Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Yên Dao Xuân đợi một lúc, không đợi được câu trả lời của Sở Úc, nàng nghi ngờ hỏi: "Chàng cũng không biết sao?"

Sở Úc lại hỏi ngược lại nàng: "Sao nàng biết Hoàng hậu nửa đêm không ngủ?"

Yên Dao Xuân giải thích: "Ta nhìn thấy mà, Hồng Diệp Trai nửa đêm còn thắp đèn nến, mãi cho đến khi trời sáng."

Diệu Diệu

Sở Úc im lặng một lát, nói: "Vậy nên nàng đã nhìn cả đêm?"

"Sao có thể chứ?" Yên Dao Xuân cạn lời nói: "Ta không có việc gì lại đi nhìn người ta thức đêm làm gì, ta bị bệnh à?"

Nàng nói: "Là có một hôm ta nửa đêm không ngủ được, tình cờ phát hiện ra."

"Không ngủ được?" Sở Úc hơi nhíu mày: "Nàng thường xuyên ngủ không ngon sao?"

Không biết là cố ý hay là sao, tóm lại sự chú ý của Sở Úc đã bị lệch đi, Yên Dao Xuân cũng vô tình bị dẫn dắt, đáp: "Cũng không hẳn, chỉ là hôm đó gặp ác mộng."

Nói đến chuyện này, Yên Dao Xuân liền cảm thấy có chút buồn cười, thần bí nói: "Chàng đoán xem ta mơ thấy ai?"

Ánh mắt Sở Úc khẽ động, hỏi: "Ai?"

"Ấy," Yên Dao Xuân nhấn mạnh: "Bảo chàng đoán mà."

Thiếu nữ nửa cười nửa không, nửa giận nửa không, liếc mắt nhìn sang, đôi mắt sáng trong veo, dưới ánh nến long lanh như nước, khiến người ta không nhịn được động lòng.

Sở Úc đương nhiên chiều theo ý nàng, làm ra vẻ suy tư, do dự thử hỏi: "Chẳng lẽ là..."

Yên Dao Xuân cười lớn nói: "Là chàng đấy!"

Sở Úc sững sờ, bị chiếc bánh từ trên trời rơi xuống này đập cho choáng váng, nhưng còn chưa kịp phản ứng, liền nghe thấy Yên Dao Xuân tiếp tục nói: "Ta mơ thấy chàng, Phất Vân và Tiêu tỷ tỷ, vậy mà còn có cả Hoàng hậu nữa."

Sở Úc:...

Hắn không muốn nghe tiếp nữa, nhưng trong lòng lại rất để tâm, vì vậy thản nhiên hỏi: "Nàng mơ thấy chúng ta làm gì?"

Yên Dao Xuân liền kể lại giấc mơ kỳ lạ đó cho hắn nghe, càng nói càng thấy hoang đường, vừa nói vừa than thở với Sở Úc: "Cho nên nói, trước khi ngủ không thể nghĩ linh tinh, ngày nghĩ gì đêm mơ nấy là thật, dọa ta tỉnh giấc luôn."

Sở Úc im lặng gật đầu, lại hỏi: "Lúc đó nàng đã nói tên ai?"

Yên Dao Xuân: "Quên rồi."

Hai người nhìn nhau một lúc, giọng nói của Sở Úc vô cùng dịu dàng, gần như là đang dỗ dành: "Nhớ lại kỹ càng một chút được không?"

Yên Dao Xuân thành thật nói: "Thật sự quên rồi, lúc Hoàng hậu sắp ra tay, ta đã bị dọa tỉnh."

Sở Úc im lặng một lúc, nói: "Vậy nếu là bây giờ thì sao?"

Yên Dao Xuân: "A?"

Sở Úc nhìn nàng, ánh nến màu vàng ấm áp chiếu vào đôi mắt phượng trầm tĩnh, trong mắt có ánh sáng lấp lánh, nhưng không hề di chuyển, mơ hồ lộ ra vài phần cố chấp, hắn truy hỏi: "Nếu là bây giờ, ta và Nguyễn Phất Vân các nàng đứng trước mặt nàng, nàng sẽ chọn ai?"

Yên Dao Xuân:...

Hay lắm, chủ yếu là tái hiện lại cơn ác mộng đúng không?

Thấy Yên Dao Xuân không nói gì, Sở Úc đợi một lát, mới nói: "Bất kể lúc đó nàng muốn nói tên ai, có lẽ cũng sẽ không phải là ta."

Giọng nói vẫn bình tĩnh, nhưng lại ẩn chứa chút thất vọng khó nhận ra, Yên Dao Xuân không nhịn được gãi gãi mũi, ồ lên một tiếng, do dự cứu vãn: "Cũng chưa chắc..."

Nghe vậy, Sở Úc lập tức nói: "Nói như vậy, nàng sẽ chọn ta?"

Yên Dao Xuân luôn cảm thấy câu này kỳ lạ, cố gắng kéo chủ đề về vùng an toàn: "Nếu là làm bạn thì chàng cũng rất tốt."

Sở Úc không hài lòng với câu trả lời này, thản nhiên nói: "Vậy so với Hoàng hậu và Nguyễn Phất Vân thì sao?"

818 u oán lên tiếng: "Tên nhóc này, vòng vo tam quốc như vậy, kỳ thật chỉ muốn hỏi một câu này đúng không?"

Sở Úc không để ý đến nó, mà tiếp tục nhìn Yên Dao Xuân, Yên Dao Xuân thì vẻ mặt nghi ngờ: "Phất Vân thì thôi đi, ta và nàng ấy là bạn bè, tại sao chàng lại hỏi Hoàng hậu? Ta và nàng ta không có giao tình gì."

Sở Úc: "Ta chỉ là thuận miệng hỏi thôi, không có ý gì khác."

Yên Dao Xuân sờ sờ cằm, trầm ngâm nói: "Kỳ thật ta rất thích tính cách của Hoàng hậu, hơn nữa nàng ta cũng rất xinh đẹp, nếu làm bạn thì chắc cũng không tệ."

"Nhưng nếu nhất định phải chọn một người trong ba người các ngươi để làm bạn," Yên Dao Xuân nghiêm túc nói: "Ta chọn không được."

Nàng ôm đầu nói: "Chỉ là làm bạn thôi mà, tại sao lại làm phức tạp như vậy, trước kia Tiêu tỷ tỷ cũng hỏi ta câu này rồi."

Đôi mắt phượng của Sở Úc hơi sâu, hỏi: "Nàng ấy hỏi nàng cái gì?"

Nói đến chuyện này, Yên Dao Xuân thở dài một hơi, buồn bực nói: "Hình như nàng ấy cảm thấy, người ta chỉ có thể có một người bạn, nếu ta kết giao với Phất Vân, vậy nàng ấy sẽ rời đi, không qua lại với ta nữa."

Nàng vô cùng khó hiểu hỏi Sở Úc: "Chàng không cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ sao? Đời người, ít nhiều gì cũng sẽ có vài người bạn hợp ý, tại sao mọi người không thể chung sống hòa bình?"

"Không kỳ lạ," Sở Úc rất bình tĩnh giải thích: "Có lẽ trong mắt nàng ấy, thà thiếu còn hơn thừa, bạn bè quý ở tinh chứ không quý ở nhiều."

Lại đến nữa rồi, Yên Dao Xuân lại bắt đầu có cảm giác đó, cứ như mới nghe thì thấy rất có lý, nhưng nghĩ kỹ lại, thì lại có vẻ hơi vô lý, nàng thậm chí còn hoài nghi cả tam quan của mình, dùng ánh mắt vô cùng hoang mang nhìn Sở Úc, lẩm bẩm: "Thật sao? Nhưng ta luôn cảm thấy có gì đó không đúng."

Ánh mắt thiếu nữ vừa hoang mang vừa khó hiểu, giống như một chú mèo con vô hại, khiến người ta nhìn thấy liền mềm lòng, không nỡ làm nàng khó xử, Sở Úc bất đắc dĩ thở dài, đưa tay sờ sờ đầu nàng, nói: "Nàng muốn có nhiều bạn bè?"

Yên Dao Xuân gục xuống bàn, chống cằm, nói: "Cũng không phải là muốn có nhiều bạn bè, chỉ là các ngươi đều rất tốt, ta không thể có cả hai sao?"

Nói đến đây, nàng không khỏi có chút tủi thân, chỉ là làm bạn thôi mà, cũng không phải cưới vợ, tại sao cứ bắt nàng phải chọn một người thủy chung.

Khiến nàng cứ như một tra nữ vậy, người thời xưa sao lại bảo thủ như vậy chứ?

"Được," Sở Úc khẽ vuốt ve mái tóc đen nhánh của nàng, mềm mại như lụa, trong mắt phượng lộ ra vài phần dịu dàng khó nhận ra, hắn cong môi, giọng nói trầm thấp: "Nàng muốn có bao nhiêu bạn bè cũng được, ta không ngại, nhưng ta có một thỉnh cầu."

Sở Úc dừng một chút, quả nhiên thu hút sự chú ý của Yên Dao Xuân, nàng ngẩng mắt nhìn sang, hỏi: "Cái gì?"

Sở Úc thu tay về, do dự nói: "Sau này khi nàng muốn kết giao với bạn bè khác, có thể nói cho ta biết một tiếng không?"

Yên Dao Xuân nghĩ nghĩ, chuyện này cũng không có gì to tát, bèn nói: "Được thôi."

818 cảm thán: "Phải nói là, quả nhiên thủ đoạn của ngươi cao siêu, trực tiếp ngồi vững vàng trên ngôi vị Hoàng hậu."

Sở Úc: "Quá khen."

818 than thở: "Ngươi không cảm thấy bây giờ ngươi càng ngày càng vô liêm sỉ sao?"

Sở Úc thản nhiên nói: "Hành động không gì bằng bất ngờ, mưu kế không gì bằng không để lộ."

Yên Dao Xuân tò mò hỏi: "Chàng đang nói gì với 818 vậy?"

"Không có gì," Sở Úc đáp: "Là 818 lại đang càu nhàu."

818 lập tức nổi giận: "Tên cẩu tặc, đừng có vu oan cho ta!"

Yên Dao Xuân đánh giá: "Tuy 818 hơi lắm lời một chút, nhưng nó vẫn rất đáng yêu."

818 lập tức cảm động: "Hu hu hu hu ký chủ đại nhân thật tốt, 818 yêu người!"

Ánh mắt Sở Úc hơi lạnh lùng, nhưng không nói gì, mà ngồi xuống trường kỷ bên cạnh Yên Dao Xuân, thuận tay cầm một quyển sách trên bàn lên, Yên Dao Xuân bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, nói: "Ta nghe Tiêu tỷ tỷ nói, chàng bảo những phi tần thị tẩm đi chép sách?"

"Ừm," Sở Úc nghĩ nghĩ, giải thích: "Sau khi phi tần vào cung, không giống như cung nhân, cần phải làm việc mỗi ngày, ta cũng không cần các nàng hầu hạ, mỗi tháng trong cung còn phát bổng lộc không ít, ngoài ra, mỗi dịp lễ tết đều có thưởng, một năm hết mười mấy vạn lượng bạc, bây giờ có vài việc, rất thích hợp để các nàng làm, vì ta đã trả tiền công, các nàng làm việc, mỗi người đều được lợi, có gì không ổn chứ? Hơn nữa một tháng ba mươi ngày, các nàng chỉ cần làm ba ngày, một năm cũng chỉ có ba mươi sáu ngày, nàng cảm thấy chuyện này quá đáng sao?"

Nghe vậy mà thấy rất có lý, Yên Dao Xuân vừa kinh ngạc vừa bỗng nhiên nhớ tới mấy ngày trước khi nói chuyện với Tri Thu, mình cũng đã từng nói những lời tương tự, cung nhân ở Trích Tinh các vì đã nhận tiền công của nàng, nên phải giúp nàng làm việc, làm việc gì thì nàng tạm thời chưa nghĩ ra, nhưng tiền công thì tuyệt đối không thể nhận không.

"Khoan đã," Yên Dao Xuân nhíu mày, cố gắng sắp xếp lại các mối quan hệ, nói: "Không đúng, chàng đã nạp phi tần, vậy các nàng ấy đều là vợ bé của chàng, sau này phải sinh con đẻ cái cho chàng, sao có thể coi là quan hệ thuê mướn được?"

Sở Úc thản nhiên nói: "Ta không cần các nàng sinh con đẻ cái."

Yên Dao Xuân đột nhiên phản ứng lại, khẽ ồ lên một tiếng, vội vàng nói: "Xin lỗi, ta lỡ lời."

Sở Úc hắn không được... vậy thì đúng là không cần sinh con đẻ cái, nói như vậy, chẳng khác nào phi tần cả hậu cung đều đang làm việc cho Sở Úc, Hoàng hậu là giám đốc, các phi tần là nhân viên, còn Thái hậu, coi như là một cổ đông thích chỉ tay năm ngón, mà Thục phi là người nhà ăn không ngồi rồi.

Yên Dao Xuân bị suy đoán của chính mình chọc cười, cười hồi lâu, phát hiện Sở Úc đang nhìn mình, dùng giọng nói dịu dàng kiên nhẫn hỏi: "Sao vậy?"

Yên Dao Xuân liền sửa lại cách nói, kể lại suy nghĩ vừa rồi cho hắn nghe, đáy mắt Sở Úc lộ ra vẻ bất đắc dĩ, bỗng nhiên nói: "Hoàng hậu là tổng quản, phi tần là nhân viên quèn, vậy nàng là gì?"

Yên Dao Xuân nói: "Ta cũng là nhân viên quèn?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/hoang-de-bat-nham-he-thong-cung-dau/chuong-62.html.]

Sở Úc đánh giá nàng, khẽ nhướng mày kiếm, nói: "Có nhân viên quèn nào láo xược như nàng không? Ngày nào cũng muốn lười biếng, còn muốn ông chủ giúp che giấu."

Yên Dao Xuân khẽ ho một tiếng, tự dát vàng lên mặt mình, mặt dày nói: "Ta là đối tác của ông chủ, lười biếng một chút cũng không sao chứ? Ông chủ sao có thể so đo với ta?"

"Không so đo với nàng," Sở Úc dựa vào bàn, một tay chống cằm, nửa cười nửa không nói: "Làm việc lớn không câu nệ tiểu tiết."

Giọng nói của hắn có chút ý vị thâm trường, đáng tiếc Yên Dao Xuân không để ý, chỉ có 818 nghe ra được, ở đó lên án dã tâm của Sở Úc.

...

Ngoài lần đầu tiên thị tẩm, mấy lần sau, Yên Dao Xuân đều không ở lại Càn Thanh cung qua đêm, cho nên đến khi trời gần sáng, nàng lại được nữ quan Thượng Cần cục đưa về Trích Tinh các.

Yên Dao Xuân vừa ngáp vừa đi vào phòng ngủ, Tri Thu đã trải sẵn giường, đợi nàng nằm xuống, mới nói: "Chủ tử, tối nay hơi nóng, có cần nô tỳ mở cửa sổ không?"

"Được, cảm ơn Thu nhi."

Tri Thu đẩy cửa sổ ra, ánh trăng tràn vào, phủ lên mặt đất bằng gạch xanh một lớp sương mỏng, nàng lui ra ngoài, chỉ nghe thấy tiếng cửa kẽo kẹt, cửa được đóng lại, trong phòng lại yên tĩnh trở lại.

Không biết có phải do ánh trăng quá sáng hay không, sau khi nằm xuống, Yên Dao Xuân lại không ngủ được, trằn trọc mười mấy phút, cuối cùng vẫn phải bò dậy đóng cửa sổ.

Nàng đến bên cửa sổ, theo bản năng nhìn sang phía đối diện, Hồng Diệp Trai quả nhiên đang thắp đèn nến, vẫn như mọi khi, nhưng hôm nay có chút khác biệt, cửa sổ thường ngày vẫn đóng chặt giờ này lại mở ra, ánh nến màu vàng ấm áp chiếu ra từ trong điện, trước cửa sổ có một người đang đứng, bóng dáng cao gầy, hình như là Hoàng hậu.

Nàng ta phát hiện ra Yên Dao Xuân, nhìn về phía bên này, còn đưa tay vẫy vẫy.

Yên Dao Xuân kinh ngạc trong lòng, cho rằng mình nhìn nhầm, nghiêng người ra ngoài nhìn thêm lần nữa, lần này Hoàng hậu mở miệng gọi nàng: "Yên Dung Hoa."

Giọng nói không lớn, cách khoảng cách xa như vậy, vẫn có thể nghe ra được giọng nói vô cùng đặc biệt kia, dịu dàng mà hơi khàn, khiến người ta liên tưởng đến ngọn cây bị gió đêm thổi lay động.

Hoàng hậu nói: "Qua đây nói chuyện."

Yên Dao Xuân có chút khó xử, Tri Thu đang ngủ trên giường ở gian ngoài, nếu bây giờ nàng ra ngoài, chắc chắn sẽ đánh thức nàng, còn khiến nàng lo lắng, lúc nửa đêm thế này, Yên Dao Xuân không muốn làm phiền người khác.

Nàng nghĩ nghĩ, dứt khoát chống cửa sổ trèo ra ngoài, lộn người một cái, nhẹ nhàng đáp xuống hành lang, nàng bước trên bóng cây lốm đốm và ánh trăng, bước chân nhẹ nhàng đi về phía Hồng Diệp Trai.

Ánh trăng chiếu bóng nàng xuống đất, giống như một con nai nhẹ nhàng.

Yên Dao Xuân rất nhanh đã đến trước cửa sổ, ngẩng đầu nhìn Hoàng hậu, hỏi: "Nương nương gọi thiếp thân có chuyện gì sao?"

Nữ nhân mặc một bộ áo mỏng màu trắng, không trang điểm, búi tóc đơn giản, dùng trâm ngọc cài hờ hững, trông vừa phóng khoáng vừa tao nhã, nàng ta một tay chống cằm, đánh giá Yên Dao Xuân, nói: "Không có chuyện gì, ngày thường không phải muội ngủ rất sớm sao? Hôm nay sao vẫn chưa ngủ?"

"Đang định ngủ," Yên Dao Xuân tò mò hỏi: "Sao nương nương biết thiếp thân ngủ sớm?"

Hoàng hậu khẽ cười một tiếng, nói: "Bản cung không có việc gì thì sẽ đứng đây, nhìn Trích Tinh các, đèn nến trong phòng muội chưa đến giờ Hợi đã tắt rồi."

Kỳ thật kiếp trước Yên Dao Xuân cũng là người thức khuya, nhưng từ khi đến thời cổ đại, nàng không thể thức khuya được nữa, bởi vì thật sự là quá nhàm chán, buổi tối ngoài ngủ ra không còn việc gì khác để làm.

Gió đêm mùa hè chầm chậm thổi tới, vậy mà lại có chút mát mẻ, Yên Dao Xuân mặc áo ngủ mỏng manh, theo bản năng rụt người lại, Hoàng hậu thấy vậy, liền nói: "Vào trong nói chuyện đi."

Yên Dao Xuân do dự một lát, Hoàng hậu thấy thế, khẽ nhướng mày liễu: "Sao, chẳng lẽ muội còn sợ bản cung ăn thịt muội không thành?"

Lúc nói câu này, giữa lông mày nàng ta đã có chút không kiên nhẫn, Yên Dao Xuân đành phải nói: "Vậy thiếp thân xin phép quấy rầy Hoàng hậu nương nương."

Đây không phải là lần đầu tiên Yên Dao Xuân vào Hồng Diệp Trai, cũng coi như là quen đường quen lối, nàng đi qua tầng tầng lớp lớp giá sách, rất nhanh đã đến thư phòng, trong phòng đèn đuốc sáng trưng, trong không khí thoang thoảng mùi mực mới, rất dễ ngửi.

Nàng bỗng nhiên nhớ tới trên người Sở Úc cũng có mùi hương như vậy.

Đến khi lại gần, Yên Dao Xuân lại ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt trong mùi mực, thế là chút bóng dáng mơ hồ trong lòng nàng nhanh chóng bị xua tan.

Hoàng hậu đang ngồi sau bàn sách, thấy nàng đến, chỉ nói một câu: "Tự mình ngồi đi."

Thái độ rất lạnh nhạt, nàng ta nói xong câu này, liền cầm bút lên, cúi đầu tiếp tục viết, cứ như gọi Yên Dao Xuân vào, cũng không có chuyện gì khác, chỉ là bảo nàng ngồi một chút.

Cũng giống như trước kia bảo nàng chuyển đến Trường An cung vậy, thuận miệng nói ra mà thôi.

Yên Dao Xuân ngồi xuống ghế, bỗng nhiên phát hiện mình đang giẫm lên mấy tờ giấy Tuyên Thành, trên đó viết vài chữ, nàng vội vàng dịch chân, cúi người nhặt chúng lên.

Tuy Yên Dao Xuân không biết nhiều chữ phồn thể, nhưng nếu thật sự muốn đọc sách, vừa đoán vừa xem, cũng miễn cưỡng hiểu được một chút, huống chi chữ trên giấy chỉ có ngắn ngủn mấy dòng, đại ý là nói triều đại nào đó có một công tử nhà giàu, dung mạo vô cùng tuấn tú, sau đó yêu một nữ tử, chỉ là gia thế nữ tử kia không tốt lắm, không xứng với công tử...

Đây rõ ràng là phần mở đầu của một câu chuyện bịa đặt, Yên Dao Xuân bỗng nhiên nhớ tới cuốn sổ bí ẩn mà mình đã nhặt được trước kia, Nguyễn Phất Vân đã từng nói, đó là một quyển thoại bản, chẳng lẽ... quyển thoại bản đó là do Hoàng hậu viết?

Hoàng hậu ngày nào cũng thức khuya dậy sớm viết tiểu thuyết?

Yên Dao Xuân có chút kinh ngạc.

"Sao vậy?" Hoàng hậu dường như đã chú ý đến nàng, liếc mắt nhìn sang, giọng nói có chút trêu chọc, nói: "Không phải muội đã nói mình không biết chữ sao?"

Yên Dao Xuân khẽ ho một tiếng, lập tức nói: "Tuy thiếp thân không học vấn không nghề nghiệp, nhưng vẫn biết lờ mờ mấy chữ."

Hoàng hậu cũng không truy cứu, mà dựa lưng vào ghế tựa bằng gỗ lê hoa, cẩn thận đánh giá nàng, ánh mắt vô cùng nghiêm túc, Yên Dao Xuân bị nàng ta nhìn đến mức sởn cả gai ốc, cắn răng nói: "Sao nương nương lại nhìn thiếp thân như vậy?"

Hoàng hậu hỏi nàng: "Muội không tò mò sao?"

Thành thật mà nói, Yên Dao Xuân đúng là có chút tò mò, nhưng nhìn biểu hiện của Hoàng hậu trước kia, rõ ràng là không muốn để người ngoài biết chuyện, nàng suy nghĩ một chút, thẳng thắn nói: "Tuy tò mò, nhưng cũng không nhất thiết phải tìm hiểu đến cùng, nếu nương nương muốn cho thiếp thân biết, thiếp thân sẽ biết, nương nương không muốn cho thiếp thân biết, vậy thiếp thân sẽ không biết."

Nghe vậy, Hoàng hậu chỉ nhìn Yên Dao Xuân, thản nhiên nói: "Cái miệng này của muội, đúng là lanh lợi, không giống như mấy kẻ ngu ngốc nào đó, vừa mở miệng đã nói muốn bái đọc đại tác, cũng không xem xem mình có xứng hay không."

Yên Dao Xuân rất mừng, mình đã không biến thành kẻ ngu ngốc trong mắt Hoàng hậu.

"Biết điều như vậy, bản cung càng thích muội hơn," Hoàng hậu bỗng nhiên cười một tiếng, nói: "Bản cung bằng lòng cho muội xem."

Yên Dao Xuân sững sờ.

Hoàng hậu cầm một quyển sách trên bàn đưa tới, Yên Dao Xuân đành phải nhận lấy, cầm trong tay, vậy mà lại dày cộp, nàng có chút lúng túng, sau đó liền bắt gặp ánh mắt của Hoàng hậu.

Cả người nàng ta dựa vào ghế tựa, giống như một con mèo lười biếng, một tay chống cằm, nhìn về phía Yên Dao Xuân, đôi mắt xinh đẹp kia vẫn kiêu ngạo như cũ, khẽ nhướng mày liễu, nhỏ giọng nói: "Xem đi."

Ngay khi Yên Dao Xuân định mở sách ra, Hoàng hậu như nhớ ra điều gì đó, vỗ vỗ bên cạnh mình, nói: "Qua đây ngồi."

Bên cạnh nàng ta không có ghế khác, chỉ có chiếc ghế bành bằng gỗ lê hoa mà nàng ta đang ngồi, Yên Dao Xuân có chút không chắc chắn nói: "Ý của nương nương là..."

Hoàng hậu uể oải nói: "Bản cung đã từng nói rồi, đời này ghét nhất hai loại người, một loại là kẻ ngu ngốc, một loại là kẻ thích nói nhảm, nhưng bản cung lại rất thích muội, vậy thì nói lại lần nữa."

"Qua đây ngồi."

Lần này Yên Dao Xuân không nói hai lời, đi qua ngồi phịch xuống, may mà chiếc ghế này đủ lớn, dáng người nàng lại nhỏ nhắn, hai người ngồi cùng nhau hoàn toàn không chật, chỉ là khoảng cách hơi gần một chút, tay chạm tay, vai kề vai, trông rất thân mật.

Hoàng hậu nói: "Xem đi, nếu có chữ nào không biết thì nói, bản cung dạy muội."

Thì ra là để nàng dễ dàng đọc sách, Yên Dao Xuân chợt hiểu ra, đọc mấy dòng, liền chỉ vào một chỗ hỏi: "Chữ này là chữ gì?"

Hoàng hậu nhìn một cái, nói: "Ái khanh uyển luyến, đây là chữ luyến."

Nàng ta vừa nói, đầu ngón tay vừa khẽ lướt qua cằm Yên Dao Xuân, chạm vào rồi lại thu về, còn cười cười, ánh mắt long lanh, nói: "Uyển hề luyến hề, tổng giác quán hề, câu này có nghĩa là, yêu thích dung mạo của nàng."

Giọng nói nàng ta mang theo ý cười, nhẹ nhàng mà khàn khàn, giống như cát trắng mịn màng, lại như gió lay động bóng cây, vậy mà lại khiến người ta cảm thấy rất êm tai.

Yên Dao Xuân ngẩn người, không biết tại sao, bỗng nhiên đỏ mặt.

...

Càn Thanh cung.

Vừa qua giờ Tý, Sở Úc đã nằm xuống nghỉ ngơi, giờ Mão hắn phải dậy lâm triều, cho nên không thể thức khuya, để tránh ngày mai tinh thần không tốt, làm lỡ việc triều chính.

Ai ngờ đâu, hắn vừa nhắm mắt lại, có chút buồn ngủ, liền nghe thấy 818 nói một câu: "Độ hảo cảm của Lan Bình Ngọc +2, độ hảo cảm hiện tại là 6."

Sở Úc:...

818 tiếp tục: "Độ hảo cảm của ký chủ đối với Lan Bình Ngọc tăng nhẹ."

Sở Úc đột nhiên mở mắt: "Ngươi nói cái gì?"

818 hả hê nói: "Ôi, không nghe rõ à? Được được được, vậy ta phát lại lần nữa."

Ngay sau đó, màn hình điện tử đã bị bỏ quên từ lâu lại được sử dụng, nền đen chữ đỏ, phát đi phát lại một dòng chữ lớn: Độ hảo cảm của ký chủ đối với Lan Bình Ngọc tăng nhẹ!

Chút buồn ngủ của Sở Úc lập tức tan biến.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK