Thẩm Thanh cũng không khách khí, nhận tiền mặt xong thì đếm, có khoảng mười tám đồng.
"Xem ra, bật lửa quả thật rất dễ bán."
Lục Thiếu Minh mỉm cười, sau đó hỏi: "Vậy lần này, cô mang thứ tốt gì đến? Mau lấy ra cho tôi xem đi."
Thẩm Thanh cười thần bí, sau đó lấy ra một lọ dầu gội đưa tới.
Lục Thiếu Minh nhìn lọ đầu gội đầu, hơi ấn một chút.
"Đây là...... Ngửi có một mùi thơm thoáng thoảng, cũng không biết sử dụng để làm gì."
Thẩm Thanh nhìn trái nhìn phải, sau đó đi đến một chỗ cách đó không xa, lấy một chút nước tới.
Cô hòa tan dầu gội trong tay, nhẹ nhàng xoa xoa đã có rất nhiều bọt trắng nổi lên dày đặc.
"Cái này là dầu gội, coi như cao dầu gội đã được cải tiến. Chỉ cần nhẹ nhàng ấn một chút, dùng lòng bàn tay ướt xoa nhẹ là ra bọt, có thể gội sạch tóc."
Lục Thiếu Minh gật đầu.
Hiện giờ, đa số mọi người đều dùng bột giặt hoặc bồ kết để gội đầu. Cũng có một số cô gái thích làm đẹp, mua dầu gội về dùng. Nhưng đóng gói giống loại này, còn có nhiều bọt dày đặc như vậy thì chưa từng thấy.
"Mỗi lần cô đều làm cho tôi kinh kỉ. Thứ này nhìn có vẻ rất thuận tiện, số lượng cũng nhiều. Không biết giá cả cô muốn bán thế nào?"
Thẩm Thanh cười giảo hoạt, "Ở đây, tôi có tổng cộng 50 bình. Về phần giá cả..... Tôi thật ra cũng rất nguyện ý tin tưởng anh. Anh nhìn xem trả bao nhiêu thì thích hợp?"
Ném vấn đề cho Lục Thiếu Minh, Lục Thiếu Minh lập tức có chút khó xử.
Suy nghĩ một lát, Lục Thiếu Minh giơ năm ngón tay.
"Năm đồng?"
"Ừm. Cô bán cho tôi 5 đồng. Nếu lần này doanh số không tồi, tôi sẽ chia thêm hoa hồng cho cô."
Trải qua chuyện lần này, Thẩm Thanh càng thêm tin tưởng Lục Thiếu Minh.
Năm đồng ở thời đại này đã rất không rẻ rồi.
Cô cũng không nói nhiều, đồng ý.
"Được. Năm đồng thì năm. Nếu đến lúc đó, bình lớn quá không dễ bán, anh có thể chia thành chiều bình nhỏ hoặc là vại nhỏ rồi mang đi bán. Tôi tin tưởng khẳng định sẽ không ế hàng." Thẩm Thanh ôm nốt 49 bình ở phía sau ra, đặt ở trước mặt Lục Thiếu Minh.
"Cô gái nhỏ nhà cô còn rất có đầu óc. Yên tâm đi, chỉ cần đồ vật tôi thu mua khẳng định sẽ bán được."
Lục Thiếu Minh vừa nói, vừa lấy một đống tiền lẻ từ trong lòng ngực ra. Sau đó, anh đếm 250 đồng đưa cho Thẩm Thanh.
"Tôi thật tò mò, lấy lai lịch của cô gái nhỏ như cô, sao lại có nhiều đồ vật cổ quái hiếm lạ như vậy."
Lúc gần đi, Lục Thiếu Minh không nhịn được cảm thán một câu.
Thẩm Thanh bật cười, "Yên tâm. Lai lịch tuyệt đối không có vấn đề. Nhưng mà cụ thể lấy ra ở nơi nào, tôi cũng không thể nói cho anh được."
Lục Thiếu Minh cười một tiếng, biến mất ở trong ngõ nhỏ.
Vuốt tiền ở trong lòng ngực, trong lòng Thẩm Thanh cực kỳ vui vẻ.
Chờ lát nữa về nhà, cô phải cất hết tiền vào không gian trung. Có khoản thu vào này, nhà gỗ nhỏ có thể thăng cấp rồi. Sau đó, cô có thể mua sắm thuốc ở trong nhà gỗ nhỏ.
Cũng giống như lần trước, Thẩm Thanh cởi lớp ngụy trang xuống, dự định mua chút đồ vật ở huyện thành rồi lại trở về.
Trong nhà có rất nhiều vật cũ đều phải đổi mới. Nếu đã có tiền thì càng muốn cải thiện điều kiện sinh hoạt.
Thẩm Thanh ngâm nga một ca khúc, đi ra ngoài ngõ nhỏ.
Nhưng vừa mới bước ra chỗ ngã rẽ thì bị mấy người đàn ông chặn đường đi.
"Máy xác định là cô ta? Chỉ là một người phụ nữ ốm lòi xương này?" Người đàn ông cao gầy dẫn đầu có chút không tin nhìn về phía một người đàn ông răng hô ở bên cạnh.
"Đại ca. Em xác định chính là cô ta! Vừa rồi, từ xa em đã thấy người thương nhân kia đưa cho cô ta không ít tiền! Đếm tới đếm lui ít nhất có hơn trăm đồng!" Người đàn ông răng hô thề son sắt.
Nghe được hơn trăm đồng......
Mắt mấy người nháy mắt sáng lên, động lực làm việc cũng nhiều thêm vài phần.
Nếu lần này thật sự có thể cướp được nhiều tiền như vậy thì ít nhất nửa năm bọn họ không cần làm việc!
Người đàn ông cao gầy nhìn Thẩm Thanh từ trên xuống dưới, "Còn là một cô gái nhỏ xinh đẹp...... Hôm nay thật đúng là gặp may mắn, vừa có tiền lại vừa có sắc."
Thẩm Thanh lui về phía sau một bước.
Cô âm thầm hối hận. Nếu sớm biết sẽ gặp loại chuyện này, vừa rồi cô nên tìm một chỗ không người cất tiền đi rồi.
"Cô gái nhỏ. Cô đừng sợ, chúng tôi không phải người xấu." Người đàn ông cao gầy mỉm cười đáng khinh, trên răng vàng còn dính lá cải không biết tên.
"Hôm nay, chỉ cần cô giao toàn bộ tiền trong tay ra đây. Tôi sẽ thả cô đi. Còn nếu cô không ngoan...... Chúng tôi cũng chỉ có thể tự động thủ đi tìm thôi."
Thẩm Thanh chỉ hoảng loạn trong một cái chớp mắt. Rất nhanh cô đã bình tĩnh lại.
Hiện tại, mỗi ngày cô đều nghỉ ngơi ở trong không gian, sức lực đã tương đương với một người đàn ông trưởng thành, thậm chí càng khỏe hơn.
Đối với mấy tên khỉ ốm này, bản thân không nhất định sẽ thua.
Cô nở nụ cười quyến rũ, "Đúng không? Vậy các anh tới đây tìm đi."
Người đàn ông cao gầy bị Thẩm Thanh mê hoặc làm cho trái tim ngứa ngáy, xoa xoa tay đánh về phía Thẩm Thanh.
Thẩm Thanh thấy đối phương chuẩn bị động thủ, dùng một đòn quật người đàn ông cao gầy qua vai, ngã xuống mặt đất.
Cô một tay giữ chặt hai tay người đàn ông cao gầy, dùng đầu gối đè mặt hắn ta ở trên mặt đất.
"Vốn tưởng rằng bản lĩnh của anh lớn thế nào chứ, cũng chỉ có như thế mà thôi."
Người đàn ông cao gầy bị đè ở trên mặt đất, đôi mắt trừng lớn.
Chỉ là một người phụ nữ sao sức lực lại lớn như vậy! Nhất định là cô ta may mắn! Nhất định là do bản thân mình chưa chuẩn bị tốt.
Người đàn ông cao gầy khuất nhục giãy giụa vài cái, cũng không thắng nổi sức lực Thẩm Thanh.
Hắn ta tức giận hét lên với tên đàn em ngu ngốc đang đứng xem bên cạnh: "Chúng mày đều ch·ết hết rồi sao? Nhanh bắt con đàn bà này trói lại cho tao!"
Mấy người đối diện lúc này mới phản ứng lại đây, liếc nhìn nhau rồi cùng đánh về phía Thẩm Thanh.
Một người! Hai người! Ba người......
Trong lòng Thẩm Thanh không có nắm chắc mười phần. Khi đối phương sắp bổ nhào tới thì cô đột nhiên kéo tên đàn ông cao gầy lên, đẩy ra ngoài.
Nháy mắt mấy người va vào nhau, ngã nhào trên đất.
Thừa dịp khe hở, Thẩm Thanh chạy nhanh ra ngoài ngõ nhỏ.
Thời điểm này, trên cơ bản không có người đi đường. Phía sau mấy người đuổi theo không bỏ.
Khi sắp cắt đuôi được mấy người, Thẩm Thanh đột nhiên đụng phải một cơ ngực rắn chắc.
Còn chưa kịp nói lời xin lỗi, mấy người phía sau đã đuổi theo.
"Con đàn bà đáng ch·ết! Mày còn rất có bản lĩnh! Mày chạy đi! Mày chạy tiếp đi."
Thẩm Thanh che lại cái trán ngẩng đầu, phát hiện đụng phải lại là một người rất đẹp trai.
Bất quá hiện tại cô không có tâm tình thưởng thức. Sau khi cô nói câu xin lỗi xong thì đẩy người này ra phía sau.
"Anh đi nhanh đi. Bọn họ đang nhắm về phía tôi."
Người đàn ông phía sau mỉm cười, cũng không rời đi.
Người đàn ông cao gầy đưa mắt ra hiệu, mấy người phía sau cùng nhau nhào tới.
Thẩm Thanh đang chuẩn b·ị đ·ánh trả. Anh chàng đẹp trai kia đã che chở trươca mặt mình, dùng hai, ba quyền đã đánh ngã mấy người.
"Cảm ơn......"
Đối phương cũng không tiếp lời, gọi Thẩm Thanh cùng nhau mang mấy người c·ướp bóc đưa đến đồn công an.
Làm ghi chép xong, hai người cùng đi ra đồn công an.
"Chuyện hôm nay, thật sự vạn vô cùng cảm tạ." Thẩm Thanh cảm kích nói.
Kỳ thật bản thân cô cũng có thể thoát khỏi mấy người kia. Nhưng mà, có người hỗ trợ, Thẩm Thanh vẫn rất cảm kích.
Người nọ nhìn sâu chằm chằm Thẩm Thanh hồi lâu, phun ra hai chữ, "Ngu ngốc."
"Cái gì?" Thẩm Thanh tưởng bản thân nghe nhầm, lại hỏi một lần.
Người nọ xoay người, có chút bất đắc dĩ nhìn Thẩm Thanh, "Tôi nói cô ngu ngốc."
Tuy rằng anh ta đã giúp mình. Nhưng cũng không thể không lễ phép như vậy chứ!
Thẩm Thanh có chút tức giận. Nhưng đối phương lại lập tức nói: Cô lại không quen biết tôi?"
Danh Sách Chương: