Xe tới trước cửa chung cư, trước khi xuống xe, cô cố ý hỏi lại anh một lần nữa, rằng có phải thật sự không có chuyện gì không.
Liễu Du Bạch nói chẳng qua chỉ là về nhà cũ giải quyết một chút phiền toái mà thôi, “Nếu em lo lắng thì ở nhà chờ anh.”
Lương Tư Nguyệt vô cùng nghiêm túc: “Em chờ anh thật đó, anh phải về sớm một chút.”
Liễu Du Bạch cười, gật đầu nhận lời cô, nói sau khi chuyện được giải quyết xong anh sẽ trở về ngay.
Xe thả Lương Tư Nguyệt xuống, quay đầu chạy về hướng nhà họ Liễu.
Trời đã vào đêm nhưng đèn đuốc trong dinh thự nhà họ Liễu vẫn sáng trưng, lúc Liễu Du Bạch xuống xe, gió lạnh bên ngoài ập vào mặt, cuốn lấy ống quần làm nó kêu phành phạch.
Vào trong nhà, Liễu Văn Tảo đang ngồi trên sô pha trong phòng khách, trận địa sẵn sàng đón địch, cũng là không giận tự uy; Phan Lan Lan và Liễu Trạch ngồi bên cạnh, Phan Lan Lan rõ ràng đã khóc, đôi mắt sưng đỏ, mà Liễu Trạch lại hiếm thấy ngồi nghiêm túc không nói lời nào.
Liễu Du Bạch chào hỏi một cách tự nhiên rồi đi tới ngồi xuống đối diện Liễu Văn Tảo.
Thím Vương nơm nớp lo sợ đi tới, rót cho Liễu Du Bạch một chén trà nhỏ, lại rót đầy chén của Liễu Văn Tảo.
Trong bầu không khí như sắp có mưa bão thế này thím Vương không dám ở lâu, làm xong lập tức lui xuống.
Liễu Văn Tảo mắng té tát: “Mày còn có mặt mũi về nhà đấy à?”
“Ông bảo tôi về, bây giờ tôi mà không về thì lại bảo đứa con trai này không nghe lời, nói thế nào cũng là ông có lý.”
Liễu Văn Tảo tức tái mặt, “Tao thà không có đứa con trai lòng lang dạ sói, ngay cả người nhà mình cũng tính kế như mày.”
“Người nhà?” Liễu Du Bạch chân vắt chéo ngồi rất thoải mái, cũng có lẽ bởi vì vừa uống rượu xong, trong mắt người ngoài trông anh có vẻ rất bất cần đời.
Anh cười nói, “Ông nói tới dì Phan à? Hay là ông hỏi dì Phan trước xem bà ấy có coi tôi là người nhà hay không?”
Phan Lan Lan thấy thế thừa cơ nức nở nói với Liễu Văn Tảo, “Tôi chưa bao giờ không coi Du Bạch là người nhà cả, cũng bởi vì tin tưởng thằng bé, nên mới...”
Liễu Văn Tảo quát lớn một tiếng: “Không có chỗ cho bà nói chuyện!”
Phan Lan Lan ngừng nói, mặt đỏ bừng.
Liễu Văn Tảo cố nén tức giận, hỏi Liễu Du Bạch, việc này có phải do anh đứng giữa cản trở hay không.
Liễu Du Bạch lần mò trong túi quần áo, lấy ra một điếu thuốc và một cái bật lửa, cúi đầu châm một điếu, rít hai hơi rồi cầm trong tay, anh chống một tay vào thành ghế sô pha, cười một cách cà lơ phất phơ: “Không phải dì Phan đã nói rõ với ông rồi sao? Còn cần tôi phải bổ sung thêm à?”
“Liễu Du Bạch!” Liễu Văn Tảo quát lên, trên trán nổi đầy gân xanh, “Mặc kệ mày không đặt tao vào mắt như thế nào thì tao vẫn là bố mày! Nếu mày có bản lĩnh thật, bây giờ cắt đứt quan hệ với tao đi.”
Liễu Du Bạch cười lạnh một tiếng, hơi hơi ngẩng đầu lên, “Tôi là một thương nhân lưu manh vô lại, chẳng cần dùng cái trò áp đặt đạo đức đó với tôi đâu, vô dụng với ông, cũng không có tác dụng gì với tôi cả.
Ông là một người thất tín bội nghĩa, con trai của ông cũng chẳng kém cạnh là bao, đây mới là mối duyên cha con truyền từ đời này sang đời khác, là một thành viên chân chính của nhà họ Liễu…”
Lời còn chưa dứt, Liễu Văn Tảo bất chợt cầm cái chén trước mặt ném thẳng vào người anh.
Mất điểm chuẩn, cái chén kia chỉ chạm vào ống quần anh rồi rơi xuống đất, lá trà bắn tung tóe khắp nơi.
Nhất thời, Phan Lan Lan và Liễu Trạch sợ tới mức không dám ho he tiếng nào.
Phòng khách yên tĩnh đến đáng sợ.
Trước thềm năm mới, Liễu Du Bạch nhận được tin tức từ ông Đường ở Uyển Liễu Cư rằng Phan Lan Lan có ý định hợp tác đầu tư vào một dự án quy mô lớn của nhà họ Trịnh.
Dự án này được thổi phồng quá đáng, nói muốn ở chỗ nào đó của Đông Nam Á xây dựng một thành phố giải trí với đủ các dịch vụ du lịch, ăn uống, khách sạn, cá độ từ con số 0, so sánh nó sẽ chẳng khác nào Macao hoặc là Las Vegas.
Nếu chuyện này do người khác vẽ ra thì mọi người sẽ chỉ coi đó như một trò đùa mà thôi.
Nhưng nhà họ Trịnh thì lại khác, một trong những ông trùm bất động sản hàng đầu cả nước, ngoài khách sạn ra còn có hơn một nghìn khu phức hợp mua sắm trên khắp cả nước.
Ngày nay, thị trường trong nước đã bão hòa nên việc ra nước ngoài chưa chắc không phải một bước đi khôn ngoan, mà nhà họ Trịnh tuyên bố nhà bọn họ đã xin được giấy phép kinh doanh casino.
Người trong nghề đều biết rằng cờ bạc là một ngành trục lợi, không vốn nhưng lãi khủng.
Con người Liễu Văn Tảo một đống tật xấu, chỉ có một ưu điểm duy nhất chính là không có hứng thú với việc đầu tư kiếm tiền, bỏ qua đạo đức cá nhân, trong lĩnh vực nghệ thuật, ông ta có thể được đánh giá là một đạo diễn tốt có chí tiến thủ và nhiệt huyết, khi còn trẻ cũng đã đóng góp những bộ phim hay và nổi tiếng cho lịch sử điện ảnh.
Mấy năm nay, số tiền ông ta kiếm được đều do Phan Lan Lan cùng với em trai bà ta xử lý.
Vốn dĩ nếu đem số tiền này uỷ thác cho các quỹ, tiền đẻ ra tiền cũng có thể để Phan Lan Lan cả đời không phải lo ăn lo mặc, nhưng tham vọng của bà ta còn hơn thế rất nhiều, bí mật dùng tiền đầu tư vào các dự án điện ảnh và truyền hình, sau đó còn trực tiếp đầu tư cổ phiếu vào công ty điện ảnh.
Liễu Văn Tảo biết chuyện này, nhưng cũng chỉ mở một con mắt nhắm một con mắt, dù Phan Lan Lan bị thua lỗ rất nhiều dự án điện ảnh và truyền hình nhưng chung quy tiền không nhiều, chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, cứ để bà ta làm đi.
Lần này, không biết Phan Lan Lan bị ai đó thuyết phục, cũng muốn trèo lên con thuyền lớn nhà họ Trịnh này.
Nhưng bắt đầu từ năm ngoái không ngừng có tin đồn truyền ra, bảo rằng nhà họ Trịnh đắc tội người bên trên, e rằng sớm sẽ bị trừ khử.
Nghe đồn thì nghe đồn, nhưng dự án ra nước ngoài kia của nhà họ Trịnh vẫn đang trong quá trình gấp rút chuẩn bị, khiến người khác khó nhìn rõ rốt cuộc là thế nào.
Phan Lan Lan nghe thấy tin đồn nên ít nhiều cũng có chút do dự.
Liễu Du Bạch quyết tâm đẩy bà ta một cái, anh giả vờ như mình cũng muốn gia nhập với nhà họ Trịnh, cũng làm ra vẻ nghiên cứu vài tháng y như thật.
Không những vậy còn cố ý giấu đầu lòi đuôi, không hề rêu rao một chút nào.
Phan Lan Lan cực ghét Liễu Du Bạch, rồi lại không thể không tin tưởng tầm nhìn và năng lực của anh, dự án mà ngay cả anh cũng coi trọng, bà ta không có lý do gì tiếp tục nghi ngờ, thế là bà ta nghiến răng thế chấp phần lớn tài sản, cược một ván lớn.
Lúc bà ta còn đang ngồi mơ rằng mình sẽ phát tài thì có tin tức truyền ra, nói người đứng đầu nhà họ Trịnh bị bắt, người thừa kế của ông ta sau khi lừa được tiền đầu tư đã chạy trốn từ lâu rồi.
Sau khi nghe ngóng mới biết được, người đầu tư thực sự chẳng có mấy người, trong đó bà ta là người coi tiền như rác độc nhất vô nhị.
Tài sản bị bốc hơi, ban đầu Phan Lan Lan muốn giấu nó đi và nghĩ cách lấp cái lỗ hổng đó.
Nhưng gần đây Liễu Văn Tảo định tự mình đầu tư một bộ phim, mấy năm nay thẩm mỹ của ông ta bị đóng khuôn, không phát triển, lại không chịu buông cái tôi xuống nhân gian hít khói trời, đã quay vài bộ điện ảnh nhưng chất lượng kém, khiến những nhà sản xuất phim trong ngành mất lòng tin với ông ta.
Gần đây có một kịch bản rất hay, kéo đầu tư đã lâu nhưng kinh phí còn thiếu một khoản lớn, đành phải tự mình bỏ ra.
Kết quả kiểm toán mới biết của cải đều bị Phan Lan Lan huỷ hoại hết rồi.
Phan Lan Lan khóc lóc kể lể xin tha, lại nói là Liễu Du Bạch cố ý thiết kế dụ bà ta mắc câu, lần này “rút củi dưới đáy nồi” là muốn trả thù, trả thù những chuyện năm đó bà ta đã làm, cũng trả thù bản thân Liễu Văn Tảo thất tín bội nghĩa.
Ngoại tình trong hôn nhân ít nhiều cũng coi như là vảy ngược của Liễu Văn Tảo, không phải ông ta không biết đuối lý, nguyên nhân chính là vì như thế, mới nhất quyết không cho kẻ nào xen vào, đặc biệt là Liễu Du Bạch.
Phan Lan Lan rất biết nắm bắt điểm này, những lời này coi như chọc vào chỗ đau của ông ta, khiến ông ta không nghĩ đến việc xử lý bà ta ngay mà muốn lý luận với Liễu Du Bạch trước.
Sắc mặt Liễu Du Bạch không chút thay đổi, thậm chí anh còn chẳng thèm liếc mắt nhìn ống quần bị bắn ướt một cái, chỉ cười một tiếng cực ngắn, hơi nâng mí mắt lên nhìn Liễu Văn Tảo.
“Nói thật với ông, năm lớp 10 tôi quay lại bên cạnh ông chính là chờ ngày này tới.
Năm đó ông không xu dính túi, ông ngoại bà ngoại tôi bán hết của cải gia sản lấy tiền mặt ủng hộ ông làm phim, ông không những không biết ơn còn tra tấn mẹ tôi nhiều năm như vậy.
Ông nên nghĩ tới, một ngày nào đó tôi sẽ tính hết với ông món nợ này.”
Liễu Văn Tảo ném chén xong, cảm xúc bốc lên tận đầu, nhưng lập trường và đạo lý cũng không chiếm được cái nào.
Ông ta tức giận đến mức khóe mắt muốn nứt ra, hung tợn nhìn thằng nghịch tử này, nhưng lại không thể nói ra được một câu tàn nhẫn, ngón tay run run, chỉ vào mũi anh nói: “Biến!”
Liễu Du Bạch cười đứng lên, “Không quấy rầy ông và dì Phan nữa.”
Không ai cản anh, cũng không ai dám cản anh.
Anh sải bước ra khỏi cổng, điếu thuốc trên tay bị gió thổi bay, tàn thuốc rơi đầy trên áo, anh cắn trong miệng rồi hít một hơi, uể oải không hứng thú, cũng không duỗi tay phủi đi.
Vừa định lên xe, Phan Lan Lan vội vàng đuổi theo ra ngoài, vội vàng gọi: “Du Bạch.”
Liễu Du Bạch dừng chân lại, xoay người lạnh lùng nhìn bà ta.
Phan Lan Lan biết, hiện giờ lối thoát duy nhất của bà ta là đi cầu xin Liễu Du Bạch, cầu anh cho bà ta một con đường sống.
“Du Bạch, dì sai rồi, dì làm sai thật rồi, nhưng xin con niệm tình A Tuân và A Trạch là em trai của con, giúp dì một lần...”
Liễu Du Bạch chỉ cảm thấy cái dáng than thở khóc lóc xin lỗi của bà ta thật đáng ghét, anh chưa bao giờ muốn nghe bà ta xin lỗi, lần này đánh xà bảy tấc khiến bà ta vĩnh viễn không trở mình được nữa mới là mục đích của anh.
Anh đề xuất, tất cả cổ phần của bà ta nằm rải rác trong ngành này phải được bán lại cho anh với giá mua ban đầu.
Từ giờ trở đi, chỉ cần bà ta an phận thủ thường giữ số tiền còn lại của gia đình, không tiếp tục quậy phá, anh sẽ để cho bà ta một con đường sống, không đuổi tận giết tuyệt.
Sắc mặt Phan Lan Lan tái mét, với bà ta mà nói, đây nào phải đường sống mà rõ ràng là lăng trì.
Liễu Du Bạch cười lạnh một tiếng, “Không hài lòng? Tôi đồng ý làm cuộc giao dịch này với bà đã là niệm tình Chu Tuân rồi.”
Buồn cười thật, một người như Phan Lan Lan lại sinh ra được một đứa con trai như Chu Tuân.
Phan Lan Lan nghẹn đỏ mặt, “Du Bạch…”
Liễu Du Bạch hơi nâng tay lên, làm động tác dừng lại, “Đừng khuyên.
Năm đó tôi khuyên bà thu tay lại bà không nghe, hôm nay tôi đương nhiên cũng không nghe.” Anh chỉ là một thương nhân phàm tục, anh kính tôi một phần, tôi trả lại cho anh một phần; anh đắc tội tôi, tôi sẽ trả lại tương xứng.
Lên xe, cửa sổ xe của Liễu Du Bạch rộng mở, anh gác một tay lên trên.
Gió lùa vào, điếu thuốc trên tay cháy đến lúc tàn, anh mới hoàn hồn lại.
…
Lương Tư Nguyệt không về nhà, cô nói dối bà ngoại.
Sau khi tắm xong, cô thẫn thờ ngồi trong phòng khách, ngồi giữa tiếng TV vô nghĩa phát ra một lúc lâu, cuối cùng nghe thấy tiếng có người ấn khóa cửa.
Lập tức đứng dậy đi tới, Liễu Du Bạch mở cửa nhà ra, cả người đầy khí lạnh đi vào.
Lương Tư Nguyệt ngửi thấy mùi thuốc lá nồng nặc trên người anh, lại đưa tay chạm vào tay anh, nó lạnh đến kinh người, nhất thời sợ hãi, vội hỏi anh chuyện thế nào rồi.
Lưu Dư Bạch liếc nhìn cô, cười nhạt rồi đi theo cô vào trong.
Lương Tư Nguyệt cảm thấy nụ cười này cô đơn đến khó tả.
Liễu Du Bạch đi tới chỗ sô pha ngồi xuống, dáng vẻ uể oải tinh thần tan rã, kể ngắn gọn cho cô nghe những gì đã xảy ra tối nay.
Anh cười tự giễu, “Làm xong chuyện này, tâm tình cũng chỉ như vậy.”
Tẻ nhạt nói không nên lời.
Lương Tư Nguyệt ôm cánh tay anh, hận bản thân miệng vụng, không nói được câu an ủi nào, chỉ nhỏ giọng nói: “Anh chỉ là mệt mỏi mà thôi, anh cần nghỉ ngơi thật tốt.” Giọng cô hơi khàn khàn, vì đau lòng.
Thật lâu sau, Liễu Du Bạch mới thở dài, “Đúng vậy.”
Liễu Du Bạch rửa mặt xong thì vào phòng ngủ nằm xuống, lúc này thuốc lá, rượu và gió lạnh khiến đầu anh đau nhức.
May mà còn có người ở bên.
Nếu không phải nghĩ tới Lương Tư Nguyệt còn đang chờ ở nhà, có lẽ anh đã đi tìm một quán bar, uống đến say khướt, đêm nay cứ thế chắp vá trôi qua.
Anh thật sự không phải một người có tính cách dễ sa sút, nhớ lại mười mấy năm nay, tuy có chút thổn thức, nhưng không nói thêm được gì hơn nữa.
Cũng may Lương Tư Nguyệt không truy vấn, có lẽ cô tin tưởng tất cả những an ủi bằng ngôn ngữ đều có thể được thể hiện thông qua tứ chi, vậy nên cô ôm anh thật chặt, như là sợ anh sẽ chạy mất vậy.
Liễu Du Bạch dở khóc dở cười, “Haiz, em…”
“Dạ?”
“Không có gì…”
Thôi, cũng được, rất có phong cách “Lương Tư Nguyệt”.
Vì thế anh duỗi tay ra ôm lại cô thật chặt, cằm đặt ở hõm vai cô, khẽ cười một tiếng: “Còn chưa buồn ngủ à? Ngủ đi.”
Lương Tư Nguyệt hơi do dự một lát, vẫn hỏi nhiều một câu, “Không quan trọng sao?”
Liễu Du Bạch cười nói, quan trọng cái gì, có vài người đã được định sẵn duyên tình thân nông cạn, chuyện này không thể cưỡng cầu, anh chỉ làm chuyện mà mình cho là đúng, không thẹn với lương tâm thôi.
Lương Tư Nguyệt còn định nói tiếp, anh ngăn cô lại, thật sự không thích bầu không khí như vậy, “Cô Lương này, em nói nhiều lời vô nghĩa như vậy không bằng hôn anh một cái sẽ có ý nghĩa hơn đấy.”
Cô thật sự sấn tới mổ nhẹ lên môi anh một cái, nhỏ giọng nói: “Anh không đuổi em đi, em sẽ ở bên anh cả đời.”
“Bạn nhỏ, đuổi em đi em không khóc rung trời mới lạ.”
Lương Tư Nguyệt nhỏ giọng bao biện, còn lâu nhé!
Liễu Du Bạch cười một tiếng, cảm giác đau đầu vọt lên, cũng cảm thấy buồn ngủ, nói với cô nghỉ ngơi thôi, có chuyện gì sáng mai rồi nói tiếp, ngủ ngon.
…
Sáng hôm sau, Lương Tư Nguyệt bị ánh sáng quấy rầy tỉnh lại.
Mở mắt ra nhìn, hoá ra là rèm cửa chưa kéo kín.
Nhìn chằm chằm tấm kính không bị che đậy trong chốc lát, cô bỗng bò dậy, giày cũng chưa kịp mang, chạy tới kéo rèm cửa ra, ngạc nhiên xen lẫn vui vẻ phát hiện thật sự có tuyết rơi.
Cô gần như không hề do dự, chạy quay lại giường lay lay Liễu Du Bạch: “Tuyết rơi! Mau dậy xem!”
Liễu Du Bạch cau mày mở mắt ra, ánh mắt tan rã dần dần có tiêu cự, sau khi biết cô hưng phấn vì cái gì, tức giận nói: “Chưa từng thấy qua? Hay hiện tại đưa em đến trời đất đầy tuyết ở Đông Bắc cảm nhận một chút?”
Lương Tư Nguyệt không để ý đến anh, tự mình cuộn chăn thành một vòng, ngồi trên giường, chống cằm nhìn những bông tuyết tinh tế tung bay bên ngoài.
Lúc đang mải mê ngắm nhìn, Liễu Du Bạch vươn tay ôm lấy eo cô từ phía sau.
Hơi dùng sức một chút cô đã ngã xuống giường, cô vội chống tay ngồi dậy, ngước mắt lên thấy Liễu Du Bạch đang cười như không cười nhìn chằm chằm cô.
Cô vui vì cuối cùng anh cũng thoát ra được từ cảm xúc u buồn hôm qua, lại bối rối bởi đôi mắt sâu thẳm của anh.
Cô hơi hoảng, lúc Liễu Du Bạch ghé người sát lại muốn hôn cô, cô duỗi tay chặn lại: “Em… em còn chưa đánh răng.”
Liễu Du Bạch nhìn chằm chằm cô một lát, cười, “Đi đi.” Xong lại ghé vào tai cô nói: “Nếu em đồng ý, cũng có thể thuận tiện tắm rửa luôn.”
Lương Tư Nguyệt đỏ mặt tim đập thình thịch đẩy anh ra, ngồi dậy, quơ chân tìm được dép lê, vội vã đi về phía phòng tắm.
Trong phòng tắm, Lương Tư Nguyệt chần chờ một lúc lâu, lâu đến nỗi lúc sắp bị hơi nóng trong phòng tắm chưng chín mới mở cửa đi ra ngoài.
Liễu Du Bạch ngồi tựa trên giường, trong tay cầm ipad, hình như anh đã rửa qua mặt mũi, ngọn tóc còn hơi ướt.
Trên ngăn tủ trong tầm tay anh đặt một chiếc túi nilon in logo của cửa hàng tiện lợi, bên trong màu sắc rực rỡ, cô đột nhiên ý thức được gì đó.
Lúc mở miệng, giọng cô nhỏ đến nỗi gần như không thể nghe thấy: “Anh vừa ra ngoài à?”
“Ừm.” Liễu Du Bạch mắt cũng không nâng.
Cô thấy tiến cũng không được mà lùi cũng không xong, cứ đứng vậy trước cửa phòng tắm, đến tận lúc Liễu Du Bạch ngẩng đầu lên, “Còn không tới đây à?”
Lúc này cô mới nhấc chân đi tới, nhưng lại vòng sang một sườn khác rồi mới bò lên giường.
Nghe thấy Liễu Du Bạch bên cạnh cười một tiếng, rõ ràng có ý trêu chọc, cô không nói lời nào, chỉ chọn một chỗ cách anh thật xa rồi nằm xuống, kéo chăn trùm qua mặt, chỉ để hở một đôi mắt ở bên ngoài.
Một lúc lâu sau, cô cảm nhận được anh đặt ipad xuống.
Có tiếng sột soạt, là anh đến gần.
Không biết là cô xấu hổ hay là tuyệt vọng, xoay người dứt khoát nhào vào lòng anh.
Lưu Dục Bạch một tay ôm cô, tay kia chống khuỷu tay lên giường, cúi đầu nhìn cô, vui mừng khôn xiết.
Khi tiếng cười tắt, anh hạ người nằm xuống, vòng tay ôm lấy cô, cúi đầu.
...!
Lương Tư Nguyệt khó tránh khỏi sẽ nghĩ đến lần đầu tiên tới nhà Liễu Du Bạch, trời cũng đang có tuyết rơi, là trận tuyết đầu mùa của năm đó.
Cô nhớ mang máng mình từng có một điều ước, nói ra rất đơn giản, cô không có ước nguyện gì xa hoa, chỉ hy vọng một ngày nào đó, cô có thể ở gần anh hơn.
Mong ước của cô đã được nghe thấy.
Cuối cùng bọn họ cũng đủ gần, cũng đủ thân cận.
Vì hết lòng tin tưởng anh nên cô không có cảm giác sợ hãi, chỉ có chút hoảng hốt không biết tên và một chút đau đớn, cũng mau chóng quen với nó.
Thỉnh thoảng ngước mắt lên thấy tuyết vẫn rơi ngoài cửa sổ, mà trong phòng này lại ấm áp vô cùng.
Khi quay lại nhìn, cô thấy đôi mắt của Liễu Du Bạch trong veo lạ thường, giống như những bông tuyết đầu mùa rơi buổi sáng.
Mặc dù anh cực kỳ ngoài lạnh trong nóng không chịu nói một lần, nhưng cô nguyện ý nói ra, căn bản không lo bị anh cười nhạo, ngẩng đầu ghé vào tai anh, giọng nói run run, nhưng lại nói rõ ràng ba chữ kia với anh.
Tiếng cười khẽ của Liễu Du Bạch nhẹ nhàng phất qua chóp mũi cô, anh không ngừng áp sát cô, “Từ bao giờ?”
“...Em không biết.”
Giống như không biết, trận tuyết sáng nay bắt đầu từ khi nào..