Kỳ thực Tiếu Hàm có chút suy nghĩ nhiều, một bà nội trợ cộng thêm một người phụ nữ đã về hưu, hai người nói chuyện cũng chỉ có đề tài là gia đình, cô không thể khiến Vương Lan Phương và Thẩm Phượng Trân nói chuyện trên bàn mổ, cũng không thể trông cậy vào Thẩm Phượng Trân và Vương Lan Phương chia sẻ cảm thụ về nề nếp gia đình, cái này hoàn toàn không ăn khớp.
Không phải là nói chút chuyện trước đây của Tiếu Hàm và Chu Triển Nguyên thôi sao, kể một chút ngày đó Chu Triển Nguyên mỗi ngày đi học hay tan trường đều đưa đón Tiếu Hàm, nói một chút vào ngày chủ nhật, Chu Triển Nguyên liền đưa Tiếu Hàm đi công viên chơi, nói một chút trước đây Tiếu Hàm học toán rất kém, mỗi ngày sau khi tan học Chu Triển Nguyên dạy thêm cho cô…
Nói cách khác nói đến những thứ việc nhỏ này, lại thuận tiện cảm khái năm tháng dễ dàng qua đi, thanh xuân không còn nữa, các bà đều làm bà nội với ‘phải làm bà ngoại’. Lời nói này của Thẩm Phượng Trân thực sự nói quá khéo léo, chẳng những ám chỉ Vương Lan Phương sẽ làm bà ngoại tương lai của Nãi Tích, lại còn theo lời này đã nhấn mạnh đến bảo bối cháu trai của bà, nói xong liền lấy trong ví tiền ra bức ảnh chụp Nãi Tích một tuổi và năm tuổi, trên trán dán ngôi sao năm cánh của trẻ con, kỳ thực chính xác là để ứng phó với các bà nội trợ cấp độ đại sát khí mà.
Vương Lan Phương đầu tiên là nhìn bức ảnh Nãi Tích cởi trần lúc một tuổi còn có chút bỏ qua, lại nhìn đến lần thứ hai, đã hận không thể giật lấy nó bỏ vào trong ví tiền của mình rồi. Chao ôi, sao lại có đứa trẻ đáng yêu như vậy chứ?
Nãi Tích có bộ dạng rất giống Chu Triển Nguyên, mày rậm mắt to, màu da lại trắng, trên ảnh chụp Nãi Tích so với bây giờ có chút béo hơn, thịt phúng phình chọc cực kỳ thích.
“Sao nào? Cháu trai của tôi đang yêu chứ?” Thẩm Phượng Trân cười rất đắc ý.
Vương Lan Phương thu hồi tầm mắt long lanh, bà một chút cũng không muốn thừa nhận bà rất muốn ôm thằng bé sát vào trong lòng hung hăng chà đạp, /dđ/lqđ/ muốn trách thì phải trách năm đó bà quá ủng hộ chính sách nhà nước, rõ ràng chỉ nhỏ hơn Phượng Trân có ba tuổi, lại sinh con sau bà ấy nhiều năm như vậy, làm hại bà bây giờ còn phát sầu vì hôn sự của con gái, đừng nói cháu ngoại, ngay cả bóng dáng bố của cháu ngoại cũng không thấy nữa là.
TAT, Chu mỗ vẫn bị coi như không tính.
“Ấy ây, Lan Phương tôi nói bà nghe, tôi cùng với ba của Chu Triển Nguyên hai ngày nữa là phải về Thượng Hải, trại hè của Nãi Tích cũng phải kết thúc, Triển Nguyên một mình nuôi con trai tôi đây làm mẹ cũng thấy lo lắng, hóa ra còn có tiểu Hàm ở bên cạnh giúp đỡ chăm sóc, bây giờ tiểu Hàm đã về ở nhà, Triển Nguyên đi làm liền không có ai chăm sóc Nãi Tích, có thể nhờ bà tới chăm sóc nó được không? Đợi chúng tôi giải quyết xong mọi chuyện ở Thượng Hải, sẽ đến đón Nãi Tích về, chờ nó đi học lại đưa trở lại. Bà xem có được không?” Thẩm Phương Trân cười cực kỳ vô tội, giả vờ không thấy vẻ mặt Vương Lan Phương đã cực kỳ xúc động, vẻ mặt khẩn cầu xin giúp.
Vương Lan Phương có cút không được tự nhiên, mấp máy miệng, ánh mắt chuyển động nhìn đứa trẻ cực kỳ Q* trên ảnh, bà thật sự chỉ là giúp người làm niềm vui thôi, không có nửa điểm thừa nhận ý tứ của ba nó.
“Vậy được rồi, tôi sẽ giúp chăm sóc nó vài ngày đi.” Không biết đứa bé kia có làn da trơn nhăn không nhỉ, rất muốn nhéo a ~~
Ha ~~ Thành công ~~ Thẩm Phượng Trân ở trong lòng giơ tay chữ V, con trai của con trai, mẹ của con thật lợi hại chứ? Vì con trai của con trai, con hãy nhanh đến tìm vợ đi, mẹ của con đã hy sinh để mẹ của cô ấy ở cùng với cháu trai một thời gian đó ~~
“Ấy ấy, điện thoại của cháu trai tôi ~~” Thẩm Phượng Trân bỗng cực kỳ ‘vui mừng’ cầm điện thoại lên. Trong lòng, bà một chút cũng không muốn thừa nhận là ngày hôm qua bà đã thương lượng rất tốt với cháu trai rồi, hoàn toàn dựa theo kịch bản mà gọi tới, cháu trai, sau này cháu nhất định là người cực kỳ đúng giờ nha, một phút đồng hồ cũng không quá. TAT
“Alo, Nãi Tích hả? Có nhớ bà nội không?” Thẩm Phượng Trân bật di động ở chế độ loa to, haiz, bà già rồi, lỗ tai không tốt.
“Bà nội ~~ Nãi Tích rất nhớ bà ~~” thanh âm mềm mại qua đường truyền di động tới trong lỗ tai hai lão bà già, lời nói dễ nghe, ánh mắt Vương Lan Phương đã phát sáng, nhưng vẫn rụt rè không chịu mở miệng.
Trong lòng Thẩm Phượng Trân cười thầm, đẩy vai Vương Lan Phương: “Lan Phương, bà cũng nói với Nãi Tích vài câu đi.” Nói xong, lại nói vào di động nói: “Nãi Tích, bà Vương cũng ở đây, là mẹ của cô giáo Tiếu, có muốn nói với bà Vương vài câu không?”
Bạn nhỏ Nãi Tích xứng làm diễn viên, cực kỳ theo kịch bản diễn: “Bà nội, mẹ của cô giáo Tiếu, Nãi Tích không phải nên gọi là bà ngoại sao? Cháu chào bà ngoại, con là Nãi Tích đây… ~ hai ngày nữa con sẽ về, con đã mua quà cho bà nội, bà ngoại còn có ba và cô giáo Tiếu nữa… ~~ Nãi Tích tự mình đi nhặt vỏ sò, chỉ tặng cho cô giáo Tiếu và bà ngoại thôi… ~~”
Hắc, nghe được Thẩm Phượng Trân ngầm vỗ tay, tên nhóc này, miệng lưỡi có cần ngọt như vậy không, còn dám tự tiện thêm từ, hoàn toàn không để bà là đạo diễn này vào mắt mà, nhưng mà, thêm từ thêm thật sự rất đúng chỗ ~ chỉ tặng cho cô giáo Tiếu và bà ngoại vỏ sò, ôi cháu trai ngoan, sao cháu có thể đáng yêu như vậy chứ ~~
Trên mặt Vương Lan Phương có chút ửng hồng, giọng nói đáng yêu tên nhóc này thật sự cực kỳ dễ dàng làm cho người ta sinh ra hảo cảm, hơn nữa trước kia bà cứ cho rằng con cái của gia đình đơn thân luôn luôn có vài phần quái gở khó ở chung, bây giờ Nãi Tích đáng yêu xuất hiện, mới biết là nhận thức quá kém, Vương Lan Phương đột nhiên không động, ngồi thẫn thờ, mãi đến khi Thẩm Phượng Trân đẩy vai bà, mới xấu hổ nhận điện thoại.
“Nãi Tích phải không? Bà là bà Vương. Nãi Tích ở trại hè chơi có vui không?” Vương Lan Phương cũng không biết nên nói cái gì, đành phải hỏi câu mới để nói tiếp. Nói ra, bà vẫn thật không biết phải sống cùng một đứa trẻ như thế nào, tiểu Hàm sinh ra sau đó liền giao cho nhà bà nội nuôi, mãi cho đến khi lên tiểu học mới đón về. Mà sau đó, cũng đều là ông bà chăm sóc tiểu Hàm, bà luôn luôn trực ca đêm, thời gian ở cùng với tiểu Hàm ngược lại so với ba nó còn ít hơn.
Thẩm Phượng Trân che miệng cười tít mắt, nhìn bà thông tương lai gia cầm điện thoại nói chuyện với Nãi Tích cực kỳ khoái trá, trong lòng âm thầm giơ ngón tay cái với cháu trai, cháu trai ngoan, cháu thật sự quá thông minh, bà nội nói với cháu chẳng những nhớ kỹ toàn bộ, còn có thể ngẫu hứng phát huy. Nghe một chút, lqđ.dđ cái gì mà kêu Nãi Tích rất nhớ cô giáo Tiếu, Nãi Tích rất muốn gặp ông bà ngoại? Ôi chao, quá thông minh ~ nhất là làm nũng sau cùng kia, đây không phải là muốn bà già này nhận mệnh lệnh sao!
Cúp điện thoại, Vương Lan Phương có chút xấu hổ, không nghĩ tới lại nói chuyện đến nỗi quên mất thời gian, vậy mà đã quá năm phút đồng hồ rồi. “Phượng Trân, bà yên tâm, cháu trai bà ở nơi này của tôi sẽ không bị đói.” Vương Lan Phương thề son sắt.
Thẩm Phượng Trân mếu, thì ra yêu cầu của Lan Phương bà đúng là không cao, cháu trai tôi không đói bụng thì xong việc… Cháu trai, bà nội cháu hối hận được không? Giao cháu cho bà ngoại tương lai hình như có chút nguy hiểm? Lỡ như lúc bà nội gặp lại cháu, bánh bao nhân thịt đã gầy thành bánh quẩy thì làm sao bây giờ?
Nhưng mà… Thẩm Phượng Trân cắn răng, vì tương lai của cha con, cháu trai, cháu vẫn nên nhịn đói mấy ngày đi ~
Như vậy, lúc cha con còn chưa biết chuyện gì, con của anh đã thuận lợi hoàn thành thủ tục kết giao.
Đến lúc tối, Chu Triển Nguyên liền nhận được điện thoại của mẹ, khi đó, Chu Nghị Vinh và Thẩm Phượng Trân đã trên đường về Thượng Hải rồi.
“Con trai, chỗ bác ba con có chút việc, mẹ và ba con phải nhanh chóng trở về, ngày mai Nãi Tích về, mẹ đã nhờ mẹ tiểu Hàm giúp đỡ chăm sóc, đến lúc đó con đón Nãi Tích về sau đó cứ trực tiếp đưa đến nhà bác Tiếu đi ~” dặn dò xong lời này, Thẩm Phượng Trân lại bổ sung thêm câu: “Con trai, cố lên ~” Không được cô phụ lại kỳ vọng của người mẹ này đấy ~~ mẹ con muốn tiểu Hàm gọi một tiếng mẹ đã nghĩ hơn hai mươi mấy năm ~~ mẹ nuôi không được, mẹ chồng cũng được!
Chu Triển Nguyên vẫn chưa kịp nói một câu, mẹ đã cúp điện thoại rồi. Khóe miệng giương lên một độ cong rất nhỏ, Chu Triển Nguyên bất đắc dĩ vỗ trán, cái tính tình này của mẹ anh thật đúng là mấy chục năm như một ngày, may có ba là chịu được.
Nghĩ lại trong nhà bộ dạng bố cưng chiều vợ, Chu Triển Nguyên không khỏi mỉm cười, cái này như truyền thống, hình như cũng không tồi. Haiz, mới có một ngày không gặp tiểu Hàm, Chu Triển Nguyên nhìn bức ảnh trên bàn làm việc, trong ảnh, là hình anh chụp chung cùng cô, lần đó đi công viên, chụp chỉ có hai người bọn họ.
Bỗng nhiên rất muốn nhìn bộ dạng cô mặc áo cưới. Chu Triển Nguyên nhẹ nhàng mân mê người tươi cười sáng lạn trên bức ảnh, khóe miệng cong lên một độ cong vừa đẹp --- lấy họ của anh, thêm tên của cô. Bà Chu, đúng là một cái tên không tồi.