Sâm Hòa ở khách sạn chờ đến nóng lòng. Sùng Hoa ngày hôm qua nói với anh ta sẽ tham gia buổi tuyên truyền ở Lạc Dương, mặc dù chỉ là một cuộc họp báo nhỏ, nhưng kịch bản chương trình vẫn phải có, cho nên bọn họ đã bàn xong buổi chiều sẽ gặp mặt ở khách sạn, mọi người cùng nhau trao đổi một chút, cũng là để tránh những sự cố ngoài ý muốn. Thế nhưng đến thời gian, Sùng Hoa không xuất hiện, gọi điện thoại cũng đều là tắt máy.
Đạo diễn Sùng bình thường tuy rằng hay đùa giỡn, nhưng vấn đề công việc cho tới bây giờ đều rất có chừng mực, đột nhiên liên lạc không được nhất định là có nguyên nhân. Sâm Hòa nghĩ đến lần trước Sùng Hoa cả người toàn máu thiếu chút nữa không cứu được liền kinh hồn táng đảm, lo sợ cô lại gặp chuyện gì, liền vội vàng nhờ một ít bạn bè ở địa phương đi tìm. Tìm cả một buổi chiều, vẫn không có nửa điểm đầu mối. Mắt thấy trời đã tối, Sâm Hòa cũng không đoái hoài đến tình hình còn chưa có xác định gì đó mà muốn báo cho Tùy An biết, kết quả, Sùng Hoa đúng lúc này lại trở về.
Sâm Hòa thấy cô, lần đầu tiên không quản bên cạnh còn có Thôi Trinh mà bước xa xông tới, quan sát Sùng Hoa từ trên xuống dưới, phát hiện cô ngoại trừ tinh thần uể oải, những nơi khác cũng không có tổn thương gì mới xem như trút được gánh nặng.
Thần kinh căng thẳng một buổi chiều rốt cuộc thả lỏng, Sâm Hòa thật có chút tức giận, hầm hầm nói: "Đạo diễn Sùng! Cô có chuyện gì thì nói trước một tiếng! Cô có biết tôi chờ cô bao lâu không? Cô có biết cô mất tích ảnh hưởng đến công việc của bao nhiêu người không?"
Sùng Hoa ngồi trên ghế, cô vẫn thỉnh thoảng chú ý động tĩnh của Thôi Trinh. Sâm Hòa khí cấp bại phôi nói cô mấy câu cô cũng không phản bác, lúc này đúng là cô làm việc không trật tự, không chú ý tới điện thoại hết pin, nếu không cho dù cô hôn mê Thôi Trinh cũng sẽ giúp cô nghe điện thoại, cũng không cần khiến Sâm Hòa đi tìm khắp nơi.
Sâm Hòa nói hồi lâu, nhìn thấy Sùng Hoa không phản bác, cũng không tiện chỉ trích nhiều hơn nữa, sau đó anh ta liền phát hiện Thôi Trinh cũng ở đây, nhất thời cảm thấy mình không khác gì một kẻ óc heo, vừa rồi dĩ nhiên không nghĩ đến việc liên lạc với Thôi Trinh.
Tất cả mọi người lo lắng lâu như vậy đều cảm thấy mệt mỏi, Sâm Hòa lấy kịch bản ra từ trong túi xách, lại trọng thân nhắc nhở lịch trình của ngày mai, sau đó liền trở về phòng mình. Lúc về phòng, Sâm Hòa suy nghĩ lại bản thân vừa rồi ở trước mặt đạo diễn Sùng tức giận như vậy, nhất thời cảm thấy mình công khí tăng cao.
Sự tồn tại của Sâm Hòa giống như chuyên dùng để dời đi sự chú ý, trong phòng có người thứ 3, có thể không trực tiếp đối mặt Thôi Trinh. Nhưng anh ta vừa đi, Sùng Hoa đã cảm thấy bầu không khí rất quái dị, cô nhìn Thôi Trinh, rất khát vọng đến gần nàng. Muốn ôm nàng, muốn chạm vào nàng, từ lúc tỉnh lại cô vẫn bị ý niệm này hành hạ.
Cô biết Thôi Trinh đối với cô là có tình cảm, thế nhưng cô cũng không xác định sau khi cô khôi phục ký ức, nàng còn nguyện ý ở bên cô hay không, nàng có thể chấp nhận cô đã khôi phục ký ức hay không.
Không thể hẳn là chiếm phần lớn khả năng. Sùng Hoa cầm kịch bản, mở ra, giả vờ chăm chú xem, nhưng trong lòng lại vô cùng khó chịu.
Khoảng cách giữa các nàng vẫn tồn tại, cô là hài tử của a nương, sự thật này cũng sẽ không bởi vì rời khỏi thời không kia mà không tồn tại. Kiếp trước ngăn trở các nàng chính là điều này, bởi vì ràng buộc bối phận, a nương từ đầu đến cuối vẫn không biểu lộ tình yêu đối với cô. Mà bây giờ, ở bên nhau lâu như vậy, nàng có rất nhiều cơ hội nói rõ với cô rằng hai người không phải mới quen biết, các nàng có một đoạn quá khứ dài đăng đẳng mà khắc cốt ghi tâm, nhưng nàng từ đầu đến cuối vẫn im lặng không nói, cho dù chỉ là ám chỉ, cũng không có. Nàng cũng không hy vọng cô nhớ đến.
Nàng cũng yêu cô, lại không thể chấp nhận cô từng là hài tử của nàng.
Hiện tại cô nhớ lại, Trọng Hoa của quá khứ và cô của hiện tại hòa làm một thể, nàng còn có thể chấp nhận ở bên cô không?
Sùng Hoa đảo kịch bản, nội dung bên trong một chữ cũng xem không lọt.
Tư duy giống như bị nấu thành mớ hỗn độn, Căn bản không biết mình đang làm cái gì, chỉ là dựa vào bản năng buộc bản thân thoạt nhìn trấn định một chút. Thôi Trinh lại đột nhiên đi đến trước mặt cô, Sùng Hoa vội vàng ngẩng đầu. Sắc mặt của cô vô cùng tái nhợt, vì vậy đôi mắt cô thoạt nhìn càng thêm đen láy, cũng chân thành giống như một đứa bé.
Ánh mắt vừa chạm đến Thôi Trinh cô liền vội vàng cúi đầu, nhưng mới vừa cúi đầu cô lại nghĩ đến điều gì đó, rồi lại ngẩng đầu lên, trấn định nhìn Thôi Trinh: "Có chuyện gì?"
Thôi Trinh nhìn chăm chú vào cô, lòng bàn tay Sùng Hoa toát mồ hôi, cô không có trốn tránh, không có cúi đầu mà đối diện cùng nàng, thế nhưng, đây làm thế nào cũng là một loại trốn tránh bằng cách cố gắng trấn định. Chỉ vài giây ngắn ngủi, đối với Sùng Hoa lại dằng dặt như mấy tiếng đồng hồ.
Cô nỗ lực để cho mình thoạt nhìn giống như bình thường, thế nhưng đến lúc này cô căn bản nghĩ không ra bình thường của là dáng vẻ gì.
Thôi Trinh cái gì cũng không nói, nàng chỉ từ trong tay Sùng Hoa rút lấy kịch bản, sau đó nắm tay cô đi về phòng ngủ. Sùng Hoa không phản kháng cô đứng lên đi theo nàng, nàng muốn cô làm gì thì cô làm cái đó.
Đi đến bên giường, nằm xuống giường, ánh mắt của Sùng Hoa vẫn luôn nhìn Thôi Trinh, Thôi Trinh đắp chăn cho cô, cúi đầu nói khẽ bên tai cô: "Sùng Hoa, ngủ ngon."
Sùng Hoa theo bản năng nhẹ giọng đáp lại: "Ngủ ngon."
Thôi Trinh vuốt ve mái tóc mềm mại của cô, sau đó đứng thẳng người, một loạt động tác ôn nhu tựa như đang ám chỉ điều gì, Sùng Hoa tâm hoảng ý loạn, cô nắm tay Thôi Trinh không để nàng đi: "Chị muốn đi đâu?"
Thôi Trinh không rút tay lại, nàng ngồi bên giường, ôn nhu ngưng mắt nhìn cô: "Em ngủ đi, tôi không đi đâu cả, tôi ở ngay bên cạnh em."
Nàng cho cô cảm giác kiên định, Sùng Hoa dần dần nhắm mắt, yên tâm để bản thân rơi vào giấc ngủ.
Đại khái là hôm nay khí trời se lạnh, lại giằng co một hồi, thể chất không mấy tốt của Sùng Hoa cũng không chịu nổi. Đến nửa đêm, nhiệt độ cơ thể của cô đột nhiên tăng cao, bắt đầu phát sốt.
Cô ngủ không an ổn, thân thể giống như bị lửa thiêu, lại giống như ngâm trong hầm băng ở Bắc Cực, lúc lạnh lúc nóng, cô xoay người ôm lấy chăn, co lại thành một đoàn. Thôi Trinh nhanh chóng phát hiện sự bất thường của cô, vừa chạm vào trán cô liền cảm thấy nhiệt độ rất cao. Thôi Trinh nóng lòng muốn đi tìm bác sĩ, thế nhưng Sùng Hoa lại nắm tay áo không để nàng đi.
Cô nhắm chặt đôi mắt, mi tâm khó chịu nhíu chặt vào nhau, trên chóp mũi ứa mồ hôi tinh mịn, môi mím thành một đường. Thôi Trinh thấy cô như vậy cảm thấy rất đau lòng, nàng nỗ lực đẩy tay cô ra, thế nhưng Sùng Hoa đã sốt đến mơ mơ màng màng lại cố chấp nắm chặt tay nàng, làm thế nào cũng cũng không chịu buông ra.
Tay cô càng nắm càng chặt, giống như dùng tất cả sức lực dùng vào việc này. Thế nhưng cũng không thể để cô tiếp tục phát sốt, vì vậy Thôi Trinh gia tăng khí lực, Sùng Hoa đang bệnh nào có sức lực gì, không được bao lâu tay áo của Thôi Trinh liền rút khỏi tay cô, nàng thở phào nhẹ nhõm, lúc đứng thẳng người lên lại thấy có một giọt nước mắt trượt xuống từ khóe mắt Sùng Hoa.
Tựa như kiếp trước cô làm sao cũng không nắm được tay nàng, đã từng tranh thủ, đến cuối cùng vẫn bị bỏ lại. Lòng chua xót không nói nên lời. Nước mắt của Thôi Trinh cũng rơi xuống.
Khách sạn này có bác sĩ, các loại bệnh cảm mạo nóng sốt đều có thể trị được. Thôi Trinh gọi một cú điện thoại xuống quầy lễ tân, chưa đến năm phút đã có người tới gõ cửa, một bác sĩ lớn tuổi mặc áo bluse, bên trong mặc áo sơ mi trắng thắt cravat cầm theo hòm thuốc vào phòng.
Vị khí chất này khí chất nho nhã đại khái là không có xem phim, nên không nhận ra nữ diễn viên nổi danh trước mắt. Ông ta vừa đến liền hỏi bệnh nhân người ở nơi nào.
Thôi Trinh hiện tại quả thật cũng không có tâm tình quan tâm chuyện khác, trực tiếp dẫn ông ta vào xem Sùng Hoa.
Mặc dù là bác sĩ của khách sạn, nhưng y đức lẫn chuyên môn của vị bác sĩ này đều rất tốt, ông ta cẩn thận kiểm tra bệnh trạng, nhiệt độ cơ thể cho Sùng Hoa, sau đó nói với Thôi Trinh: "Ban ngày bị cảm lạnh đúng không? Thể chất của cô ấy quá kém, vừa bị cảm lạnh liền phát sốt. Đừng lo lắng, tôi truyền một bình dịch cho cô ấy, ngày mai sẽ khỏe lại."
Vị bác sĩ lớn tuổi động tác rất thành thạo, treo bình dịch xong liền thu dọn đồ đạc, trước khi đi còn nói: "Chờ lúc sắp truyền xong thì gọi tôi."
Thôi Trinh tiễn ông ta ra ngoài, sau đó trở lại trông chừng Sùng Hoa, một bình dịch truyền mất nửa giờ, nàng cũng ngồi bên cạnh Sùng Hoa nửa giờ.
Ngày hôm sau buổi trưa buổi trưa Sùng Hoa mới tỉnh lại. Trên người xuất đầy mồ hôi, bết dính, nhưng sau khi xuất mồ hôi, ngoại trừ cả người không còn chút sức lực thì đã thấy thoải mái hơn. Cô ngồi dậy, phát hiện bên cạnh không có thân ảnh của Thôi Trinh, cô gái ngồi trên ghế sô pha gần giường ngủ là trợ lý của Thôi Trinh.
Tiểu trợ lý thấy Sùng Hoa tỉnh lại, vội vã bước đến, kê hai cái gối đầu phía sau để cô dựa vào.
Sùng Hoa suy yếu vô lực tựa vào gối đầu, tiểu trợ lý thấy cô nhìn về phía cửa, rất săn sóc mà nói cho cô biết: "Trinh tỷ thay chị tham gia hoạt động tuyên truyền, buổi chiều sẽ trở về."
Sùng Hoa sững sốt một chút, nhìn về phía tiểu trợ lý tiểu trợ lý gật đầu, biểu thị cô nói là sự thật.
Hoạt động kia thời gian là buổi trưa, phải đến sớm trang điểm đúng theo kịch bản chương trình. Hoạt động tuyên truyền trước đó đã nói Sùng Hoa sẽ tham gia, hiện tại lại thả bồ câu* người hâm mộ, nhất định sẽ rước lấy bất mãn. Cho nên Thôi Trinh đi thay cô, nàng thay thế Sùng Hoa, các fan nhất định sẽ hài lòng. Đây cũng là cách duy trì uy tính cho Sùng Hoa.
*Thả bổ câu: thất hẹn
Sùng Hoa trầm mặc một hồi, nói: "Trước tiên thu dọn hành lý, chờ chị ấy trở lại, chúng ta có thể xuất phát."
Kế hoạch vốn là hoạt động vừa kết thúc liền trở về, vé máy bay cũng đã đặt xong. Cô vừa nói vừa vén chăn lên, tiểu trợ lý vội vã ngăn cản, thành khẩn nói: "Trinh tỷ đã dời thời gian của vé khứ hồi, đạo diễn Sùng chị cố gắng tĩnh dưỡng mới là trọng điểm."
Đã hoãn thời gian? Nhưng Thôi Trinh ngày mai còn có lịch trình. Sùng Hoa suy nghĩ một chút, hỏi: "Lịch trình ngày mai của chị ấy sắp xếp thế nào."
Lịch trình của Thôi Trinh là bảo mật, để phòng ngừa ký giả chen lấn, fan yêu cầu chụp ảnh, công ty của Thôi Trinh thông thường sẽ không công khai lịch trình của nàng, tiểu trợ lý rất có tinh thần chuyên nghiệp, ấp úng muốn lừa dối cho qua, nhưng uy áp trầm trong mắt Sùng Hoa khiến cô run sợ, nhịn không được co người một cái, không tự chủ mà nói ra.
Sùng Hoa dùng tay che mắt, thở dài. Lịch trình có thể chậm lại, nhưng bên tổ chức vô duyên vô cớ bị cho leo cây nhất định sẽ mất hứng, Thôi Trinh là hậu, nhưng cũng không thể tùy tâm sở dục. Nàng phải chú ý các loại tin tức ví dụ như trở thói cao ngạo, còn có vấn đề uy tín, cho nên sau khi hủy lịch trình, nhất định sẽ phải đặc biệt đáp ứng mộ số đòi hỏi của bên tổ chức, xem như bồi thường.
Thế nhưng Sùng Hoa có thể xác định, lúc Thôi Trinh quyết định ở lại chỗ này cùng cô, nhất định không hề suy nghĩ đến những chuyện khác.
Trầm mặc đáng kể, tiểu trợ lý thấy vậy lặng lẽ lui ra ngoài, để lại không gian riêng cho cô.
Danh Sách Chương: