Người đó chính là nữ sinh nói chuyện phiếm với cậu ở trạm xe vừa rồi.
Cậu vươn tay ra sờ sờ miệng mình, không có gì mà.
Nhưng là nữ sinh vẫn nhìn chòng chọc vào cậu không ngừng.
Tịch Lục cúi đầu lật xem di động, nhìn một chút cuối cùng không thể nhịn được nữa, nhìn về phía nữ sinh bên cạnh kia, nói: “Cậu có thể đừng nhìn chòng chọc vào tôi không?”
Nữ sinh nghẹn ngào một cái, nước mắt giàn giụa ra luôn, cô nàng dùng ngữ điệu sắp khóc nói: “Tớ đói!”
Tịch Lục: “…” Cậu đói liên quan đến tôi cọng lông! Cho dù cậu nhìn chằm chằm vào miệng tôi, tôi cũng không có khả năng phun bánh bao thịt vừa mới ăn ra cho cậu ăn.
Nghĩ đến đây, Tịch Lục không khỏi cảm giác được ghê tởm.
Trong mắt nữ sinh tiếp tục tràn đầy nước mắt, phảng phất như lập tức sẽ rơi xuống, làm cho Tịch Lục chân tay luống cuống, nói: “Cậu có thể đừng khóc không?”
Nữ sinh lại nghẹn ngào một cái, gào khóc nói: “Tớ đói!”
Tịch Lục cảm giác được khắp bốn phía người trên khoang xe đã chuyển dời toàn bộ tầm mắt đến trên người mình, cậu cắn răng lấy từ trong túi ra chiếc Snickers mình vốn định khi tan học sẽ ăn, đưa cho nữ sinh, nói: “Ăn, ăn, ăn, mau ăn đi, đừng gào khóc nữa.”
Snickers trên tay mình trong nháy mắt đã bị cướp đi, Tịch Lục nhìn thấy nữ sinh vèo cái bóc gói xong, sau đó cắn một miếng lớn, một nửa Snickers đã không còn, nước mắt trong đáy mắt đã sớm không cánh mà bay rồi, vừa ăn vừa vui thích cười lên, sau đó bắn vụn nát trong miệng ra nói với Tịch Lục: “Cậu thật là người tốt đó.”
Tịch Lục cảm giác được ác ý từ thế giới khác, câm miệng không muốn nói chuyện với cô nàng.
Đâu có biết, sau khi nữ sinh kia ăn xong, lại bắt đầu líu ra líu ríu nói chuyện bên cạnh Tịch Lục, cô nàng nói: “Mẹ tớ nói, người tốt cả đời bình an, cậu có thể cho tớ ăn cậu chính là người tốt, tớ tên là Trì Tâm Tâm, tớ mười bảy tuổi, trong nhà tớ có một anh trai…”
Tịch Lục không thể nhịn được nữa ngắt lời Trì Tâm Tâm, nói: “… Khoan đã! Cậu nói tình huống nhà cậu cho tôi là thế quái gì?”
Trì Tâm Tâm nghiêng đầu, nghi ngờ nói: “Tớ không có mà, chúng ta không phải là bạn sao? Tớ chỉ nói với cậu, một chút tình huống nhà tớ thôi, chẳng lẽ không đúng sao?”
Tịch Lục một tay che lại mặt mình, quả thực không có cách nào tưởng tượng, nữ sinh như vậy lại có thể sống đến bây giờ, rốt cuộc cô nàng là sống được như thế nào?
Ngẩng đầu mệt mỏi, cậu nói: “Cái đó à, tôi và cậu không tính là bạn chứ, tôi đã cho cậu ăn một thứ rồi, bây giờ cậu có thể đừng quấn lấy tôi hay không.” Lời tuy là có chút tổn thương người, nhưng là Tịch Lục không khỏi cảm thấy Trì Tâm Tâm này sẽ là một quả bom hạng nặng, cậu thật sự là không ứng phó được người như vậy.
Trì Tâm Tâm lại là một cái nghẹn ngào thật to, hu hu nói: “A, chúng ta không phải là bạn sao! Cậu là người tốt cho tớ đồ mà! Tuy rằng không phải là bánh bao thịt! Là bánh bao thịt càng tốt.”
Tịch Lục: “…” Thần ơi, buông tha cho cậu đi.
Đương nhiên cứu vớt Tịch Lục không phải thần, là tiếng xe bus đến trạm.
Tịch Lục xuống xe nhanh chóng, lấy tốc độ chạy nước rút trăm mét vọt vào trường học, nghĩ rằng nữ sinh này hẳn là không đuổi kịp đâu nhỉ.
“Cậu chạy nhanh như vậy làm cái gì chứ? Cũng sẽ không đến muộn, a, thì ra cậu với tớ học cùng một trường, thật là có duyên mà.”
Tịch Lục nhìn Trì Tâm Tâm chạy nhanh cùng một tốc độ với mình, vẻ mặt của cậu là như vậy ——゜(゜(゜(Д゜)!!!
Nữ sinh này là cái quái gì thế này!
Tốc độ chạy của Tịch Lục ở trong đám nam sinh không tính là quá nhanh, nhưng là không đến mức chậm lắm, nhưng là đối với nữ sinh mà nói, đây cũng quá không khoa học rồi nhỉ.
Lại thấy Trì Tâm Tâm dường như là đột nhiên nhìn thấy cái gì, phất phất tay với Tịch Lục, nói: “Tớ thấy được thần tượng của tớ rồi, tớ đuổi theo đây, ngày khác gặp nhá.”
Nói xong, trong nháy mắt nhanh chóng tăng tốc bước chân, bỏ xa Tịch Lục ở phía sau.
Tịch Lục ở trong gió rét lạnh thấu xương, cảm giác được ác ý dày đặc.
Thế giới này đã không còn chỗ dung thân cho cậu sao?
Tịch Lục uể oải đi đến trường học, vừa đi vào trong lớp học, đã nhìn thấy chỗ ngồi của mình và chỗ ngồi của Chân Tần trong trong ngoài ngoài đầy ắp người, cậu sửng sốt, đi qua, không biết đã xảy ra chuyện gì, bèn vỗ vỗ một nữ sinh đứng ở trong đó nói: “Cái đó, có thể nhường một chút không?”
Nữ sinh có chút không nhịn được xua xua tay, cũng không quay đầu nói: “Chúng tôi đang muốn xin chữ ký của Chân Tần, nếu cậu muốn, thì xếp hàng, đừng chen ngang biết không?”
Tịch Lục: “…”
Cậu hướng về phía trong đám người gọi một tiếng: “Chân Tần, đi ra cho tôi.”
Tiếng Chân Tần từ trong đám người truyền đến: “Ơ! Ai gọi tôi! Giọng này quen tai quá!”
Tịch Lục nói: “Tôi là anh trai Tịch Lục của ông.”
Trong nháy mắt, người đứng ở đằng trước đều quay đầu lại, nhìn về phía Tịch Lục bên này.
Tịch Lục bị ánh mắt của bọn họ nhìn đến sợ hãi một trận nói: “Các bạn làm cái gì?”
Chân Tần xông từ trong đám người ra, một phát tóm lấy Tịch Lục, nói: “Rốt cuộc ông cũng tới rồi, Tịch Lục, ha ha ha ha ha.”
Tịch Lục nhìn cậu ta, cho cái mặt đang cười ngây ngô của cậu ta, chính là một đấm, nói: “Cười cái gì mà cười, nói chuyện.”
Chân Tần xoa xoa mặt bị đánh đau, nói: “Ông thật đúng là dám đánh mà, gương mặt này của tôi bây giờ cũng đáng giá tiền rồi, cẩn thận tôi kiện ông bắt ông bồi thường tiền cho tôi đấy.”
Tịch Lục lé mắt nói: “Đừng lảm nhảm, nói chuyện nghiêm chỉnh.”
Mắt Chân Tần sáng lóe trả lời: “Hôm nay khi ông đến trường, có cảm thấy tất cả đều thay đổi rồi hay không?”
Tịch Lục nhíu mày, nói: “Không có.”
Chân Tần sờ cằm nói: “Vậy không thích hợp mà, ảnh của chúng ta bây giờ đã là có thể thấy được khắp nơi rồi, bây giờ chúng ta nổi tiếng rồi! Ông biết chưa!”
Tịch Lục ngẩng đầu nhìn đám người vây quanh chỗ ngồi của bọn họ, nói: “Những người đó ông xác định không phải ông thuê để tạo thế?”
Chân Tần cả giận nói: “Sao tôi có thể làm ra loại chuyện này?”
Tịch Lục: “… Vậy cho nên? Bây giờ chỗ ngồi của tôi cũng đã bị chiếm, ông nói làm sao bây giờ?”
Chân Tần cười rộ lên, nói: “Còn có thể làm sao, ông bảo bọn họ nhường cho ông một chút không được sao?”
Tịch Lục nhíu mày, nói: “Các bạn có thể nhường một chút không?”
Tịch Lục vừa dứt lời, những người đó tự giác nhường ra một đường luôn, Tịch Lục đi qua, ngồi ở trên chỗ ngồi, lúc chuẩn bị nhét cặp sách vào trong ngăn bàn, lại phát hiện bên trong hình như có cái gì đó.
Cậu vừa lục lọi từ bên trong ra một cái, lập tức có rất nhiều thứ từ trong ngăn bàn của mình rơi xuống.
Có đồ ăn có món quà nhỏ cũng có phong thư gì gì đó.
Tịch Lục nhíu mày, nói với Chân Tần: “Ông nhét đồ của ông vào trong ngăn bàn của tôi làm cái gì?”
Chân Tần cười ha hả nói: “Tịch Lục, đây đều là người khác cho ông.”
Tịch Lục sửng sốt.
Không đợi cậu kịp phản ứng, đám người vừa mới vây quanh Chân Tần, đã có hơn một nửa chuyển đến chỗ cậu, sau đó một nữ sinh cầm đầu đỏ mặt đưa tới một tờ giấy.
Tịch Lục: “… Làm gì?”
Nữ sinh càng đỏ mặt hơn, nói: “Ký… Ký… Ký tên…”
Tịch Lục còn chưa có giác ngộ từ trong sự kiện mình đã trở thành thần tượng vườn trường, cậu sững sờ nhận lấy tờ giấy trong tay nữ sinh, sau đó một nét vạch một cái viết tên của mình lên, sau khi đưa cho bọn họ, lại có một người đi lên, Tịch Lục tiếp tục ký.
Sau khi qua lại mấy chục người như thế, tiếng chuông vào lớp vang lên.
Những người đó lại bắt đầu từ từ tản ra.
Chân Tần vui vẻ í a í ửn một khúc nhạc, tâm tình không tệ.
Tịch Lục ngây ngẩn nhìn cậu ta, nói một câu: “Chân Tần, cho nên nói, bây giờ chúng ta là nổi tiếng rồi sao?”
Chân Tần nói: “Đó là dĩ nhiên rồi, mặc dù chỉ là nổi tiếng ở bên trong thành phố D, nhưng là tôi tin tưởng không qua bao lâu nữa, chúng ta sẽ khiến cho cả nước đều biết, tôi tên là Chân Tần, ông tên là Tịch Lục.”
Tịch Lục không lên tiếng rồi.
Nói thật, cậu vốn chỉ là muốn kiếm thêm thu nhập, hoàn toàn không nghĩ tới tầng thứ này, cậu không có bao nhiêu vui mừng.
Tịch Lục cũng không phải muốn nổi tiếng, cậu cảm thấy mình căn bản là không thích hợp với nghề này, cậu vốn là chuẩn bị học tập cho giỏi, sau đó thi đại học tốt, sau khi tốt nghiệp thì làm việc ổn định là được rồi.
Đến bây giờ cậu chỉ cảm thấy rất phiền toái.
Chỉ là một việc ký tên, đã khiến cho cậu quá phiền rồi.
Tịch Lục nhăn nhó, nhìn bảng đen.