• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Gì mà cô thấy sao với không thấy sao chứ!

Tang Tửu cũng chỉ dám mắng thầm, ngoài mặt thì vẫn tươi cười. Cô lại không kiềm được mà nhìn nhân viên, lộ ra nụ cười chột dạ.

“Chắc vậy.”

Nhân viên hoàn toàn không cảm thấy có gì không ổn với tình huống trước mắt, cô ấy chỉ lo thưởng thức nhan sắc của Ôn Quý Từ và Tang Tửu, cố gắng duy trì vẻ chuyên nghiệp của mình.

Thậm chí cô ấy còn nhìn tay Tang Tửu, khen một câu vô cùng thật lòng: “Tay cô rất đẹp, đeo nhẫn lên chắc chắn cũng sẽ rất đẹp.”

Đối diện với lời khen của nhân viên, Tang Tửu suýt thì ngạt thở tại chỗ.

Khác với vẻ căng thẳng của Tang Tửu, vẻ mặt Ôn Quý Từ vẫn bình tĩnh như thường, như thể thật sự đang chọn nhẫn cặp cho bạn gái anh.

Nhìn phản ứng này của Ôn Quý Từ, Tang Tửu gần bình tĩnh theo, cô bắt đầu quan sát tỉ mỉ nhẫn trong tủ trưng bày.

Vừa rồi căng thẳng đến choáng váng, giờ nhìn nhẫn trong tủ, niềm vui nho nhỏ luồn vào trái tim cô.

Tang Tửu cũng phối hợp diễn kịch, cô quét mắt nhìn nhẫn, cuối cùng dừng lại mở một cặp nhẫn trong đó, hai mắt sáng lên. Cách một lớp kính, Tang Tửu chỉ vào nó: “Anh, mẫu này liệu bạn gái anh có thích không?”

Ôn Quý Từ như cười như không nhìn cô, sau đó bảo nhân viên lấy nhẫn ra. Cặp nhẫn Tang Tửu chọn kiểu dáng đơn giản, một mạnh mẽ một dịu dàng.

Tang Tửu chú ý đến chiếc nhẫn của nam trước, cô chỉ thấy rất hợp với Ôn Quý Từ nên chọn nó.

Nhẫn đặt trước mặt Ôn Quý Từ, ánh mắt anh sững lại vài giây.

Vừa rồi lúc chọn nhẫn, Ôn Quý Từ cũng để ý đến chiếc nhẫn này đầu tiên, giống với Tang Tửu, anh nhìn thấy chiếc nhẫn của nữ trước.

Vòng nhẫn mảnh như vầng trăng, có thể ôm lấy ngón vô danh mảnh khảnh của Tang Tửu. Nhẫn tuy lạnh, nhưng người nhẫn lại có thể khiến trái tim anh ấm áp.

Gần như ngay lúc vừa nhìn thấy chiếc nhẫn này, Ôn Quý Từ đã đo ra kích thước của chiếc nhẫn. Vừa với Tang Tửu.

Hình ảnh tự tay đeo nhẫn cho Tang Tửu đã được Ôn Quý Từ mơ tưởng không biết bao nhiêu lần.

Vào lần đầu anh nắm tay Tang Tửu, anh đã bắt đầu mơ tưởng trên ngón tay vô danh của cô đeo ký hiệu thuộc về anh.

Kiềm vẻ mặt thản nhiên lại, Ôn Quý Từ chợt vươn tay, cầm chiếc nhẫn thuộc về anh lên, động tác của anh đầy thong thả.

Tang Tửu cảm thấy thế giới bỗng tĩnh lặng, cô nhìn chằm chằm vào động tác của Ôn Quý Từ, nhìn chiếc nhẫn tượng trưng cho lòng trung thành ôm lấy ngón áp út của Ôn Quý Từ.

Không to chẳng nhỏ, kích thước vừa như in.

Giây sau đó, Ôn Quý Từ đột nhiên đặt ngón tay lên hộp nhẫn, đẩy hộp đến trước mặt Tang Tửu, Tang Tửu vẫn còn đang ngẩn ngơ.

“Nên đến lượt em rồi.”

Trái tim vừa bình tĩnh chưa được bao lâu lại căng thẳng, Tang Tửu lo lắng nhìn Ôn Quý Từ.

Ôn Quý Từ dứt khoát nghiêng người, ngang nhiên nắm lấy tay Tang Tửu đang buông thõng bên người. Vì sợ bị người khác nhận ra điều khác thương, Tang Tửu lại không dám thẳng thừng rút tay về.

Ôn Quý Từ nắm lấy ngón áp út của Tang Tửu rồi đeo nhẫn vào, xúc cảm lành lạnh chạm vào lòng bàn tay Tang Tửu, rồi dần lan ra.

“Anh thấy kích cỡ ngón tay hai người cũng gần bằng nhau, hay là em thử giúp anh nhé?”

Cơ thể Tang Tửu cứng đờ, nhịp tim cô đập điên cuồng, máu như chảy ngược, khiến cho đầu ngón tay bị Ôn Quý Từ nắm lấy dần lạnh toát.

Lúc này, tay Ôn Quý Từ lại rất ấm áp, lướt qua dây thần kinh ở đầu ngón tay cô, khiến nó bỗng chốc ấm lên.

Tang Tửu cắn đầu lưỡi, cảnh cáo mình đừng đắm chìm trong hoàn tưởng như vậy, nhắc nhở mình ở đây không chỉ có cô và Ôn Quý Từ, cô không được để Ôn Quý Từ mê hoặc.

Lúc Tang Tửu đang định nói lời từ chối thì nhân viên giục: “Thử đi, nếu không hợp thì có thể sửa lại.”

Bối rối trong lòng Tang Tửu chỉ thuộc về cô, người khác sẽ không nghe thấy được.

Ma xui quỷ khiến, Tang Tửu duỗi ngón tay ra, đợi Ôn Quý Từ đeo chiếc nhẫn thuộc về cô vào ngón tay cô.

Nhưng miệng lại nói: “Vậy em miễn cưỡng giúp anh một lần.”

Ôn Quý Từ luôn đợi lời đồng ý của Tang Tửu, cô vừa đồng ý là anh lập tức cầm chiếc nhẫn bên cạnh lên. Khi chiếc nhẫn trượt đến điểm cuối của ngón áp út, trong lòng Ôn Quý Từ và Tang Tửu đều cùng nảy ra một suy nghĩ.

Những cành hoa tươi nở rộ leo trên bục, gió biển dịu dàng phía sau, tựa như đang trải qua một nghi thức vô cùng thành kính.

Dưới bục tĩnh lặng, không một bóng người, nhưng họ không cần khán giả.

Họ bí mật nói cho nhau những lời nói lặng thầm mà chỉ bản thân họ biết, không cần một chữ nào cũng có thể hiểu được ý của đối phương.

“Em đồng ý lấy anh nhé?”

“Em đồng ý.”

Tang Tửu vừa căng thẳng vừa mong ngóng, vẫn trộm mím môi nhưng lại không dám nhìn Ôn Quý Từ, giọng nói rất khẽ lọt vào tai anh: “Vừa khít.”

Như thể cặp nhẫn này được làm riêng cho hai người, ngay cả nhân viên cũng cảm khái: “Trùng hợp thật, tôi chưa bao giờ gặp một đôi nào có kích cỡ vừa in thế này.”

Giọng nhân viên khiến Tang Tửu hoàn hồn, cô bình tĩnh rút tay về, Ôn Quý Từ nắm ngón tay mình: “Gói cặp nhẫn này lại đi.”

Tang Tửu xách túi nhân viên đã gói xong ra cửa, vừa vào xe, Ôn Quý Từ lập tức nhắc nhở một câu: “Không định đeo nhẫn nữa à?”

Ôn Quý Từ dứt khoát mạnh mẽ đeo nhẫn lên tay Tang Tửu, còn chiếc nhẫn thuộc về anh, anh vốn không hề tháo ra.

*

Tang Tửu giấu nhẫn trong ngăn kéo tủ đầu giường, cô rất cẩn thận, sẽ không đeo ra ngòa trong trường hợp dễ bị phát hiện.

Hôm sau, Tang Tửu vừa dậy, đang đứng trước gương dưỡng da. Ôn Quý Từ vốn nên đi làm đột nhiên gõ cửa đi vào, co lập tức nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay anh.

Tang Tửu vừa định nhắc Ôn Quý Từ tháo nhẫn, không ngờ anh đã chú ý đến chiếc túi màu đen trong góc trước.

“Đây là gì vậy? Hình như trước đây anh đâu có thấy.”

Những lời vừa muốn nói bị kẹt lại, Tang Tửu lập tức đứng dậy, muốn ngăn Ôn Quý Từ đang chuẩn bị nhìn cho rõ.

“Không được mở!”

Phản ứng của Tang Tửu vô cùng dữ dội, nhưng Ôn Quý Từ lại dứt khoát mở khóa kéo.

Miệng túi mở lớn, nhìn thấy hết đồ bên trong, trên cùng chính là bộ đồ y tá và nàng thỏ, vừa nhìn là biết chẳng phải đồ đứng đắn gì.

“À…” Ôn Quý Từ cố ý kéo dài giọng điệu, như thể lòng đã hiểu ra.

“Không ngờ sở thích của em đặt biệt vậy.”

Ôn Quý Từ dồn sức trêu chọc Tang Tửu, anh bỗng vươn tay, lấy một bộ trong đó ra. Bộ nàng mèo treo trên tay anh, thiếu vải đến đáng thương. Bị dáng vẻ cấm dục lạnh lùng này của Ôn Quý Từ làm nền, trông bộ đồ còn tăng thêm vài phần mập mờ gợi tình.

Ánh mắt Ôn Quý Từ dời từ bộ đồ trên tay sang người Tang Tửu, Tang Tửu cứ cảm thấy mình như đang mặc bộ đồ này.

“Hay là… em ‘meo’ một tiếng nghe thử xem?”

Một tiếng ‘ầm’ vang lên, Tang Tửu xấu hổ tốt cùng, chôn chân tại chỗ, quên cả di chuyển.

“Nhớ thứ tự của từng bộ nhé, anh sợ đến lúc đó bỏ sót, vậy chẳng phải đáng tiếc lắm sao?” Ôn Quý Từ nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Tang Tửu, thong thả nói.

“Ôn Quý Từ!” Tang Tửu vừa xấu hổ vừa giận dữ giật lấy bộ nàng mèo, nhét lại vào túi, kéo chặt khóa lại, không để lộ ra một góc nào.

“Cho em tham khảo, bộ nàng mèo đó không tệ, lần sau có thể mặc bộ đó.”

Tang Tửu hoàn toàn phát điên nhưng lại không lấy tay bị tai được, Ôn Quý Từ vẫn không chịu buông tha mà trêu chọc cô, sau đó còn nhàn nhã nhìn mặt Tang Tửu đỏ đến tận mang tai.

“Có điều, em mặc bộ nào anh cũng thích hết.”

Tang Tửu cố gắng để mình bình tĩnh lại, không quan tâm đến khuôn mặt nóng bừng của mình, cố gắng nói với Ôn Quý Từ bằng giọng điệu hòa nhã: “Đợi đã, đừng đeo nhẫn ra ngoài, em giữ giúp anh.”

Không đợi Ôn Quý Từ ra khỏi phòng thì Tang Tửu đã đưa tay muốn tháo nhẫn trên tay Ôn Quý Từ ra, nhưng Ôn Quý Từ lùi lại một bước, đưa tay tránh sang bên kia: “Nhẫn vừa mua đã không cho anh đeo?”

Tang Tửu ra ba điều kiện cho Ôn Quý Từ: “Thứ nhất, không được đeo ở nơi công cộng. Thứ hai, không được đeo trước mặt người lớn. Thứ ba, …”

Còn chưa nói xong đã bị Ôn Quý Từ ngắt lời: “Còn có thứ ba nữa sao? Cho nên chẳng còn nơi nào có thể đeo được đúng không?”

Tang Tửu cười: “Trước mặt bạn bè, với cả trong phòng làm việc, chỉ cần là nơi không có người thấy thì anh có thể đeo, không phải còn có em ngắm sao?”

Ôn Quý Từ vốn không định để lộ nhẫn, nếu anh với Tang Tửu đeo cùng kiểu nhẫn thì sẽ khiến người khác suy đoán.

Nhưng không ngờ phản ứng của Tang Tửu lại khiến Ôn Quý Từ nổi lòng chọc cô.

Tang Tửu nhân lúc Ôn Quý Từ không chú ý, lập tức kéo tay anh, tháo nhẫn ra, đặt vào lòng bàn tay Ôn Quý Từ.

Tang Tửu còn cho rằng mình rất nhanh nhẹn, không ngờ là Ôn Quý Từ cố ý nhường cô.

Ôn Quý Từ như cười như không nhìn Tang Tửu: “Vậy được thôi, anh miễn cưỡng đồng ý với em.”

Tang Tửu nhìn thời gian, lập tức đẩy Ôn Quý Từ ra ngoài, còn lề mề nữa sẽ trễ mất.

Cô nghĩ ngợi, đợi Ôn Quý Từ đi rồi thì sẽ giấu túi quần áo cosplay vừa rồi đi, xem như chuyện này qua rồi.

Ôn Quý Từ để mặc Tang Tửu đẩy ra, không quay đầu mà nói: “Đừng lén giấu quần áo đi đấy, vứt rồi thì anh đích thân đi mua.”

Tay Tang Tửu khựng lại: “…”

Ôn thái tử đích thân đi mua nội y tình thú, không sợ mất mặt à.

*

Tám giờ sáng, công ty truyền thông nào đó đột nhiên tung ra một bức ảnh, người trong ảnh không phải người trong giới mà là Ôn Quý Từ – người thừa kế nhà họ Ôn.

Vì khoảng cách ống kích hơi xa nên chỉ chụp được bóng lưng Ôn Quý Từ.

Ôn Quý Từ trong ảnh vừa xuống xe, bàn tay với khớp xương rõ ràng tùy ý đặt trên cửa xe, xe dừng bên ngoài tòa nhà Ôn Thị, anh đang chuẩn bị vào công ty.

Dưới bộ vest đen, dáng người cao lớn thẳng tắp, dù khoảng cách xa thì vẫn có thể nhìn thấy góc nghiêng đường nét rõ ràng và lạnh lùng của anh.

Điều khiến người ta cảm thấy hấp dẫn nhất chính là hình xăm trên cổ tay, truyền thông đặt biệt phóng to hình ảnh cổ tay rồi chỉnh sửa.

Hình xăm ‘S.W’ trên cổ tay vô cùng rõ ràng.

“Người thừa kế Ôn Thị bị nghi đang yêu.”

“Mợ chủ tương lai của nhà họ Ôn là ai, thân phận vẫn là một câu đố!”

“Bằng chứng đang yêu, vì yêu mà xăm hình, chứng cứ rành rành.”

Các nền tảng lớn chuyển tiếp, các bản tin được đẩy lên mạng, tất cả đều xoay quanh một điều, rốt cuộc Ôn Quý Từ xăm hình này vì ai?

Người đó là người trong giới hay người ngoài giới?

Lúc đầu dân mạng chỉ suy đoán, tỏ ý phủ nhận, nhưng hiện thực bày ra trước mắt, buộc mọi người phải tin.

Dù sao thì với tính cách của Ôn Quý Từ, sao có thể xăm ngay vị trí quan trọng như vậy. Ngoài lý do vì bạn gái ra thì họ cũng không nghĩ được lý do nào khác.

“Sao Ôn thái tử có thể yêu được, hai mươi bảy năm không lộ ra thì chắc chắn bây giờ cũng không thể.”

“Chẳng lẽ người khác có thể ép chồng tôi xăm, nếu không phải chiều bạn gái thì sao lại làm ra chuyện thế này!”

“Đây là chồng tôi, một mình tôi trụ không nổi, mọi người khóc chung đi.”

“Nếu chồng tôi là ngôi sao thì tôi còn có thể an ủi mình là vì sao tác, nhưng đây là điều không thể. Aaaaa!”

“Không hiểu sao vẫn thấy lãng mạn, dù rằng tất cả đều dựng nên trên nền tàng nước mắt của tôi.”

“Dù trong ảnh không có filter thì chồng tôi cũng đẹp trai đến nỗi nhũn cả chân, bây giờ tôi tuyên bố tôi đang thất tình, tôi phải khóc trăm ngày nữa thì mới ổn được.”

Thoáng chốc, dân mạng bắt đầu dò tìm từng ngôi sao nữ có chữ ‘S’, cả những nhân vật nổi tiếng trong tên có chữ ‘S’ cũng bị liệt vào phạm vi khảo sát.

Thậm chí ngay cả tên tiếng Anh của họ cũng không bỏ qua, phân tích đi phân tích lại, nhưng hoàn toàn không tìm được bất cứ manh mối nào.

Vì trong mắt phần lớn fan vợ, không ai có thể xứng với Ôn Quý Từ.

Mà trùng hợp cũng khiến họ bỏ qua một người, là Tang Tửu. Là em gái của Tang Tửu, cô không lọt vào danh sách bị khảo sát.

Rõ ràng Ôn Quý Từ không phải người trong giới, nhưng chỉ vì một hình xăm mơ hồ trên cổ tay mà chiếm luôn cả hot search của ngôi sao nổi tiếng khác.

Nhưng hot search #Người thừa kế nhà họ Ôn lộ chuyện yêu đương# hoàn toàn bùng nổ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK