Mạnh Thiên Sở khen: "Tiểu nha đầu ngươi phản ứng thật nhanh, rất xứng đáng làm bộ khoái."
Phi Yến rất đắc ý: "Tôi đi lấy cái túi của hắn lại!" Nàng chuyển thân chạy ra ngoài. Truyện Tiên Hiệp - -Y
"Chờ chút!" Mạnh Thiên Sở vội nói, "Còn có một chứng cứ cần phải lấy về."
"Chứng cứ gì?"
Mạnh Thiên Sở nhìn chân của Trương Chấn Vũ, bảo: "Giày! Còn nhớ không, tối hôm qua chúng ta chia tay về ngủ, trời liền bắt đầu đổ mưa rỉ rả cho đến khi trời sáng. Vườn trong chùa toàn đất, Trương công tử phải từ sương phòng đi xuyên qua vườn đến thiền phòng của Hư Tùng sau Đại hùng bảo điện. Ta nhớ rằng giày của Trương công tử mang tối qua không phải là một đôi giày bố màu xám tro, mà là màu đen. Đôi giày đó khẳng định là dính đầy bùn, Trương công tử sợ người ta phát hiện, cho nên đã thay rồi. Đôi giày cởi ra nhất định còn chưa kịp tẩy rửa, hãy đi lấy lại đây luôn. Đúng rồi, làm phiền Huyền Âm phương trượng cùng đi với Phi Yến, kiểm tra lẫn nhau, để Trương công tử khỏi phải nói chúng ta động tay chân vào đó."
Huyền Âm phương trượng gật đầu, đi theo Phi Yến ra đại điện. Một lúc sau, Phi Yến ôm một ôm mềm gối, còn phương trượng Huyền Linh thì cầm một đôi giày cùng đi vào.
Phi Yến buông bỏ túi mềm gối xuống đất, chỉ một đốm màu hồng nhạt đó nói: "Thiếu gia, đây là mền gối của hắn, trên đó có dấu máu!"
Mọi người cùng đến xem, quả nhiên là thế.
Huyền Âm đưa đôi giày tới lật lên, quả nhiên ở đế giày dính toàn là bùn đất.
Phi Yến hơi kỳ quái: "Thiếu gia, nếu như giày của hắn dính toàn là bùn, vì sao trong phòng không có dấu chân?"
"Đúng a, em nghĩ thử coi?"
Phi Yến lúc lắc đầu.
Mạnh Thiên Sở tiếp lấy đôi giày từ tay Huyền Âm, đưa tay vào trong lấy ra miếng lót đế giày, sờ sờ vào đó gật đầu mỉm cười, đưa cho Phi Yến bảo: "Em sờ thử miếng lót đế giày này xem, nhất định là sẽ nghĩ ra thôi."
Phi Yến tiếp lấy sờ một lúc: "Ướt nhem hà!"
"Ừ! Miếng lót đế giày đó ướt ở đâu?"
"Ở phần sau, còn ở mép bên phải nữa!"
"Đúng rồi! Hiện giờ biến hắn tiến vào phòng bằng cách nào mà không lưu lại dấu giày rồi phải không?"
Phi Yến vẫn lắc đầu.
"Vừa rồi còn khen em thông minh, giờ sao ngu đột xuất rồi vậy?" Mạnh Thiên Sở cười, "Mọi người không chú ý sao? Hai dãy sương phòng của Thính Tùng tự và đại hùng bảo điện đều có một nguyệt đài bằng đá cao khoảng một xích dùng để ngăn nước mưa bắn vào...."
Phi Yến còn chau mày suy nghĩ, Hạ Phượng Nghi ở bên cạnh đã khẽ nói: "Tướng công, có phải là hung thủ mang giày đến cửa sổ sau thiền phòng của Hư Tùng, cởi giày ra để trên nguyệt đài, rồi mang vớ leo lên đó, mở cửa sổ tiến vào. Sau khi giết người xong mang vớ đi ra, do đó giày tuy dính đầy bùn đất, nhưng không hề lưu lại dấu vết. Hơn nữa, trong lúc giết người, giày để ở ngoài nguyệt đài bị dính nước mưa nhỏ, cho nên phần phía sau lộ ra ngoài bị ướt, và hai vành mép giày cũng ướt theo?"
"Hoàn toàn chính xác!" Mạnh Thiên Sở cười hi hi khen, "Dù sao thì nương tử của ta cũng thông minh, Phi Yến nha đầu, ngươi phải học theo đó nghe!"
Trương Chấn Vũ dường như không hề để ý bọn họ đang nói gì, chỉ vô lực ngồi dựa vào tường, khép hai mắt lại phảng phất như đã đi một con đường rất dài rất dài, cho nên mệt mỏi cùng cực.
Huyền Âm phương trượng tuyên một tiếng phật hiệu: "Trương thí chủ, Tễ thí chủ, hai người hợp mưu giết chết Tần nữ thí chủ, lại giết đồ đệ Hư Tùng của bần tăng. Giết một lúc hai mạng người, chẳng phải là qua ngoan độc hay sao?"
Chân tướng đã rõ ràng, Tần Dật Vân nhìn Trương Chấn Vũ một cách rất độc ác, lại xoay đầu nhìn Tễ Văn đang co rúc người ở trong góc phòng: "Ngươi... ngươi là cái thứ tiện nhân! Thì ra đã sớm ngầm cấu kết với tên họ Trương này, hợp mưu tính kế hại ta, giết nương tử của ta, thật là... thật là uổng cho ta một lòng si mê ngươi!" Nói xong xông lên đá mạnh một cước vào bụng Tễ Văn.
Tễ Văn kêu thảm một tiếng, ôm bụng co quắp người dưới đất.
Trương Chấn Vũ nghe tiếng kêu thảm này, đột nhiên mở bừng mắt, trong ánh ánh tinh quang, trong tay chợt xuất hiện một mũi đao bén sáng lòe, đâm thẳng vào ngực của Tần Dật Vân.
Mạnh Thiên Sở dường như đã sớm dự định trước chiêu này, chụp một cái ghế ở bên cạnh quật ra, đập mạnh vào bàn tay cầm đao của Trương Chấn Vũ, khiến cho mũi đao đó bay vụt đi. Tiếp theo đó, hắn lại tung một cước, đá hắn văng ra xa, đụng mạnh vào vách tường, tiếp theo đó từ từ mềm nhũn nằm gục xuống đất.
Mạnh Thiên Sở cầm con dao nhọn đó lên, cười lạnh bảo: "Hà hà, nếu như ta đã nhận định ngươi là hung thủ, ta còn để ngươi có cơ hội hại người nữa sao?"
Tần Dật Vân bấy giờ mới từ trong kinh khủng hồi lại thần, vội vã chấp tay nói: Đa... đa tạ Mạnh huynh cứu giúp!"
Tễ Văn đang nằm khóc trên đất chợt quỳ lên lếch tới, ôm chặt Trương Chấn Vũ: "Vũ ca ca...!"
Một cước của Mạnh Thiên Sở không trầm trọng, nhưng Trương Chấn Vũ phải mất một lúc sau mới tỉnh hồn lại, quỳ xuống ôm Tễ Văn vào lòng.
Tễ Văn dựa hẳn vào lòng Trương Chấn Vũ, khóc ướt nhòe cả mặt: "Vũ ca ca..."
Trương Chấn Vũ ôm chặt nàng: "Văn muội, là ta không tốt, đã liên lụy làm khổ nàng!"
Tễ Văn cứ khóc lắc đầu quầy quậy, dựa hẳn vào lòng hắn, chẳng nói lời nào.
Mạnh Thiên Sở thở dài, bước lên một bước, hạ giọng hỏi: "Trương công tử, các người giết Tần phu nhân có phải vì tiền tài của Tần gia hay không?"
Chuyện đã đến nước này, Trương Chấn Vũ không giảo biện gì nữa, gật đầu đáp: "Đúng, ta và Văn nhi vốn là đôi thanh mai trúc mã từ nhỏ. Nhà nàng ấy nghèo, bán nàng ấy vào làm nha hoàn cho Tần gia. Sau đó thì bị tên súc sinh Tần Dật Vân này len lén cưỡng hiếp. Ta vốn là muốn giết hắn báo thù, nhưng Tễ Văn nói Tần Dật Vân rất mê luyến nàng ấy, cho nên ta nảy ra chủ ý có thể lợi dụng cơ hội này mưu chiếm gia sản của Tần gia. Do đó, ta bày ra một cái bẫy, trước hết giết chết Tần phu nhân, chờ Tần Dật Vân đưa Văn nhi lên làm chính thất, thì giết thêm tên cẩu tặc Tần Dật Vân này báo thù!"
Mạnh Thiên Sở bảo: "Tần gia đã không có người thân, các ngươi giết Tần phu nhân, để cho Văn nhi làm vợ của Tần Dật Vân, rồi giết Tần chưởng quỹ, như vậy tài sản của Tần gia là của các ngươi rồi. Vừa có của vừa báo được thù, đây quả là kê hay, nhất tiễn giết song điêu a!"
Tần Dật Vân nói: "Tôi... tôi không có cưỡng hiếp Văn nhi. Tôi đối với nàng ấy là thật tình. Tôi yêu nàng ấy, một lòng muốn cùng nàng ấy sống qua nhửng ngày tháng hạnh phút. Ngày ấy tôi tuy uống say rồi, nhưng mà Văn nhi là tự nguyện, không phản kháng gì a!"
Tễ Văn nhất mực khóc lóc lắc đầu, không nói gì cả. Trong tình huống này, nàng còn nói được gì nữa, dù cho có nói gì cũng không rõ ràng.
Mạnh Thiên Sở biết, đối với tội cưỡng gian xong rồi thông gian, căn cứ vào giải thích của tư pháp viện tối cao, thì không thể xử lý theo tội cưỡng gian. Đại Minh luật đối với tình huống này cũng không có quy định cụ thể, do đó Mạnh Thiên Sở không thể đưa Tần Dật Vân ra chịu tội trước pháp luật.
Trương Chấn Vũ quay lại nhìn Mạnh Thiên Sở: "Mạnh công tử, công tử thật lợi hại. Nếu như không gặp được ngươi, kế mưu của chúng ta nhất định thành công."
Tần Dật Vân có chút thẹn quá hóa giận, rống lên: "Hai ngươi là đôi cẩu nam cẩu nữ, mưu sát chủ nhân, hãy chờ mà chịu lăng trì xử tử đi!"
Danh Sách Chương: