...... Không sao đâu, tố chất cơ thể Alpha tốt hơn một chút, ngủ hơi muộn cũng không có chuyện gì. Anh làm bài thêm một lúc nữa.”
Phong Dã cúi đầu viết viết vẽ vẽ, tóc mái che khuất đôi mày phẳng phiu, ánh sáng từ đèn bàn chiếu vào mắt hắn, hơi chói.
“Vậy em thức cùng anh.” Lạc Uẩn có chút kiên trì, tay Phong Dã dừng lại, nhìn thiếu niên đang mơ màng đối diện, lòng hắn ấm áp.
“Vậy ngủ đi, anh thấy em nói rất đúng, phải đảm bảo tinh thần.” Phong Dã nói, “Anh đi tắm trước đã.”
Lạc Uẩn ừ một tiếng, vào phòng vệ sinh rửa mặt, lông mi của cậu dính nước. Lạc Uẩn xốc chăn lên, bò lên giường, bên tai truyền đến tiếng nước tí tách.
Lạc Uẩn cố dựng tinh thần, cậu hỏi: “Anh đặt điện thoại trong phòng tắm hả?”
“Ừ.......” Phong Dã cười, “Để trên giá.”
Lạc Uẩn thật sự mệt mỏi, ý thức dần mơ hồ, tiếng nước biến thành nhạc nhẹ, mí mắt mỏng dần khép lại.
Vì da cậu trắng nên mạch máu màu xanh trên mí mắt càng rõ ràng.
Dáng vẻ cậu ngủ Phong Dã cũng cảm thấy đáng yêu.
Chăn che đi nửa khuôn mặt của cậu, mặt vùi vào gối đầu màu trắng, lông mi hơi rung. Nhìn thật ngoan.
Bàn tay dính đầy nước ấn tắt chốt mở vòi hoa sen, Phong Dã choàng khăn tắm, giọt nước trượt xuống hông theo động tác của hắn. Hắn tùy tay chọn một cái áo thun rộng thùng thình, lau khô tóc, chụp màn hình rồi lưu lại.
Phong Dã ngồi lên ghế, đếm tiếng hít thở nhẹ nhàng của Lạc Uẩn thật lâu. Cuối cùng, hắn nhỏ giọng nói: “Ngủ ngon.”
Bên kia hình như cũng nhận ra, đáp lại bằng tiếng nói mớ nhẹ nhàng. Phong Dã tắt video, trở lại lịch sử trò chuyện, tìm trọng tâm và Lạc Uẩn vẽ cho hắn, lại từ từ nhìn.
***
Sáng hôm sau, Lạc Uẩn còn đang chìm trong giấc mộng đã nhận được cuộc gọi đến của Phong Dã.
Cậu nhìn, mới 6 giờ, sắc trời vẫn là màu xanh nhạt ảm đạm.
Lại nhớ đến chuyện phụ đạo đã hẹn trước.
Cậu xốc tinh thần, dọn dẹp sách vở, vẻ mặt buồn ngủ chưa tỉnh táo đi xuống tầng.
Cách đó không xa, Phong Dã cao thẳng lười biếng dựa vào thân xe. Hắn chỉ mặc áo tay ngắn đơn giản, vẫn xuất sắc đến mức khiến người ta khó dời mắt.
Lúc Lạc Uẩn đi qua, đúng lúc có nữ sinh ra ngoài chạy bộ buổi sáng đang nói chuyện với Phong Dã.
Dáng người của nữ sinh được tập luyện rất tốt, khuôn mặt trắng nõn tiết ra lớp mồ hôi mỏng, vừa tươi trẻ lại có sức sống. Không biết đang nói chuyện gì mà trên mặt cô có chút xấu hổ và khó xử.
Có lẽ là đang xin phương thức liên lạc.
Khi Lạc Uẩn đến gần, đúng lúc nghe thấy Phong Dã nói: “Có bạn trai rồi.”
“Xin lỗi.” Lúc này nữ sinh mới có chút ngượng ngùng, cô cười: “Làm phiền rồi.”
“Phong Dã.........” Lạc Uẩn nhỏ giọng gọi một tiếng.
Phong Dã quay đầu qua, nháy mắt, đôi mắt sáng lên: “Cục cưng!”
Nữ sinh cũng nhìn theo, lúc thấy rõ người đang đến, cô không khỏi có chút bất ngờ.
Buổi sáng còn có sương mù, hơi lạnh. Lạc Uẩn mặc áo sơ mi đơn giản và quần tây màu đen, chân dài eo thon, mặt đẹp cực kỳ.
Đặc biệt là cặp mắt đó trong trẻo không chút tạp chất, đèn đường phía sau vẫn sáng, có ánh sáng trút xuống chiếu lên ngọn tóc cậu, khiến người ta loá mắt.
Có lẽ do mặc vội nên cúc áo bị sai một loạt, lại tăng thêm sự nghịch ngợm, linh động cho cậu.
Lạc Uẩn đến gần, nữ sinh còn chưa đi xa, khuôn mặt cậu đã bị người ta ôm hôn một cái. Phong Dã lấy ra bữa sáng tiện tay lấy lòng: “Cho em.”
Lạc Uẩn còn hơi mơ hồ, dùng mu bàn tay lau mặt. Phong Dã thấy cúc áo của cậu, bật cười thành tiếng, hắn ôm eo Lạc Uẩn kéo người lại gần.
“Em cúc sai rồi....... Có ngốc không chứ.” Phong Dã dựa vào xe, cẳng chân kẹp lấy mắt cá chân trắng nhỏ lộ ra ngoài.
Lạc Uẩn cúi đầu nhìn mới phát hiện mình làm chuyện ngu ngốc, mặt cậu nóng lên. Tay cậu còn cầm bữa sáng Phong Dã cho, không có tay rảnh.
“Anh giúp em.” Phong Dã nhìn ra tình trạng khó xử của cậu, khoé miệng tạo thành nụ cười nhỏ.
Ngón tay thon dài đặt lên viên cúc trước ngực Lạc Uẩn, hắn cẩn thận sửa lại theo thứ tự.
Ngón tay tạo nên trận ngứa, mặt của hai người gần kề, Lạc Uẩn có thể ngửi được hương bạc hà trên người đối phương. Từ xương cùng đột nhiên phát ngứa, Lạc Uẩn mặt đỏ tai hồng.
Hình như kỳ phát t/ình trong tháng này của cậu sắp đến.
Chóp mũi chạm chóp mũi, Phong Dã không nhận ra sự thay đổi của Lạc Uẩn. Chất dẫn dụ trên người hắn đầy dụ hoặc, Lạc Uẩn liế.m môi dưới, gan to lên.
Cậu hơi ngẩng đầu, trong mắt là xương quai xanh rõ ràng của Phong Dã, yết hầu khi hít thở phập phồng, nhìn rất gợi cảm.
“Em muốn hôn anh một xíu.” Lạc Uẩn mím môi nói, cậu giơ tay sờ yết hầu của Phong Dã.
Theo động tác của ngón tay cậu, Phong Dã làm động tác nuốt rõ ràng. Khi ngước mắt lên, trong con mắt đen nhánh của hắn là sự nóng nảy cuồn cuộn.
“Chuyện này em không cần hỏi.” Cánh tay của Phong Dã lười biếng khoác hông cậu, mờ ám nhéo hai cái. Cách một lớp vải mỏng, cọ xát mang đến cho Lạc Uẩn trận ngứa.
Giây tiếp theo, yết hầu của Phong Dã bị hôn nhẹ một cái, động tác của Lạc Uẩn mang theo một chút ngây ngô. Đúng thật là sự trêu chọc vô ý.
Phong Dã cảm thấy linh hồn mình chấn động.
Hắn đang muốn mở miệng nói gì đó, nhưng ngay sau đó, làn da gần yết hầu bị Lạc Uẩn cắn nhẹ, có thứ gì đó mềm mềm áp áp ươn ướt cọ qua yết hầu của hắn. Có lẽ là chiếc lưỡi.
Chỉ một chốc như thế, Phong Dã cảm thấy trái tim mình bị cậu mang đi rồi.
Lạc Uẩn nhận ra cơ thể Phong Dã cứng đờ, cậu nháy mắt hỏi: “Anh không thoải mái hả?”
Giây tiếp theo, cằm cậu bị nâng lên, một bàn tay phủ lên gáy đẩy cậu về phía trước.
Bên tai cậu là âm thanh trầm khàn: “Lần sau đừng hôn yết hầu của anh..... Biết chưa?”
Môi răng lẫn lộn, Lạc Uẩn bị hôn đến mức có hơi thiếu oxy, lông mi run rẩy nhẹ nhàng cọ vào mặt Phong Dã.
Chớp mắt, lúc buông ra, cậu hỏi: “Sao lại không thể hôn?”
Tiếng công nhân dọn vệ sinh quét lá ở nơi xa đang đến gần.
“Nếu hôn rồi anh có phản ứng trên đường, em có phụ trách không?” Giọng của Phong Dã không cao không thấp, mang theo chút bất đắc dĩ và cưng chiều.
“Còn biết chọn chỗ nhạy cảm của anh nữa, em học được ở đâu vậy?”
“.......” Mặt và tai của Lạc Uẩn nóng bừng.
Không có ai dạy cả, chỉ là cậu thấy yết hầu của Phong Dã nhô lên rất đẹp.
Cụp mắt, lại thấy hôm nay Phong Dã mặc quần jean màu lam nhạt. Không biết có phải ảo giác của cậu không, mà cậu thấy nếp uốn có chút rõ ràng.
“Em nhìn ở đâu vậy?” Phong Dã vắt chéo chân, yết hầu phát ra tiếng cười.
Mặt Lạc Uẩn càng nóng hơn, cậu nhanh chóng chớp chớp mắt, lẩm bẩm: “Tại định lực của anh kém........ Biế.n thái.”
Vành tai cậu bị Phong Dã nhẹ nhàng xoa hai cái, Phong Dã bị cậu chọc tức đến mức bật cười: “Em chủ động còn trách anh định lực kém hả?”
Lạc Uẩn nuốt nước miếng, nhớ lại đúng thật là mình động tay trước. Cậu tự sa ngã, đáp: “......... Đúng vậy đó, là tại anh quyến rũ em.”
“Ha ha.” Phong Dã bật cười thành tiếng, ngực rung lên theo, nhéo khuôn mặt mềm mại của Lạc Uẩn hai cái. Lạc Uẩn khó chịu kêu lên.
“Ừ, vợ nói đều đúng hết, lần sau anh lại quyến rũ em nữa.”
***
Đây là lần đầu tiên Lạc Uẩn đến ngôi nhà bên thành Bắc của Phong Dã.
Xe dừng ở đầu hẻm, sau khi xuống xe, hai người đi bộ vào. Nơi này* rất có cảm giác năm tháng, ngói đen tường xám. Lạc Uẩn từng nghe nói ở đây có địa điểm văn hoá chính trị của thành phố Giang, được Chính phủ bảo vệ.
*院子: Đây có phải là sân đâu nhỉ?:(((
Ven đường có các quán hàng nhỏ, người bán hàng rong, nhìn cực kỳ truyền thống. Người đi đường có tới có đi, rất náo nhiệt.
Phong Dã chỉ nơi ra, đó là một cái cây rất cao, cành lá xum xuê vượt khỏi tường: “Ở bên đó.”
Lạc Uẩn nhìn qua, chỉ thấy mờ mờ dưới tán cây, có nữ sinh trẻ tuổi đang tự chụp ảnh. Đến gần mới nhận ra, trên tường vẽ bức tranh cực kỳ sinh động, kết hợp với cành canh xanh biếc phía trên tạo thành tình thơ ý hoạ.
Phong Dã mở cửa chính ra, Lạc Uẩn bị kéo vào.
Trước khi đóng cửa còn nghe thấy ngoài cửa có người bất ngờ: “Căn hộ này vậy mà có người ở hả?”
“Ông ơi, con đưa bạn đến học cùng.” Phong Dã nói vọng vào trong một câu.
Sau đó có người từ phòng đi ra. Ông lão đầu tóc hoa râm, bước đi vững vàng, rất có tinh thần. Trên tay ông còn xách theo một lồng chim bằng trúc rất đẹp, bên trong có con chim nhỏ màu vàng nhảy nhót.
Lạc Uẩn nhận ra loài chim này là vẹt mào Úc*. Mặt nó có hai cái mặt trời đỏ, không khí vừa vui mừng vừa đáng yêu.
*Có lẽ là con này:
“Bạn bè? Làm bài tập?” Giọng điệu của ông Phong có vẻ rất khiếp sợ
“Bạn bè? Làm bài tập?” Giọng điệu của ông Phong có vẻ rất khiếp sợ. Ông nhìn người sau lưng Phong Dã. Lạc Uẩn mặc áo sơ mi trắng khiến ông vô cớ liên tưởng đến ngọc trắng sạch sẽ trong trẻo.
Ông Phong chợt hiểu ra, hoá ra Tiểu Dã mang người mình yêu thầm về nhà.
Lạc Uẩn lộ ra nụ cười ngại ngùng: “Cháu chào ông ạ, cháu tên Lạc Uẩn, là bạn cùng bàn của Phong Dã.”
“Ừ ừ ừ.” Mặt của ông Phong lộ vẻ vui mừng, nhẹ nhàng chọc con vẹt trong lồng lung lay.
Con chim vàng nhỏ kêu lên hai tiếng thanh thúy: “Hoan nghênh đến đây, hoan nghênh đến đây.”
Lạc Uẩn cảm thấy thú vị, tò mò nhìn chim nhỏ nhảy tới nhảy lui trong lồng.
Ngón tay cậu bị nó mổ một cái, chỉ ngứa, không đau. Chim nhỏ nhìn cậu, đột nhiên nói: “Vợ ơi~ Vợ à~”
Ông Phong cười rộ lên ha ha, Phong Dã lộ vẻ khó xử, dùng ánh mắt hung dữ, chỉ con anh vũ, nói: “Mày gọi loạn cái gì vậy.”
Phong Dã quay đầu giải thích với Lạc Uẩn: “Ông nội của anh..... nhớ bà của anh quá, cho nên mới dạy nó như vậy.”
“Vậy à, đáng yêu lắm.” Lạc Uẩn cười, xuyên qua lung phùng sờ cái đầu nhỏ của con vẹt. Vẹt rất có nhân tính, dùng mặt cọ ngón tay cậu.
Lạc Uẩn cảm thấy rất thú vị, khen nó: “Thông minh thật.”
Cậu vừa ngước mắt thấy ông nội Phong đang cười với cậu. Đối phương mím môi không nói lời nào, khuôn mặt hiền từ, cảm thấy rất dễ ở chung.
Chỉ là....... Ánh mắt nhìn cậu có hơi kỳ quái.
Lạc Uẩn suy nghĩ tỉ mỉ một lúc, đột nhiên trong đầu chui ra một từ ---- quá ư là nóng bỏng.
“Đi thôi, anh đưa em đến phòng của anh.” Phong Dã nói.
Hắn vừa dứt lời, phía sau vang lên tiếng vang lảnh lót, thanh thúy cực kỳ nhiệt tình: “Uẩn Uẩn vợ ơi~ Uẩn Uẩn vợ à~”
..........?
Lạc Uẩn hoàn toàn đơ người.
****
🦴Cảnh báo (Trong phần bình luận wat²p_d UatLac)
1
****
Góc tám nhảm, bạn nào không thích thì có thể lướt qua:
Cứ mỗi lần vào edit rồi thấy cách mình diễn đạt là tui lại cảm thấy chán, cảm giác rất là thiếu sự liên kết, cứ cụt cụt kiểu gì ý 🥺. Nên là tui rất là lười hiuhiu 🥺
3
Nếu thấy có cái từ lạ lạ nào ý, thì có thể là từ QT mà lúc edit tui không hiểu, lúc beta lại bị sót đó. Mọi người thấy nên sửa ở đâu thì cứ nhắc tui nhaaaa! Iu <3