• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mùa hè thuộc về anh

Nếu hỏi bình minh đẹp nhất Lâm Bạch Du từng thấy ở đâu thì đó là ở núi Phong, ở khoảnh khắc được ngắm nhìn cùng với Tùy Khâm này, muôn ánh hào quang đang ở phía sau anh.

Lâm Bạch Du lưu nó và Tùy Khâm ở trong album ảnh của mình.

Lúc này sắc trời sáng trưng, hai người họ ngồi trên hàng lang, sau lưng là rừng núi, thỉnh thoảng sẽ có du khách lướt qua trước mặt họ.

“Nhân lúc còn sớm, chúng ta đi tạ ơn đi.” Cô nói.

Tùy Khâm nói: “Được.”

Lâm Bạch Du nói với Châu Mạt, mình còn phải lên núi, mặt Châu Mạt ngờ nghệch: “Chẳng phải hôm qua đã lên rồi sao, hôm nay đi làm gì nữa?”

“Đi tạ ơn.”

Châu Mạt sửng sốt: “Một đêm trôi qua, mong ước của cậu đã được thực hiện rồi sao?”

Lân Bạch Du cười nhưng không nói.

Mong ước của cô vẫn chưa thực hiện, nhưng mong ước Tùy Khâm ước từ kiếp trước, đã được thực hiện từ nhiều năm trước rồi.

Châu Mạt không hỏi nữa, vẫy tay nói: “Đi đi, dù sao thì 12 giờ trưa mới trả phòng, tớ đi ngủ thêm giấc nữa đây.”

Phương Vân Kỳ và Tề Thống đương nhiên cũng lơ mơ.

Nhưng lúc nói sẽ lên núi, Phương Vân Kỳ lại nói: “Lên đi, tôi cũng đi lần nữa, ước lại lần nữa.”

Lâm Bạch Du hỏi: “Ước lại?”

Phương Vân Kỳ tỏ vẻ mặt nghiêm túc: “Nhỡ hôm qua Bồ Tát chưa nghe thấy mong ước của tôi thì sao.”

Tùy Khâm liếc nhìn cậu, rồi lại nhìn sang Lâm Bạch Du: “Không cần quan tâm đến nó.”

Hôm qua Lâm Bạch Du leo mấy trăm bậc cầu thang, thực ra, hôm nay chân đã vừa đau vừa nhức, nhưng có lẽ là vì đã có kinh nghiệm, lên núi tiếp không mệt như hôm qua.

Lần này, họ đã đến trước buổi trưa.

Cho dù Lâm Bạch Du và Tùy Khâm không hiểu rõ các bước trên mạng, cũng có người đến hướng dẫn nhiệt tình, trái lại là Phương Vân Kỳ, cậu đã đi xếp hàng rồi.

Khi họ đi vào, đúng lúc cậu đi ra.

Vái xong, Lâm Bạch Du mới nhớ ra: “Ai cũng nói tốt nhất là tạ ơn trong một năm, thời gian này của chúng ta, có phải đã quá kì hạn rồi không.”

Tùy Khâm suy nghĩ: “Nói nghiêm ngặt, có lẽ là trước.”

Lâm Bạch Du nghĩ cũng đúng thật, thời gian này quả thật không chuẩn lắm.

Cô bỗng nhận ra điều gì đó: “Sao cậu lại biết là trước? Tôi chưa nói với cậu, khoảng thời gian cậu ước trong mơ mà.”

Sắc mặt Tùy Khâm bình tĩnh như thường: “Đoán đấy.”

Lâm Bạch Du không tin, bỗng nghĩ ra gì đó: “Có phải cậu cũng mơ rồi không?”

Tùy Khâm nói: “Ngày thực hiện nguyện vọng, là ngày cha mẹ cậu ra đời, hay là cậu ra đời, bất kể cái nào, cũng trước ngày cậu chết.”

Nói đến mấy chữ cuối, giọng anh có hơi trầm.

Lâm Bạch Du nửa tin nửa ngờ.

Cô và anh đi trong chùa: “Tôi còn tưởng cậu mơ thấy tôi rồi.”

Tùy Khâm im lặng.

Anh đã mơ thấy rồi, nhưng anh đau lòng muốn chết.

“Chưa mơ thấy cậu, mơ thấy cha mẹ tôi.” Anh nói dối.

“Ồ.” Lâm Bạch Du lẩm bẩm.

Tùy Khâm bỗng nhiên hỏi: “Tinh Tinh, trong mơ, cha mẹ cậu làm việc nghĩa qua đời, trước khi chết rất yêu thương nhau à?”

Lâm Bạch Du suy nghĩ: “Hình như không phải.”

Cô đăm chiêu hồi lâu: “Hôm làm việc nghĩa, họ định đi li hôn, vì hết tình cảm rồi, li hôn hòa bình.”

Lòng Tùy Khâm nhẹ nhõm hơn chút.

Cảm giác đạo đức của anh không xem như mạnh mẽ, nhưng bởi vì đảo lộn thế giới, tráo đổi cuộc đời, mà khiến điều tốt đẹp duy nhất vốn nên có trong cuộc đời kiếp trước của cô biến mất, anh sẽ áy náy.

May thay, không phải.

Thậm chí, anh còn chiếm được một chút điều tốt đẹp.

Bởi vì trong kiếp trước, cha mẹ anh chết hoang đường như vậy, ngay cả anh cũng có thể coi là một nguyên nhân.

Nay qua đời vì làm việc nghĩa, sao có thể không coi là tốt được.

Lâm Bạch Du tò mò: “Sao cậu bất chợt hỏi chuyện này?”

Tùy Khâm cụp mi: “Tò mò.”

Anh xoa đầu cô: “Đi thôi, xuống núi.”

-

Sau khi chuyến đi chùa Huệ Ninh kết thúc, Lâm Bạch Du bắt đầu cuộc sống nghỉ hè.

Lúc trước trường áng điểm, cô ước tính kết quả là 690, là mức điểm phát huy ổn định thường ngày của cô.

Trái lại là Tùy Khâm, ngày hôm sau đã bắt đầu ra ngoài.

Lâm Bạch Du vốn là người có chuyện sẽ nói, anh ra ngoài đúng lúc bị cô chặn lại: “A Khâm, cậu đi làm thêm dịp nghỉ hè à?”

Ánh mắt Tùy Khâm lướt qua giữa mày cô, cảm thấy nốt ruồi đỏ ấy đã không còn rực rỡ như trước.

Anh thu ánh mắt lại: “Không phải, muốn đi cùng không?”

Lâm Bạch Du đương nhiên không từ chối.

Đến quán cà phê bên ngoài tiểu khu, cô mới biết, hóa ra trước đây, Tùy Khâm đã tìm được luật sư, định khởi tố vợ chồng Hoàng Hồng Anh và Tùy Hữu Chí.

Trong giấc mơ, ở kiếp trước, Lâm Bạch Du bị nhà Lâm Hữu Chí đày đọa, lúc ấy Tùy Khâm lựa chọn tự mình trả thù, cuối cùng giữ lại tai họa ngầm.

Lần này, anh không như vậy.

Người ở khắp đường Nam Hòe, đều là nhân chứng của anh.

Đi ra khỏi quán cà phê, bên ngoài mặt trời gay gắt sáng rực, Lâm Bạch Du hỏi: “A Khâm, tiền lương lúc trước của cậu còn không?”

Tùy Khâm buồn cười: “Hỏi chuyện này làm gì?”

Anh đùa bỡn cô: “Muốn bảo quản cho tôi à?”

Rõ ràng là một câu rất bình thường, nhưng vì có chuyện cầu vợ ở chùa Huệ Ninh, Lâm Bạch Du cảm thấy câu này trở nên không bình thường.

“Không phải, tôi đang nghĩ, tiền học phí đại học của cậu.” Cô rất nghiêm túc: “Hình như học phí đại học phải nộp cả năm đấy.”

Tùy Khâm cười khẩy: “Không đủ thì làm sao?”

Lâm Bạch Du chỉ đợi câu này: “Tôi nộp giúp cậu, tiền thưởng của tôi đến giờ vẫn chưa dùng, cất ở đó lãng phí.”

Tùy Khâm: “Người đàn ông thật sự thích cậu sẽ không tiêu tiền của con gái.”

Tư duy của Lâm Bạch Du trước nay đều có suy nghĩ của mình, nhưng lại có chút thẹn thùng: “Thích tôi với yêu tôi cũng đâu giống nhau.”

Cậu đã chính miệng nói yêu tôi đấy.

Tùy Khâm rất điềm tĩnh nói tiếp: “Người yêu cậu cũng không.”

Lâm Bạch Du không vui lòng.

Tùy Khâm nhẹ giọng: “Giận dỗi cái gì.”

Lâm Bạch Du tủi thân: “Không có nhiều điều kiện như thế, cái này cái kia, của tôi là của cậu, của cậu cũng là của tôi, không cần chia như thế.”

“Không giống.” Thiếu niên nói với cô: “Đây là nguyên tắc.”

Anh dừng lại: “Còn nữa, có lẽ ngày nào đó cậu sẽ hối hận.”

Lâm Bạch Du không nhịn được cười, hỏi lại anh: “Sẽ sao?”

Tùy Khâm nói: “Không.”

Vì anh không cho phép.

Tùy Khâm cúi đầu, đối mắt với cô: “Vì sao cậu lại cho rằng tôi không có tiền đóng học phí, đợi đến lúc có kết quả thi đại học, sẽ không thế nữa.”

Giống như ban đầu anh nói với Lý Văn.

Đầu óc của anh sẽ khiến anh đạt được, kiếm được, nhiều hơn Lý Văn nhiều.

Mắt Lâm Bạch Du sáng long lanh: “Cũng đúng.”

Tuy cô không biết Tùy Khâm sẽ thi được bao nhiêu điểm, nhưng cô tin anh, anh thông minh như vậy, thành tích tốt như vậy, chỉ là tiền thưởng thôi đã có thể rất nhiều rồi, không chừng còn có thể mua một ngôi nhà ở thành phố.

“Vậy cậu ngay lập tức sẽ giàu hơn tôi.” Cô nói.

Tùy Khâm cong môi: “Của tôi cũng là của cậu, cậu nói mà.”

Nhiều hơn cậu mới tốt.

Màn đêm của tối hôm nay, Tùy Khâm vốn nên ngủ sớm, nhưng anh lại không thể vào giấc, sau khi tắm xong, anh phát hiện trên sách có thêm một tờ giấy nhớ.

Lâm Bạch Du đã đến.

Trên tờ giấy nhớ viết một câu.

[Tương lai của cậu là ngân hà vô tận, tôi muốn làm vì sao của cậu.]

-

Những ngày sau đó, tất cả sức chú ý của Lâm Bạch Du đều đặt trên kết quả thi đại học của một khoảng thời gian sau, hôm nào cũng ở nhà.

Rất nhanh, cô đã phát hiện sự thay đổi trên người mình.

Bàn chải vẫn đang trong miệng, Lâm Bạch Du đã gõ cửa nhà đối diện, Tùy Khâm vừa mở cửa, đã nhìn thấy thiếu nữ có bọt kem khắp miệng, đôi mắt mở to vì ngạc nhiên quá độ.

“Nhìn đi!” Lâm Bạch Du chỉ vào chỗ giữa mày mình.

Tùy Khâm dịch tầm mắt lên, đầu lông mày hơi nhíu lại: “Nốt ruồi của Bồ Tát nhỏ, nhạt đi rồi.”

Lâm Bạch Du gật đầu: “Sáng nay đánh răng, tự dưng phát hiện đấy, lúc trước nhìn cũng tưởng là ảo giác của mình.”

Độ đậm nhạt đến một mức độ, sẽ rất rõ ràng.

Ngón tay Tùy Khâm nhẹ nhàng xoa lên, không chạm được bất kì thứ kì lạ nào, hỏi: “Có khó chịu không?”

Lâm Bạch Du lắc đầu.

Tùy Khâm thấp giọng: “Vậy thì được.”

Anh lại chuyển tay xuống, lau đi một ít bọt bên mép của cô.

Tai Lâm Bạch Du ửng đỏ: “Nhưng làm gì có nốt ruồi nào bỗng nhạt màu đi đâu, cái này mà nhạt đi nữa, sẽ biến mất đấy.”

Tùy Khâm ừm một tiếng: “Đi đánh răng rửa mặt trước đi.”

Lúc sau, vấn đề về nốt ruồi đỏ giữa trán, Lâm Bạch Du bỗng nảy ra ý nghĩ: “Anh nói xem, liệu có phải là, mong ước em[*] ước đang được thực hiện không?”

[*]Vì tuyến tình cảm chuyển biến nên từ đây mình xin phép thay đổi xưng hô giữa hai người.

Mắt Tùy Khâm lóe sáng, nhíu mày.

Lâm Bạch Du nóng lòng muốn thử.

Tùy Khâm giữa vai cô lại, biết làm thế nào để xua tan suy nghĩ của cô một cách chuẩn xác: “Nếu không phải, anh sẽ bị thương.”

Lâm Bạch Du không muốn như thế, chỉ đành bỏ cuộc.

Theo thời gian trôi, màu của nốt ruồi trên trán ngày càng nhạt, ngay cả Liễu Phương cũng chú ý được, thậm chí sợ có vấn đề gì, đưa cô đi bệnh viện kiểm tra.

Dĩ nhiên là không có vấn đề.

Lâm Bạch Du an ủi bà: “Nói không chừng là lớn lên, sẽ biến mất đấy ạ. Sau này cũng không có ai hay hỏi có phải con vẽ lên không nữa.”

Liễu Phương nghĩ thấy cũng đúng.

Bà đã nhìn quen cô con gái như Quan Âm nhỏ, bỗng nhiên nốt ruồi đỏ nhạt đi, có cảm giác khác lạ.

Từ đó về sau, sáng hôm nào Lâm Bạch Du cũng sẽ xem nốt ruồi của mình.

Ngày 23 tháng 6, đài truyền hình bắt đầu chiếu tin tức liên quan đến kết quả thi đại học.

Vẫn còn một buổi tối nữa sẽ có kết quả, Lâm Bạch Du cũng căng thẳng, nhắn tin với Tần Bắc Bắc: [Sợ Tùy Khâm thi một phát được điểm tuyệt đối thật đấy, tớ sẽ kém cậu ấy quá xa.]

Tay và cánh tay Tần Bắc Bắc đều đang cắm kim tiêm, cha Tần cầm điện thoại lên, cô ấy mới trả lời bằng tin nhắn thoại: “Điểm tuyệt đối cũng khó quá rồi đấy. Vả lại, Tùy Khâm sẽ không rời xa cậu đâu, tớ đã nhìn thấu rồi, cậu ấy còn bám cậu hơn tớ, cậu ấy là yêu tinh bám người!”

Lâm Bạch Du nghe tin nhắn, không nhịn được cười.

Tùy Khâm là yêu tinh bám người sao, lần đầu tiên có người nói anh như vậy, cô thấy đó là mình mới đúng, hôm nào cũng bám theo anh.

12 giờ sáng hôm sau, đường link tra điểm thi đại học mở.

Lâm Bạch Du tra trên máy tính, đáng tiếc là đông người quá, luôn đang ở trạng thái bận, vào liên tục mấy lần, cô vốn đang căng thẳng, cũng đã trở thành bực dọc.

Liễu Phương cũng đặc biệt xin nghỉ ở nhà: “Thôi vậy, mẹ đi xem Tùy Khâm, con cũng đừng căng thẳng quá, thi tốt hay không cũng được.”

Lâm Bạch Du mỉm cười: “Mẹ, mẹ còn căng thẳng hơn con đấy.”

Không ngờ, Liễu Phương vừa đi khỏi nhà, trang web đã load được, cô nhập thông tin, tất cả kết quả của cô nhảy vọt ra.

Lâm Bạch Du “a” một tiếng ngạc nhiên vui mừng.

Cao hơn điểm cô dự tính, nhưng tiếc thay, chỉ thiếu 1 điểm, đã được 700 điểm rồi, nếu cô cẩn thận hơn một chút thì tốt.

Nhưng, lần này, cô không còn bác cả và em họ ở đường Nam Hòe nữa, sẽ không bị lấy mất giấy báo trúng tuyển, lưu lạc đầu đường nữa.

Lâm Bạch Du đang vui vẻ, nhận được tin nhắn của Tùy Khâm.

Q: [Bác ngất rồi.]

Cô vèo một cái đứng lên, chạy sang hàng xóm.

Tùy Khâm đang ở trước bàn học, Liễu Phương đang ngồi trên giường, ấn vào đầu, nhìn thấy cô đến, vẫy tay nói: “Con đoán Tùy Khâm bao nhiêu điểm.”

“Tuyệt đối?”

“Cũng gần như thế.” Liễu Phương cười híp mắt: “Chà, thủ khoa không chạy được rồi, mẹ phải đi ra ngoài khoe, các chú dì trong tiểu khu đều đang đợi đấy.”

Bà hết sức phấn khởi rời đi.

Tùy Khâm ngồi trên ghế, ngửa ra sau, Lâm Bạch Du nhìn thấy con số anh viết trên giấy, số cuối cùng là 743.

Lâm Bạch Du không bất ngờ chút nào.

Vì cô biết, anh là thiên tài, ngoại trừ vì môn Ngữ văn có đề bài chủ quan, anh từng thay đổi môn học được điểm tuyệt đối.

Tùy Khâm chỉ bị che giấu ở đó, nếu không phải do hạn chế của cuộc đời, có lẽ anh đã nhảy ra khỏi vòng đời của người bình thường từ lâu.

Nên anh định sẵn sẽ chói mắt.

Lâm Bạch Du cong môi: “A Khâm, mùa hè thuộc về anh, sắp tới rồi.”

Nhưng Tùy Khâm nói với cô: “Đối với anh, nó đã đến từ lâu rồi.”

- -----oOo------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK