• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hẹn hò với tôi đi!


Năm chữ ấy cứ quanh quẩn trong đầu làm tôi muốn bùng nổ!
Đã thế, ngay khi nói xong câu đó Quốc Bảo còn chạy trối chết nữa chứ, làm tôi muốn hỏi cậu ta cho rõ ràng cũng không thể được!
Rốt cuộc hàm ý của cậu ta là gì? Hẹn hò? Ý là thích nhau xong hẹn hò hay chỉ đơn giản là một cuộc hẹn vu vơ cho vui nào đó? Không! Không thể hiểu nổi! Tôi không tài nào nắm được kiểu tư duy của Quốc Bảo nên dù có vắt óc cũng không nghĩ ra được bất kì thứ gì khả quan. Vốn dĩ giống như mọi lần, tôi hoàn toàn có thể ném mọi chuyện ra sau đầu và tập trung học. Nhưng hôm nay không hiểu do cơn gió độc nào thổi phải, cả một buổi sáng, đầu óc tôi cứ lơ mơ hình ảnh của cậu bạn bàn bên. Những nụ cười của cậu ta, thái độ ngu ngốc lúc trêu đùa tôi, biểu cảm khi thường khi nói những câu làm tổn thương người khác.. Mọi thứ, tất cả mọi thứ của Quốc Bảo đều khiến tâm trí tôi xao động đến lạ kì.


*


Bữa trưa đến nhanh, ngay khi tôi và Thủy kết thúc bữa ăn thì thủ phạm khiến tôi bỏ lỡ hai phần ôn tập đã xuất hiện như một vị thần! Cậu ta nhét hai tay vào túi, nhanh chóng rảo bước đến trước mặt tôi ra lệnh: "Đi thôi!"


"Đi đâu?" Tôi điều chỉnh lại thái độ, giả bộ không nhìn cậu ta, cắm cúi ăn tiếp cho đỡ ngại "Không đi, chiều còn học!"


"Một phút thôi!" Quốc Bảo rất dịu giọng mà dỗ dành, và khi tôi còn chưa kịp uống hết cốc nước, cậu ta đã tóm lấy tay tôi, lôi tuột tôi dậy "Ê, dọn giùm nhé! Thanh kiu!"


"Ơ.." Thủy nhìn qua khay ăn của chúng tôi một cái, rồi lại nhìn Quốc Bảo, lắp bắp "Đ.. Được rồi!"


"Này, điên à?" Tôi gắt gỏng muốn giãy, nhưng người này vốn lực sĩ xì po, làm thế nào cũng không thoát nổi nên chỉ còn cách mặc cậu ta kéo đi "Từ từ.. Thủy ơi, dọn hộ tôi với.."


"Không thành vấn đề!" Thủy nói với theo, trong lúc chúng tôi đối thoại qua lại, rất nhiều ánh mắt chạy theo nhưng tôi chẳng có hơi sức đâu mà quan tâm cả. "Đi vui vẻ!"


Quốc Bảo rất tự tin mà sải những bước dài, tôi phải cuống chân lên mới theo kịp được cậu ta. Gương mặt đẹp trai hôm nay sáng bừng, không hiểu có chuyện gì mà cậu ta lại vui như mở hội vậy ta? Thật ra tôi cũng có cố gặng hỏi, nhưng Quốc Bảo lại cố tình làm lơ, vừa huýt sáo vừa kéo tôi chạy nên chẳng khai thác được chút thông tin nào có ích cả. Hai đứa cứ như vậy thẳng tiến ra cổng trường, nơi có một chiếc taxi chờ sẵn. Cậu ta mở cửa sau, vui vẻ nhét tôi vào rồi cũng ngồi luôn ghế bên cạnh. Sắp xếp đâu vào đấy xong xuôi, Quốc Bảo quay ra nói nhanh với bác tài: "Cho đến đường X, số nhà 123!"


"Đến đấy làm gì?" Tôi trợn mắt lần thứ N trong ngày, chất vấn. Đường X cách trường phải tới hơn 10km chứ có ít đâu, và vì vậy nên có nghĩa là nó sẽ cách nhà tôi những hơn 20km! Ai muốn đi xa vậy làm gì chứ, nhất là khi chiều nay tôi còn có tiết học! "Hâm à? Cho tôi xuống! Cậu muốn bán tôi sang Tung Của chắc?"


"Thôi đi! Cái mặt hàng này mua về làm gì cho phí tiền!" Quốc Bảo phất phất tay ý nói bác tài nhanh lái, thế nên bất chấp sự phản bác của tôi, xe vẫn phóng vù vù trên đường. Vì là giữa trưa nên đường khá vắng, chiếc xe lao băng băng như bay, xem tốc độ này thì khoảng cách 10km sẽ nhanh kết thúc lắm đây. Ờ.. Mà lúc này đâu phải thời điểm thích hợp để xem xe đi nhanh hay chậm! Hải Dương, mày nghe kìa, tên khốn này lại bắt đầu chê trách mày rồi đó! Tỉnh mộng ngay!
"Đi hẹn hò, khi nãy nói rồi còn gì!"


"Hẹn hò?" Tôi nhắc lại, nhớ đến đề nghị của cậu ta khi nãy hai má lại không tự chủ được nóng bừng bừng.
Vậy ra cậu ta nói thật?
Cậu ta thật sự muốn hẹn hò với tôi?
Nhưng tôi đã đồng ý đâu? Tôi.. Ừ, tôi thấy cũng không tệ lắm, nhưng nói thật là tôi nghĩ mình nên có thời gian nghĩ về chuyện hẹn hò này đã. Vài ba ngày rồi trả lời mới giữ được giá trị của người con gái chứ, kiểu này.. hình như có hơi dễ dãi!
"Ý cậu là hẹn hò?"


"Chính là hẹn hò đó!" Quốc Bảo gật đầu xác nhận "Sao tự nhiên cậu kém thông minh vậy?"


"Tôi kém thông minh?" Tôi gần như gào vào mặt Quốc Bảo, không giữ được bình tĩnh nữa, thẳng thắn chất vấn "Là tôi hay cậu không hiểu ý nghĩa của cụm từ này vậy? Mới hôm trước cậu còn bảo không phải bạn bè gì với tôi, ngày hôm nay đã thăng cấp muốn cùng tôi hẹn hò rồi? Cậu hiểu hẹn hò là thế nào không hả? Hiểu không?"


"Đi chơi cùng nhau chứ có gì mà cuống?" Cậu ta xì một tiếng "Trước đây tôi với mấy đứa con gái cũng từng đi uống trà sữa, xem phim các kiểu rồi! Cậu làm như tôi chưa từng hẹn hò bao giờ ấy!"


"..." Liên quan quá ha!
Tự dưng tôi muốn cười khẩy, cũng muốn đấm cho cậu ta một phát nữa. Nói là hiểu, nhưng tôi biết thừa Quốc Bảo chẳng hiểu cái quái gì sất! Đi uống trà sữa, xem phim đã tính là hẹn hò? Bảo sao trước đây những tin đồn bạn trai bạn gái của cậu ta cứ loạn hết cả lên!


"Sao thế?" Quốc Bảo huých huých tay tôi, nháy mắt cười tình "Say xe à? Tôi có thể cho cậu mượn vai với một điều kiện!"


"Điều kiện gì?" Tôi nhìn cậu ta một cái, lúc này mới thấy thật ra Quốc Bảo cũng chỉ là tên nhóc lớn xác mà thôi. Vì khả năng đánh nhau của cậu ta mà tôi đã vô tình nâng cấp IQ cho cậu ta luôn. Xin lỗi cuộc đời, Quốc Bảo thật sự vẫn còn trẻ con lắm!


"Gọi anh Bảo!" Cậu ta đắc ý cười, nhăn nhở tới mức làm người ta muốn đấm!


"Với ai cậu cũng như thế này à?" Tôi nghiêm mặt, dứt khoát không thèm đùa nữa "Với cô gái nào cũng vậy?"


"Không phải!" Quốc Bảo nói luôn "Trước đây tôi có chơi cùng vài người, nhưng sau tính cách không hợp nên nhanh chóng giã đám."


"Không hợp?"


"Họ thích những thứ tôi không thích, và ghét những thứ tôi yêu.." Cậu ta không ngần ngại giải thích rõ cho tôi hiểu.
Thật kì lạ, từ hôm qua tới giờ tôi luôn có cảm giác Quốc Bảo kiên nhẫn hơn với mình. Những lời nói của cậu ta đều rất mềm mỏng, tôi sửng cồ lên cũng không giận mà nhẹ nhàng xoa dịu, cứ thấy tôi thắc mắc lập tức bao dung giải thích.. Thế là thế nào?
Thế là thế nào?
Không thể hiểu nổi!
Cậu ta thay đổi rồi! Quá khác với kẻ kiêu ngạo tôi vẫn ngồi cạnh trước đây!
"Hải Dương, cậu chán ghét việc tôi từng đi với người khác à?"


"Lại liên thiên gì thế?"


"Như kiểu ghen ấy?" Cậu ta chớp chớp mắt, vui vẻ "Đúng không?"


"Đồ điên! Đầu óc bất thường!"


"Vậy nên mới muốn hẹn hò với cậu!" Không ngờ Quốc Bảo lại chốt một câu này, vừa dứt lời, chiếc xe đã dừng lại trước cửa số nhà 123, đường X. Cậu ta xoa xoa đầu tôi, híp mắt cười "Đừng lo lắng, với tôi, cậu đặc biệt hơn tất cả bọn họ!"


"..."


"Bởi vì cậu là người con gái duy nhất tôi đưa tới nơi này.."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK