Quỳnh nhếch môi cười lạnh, dáng vẻ nhàn nhã vô cùng, trông không có gì là sợ cả!! Sợ ư?? Trên đời này e là rất hiếm người làm cô “sợ”. Đáng nhẽ cô sẽ không vô phép như vậy, nhưng thái độ của ông thầy, cả việc phá giấc ngủ của cô nữa, nguyên tắc của cô, đâu dễ bị phá vỡ như thế!!
- Ra ngoài?? Okay!! Tôi ra, nhưng tôi nhắc nhỡ thầy, một giáo viên dùng từ “cút” nói với học viên của mình, sẽ làm học viên giảm đi sự kính trọng với thầy đấy, chào!_ Quỳnh đứng dậy, lễ phép cúi đầu một cái, sự kính trọng cuối cùng của cô đối với ông thầy này…
Quỳnh dùng tay xoa mí mắt nặng trĩu, mệt mỏi lê bước ra khỏi phòng học, cô không định lên phòng hội phó ngủ, bởi rất có thể sẽ bị làm phiền lần nữa, nghĩ vậy, cô rẽ hướng ra sau trường…
Shido kinh ngạc, mỉm cười rồi đừng lên chạy theo Quỳnh, không quên cúi đầu chào thầy, đó là lịch sự tối thiểu của chàng trai quý tộc. Khi Shido đi, không ai đuổi theo nữa, kể cả Huy, mặc dù anh rất khó chịu…
- A, Kẹo Bông tìm được em rồi…_ Shido hí hửng chạy đến, ngồi xuống kế chỗ Quỳnh đang nằm…
- Lại là anh, đúng là rắc rối…_ Quỳnh che miệng ngáp một cái lười biếng, mắt bỗng lóe sáng một cái, a, sao cô không nghĩ ra chuyện này sớm nhỉ??
- Kẹo Bông, thật không ngờ em lại là công chúa…_ Shido, chống hai tay phía sau, ngữa người đón ánh mặt trời buổi sáng, nói bâng quơ…
- Trên đời này chuyện không ngờ tới còn nhiều lắm, mà theo nguyên tắt, anh phải gọi tôi là cô chủ đấy, Rắc Rối!!_ Quỳnh nhếch môi, không phải nụ cười lạnh lùng, đơn giản chỉ là muốn cười, dưới ánh nắng, nụ cười của cô lại càng thêm rực rỡ…
- Rắc Rối ư?? Anh rất yên phận mà!!_ Shido cười nhẹ một cái…
- Shido, anh có cảm nhận được không, có một cô gái rất thích anh??_ Quỳnh ngắm những đám mây buổi sáng, khẽ khàng nói…
- Ai thế?? Có rất nhiều cô gái thích anh!_ Shido liếc Quỳnh một cái, cười khổ, thế em có cảm nhận được không, có một chàng trai vô cùng thích em, anh rất muốn nói ra câu ấy…
- Thôi đi, anh ngưng tự luyến được không??_ Quỳnh mỉm cười, đồng thời lại thở dài một cái, Jen, chị sẽ còn khổ dài rồi…
Hai người họ cứ trò chuyện như thế, Quỳnh quên luôn cả cơn buồn ngủ. Thoáng chốc lại đến giữa tuần, hôm nay, có một sự kiện vô cùng quan trọng, đó là sinh nhật Nhi, hôm nay mới là ngày Nhi chân chính 17t, nhưng mà, cô lại hoàn toàn không nhớ…
Nhóm của Quỳnh bàn kế hoạch với nhau từ đầu tuần, họ đoán rằng Nhi nhất định không nhớ, cho nên, họ bắt đầu phân công công việc cho nhau…
Công việc được chia làm ba nhóm: Jen – Vy, Shido – Kiệt, Quỳnh – Huy...
Ở nhóm của Jen – Vy công việc của họ là cùng Nhi đi dạo phố, shopping…
- Này, sao lại không rủ Quỳnh?_ Nhi ngó tới ngó lui, mặt nhăn lại…
- Nhóc ấy rảnh đâu, chúng ta trốn học, đừng có kén chọn như thế!!_ Jen cười khổ, đối phó với cô tiểu thư này, cũng chẳng dễ dàng gì!!
- Vậy chúng ta về trường đi!_ Vừa dứt lời, Nhi liền quay lưng lại, định bước đi thì Vy kéo lại…
- Chị Nhi à, đã lỡ trốn rồi, chúng ta cứ đi mua thôi, có gì mua cho chị Quỳnh luôn…_ Vừa nói, mặt Vy đồng thời cũng đỏ lên, có trời mới biết Vy rất ít khi nói dối…
- Được rồi, đi thì đi vậy…_ Nhi bó tay, bước nhanh đi trước, Jen và Vy lau mồ hôi nhìn nhau cười, một nhiệm vụ khó khăn mà…
Nhóm thứ 2 Shido – Kiệt, Kiệt vốn giỏi thiết kế, lại làm cho “vợ” mình, đương nhiên anh chàng rất là tỉ mỉ, nhiệm vụ của Kiệt đó là thiết kế phòng tiệc, là tiệc ngoài trời nên có lẽ anh chàng khá vất vả. Shido chung nhóm có nhiệm vụ mua đồ =.=, bởi Quỳnh từng nói, có thể tìm kiếm một cô gái chỉ nhờ một tấm hình khi còn bé, nên anh có khả năng tìm kiếm vô hạn, mua đồ thì cần phải tìm kiếm nên nhiệm vụ “cao cả” này, giao cho anh :’)…
Nhóm của Quỳnh – Huy thì có nhiệm vụ là làm thức ăn cho bữa tiệc, Quỳnh thì mọi người đã thưởng thức nên không nghi ngờ gì, còn Huy anh chàng là con của chuyên gia ẩm thực hàng đầu châu Á, cho nên, việc này là của hai người không gì phải bàn cãi, nhưng mà, ở nhóm thứ 3 này dường như không yên ả cho lắm…
- Này, cậu ướp thịt sai rồi…_ Quỳnh đang gọt vỏ trái cây, vừa ngước lên trách cứ Huy…
- Sai đâu chứ?? Làm thế này thì thịt mới thấm…_ Huy tiếp tục công việc, liếc mắt khinh thường Quỳnh…
- Bảo cậu sửa thì sửa đi…_ Quỳnh nhíu mày…
- Nếu cậu hay như thế thì tự mình sửa đi…_ Huy cáu, gì đây?? Đang nghi ngờ khả năng ướp thịt của anh à, đùa? Đây là sở trường của anh đấy…
- Hừ, cậu tránh ra…_ Định nhào vào ướp thì Quỳnh mới sực nhớ, cô còn rất nhiều công việc a, còn có trái cây “chưa xử lí” nữa…_ Tôi đi xem bánh, cậu làm tốt nhất là ăn được…
- Yên tâm, cậu ăn xong còn muốn ăn nữa đấy…_ Huy ngênh mặt tự tin….
- Đồ tự kỉ…_ Quỳnh xoay mặt đi, nhưng trên môi lại ẩn chứa nụ cười khẽ…
Quay lại với Nhi, bây giờ mới thực sự biết không nên đi mua sắm với cô gái này, bởi vì thực tế, Jen và Vy đã muốn hộc hơi mà vẫn chưa có gì vào bụng, nhưng Nhi nhà ta thì lại vô cùng sung sức…
- Này, Jen, chị thấy chiếc váy này đẹp không??_ Nhi hí hửng nói, ướm thử lên người, đó là chiếc váy màu trắng tinh thuần, dài ngang gối, chiếc váy được làm từ lụa mỏng hai lớp, điểm nhấn là đai lưng màu đen ngăn phần đầu và chân váy, thoạt nhìn chiếc váy thật đơn giản nhưng khi khoác trên người Nhi lại xinh đẹp thuần khiết vô cùng…
Jen và Vy quyết định, đây sẽ là chiếc váy cho bữa tiệc…
- Đẹp đó…_ Jen gật gù thích thú…
- Ừm, em thấy hợp với chị lắm đấy Nhi…_ Vy cũng hùa theo, đôi mắt tinh nghịch nháy một cái…_ Anh Kiệt sẽ bị hớp hồn cho mà xem…
Nhi hơi ngượng, đỏ mặt một chút, định quay người đi thay ra thì…