• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: O’Hara

Càng đau hơn?

Hứa Tiếu Vi không khỏi nhớ tới những chuyện không thể diễn tả vào tối hôm qua, cả người lùi về sau, lắc đầu: “Không cần đâu.”

Giang Tấn đưa tay cạ vào chóp mũi cô: “Cho nên em không cần phải suy nghĩ nhiều làm gì?”

“Không nghĩ nữa.” Câu trả lời của cô tràn đầy sự tin tưởng.

“Ừm.” Giang Tấn như suy tư gì gật đầu: “Anh cũng không có ý cho em một cơ hội để suy nghĩ lại, nên một khi đã như vậy thì…… Chào mừng em Giang phu nhân.”

Chào mừng em lên chuyến tàu mang tên quãng đời còn lại của Giang Tấn.

Ba chữ ‘ Giang phu nhân ‘ lọt vào tai khiến tâm tình Hứa Tiếu Vi tốt lên hẳn, cô ngẩng mặt cười tươi như hoa, tựa như là bỏ thêm đường vào rượu hoa hồng, ngọt ngào làm con người ta say khướt: “Em biết anh để em suy xét thêm một lần nữa là vì nghĩ cho em, nhưng điều đó làm em cảm thấy anh đang cố ý đẩy em ra xa, cho nên có đôi khi anh phải độc đoán một chút, biết không?”

“Độc đoán? Là như thế này sao?”

Vừa dứt lời, Hứa Tiếu Vi đột nhiên bị hôn lên môi mà không kịp phòng bị, lần này, Giang Tấn hôn mang theo sự nhẹ nhàng chứ không thô bạo như lần trước, hắn hôn khá nông, từ từ thâm nhập khớp hàm, sau đó lại càng thân dò sâu hơn.

Hứa Tiếu Vi chớp chớp đôi mắt, tất cả lời nói đều bị nuốt hết, chỉ có thể ậm ừ mà thốt ra mấy câu không hoàn chỉnh: “Không, không phải như này, cái này quá bá……”

Chưa nói hết lời cô lại sa vào một nụ hôn tràn đầy tình ý, Giang Tấn ôn nhẹ nhàng hôn Hứa Tiếu Vi khiến cô từ từ hòa nhập vào nó, đôi tay cô dần ôm lấy vòng eo của Giang Tấn.

Hắn quấn lấy đầu lưỡi của cô, Hứa Tiếu Vi nhắm mắt lại đang định làm đáp lại, thì cách đó không xa bỗng nhiên vang lên tiếng muỗng rơi xuống đất, âm thanh va chạm vang lên làm Hứa Tiếu Vi bị kéo về hiện thực, nhớ tới dì Vương còn ở nhà lập tức thu tay lại, giữ khoảng cách nhất định với Giang Tấn.

Hai người không hẹn mà cùng nhìn về phía phát ra âm thanh, thì bắt gặp dì Vương đang cuống quít nhặt cái muỗng.

Dì Vương đang quét dọn ở phòng bếp, bỗng nghe thấy tiếng cãi nhau trong phòng khách, biết là Hứa Tiếu Vi và tiên sinh đã xảy ra chuyện không vui nên bà cũng không có ra xem chi để thêm phiền, nhưng mà đến lúc bên ngoài không còn tiếng động gì, bà định ra dọn dẹp bàn ăn, ai biết được vừa bước ra đã gặp được cảnh hai người đang hôn nhau ở phòng khách. Dì Vương vốn định lặng lẽ quay lại phòng bếp tránh không quấy rầy tiên sinh nhà mình và phu nhân tương lai, thế nhưng lại bị cái muỗng này quấy nhiễu.

Thấy hai ánh mắt nóng rực đang ném về phía bà, dì Vương áy náy khom lưng nói với Giang Tấn: “Xin lỗi ngài”, sau đó cầm cái muỗng cùng giẻ lau hoảng hốt đi về phía cửa: “Tôi đi đổ rác, hai người cứ tiếp tục, tiếp tục nha.”

Hứa Tiếu Vi: “……”

Giang Tấn: “……”

Hắn cũng muốn tiếp tục lắm, nhưng……

Giang Tấn lặng lẽ liếc nhìn người nào đó đang từ từ nhẹ nhàng nhích từng bước nhỏ, bất lực mà nhéo sống mũi.

Dì Vương vừa rời đi, cửa phòng vừa đóng lại, Hứa Tiếu Vi nhân cơ hội Giang Tấn không để ý tranh thủ trở về phòng trốn tránh sự xấu hổ này, nhưng cô vừa mới dịch chân trái sang một bước, hắn đã vươn tay nắm lấy cổ tay cô: “Đi đâu?”

Hứa Tiếu Vi ngơ ngác quay đầu lại, cố nặn ra một nụ cười, còn chưa kịp giải thích, đã thấy Giang Tấn cong môi, kéo cô ngồi xuống sofa: “Anh có chuyện cần nói với em.”

Truyện được đăng duy nhất tại Wattpad và WordPress của Tiệm Sách Haulawu.

“Chuyện gì vậy?”

Giang Tấn lấy ấm nước trên bàn trà rót cho Hứa Tiếu Vi một cốc nước ấm, đưa cô uống: ” Tối mai nhà họ Giang sẽ tổ chức tiệc từ thiện, em cùng tham gia với anh.”

“Em?” Hứa Tiếu Vi chỉ tay về mình. Nhà họ Giang hình như đều không thích cô, chưa nói đến lần trước đã có xích mích với Giang Thịnh, theo lời của Lê Quả, Chủ tịch Giang vì chuyện Giang Tấn khăng khăng muốn ký hợp đồng với cô mà hai cha con còn nháo một khoảng thời gian, vậy mà bây giờ hắn lại muốn đưa cô tham gia tiệc tối ở nhà họ Giang?

Giang Tấn như nhìn thấu được ý nghĩ của Hứa Tiếu Vi, đưa tay xoa đầu cô: “Em đi với anh, nên chẳng có liên quan gì đến những người nhà họ Giang hết, có anh ở đây bọn họ sẽ không làm gì được em đâu.”

Hứa Tiếu Vi đưa tay lên cằm, trong phút chốc khiến Giang Tấn cảm thấy như được gặp lại Hứa Tiếu Vi của sáu bảy năm trước, cả người tràn ngập vẻ kiêu ngạo, sáng láng: “Em nghĩ tôi sẽ sợ Giang Thịnh sao?”

Giang Tấn lắc đầu cười, Hứa Tiếu Vi ngoan ngoãn uống hết ly nước ấm, rồi nói: “Em chỉ lo anh sẽ xảy ra mẫu thuẫn với cha anh nếu dẫn em đến đó, rốt cuộc…… Bọn họ hình như không sẵn sàng chấp nhận quá khứ của em.”

“Không cần phải suy nghĩ miên man, người bên cạnh em là anh, không phải bọn họ, chỉ cần anh sẵn lòng chấp nhận em là đủ rồi.” Cả người Giang Tấn toát lên vẻ mềm mại, ấm áp, hắn đưa tay ôm Hứa Tiếu Vi vào trong lòng: “Được rồi đừng suy nghĩ lung tung nữa, tiệc tối mai Đoạn Di cũng sẽ tham gia, đã đến lúc chúng ta phải gặp cô ta rồi.”

“Lần trước anh tham gia vũ hội mặt nạ để cùng em đối đầu với Đoạn Lam,” Hứa Tiếu Vi ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt sáng ngời: “Lần này tham gia tiệc từ thiện cũng là vì quan hệ của em và Đoạn Di sao?”

Giang Tấn rũ mắt: “Nếu không phải thì sao?”

“Anh càng ngày càng khác với anh ngày trước.”

“Hửm?”

“Càng ngày càng giống người của em.”

Trong mắt Hứa Tiếu Vi tràn đầy ý cười, ánh mắt Giang Tấn vô tình di chuyển từ mặt sang bên cổ, rồi lại nhìn dấu vết mờ nhạt ở đó, nhớ tới chuyện xảy ra vào tối hôm qua, yết hầu lăn xuống: “Đầu còn đau không?”

“Không……” Hứa Tiếu Vi định lắc đầu, thì phát hiện Giang Tấn đang thất thần nhìn đấu hôn trên cổ cô, lần đầu tiên trong mắt của hắn để lộ cảm xúc rõ ràng như vậy, ánh mắt sâu hun hút như đại dương mênh mông: “Đau, em rất đau đầu luôn, cho nên anh đừng dựa gần em quá đâu, a… anh làm gì ——”

–––––

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK