"Sắc mặt nhìn khá ổn."
"Nụ cười cũng không tệ."
"Tần suất nhịp thở ok, dì út có thể yên tâm."
Triệu Diệc Tinh: "......"
Nhìn biểu cảm thiếu đón của anh họ nhưng biết mình không thể đánh lại được nên đành phải nhịn, ở trong mắt người ngoài là một anh chàng dịu dàng đúng chuẩn hình tượng thiên sứ giáng trần. Triệu Diệc Tinh nghĩ Lâm Tô là một diễn viên tài năng đang bị giới pháp luật kìm hãm. Lãng phí tài năng diễn xuất được ông trời ban tặng.
Đối với một người khôn khéo sắc sảo như vậy, Triệu Diệc Tinh không muốn kể quá nhiều chuyện về Hứa Nhất Nặc cho anh ta nghe.
Bị Lâm Tô nhìn chằm chằm như vậy, Triệu Diệc Tinh thực sự rất khó chịu, đành phải giải thích qua loa: "Là fan hâm mộ của em, thường xuyên xuất hiện trong các hoạt động, là một nhiếp ảnh gia của tạp chí thời trang. ”
"Hóa ra là như vậy?" Lâm Tô tiện tay bật TV lên, lạnh nhạt nói: "Cậu chưa bao giờ
nhắn tin trao đổi riêng với fan. Ở công ty luật có rất nhiều fan nữ muốn chụp hình cùng cậu nhưng cậu đều từ chối khéo. Ngay cả vấn đề phòng khách sạn cũng nhiệt tình giúp đỡ, nói với người ta tiền phòng 200 NDT còn bắt tôi bù tiền vào. Quan tâm người ta như vậy, chỉ vì muốn tặng phúc lợi cho fan sao? ”
Cũng may, ở bên cạnh Hứa Nhất Nặc một thời gian, bây giờ Triệu Diệc Tinh hoàn toàn không bị Lâm Tô chọc giận, bình tĩnh suy nghĩ tìm cách đối phó.
"Không chỉ có vậy. Khu chung cư em vừa mới chuyển, trùng hợp cô ấy cũng sống ở đó."
"Ồ, tiếp tục đi."
"Vào một ngày nọ, trên đường trở về nhà, vì trời quá tốt nên em không may bị vấp ngã, loay hoay mãi không thể đứng dậy. Tình cờ Hứa Nhất Nặc đi ngang qua, dìu em về nhà, từ đó hai người bọn em trở thành bạn thân. ”
".................."
"Em kể xong rồi. Ánh mắt của anh họ có ý gì?"
Triệu Diệc Tinh bình tĩnh dựa vào thành giường, mặt không đỏ tim không run nhìn chằm chằm Lâm Tô. Một lúc sau, Lâm Tô đứng dậy, ném lon soda vào thùng rác.
"Tôi nghĩ cậu cân nhắc chuyển nhà đến nơi khác. Tình hình an ninh ở đó quá kém."
*******
Hứa Nhất Nặc quay trở về phòng khách sạn, bốn cô gái đang ngồi trên giường đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn, thế trận căng thẳng khiến cô hơi hoảng sợ, đột nhiên cảm thấy chột dạ.
Cảm giác chột dạ qua đi, lúc này Hứa Nhất Nặc khó hiểu, cô đâu có làm gì sai, nhưng vẫn chủ động báo cáo: "Tớ vừa mới xuống quầy lễ tân xin một chai dầu, Glory và Bánh Su Kem tý nữa sau khi tắm xong nhờ thoa dầu. Nếu không ngày mai vết thương sẽ bầm tím. ”
"Đúng là khách sạn 5 sao, chăm sóc và phục vụ khách hàng tốt thật đấy." Chú Vịt Vàng nhảy xuống giường, cầm chai dầu, hỏi, "Chị Nam, chị có nhìn thấy caca không?”
“!!!???” Hứa Nhất Nặc giật giật mí mắt, lắc đầu nói, "Không! Tớ không gặp được anh ấy! ”
Cũng may mấy người bọn họ tập trung xem Weibo, không ai để ý đến thái độ kỳ lạ của cô. Lâm Song Song vẫy tay ra hiệu với cô: "Để thuốc tạm ở đó. Tiểu Nam, mau ra đây xem lũ ngốc này đi. ”
"Có chuyện gì vây?"
Hứa Nhất Nặc thận trọng ló đầu vào nhìn thử, trong lúc cô đi lên tầng mấy cô ấy chia sẻ hình ảnh lên weibo. Kèm theo những la hét nhiệt tình là những lời khen ngợi khả năng chụp hình “Một ngôi sao Nam Cực”, đồng thời cũng có một vài lời bình luận mắng hội chị em của Mộ Nhiên.
Mỗi một fansite đều sở hữu lượng fan hâm mộ riêng, Fanclub có rất nhiều người ủng hộ và thích bức ảnh do Mộ Nhiên chụp, nhất dạo gần đây “Một ngôi sao Nam Cực” ít khi đăng ảnh, điều này khiến những bức ảnh độc quyền do Mộ Nhiên chụp được mọi người yêu thích chú ý nhiều hơn. Anh đến tôi đi, cuộc tranh cãi không hồi kết,
“Mấy kẻ ngốc mà cậu nói chính là mấy bạn nhỏ này à? Điều này... không tốt lắm. ”
"Hả? Không phải, tớ tiện tay mở cho cậu xem thôi. ”
"............"
Tiểu Lam nhanh trí phát hiện giải cứu Hứa Nhất Nặc trướckhi lối tư duy nhảy cóc của Lâm Song Song dọa cho ngất xỉu. Chạy đến mở hot search ra.
"Không biết anti-fan hay fan nghệ sĩ nhà nào mua hot search nói caca hút thuốc. Ha ha ha… thực nực cười."
"Cái gì?!"
"Đừng lo lắng, chỉ tin đồn thôi. Fanclub lên tiếng và bác bỏ tin đồn đó. Vắt óc suy nghĩ ra một kế hoạch vừa mới tung ra đã thất bại thảm bại. Hiện giờ caca chiếm lĩnh bảng hotsearch, bây giờ các fan hâm mộ nổ lực tẩy quảng trường bằng cách chia sẻ hình ảnh chúng ta chụp hôm nay.”
Nghe thấy tin đồn đã được kiểm soát. trái tim Hứa Nhất Nặc vừa mới treo lên liền hạ xuống. Lần trước Triệu Diệc Tinh bị người khác hãm hại, lúc đó cô không hề kích động như bây giờ.
Có lẽ buff Chiêu Chiêu đã tăng thêm.
Chú Vịt vàng rất tức giận, vẻ mặt chán ghét nhìn vào màn hình nói: "Đồn caca hút thuốc sao… ha ha ha, vậy mà bọn họ nghĩ ra được. Hàm răng caca trắng như vậy, khí chất tiên tử không nhiễm bụi trần chắc chắn không bao giờ hút thuốc lá, đúng không chị Nam. ”
Hứa Nhất Nặc trong đầu nhớ lại hình ảnh ngắm cảnh đêm trên ban công, Triệu Diệc Tinh đã tẩy trang và mặc quần áo đơn giản thoải mái, lúc bị anh lừa kéo ngồi xuống xích đu. Cô ngửi mùi hương trên người anh, thanh mát dịu nhẹ, không hề dính mùi thuốc lá.
Chưa kể trước đó, lúc ở nhà cô sau khi Chiêu Chiêu uống sữa xong, mùi hương sữa rất nồng và thơm. Còn không cho phép cô gọi bên ngoài về, ba bữa ăn trong ngày đều chú trọng chế độ dinh dưỡng. Làm sao có thể thích mấy sở thích hại sức khỏe như vậy.
Hứa Nhất Nặc khẽ gật đầu: "Chắc chắn caca không hút thuốc, hơn nữa thói quen sinh hoạt rất tốt. ”
Lâm Song Song ôm mặt cười: "Chắc chắn không hút thuốc, nhưng tư thế này thật sự rất đẹp trai. Con mẹ nó, cho dù hút thuốc thật thì tớ cũng chấp nhận! Ôi trời, tình yêu tôi dành con trai ngày càng biến chất [1]. ”
[1] Sự thay đổi của con người về mặt đạo đức.
Hứa Nhất Nặc nhíu mày: "Anh ấy không hút thuốc, chắc chắn không có chuyện đó xảy ra. ”
Lâm Song Song: "Híc híc- Nam. Động tác đẹp như vậy không khiến cậu thay đổi suy nghĩ sao! ”
Hứa Nhất Nặc: "???? ”
Thay đổi suy nghĩ sao, muốn chị gái của anh ấy?
Nhiệt độ ở bàn tay dường như vẫn còn được giữ lại, ngay cả ánh trăng cùng gió đêm không thể xua tan được…
!!!!!
Hứa Nhất Nặc sửng sốt, khẽ lắc đầu, không được thay đổi, cô một nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp tận tâm tuyệt vời, OVER!
Mấy người bọn cô cùng các fan hâm môn giữ vững lòng tin, thần tượng quản lý hình tượng tốt như vậy, nhưng khi chuyện này lọt search, thiện cảm của người qua đường giảm xuống.
Chờ mấy người Chú Vịt Vàng quay về phòng ngủ. Hứa Nhất Nặc giảm độ sáng đèn ngủ xuống, trốn trong chăn tránh làm phiền đến giấc ngủ của Lâm Song Song. Gõ tin nhắn.
Hứa Nhất Nặc: Anh lại lên hot search, anh có nhìn thấy bài viết đó không?
Tin nhắn vừa mới được gửi, Triệu Diệc Tinh trả lời lại ngay lập tức, nhanh đến mức giống như thể anh đang đợi tin nhắn của cô: Nhìn thấy rồi. Quá nhàm chán, Trần Lạc thậm chí không cần phải xử lý.
Hứa Nhất Nặc lúc này mới yên tâm: Vậy thì tốt rồi, có nhiều người qua đường không tin chuyện này. Fan hâm mộ ủng hộ anh, còn cảm thấy dáng vẻ lúc anh hút thuốc rất đẹp trai.
Triệu Diệc Tinh: Em thích đàn ông hút thuốc sao?
Hứa Nhất Nặc đương nhiên không thích, là một nhân viên văn phòng lâu năm, lúc tham dự cuộc họp ngồi cạnh người hút thuốc lá, mùi hương tỏa ra khiến cô có chút khó chịu.
Câu hỏi quá ngu ngốc.
Hứa Nhất Nặc: Tại sao anh lại hỏi như vậy?
Triệu Diệc Tinh: Nếu em thích, tôi sẽ thử suy nghĩ nghiêm túc.
Hứa Nhất Nặc:...... Ý anh là sao, nếu em thích một người đàn ông hút thuốc, anh sẽ học hút thuốc?
Triệu Diệc Tinh: Nếu em thích nó, anh tìm cách biến hình mẫu lý tưởng của em biến thành anh. Thẩm mỹ quá kém cần phải chỉnh đốn lại.
Hứa Nhất Nặc:......
Triệu Diệc Tinh: Đồ ngốc.
Đúng là kẻ hủy diệt tâm trạng tốt, bước đầu tiên, mở khung chat của Triệu Diệc Tinh ra. Bước thứ hai, nhập văn bản. Bước thứ ba, sử ngôn từ tính công kích tuyệt đối không thể thua kém
Trò chuyện quá nhập tâm, giống như mỗi hàng chữ đều có nghe được giọng nói đối phương. Hứa Nhất Nặc không biết mình chìm vào giấc ngủ lúc nào. Ngày hôm sau khi tỉnh dậy, cô vẫn cầm điện thoại trong tay. Mở điện thoại lên, màn hình hiện lên khung chat của Triệu Diệc Tinh.
Triệu Diệc Tinh: Nhất Nặc? Em ngủ rồi sao?
Triệu Diệc Tinh: Chúc ngủ ngon, ngày mai khi em thức dậy, người đầu tiên em nhìn thấy chính là anh.
............
Hứa Nhất Nặc dụi dụi mắt, người đầu tiên cô thấy sau khi thức dậy quả thực là anh.
Dưới lầu một, có rất nhiều người đang đứng chờ. Lúc mấy người bọn cô đi xuống còn cố ý đi dạo một vòng. Mộ Nhiên vẫn còn ở đây, còn cô gái hôm qua đẩy Bánh su kem đã rời đi.
"Ngày hôm qua bị con trai lườm, nếu đổi là tớ thì tớ không còn mặt mũi nào nữa." Lâm Song Song nhớ lại vẫn còn tức giận: "Đương nhiên tớ không làm chuyện gì khiến con trai khó chịu. ”
Hứa Nhất Nặc thờ ơ nói: “Không khoa trương như vậy đâu, caca gặp biết bao nhiêu chuyện lớn, vẫn luôn giữ bình tĩnh. ”
Chú Vịt vàng: "Caca luôn được mọi người công nhận nhân cách vàng trong giới giải trí, không sử dụng chiêu trò. Nhưng ánh mắt hôm qua anh ấy thực sự lạnh lùng, caca lúc đó rất tức giận. ”
Bánh su kem: "Ô ô ô, dáng vẻ caca cưng chiều fan thực sự rất đẹp trai.”
Trong lúc nói chuyện, ekip bước khỏi thang máy, người hâm mộ vội vàng xông lên.
Triệu Diệc Tinh trong ống kính của Hứa Nhất Nặc dường như không hề mệt mỏi bởi vì cuộc trò chuyện muộn tối qua, thay vào đó nhìn anh có sảng khoái và tâm trạng rất tốt. Lúc nhìn thấy mấy người bọn cô, còn nở nụ cười rạng rỡ, nói “chào buổi sáng”.
Hành động này khiến mọi người đều bất ngờ, sau đó lại nhìn thấy anh vén tóc lên, xắn tay áo, phong thái lịch lãm.
Nói tóm lại, hành động nhỏ khiến anh trở nên đẹp trai và gần gũi hơn rất nhiều so với quá khứ.
"Hình ảnh đi làm và tan làm của anh ngày nào cũng giống hệt nhau. Dáng vẻ lạnh lùng giống như đang đi trên thảm đỏ, ánh mắt cùng động tác chẳng có gì thay đổi cả."
Hôm qua, Hứa Nhất Nặc thuận miệng nói ra, cũng đúng là như vậy, vì muốn nhanh chóng đi qua đoạn đường fan chen lấn xô đẩy. Bình thường, Triệu Diệc Tinh giữ vẻ mặt lạnh lùng bờ môi mím chặt lại, dáng vẻ không chê được điểm nào.
Nói ra có thể mọi người không tin, lương tâm “một ngôi sao Nam Cực” điền đủ các ô cửu cung [2], dùng hết sự liều mạng phần đầu của cả đời này nhanh tay bắt lại khoảnh khắc đặc biệt, ngay cả bản thân Triệu Diệc Tinh không nhận ra.
[2] Trong ô cửu cung có 9 ô vuông, có thể điền vào chín con số từ 1 đến 9, chín con số này đại diện cho chín ngôi sao: Nhất Bạch, Nhị Hắc, Tam Bích, Tứ Lục, Ngũ Hoàng, Lục Bạch, Thất Xích, Bát Bạch, Cửu Tử.
Triệu Diệc Tinh… thực sự để tâm đến lời nói của cô?
Không đợi cô phân tích xong mối quan hệ nhân quả, chuông báo wechat lại vang lên.
Triệu Diệc Tinh: Tài liệu hôm nay đã đủ chưa? Lúc chạy theo chụp ảnh có mệt không?
Hứa Nhất Nặc nắm chặt điện thoại, nhìn chiếc xe bảo mẫu dần biến mất, trầm tư suy nghĩ.
Hành trình tương tự như lần trước, cùng với hai vị khách mới, mấy người vui vẻ đi dạo một vòng ngắm cảnh Hoành Điếm một lần nữa. Vào buổi tối, bọn cô thảo luận định đi dạo chợ đêm cùng ngắm cảnh cảnh đêm.
“Bọn cậu cứ đi đi. Tớ về khách sạn xử lý chút công việc." Hứa Nhất Nặc nhìn đồng hồ nói, "Đi chơi vui vẻ nhớ chụp ảnh chia sẻ weibo nhé! Nếu có chuyện gì xảy ra thì cứ gọi điện thoại cho tớ. ”
Hứa Nhất Nặc sốc khi Triệu Diệc Tinh đồng ý làm người mẫu cho cô chụp hình. Không ngờ, Trần Lạc làm theo chỉ dẫn của Triệu Diệc Tinh thực sự mượn được vài thiết bị cần thiết. Hứa Nhất Nặc há hốc mồm khi biết Trần Lạc chính “dì giúp việc trong truyền thuyết”.
"Dì Trần quả thực rất giỏi." Hứa Nhất Nặc ngẩng đầu lên chạm vào ánh đèn dịu dàng, "Anh ấy có biết mượn về cho em dùng không? ”
Trong đầu Triệu Diệc Tinh hiện lên vẻ mặt bàng hoàng của Trần Lạc sau khi tỉnh rượu, bật cười nói: "Không quan trọng. ”
“......Điều này rất quan trọng. ”
"Người mẫu mới là quan trọng nhất." Triệu Diệc Tinh bật cười, trực tiếp đi đến trước mặt cô, cúi đầu xuống dịu dàng nói, "Anh nhất định khiến em hài lòng. ”
Hứa Nhất Nặc nắm lấy ống kính, tay run rẩy.
- -----oOo------