Tối qua, điện thoại đổ chuông liên tục bốn năm lần, sau đó mới chịu tắt, cô sợ phiền phức nên chỉnh chế độ im lặng. Dường như Minh Minh chỉ nghĩ rằng vì cô bực quá nên nói vậy,chẳng thèm để ý nữa. An An nhìn ra khung cảnh ảm đạm ngoài cửa sổ, thật bất ngờ khi ông trời cũng vì quá khứ của cô mà mưa một trận thỏa thuê, nhưng nước mắt của cô thì đã khô từ lâu rồi.
Dừng việc suy nghĩ lung tung lại, cô vội bỏ cục sạc điện thoại vào túi, chẳng biết sáng nay Tiểu Vũ không gọi được cho mình có lo lắng không?
Vừa tới công ty, đã thấy Tiểu Vân niềm nở đón, khẽ nói một cách đầy bí ẩn: “Chị An, em giúp chị tìm được một căn phòng rồi, rất vừa ý, mai thứ Bảy nghỉ em đưa chị đixem nhé?”. An An gật đầu cười: “Tốt quá, cảm ơn Tiểu Vân”. “Giữa chị em mình sao còn nói vậy”, Tiểu Vân ôm vai cô nói.
Hôm nay là cuối tuần, mọi người đều hào hứng lên kế hoạch đi chơi đâu đó. Riêng cô thì không tài nào vui được, Tiểu Vũ, bao giờ anh mới trở lại? Không có hắn bên cạnh, sao cảm giác mệt mỏi đến thế, cô thèm một cái ôm thật chặt. An An cắm sạc điện thoại vào, đặt ngay cạnh máy tính. Gần như ngay tức khắc, điện thoại liên tục báo có tin nhắn mới, thực sự là rất nhiều.
An An mở ra xem, Minh Minh gửi mấy tin, đều nói đợi anh ta về rồi hẵng nói chuyện, bảo cô đừng khó chịu. An An cười nhạt, đến lúc này mà anh ta còn nghĩ cô đang nói chơi, có lẽ vẫn cho rằng do cô không chịu nổi mẹ anh ta nên mới bực mình làm vậy. Tốt thôi, cứ để anh ta xem xem lần này có thật không? Cô xóa từng tin nhắn một, trong lòng cực kỳ hả hê, cuối cùng cũng có thể hạ quyết tâm tàn nhẫn với anh ta rồi.
Mấy tin nhắn sau đó là của Tiểu Vũ, An An nhìn thấy tên hắn liền vui vẻ ngay trở lại. Hắn thấy hồi sáng cô không bấm tắt điện thoại, sợ cô dậy trễ nên nhắn liền mấy tin. Còn thông báo chương trình đào tạo đã kết thúc, ngày mai có thể trở về. Hắn ra lệnh cho cô phải nhớ hắn, An An đọc đến những dòng chữ ngang ngược này mà lòng ấm áp vôcùng.
Cô mong hôm nay qua thật nhanh, hy vọng ngày mai vừa mở mắt là có thể nhìn thấy gương mặt hắn.
Tiểu Vân nhìn thấy An An thoắt giận thoắt cười ngọt ngào, tò mò bước đến bên cạnh cô, khẽ vỗ vai: “Chị An, chị không sao chứ?”. An An ngừng cười, lắc đầu: “Chị không sao”. Cô tự mắng bản thân sao có thể để lộ cảm xúc ra ngoài dễ dàng như vậy, phải chăm chú làm việc, tuyệt đối công tư rõ ràng.
Vùi đầu vào công việc, đột nhiên di động rung lên, có cuộc gọi đến. Cô vồ lấy điện thoại, lòng chùng xuống, là Minh Minh. Cô không muốn để ý đến nữa, hôm qua đã cho anh ta cơ hội rồi nhưng cuối cùng chỉ là vô ích, giờ lại đi hỏi han. Cô để mặc chiếc điện thoại cứ nhấp nháy, không nghe, để xem xem anh ta làm thế nào?
Điện thoại liên tục sáng bốn năm lần, cuối cùng cũng chịu im. Ngay sau đó An An nhận được một tin nhắn, vẫn là của Minh Minh: “Em đang làm cái trò gì thế? Có gì thì về rồi nói”. Cô cười nhạt, cứ để anh ta nghĩ là mình đang phá phách đần này thì sẽ không có cái gọi là quay lại đâu.
Điện thoại vẫn sạc pin, chốc chốc lại rung lên. Từ khi bỏ đi, cô mới thấy quyết định của mình thực sự quá muộn, sớm biết có kết cục ngày hôm nay thì trước đây việc gì phải thế?
Công việc bận rộn là thứ rất dễ giúp người ta quên đi mọi ưu phiền. Thoáng chốc đã bảy giờ, An An nghĩ mai là thứ Bảy, hơn nữa lại là ngày Tiểu Vũ về nên tranh thủ làm nốt mọi thứ.
Đồng nghiệp đã về hết, phần lớn các phòng đều tối đen. Cô thu dọn đồ đạc, rút sạc điện thoại ra, thấy có đến mười lăm cuộc gọi nhỡ, mở ra xem, tất cả đều là của Viên Thư Minh. Con người này vẫn chưa chịu bỏ cuộc, thứ đã để vuột mất làm sao có thể lấy lại?
Bước ra khỏi tòa nhà thấy bên ngoài đã tối mịt, ngọn gió thổi qua, cô ngước nhìn trời, dường như sắp có mưa to, phải mau về thôi.
Cô đứng bên vệ đường, đang định bắt một chiếc taxi để về, đột nhiên nghe thấy tiếng gọi từ đằng sau: “Vu An An”. Cô giật nảy mình, không ngờ anh ta vẫn không chịu buông tha cô. Cô từ từ quay người lại, nhìn thấy Viên Thư Minh đang bước vội về phía mình, đây là người đàn ông đã khiến cô say đắm ư?
An An xoay người định bỏ đi không muốn nói với anh ta bất kỳ điều gì nữa, những điều cần nói đã nói hết rồi. Cô tiếp tục đưa tay vẫy taxi, một chiếc xe chầm chậm tấp vào lề đường. Nhưng Viên Thư Minh đâu để cho cô đi dễ dàng như vậy được. Anh ta đi bước tới tóm lấy tay cô, hầm hầm hỏi: “Rốt cuộc em đang làm cái gì thế? Ngày hôm qua không về nhà! Em muốn gì?”. Bàn tay như cái kẹp sắt, bấu chặt vào vai cô, cảm giác đau đớn khiến cô cảm nhận rõ ràng cơn giận dữ của anh ta. Anh ta bực mình cái gì chứ? Chẳng phải cô ra đi thì anh ta càng tự do sao? Sau này sẽ chẳng còn người quản thúc nữa. An An cố thoát khỏi tay anh ta, nhưng không thể. “Anh buông tay ra, những gì cần nói, hôm qua đã nói hết rồi”.
Chiếc taxi đã dừng lại ngay bên cạnh, cô vội vàng mở cửa, định lách qua bước vào, trời sắp mưa to, cô không muốn đứng ở đầu đường đôi co với anh ta. Nhưng Viên Thư Minh đã vội nắm chặt lấy tay cô kéo sát vào người mình, đóng mạnh cửa xe rồi hét lớn: “Biến!”.
Tài xế ngơ ngác nhìn một thoáng rồi đành lái xe đi. Nhìn theo chiếc xe xa dần, An An nổi điên lên giằng tay anh ta ra: “Viên Thư Minh, anh muốn làm gì? Giữa chúng ta còn gì để nói nữa. Tôi muốn tránh xa, tránh xa anh”.
Viên Thư Minh càng kéo mạnh tay cô, đi lên lề đường, An An khó chịu đánh vào tay anh ta nhưng chẳng tác dụng gì. Cuối cùng cô đành để anh ta lôi vào một quán cà phê trên phố. Cô hậm hực nhìn chằm chằm vào người đang ngồi trước mặt mình, cắn môi quyết không nói câu nào.
Minh Minh giận dữ rút điếu thuốc ra, rít lấy rít để, hầm hầm nhìn cô, rốt cuộc cũng mở miệnguối cùng là em muốn làm cái trò quái quỷ gì?”. Cô biết anh ta vẫn nghĩ mình đang làm bộ làm tịch, cố ý để anh ta phải quan tâm đến cô. Thật đáng tiếc, An An cười nhạt, được thôi, vậy thì hãy nói cho rõ ràng, chia tay cũng dứt khoát hơn.
“Tôi chẳng làm trò gì cả, tôi nói hoàn toàn nghiêm túc.” Giọng An An bình tĩnh và chắc nịch, “Tôi muốn chia tay”.
“Mẹ anh đã nói những gì?”, anh ta rít một hơi thuốc, ánh mắt vẻ khó chịu.
“Việc này không liên quan đến bà.” Dù cho mẹ anh ta có nói gì chăng nữa thì cũng không quan trọng, chẳng nhẽ còn chưa hiểu sao, vấn đề không phải là ở mẹ anh ta mà là mối quan hệ giữa họ đã có vấn đề từ trước rồi. “Tôi không chịu đựng được nữa, tôi chán rồi, tôi không muốn tiếp tục thế này. Cho nên, chúng ta chia tay thôi.”
“Em thôi đi, đừng giở trò nữa, anh thấy mệt rồi đấy.” Anh ta hoàn toàn không để ý cô nói gì, còn cảnh báo cô đùa cũng phải có chừng mực.
An An chợt thấy buồn cười. Minh Minh không tin là cô sẽnói chia tay, dựa vào cái gì mà nghĩ cô phải theo sự sắp xếp của anh ta, chạy không thoát khỏi vòng kiểm soát của anh ta chứ?
An An cười khẩy: “Viên Thư Minh, anh đừng nên dối mình dối người nữa. Tôi đang nói nghiêm túc, tôi muốn chia tay”.
Viên Thư Minh nhìn cô, vẫn là nụ cười quen thuộc đấy nhưng sao cảm thấy nó như của một người xa lạ, giọng nói kiên quyết đó không giống cô lúc bình thường. Cuối cùng anh ta cũng có chút ngỡ ngàng, có lẽ hôm nay người con gái này thực sự có gì đó khác lạ.
“Tại sao lại chia tay? Là vì hôm qua anh không về? Hay là do mẹ anh ép em đi?”, anh ta chán nản hỏi.
“Tôi mệt mỏi rồi, tôi không muốn tiếp tục đợi nữa”. Cô khẽ nhắm mắt lại, trái tim hơi nhói lên: “Tôi đã dùng sáu năm tuổi trẻ để chờ anh trưởng thành hơn, chờ một ngày anh sẽ chủ động chăm sóc tôi, mang đến cho tôi chút hạnh phúc. Nhưng sáu năm, tôi vẫn chưa có được”. Giọng nói của cô như xa xăm, vết thương trong lòng theo lời nói từ từ lan tỏa. Đúng thế, đã đau đớn bao nhiêu rồi, cuối cùng lần này có thể nhìn thẳng vào nó.
Anh ta nhìn chằm chằm vào cô, mím chặt môi, không nói lời nào. Cô tiếp tục nói: “Tôi cũng nghĩ rằng, có một ngày anh sẽ thay đổi, sẽ nhận ra có một người lúc nào cũng ngốc nghếch âm thầm ở bên anh. Nhưng mong muốn ấy chưa bao giờ thành hiện thực, mồi lần thất vọng tôi chỉ biết tự an ủi mình rằng lần sau anh sẽ hiểu”. Thực chất không phải anh ta không hiểu cô đang chờ đợi, chẳng qua là vẫn cứ nhắm mắt làm ngơ mọi thứ.
“Chúng ta thế này chẳng phải vẫn rất tốt đẹp sao? Anh nghĩ rằng em đã quen rồi chứ”. Anh ta nói vẻ không tán đồng.
“Quen! Đúng vậy, sáu năm rồi, sẽ thành thói quen đúng không? ừ, tôi đã quen, đối với thói ham chơi của anh tôi như câm như điếc. Anh không thèm quan tâm đến gia đình, tôi hoàn toàn bao dung. Thậm chí cả lúc mẹ anh soi mói tôi đủ kiểu, anh cũng chỉ thờ ơ đứng nhìn, chỉ có mình tôi dằn vặt trong lòng”, cô cười lạnh băng.
“Tôi đã hai mươi tám tuổi rồi! Lãng phí quá nhiều thời gian mới phát hiện vốn ra chúng ta không họp nhau, tôi đã nghĩ có thể thay đổi được anh, nhưng thực ra, hoàn toàn bất lực. Tôi không thể đợi được hạnh phúc mà mình mong muốn vậy thì để tôi đi đi. Tôi không muốn tiếp tục như thế này nữa.”
“Em muốn kết hôn sao?”, Minh Minh cười giễu cợt, thì raAn An làm ra thế này chỉ là để ép mình đi tới hôn nhân.
An An cười khinh bỉ: “Kết hôn à? Anh nghĩ là tôi vì muốn kết hôn mới nói chia tay anh à? Ồ, tôi nói lại cho anh nghe một lần nữa, tôi không muốn tiếp tục hao tổn tâm tư thêm nữa, tôi mệt mỏi lắm rồi”. Mặc cho anh ta nghĩ thế nào, cô không muốn giải thích nữa, anh ta hiểu ra thì tốt, không muốn hiểu cũng mặc, cô nói rất rõ ràng rồi.
“Viên Thư Minh, tôi đã chuyển nhà đi năm ngày rồi, cũng không có ý định trở lại, chắc mẹ anh chưa nói với anh. Vậy cũng tốt, chúng ta chia tay, mẹ anh sẽ rất vui”. Nhìn ra ngoài cửa sổ, người đi đường bắt đầu rảo bước nhanh hơn, những hạt mưa bắt đầu rơi, sắp mưa to rồi.
Minh Minh nhìn cô, dường như đang tìm hiểu xem cuối cùng thì cô đang nghĩ gì. Anh ta vẫn chưa nghĩ ra, cô gái dễ bảo trước đây sao đột nhiên lại trở thành như bây giờ.
An An xách túi đứng dậy: “Tôi hy vọng chúng ta gặp nhau thế nào thì chia tay thế ấy, anh bảo trọng!”, nói xong cô quay người bước đi.
Cuối cùng cũng được giải thoát. Có lẽ giống như trước đây cả hai từng nói, nếu như ngày nào đó không yêu nữa thì hãy giải thoát cho đối phương được tự do.