Diệp Ngữ Thần cùng Vũ Tu ngồi ở một góc khoang thuyền, mặc dù hai người đều đeo khẩu trang màu đen, cố gắng hạ thấp cảm giác tồn tại của mình, nhưng những vị khách khác vẫn liên tục quay đầu nhìn về phía bọn họ.
Nếu như không có Vũ Tu, Diệp Ngữ Thần không đến mức nhận được nhiều sự chú ý như vậy, nhưng nghĩ đến sau này sự chú ý sẽ chỉ nhiều hơn, anh cũng chỉ có thể sớm thích ứng ánh mắt của người khác nên không sắp xếp du thuyền khác đến đón bọn họ.
"Anh không sao chứ?" Vũ Tu nắm tay Diệp Ngữ Thần, nhéo nhéo lòng bàn tay anh.
"Không sao đâu." Diệp Ngữ Thần nắm tay Vũ Tu, hai người đan mười ngón tay vào nhau.
Trọng lượng của giải Oscar dù sao cũng khác, chỉ cần được lọt vào danh sách đề cử cũng tương đương với việc giành được giải Kim Lan.
Cơ hội như vậy trong cuộc đời khả năng sẽ không có lần thứ hai, Diệp Ngữ Thần thật sự rất khó thuyết phục bản thân không đi cũng không sao.
Con người chính là kỳ lạ như vậy, khi không muốn đi liền nghĩ theo hướng xấu. Một khi đã muốn đi, thì lại bắt đầu nghĩ theo hướng tốt, Diệp Ngữ Thần là người được đề cử, mà không phải là đi ké Vũ Tu, như vậy sẽ không có ai cảm thấy anh không xứng với Vũ Tu nữa?
Nhưng mặc dù như vậy, Diệp Ngữ Thần cũng do dự mấy ngày, mới cùng Vũ Tu ngồi trên du thuyền rời khỏi đảo.
"Nếu anh đoạt giải," Vũ Tu hơi nghiêng đầu, ghé sát vào tai Diệp Ngữ Thần, "Vậy anh chính là thần tượng của em, bà xã."
"Anh không đoạt giải thì không phải sao?" Diệp Ngữ Thần quay đầu, nhìn Vũ Tu hỏi.
Vũ Tu dùng ngón cái và ngón trỏ, so chiều dài một cm: "Vẫn là kém một chút."
Hai người đeo khẩu trang, cũng chỉ có thể giao tiếp như vậy mới nghe rõ lời đối phương nói.
Trong mắt người ngoài, đây rõ ràng là hành vi của đôi tình nhân.
"Có người tới." Diệp Ngữ Thần ngồi dựa vào tường, có thể nhìn rõ lối đi hơn Vũ Tu.
Thấy có người rõ ràng muốn đến bắt chuyện, anh quay đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Xin chào, cậu là Vũ Tu sao?" Người đến bắt chuyện là một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi, giọng điệu không có vẻ phấn khích như cô gái nhỏ, nghe có vẻ khách sáo và hào phóng.
Vũ Tu hơi lạnh nhạt, gật đầu: "Ừ."
Ngoài giờ làm việc, đối với người tiến tới bắt chuyện, từ trước đến nay hắn vẫn luôn là dáng vẻ lạnh nhạt này.
Lúc này, người phụ nữ lại nhìn về phía Diệp Ngữ Thần, hưng phấn hỏi: "Cậu là Diệp Ngữ Thần?"
Giọng điệu phấn khích hơn trước rất nhiều.
Diệp Ngữ Thần quay đầu lại, giống như Vũ Tu, có chút sững sờ. Chỉ nghe người phụ nữ kia nói thêm: "Có lẽ tôi được coi là đàn chị của các cậu, cũng tốt nghiệp Học viện Điện ảnh Châu Cảng, nhưng đã chuyển nghề từ rất sớm. Tôi là một trong những người hâm mộ đầu tiên của YYCP."
Fan CP cấp nguyên lão trong Tieba, là người hiểu rõ nhất Vũ Tu cùng Diệp Ngữ Thần năm đó đến với nhau như thế nào.
Vừa mới rời khỏi đảo không được bao lâu, Diệp Ngữ Thần không ngờ mình sẽ gặp được người quen bọn họ.
Vũ Tu khẽ gật đầu, trong giọng điệu có chút ấm áp, chủ động chào hỏi: "Xin chào."
"A, tôi thật sự rất vui." Người phụ nữ đặt tay lên ngực, vẻ mặt cảm khái, "Năm đó, lúc cậu và Kỷ Lộ quay Hạ Quả, chúng tôi đều tưởng hai người kết thúc rồi, không ngờ nhiều năm như vậy hai người vẫn ở bên nhau. Mặc dù, tôi không biết hai người đã trải qua những gì, nhưng có thể cùng nhau đi qua nhiều năm như vậy, chắc chắn là không dễ dàng."
"Đúng vậy." Vũ Tu nói: "Đúng là không dễ dàng."
"Tôi cũng do dự một chút, có nên qua đây quấy rầy hai người hay không, nhưng tôi vẫn muốn qua chúc phúc cho hai cậu, hy vọng các cậu càng ngày càng tốt."
Sau khi nói xong, người phụ nữ rời đi, cũng không xin chụp ảnh chung hoặc ký tên. Vũ Tu lại nắm tay Diệp Ngữ Thần, hỏi: "Mức độ chú ý này có làm cho anh khó chịu không?"
"Không." Diệp Ngữ Thần nói, "Không ai là không thích được chúc phúc."
"Điều này có nghĩa là giai đoạn đầu của kế hoạch trốn khỏi đảo đã diễn ra suôn sẻ phải không?"
Kế hoạch trốn khỏi đảo.
Bao nhiêu tuổi rồi mà còn trẻ con như vậy.
Nhưng đúng như lời Vũ Tu nói, ra khỏi đảo cũng không đáng sợ như vậy.
Khi du thuyền cập bến, Đổng Vưu đã đợi ở bãi đỗ xe.
Chú lái một chiếc xe bảo mẫu màu trắng, trông thấy Diệp Ngữ Thần, liền nhanh chóng xuống xe, muốn đỡ Diệp Ngữ Thần lên xe.
"Chú Đổng, không cần đỡ." Vũ Tu nói: "Anh ấy tự đi được."
Tuy nói như thế, nhưng Vũ Tu vẫn đỡ thắt lưng Diệp Ngữ Thần, để anh mượn lực lên xe.
"Tiểu Diệp, đã lâu không gặp." Đổng Vưu nói: "Đã bảy tám năm rồi đi?"
"Gần như vậy." Diệp Ngữ Thần nói: "Chú vẫn không thay đổi gì nhiều."
"Làm sao có thể chứ." Đổng Vưu cười nói, "Nhìn tóc trắng trên đầu chú này, đều là vì lo nghĩ cho nó."
"Chú giữ gìn sức khỏe." Diệp Ngữ Thần có ý riêng nói, "Khỏe mạnh là quan trọng nhất."
Sau khi xe bảo mẫu bắt đầu di chuyển, Vũ Tu hỏi nhỏ Diệp Ngữ Thần: "Có phải anh biết chú Đổng đã xảy ra chuyện gì rồi không?"
Hắn là đang đề cập đến chuyện Đổng Vưu suýt chút nữa mệt nhọc quá độ mà đột tử.
Không gian trong xe chỉ rộng như vậy, Vũ Tu nói những lời này Đổng Vưu cũng có thể nghe được, nhưng đôi tình nhân tán gẫu, hắn đương nhiên sẽ không xen vào.
"Anh biết." Diệp Ngữ Thần nói, "Chuyện của em, anh đều biết."
"Nhưng chuyện của anh, anh lại giấu em." Vũ Tu nhíu mày, "Thật không công bằng."
"Vậy trở về anh bù đắp cho em." Diệp Ngữ Thần thuận miệng nói.
Ý định ban đầu của anh là, trở về dành thời gian kể cho Vũ Tu tất cả những chuyện anh đã trải qua trong tám năm qua, nhưng ai ngờ Vũ Tu lại nói: "Bù đắp thế nào? Thắt lưng của anh có chịu được sự giày vò của em không?"
Chủ đề này không hiểu sao lại đi về hướng không thể nói, Diệp Ngữ Thần gần như muốn gõ đầu Vũ Tu nhìn xem, bên trong có phải đều là phế liệu màu vàng hay không.
Anh trừng mắt nhìn Vũ Tu, dùng ánh mắt ra hiệu: Chú Đổng vẫn còn ở đây, hơn nữa ý anh không phải vậy.
Vũ Tu cũng biết kiêng dè trưởng bối, vì thế không nói tiếp nữa.
Cuộc trò chuyện giữa hai người kết thúc bằng một câu hỏi, cảm giác xấu hổ tràn ngập trong không khí.
Cũng may Đổng Vưu là người có năng lực xã giao trong giới giải trí, không cảm thấy kinh ngạc mà hòa giải nói: "Hôm nay không tắc đường, chúng ta sẽ đến sớm thôi."
Vũ Tu hẹn đạo diễn Trần đi ăn cơm ở một nhà hàng Trung Quốc, bởi vì là tiệc riêng tư nên đạo diễn Trần chỉ dẫn vợ đi cùng.
Nhưng ông chủ của nhà hàng Trung Quốc này là cháu trai của đạo diễn Trần, bạn cùng phòng của Vũ Tu, Trần Lục, hắn cũng tới phòng riêng tiếp khách.
Sau khi chào hỏi, Trần Lục như đã quen, nói với Diệp Ngữ Thần: "Đàn anh, anh thật sự không thay đổi chút nào, lúc đi học liền che chở Vũ Tu, bây giờ vẫn như vậy."
Diệp Ngữ Thần không hiểu ý 'che chở' trong miệng Trần Lục là có ý gì, đang lo không biết nên trả lời như thế nào thì Vũ Tu đã chủ động nói: "Em nói với cậu ta, anh là kim chủ lớn nhất sau lưng em."
"Tôi cũng mới biết được chuyện này." Đạo diễn Trần có chút cảm khái nói với Diệp Ngữ Thần, "Thì ra cậu chính là biên kịch của Hạ Quả, đồng thời là nhà đầu tư lớn nhất."
"Vâng." Diệp Ngữ Thần quen ở phía sau màn, đột nhiên lên sân khấu, khó tránh khỏi có chút câu nệ, "Chê cười rồi."
"Tôi thật sự rất kinh ngạc." Đạo diễn Trần nói,
"Lúc đó, tôi có thắc mắc tại sao nhà đầu tư lại nhất quyết tìm đến Vũ Tu diễn bộ phim này. Cậu ấy là ngôi sao nhí, nhìn thế nào cũng không thích hợp. Bây giờ nhìn lại, đây là câu chuyện của các cậu, cậu ấy không diễn thì ai diễn? Nói đến đây, tôi thật sự muốn cảm ơn anh Đổng đã khuyên nhủ Vũ Tu tham gia, nếu không bộ phim này chưa chắc đã quay được."
"Nói gì vậy." Đổng Vưu nói: "Trách nhiệm công việc của tôi thôi, không có gì mà phải cảm ơn hay không cảm ơn."
"Tôi nghe nói," Đạo diễn Trần nói thêm, "Sống có gì vui lọt vào danh sách đề cử mấy giải của giải Oscar. Chuyện Tiểu Tu đắc tội nhà họ Thiệu, tôi vốn định nói giúp một phen, nhưng bây giờ xem ra là không cần thiết."
"Xin lỗi, đã làm phiền chú rồi." Vũ Tu nói, "Thật ra cháu cũng không để ý lắm."
"Vậy sau này cháu có dự định gì?" Đạo diễn Trần hỏi, "Chú nghe chú Đổng cháu nói, cháu định giải nghệ phải không?"
"Nghỉ ngơi một khoảng thời gian trước đã." Vũ Tu nói, "Chờ anh ấy viết kịch bản mới, có lẽ cháu vẫn sẽ tới diễn."
"Thằng nhóc này, tính toán đánh cho thật vang." Đạo diễn Trần cười nói: "Cháu tìm biên kịch vàng làm đối tượng, về sau chỉ nhận kịch bản hay thôi phải không?"
"Như vậy là tốt nhất." Vũ Tu cười nói, "Dù sao về sau cháu đều dựa vào anh ấy nuôi."
Một bữa cơm ăn đến hai ba giờ chiều mới kết thúc, trong lúc đó rất nhiều chuyện Diệp Ngữ Thần đã quên, cũng đều do Trần Lục nhắc tới.
Chẳng hạn như Đỗ Thụy lăn lộn trong giới giải trí không có khởi sắc, trở về quản lý công việc kinh doanh ở nước ngoài của gia đình.
Lại chẳng hạn như Cung Hạo vẫn đang làm đạo diễn, nhưng chỉ chuyên làm phim tài liệu, đã lâu chưa có tác phẩm nào.
Mối quan hệ xã hội trước đây của Diệp Ngữ Thần trở nên hỗn loạn, giấc mộng của mỗi người đều vỡ vụn, dường như không ai có tư cách cười nhạo ai.
So sánh ra, Diệp Ngữ Thần vô tình trở thành biên kịch, hơn nữa đạt được sự tán thành của giới chuyên môn, xem như đã tốt rồi.
Sau khi rời khỏi nhà hàng, Đổng Vưu đưa hai người đến nghĩa trang ở vùng ngoại ô. Hắn đã tới nơi này trước nên không đi cùng hai người vào trong.
Thời gian trôi qua thật nhanh, trong lúc bất tri bất giác, Vũ Mẫn đã rời đi một năm.
Mộ của bà được chọn ở vị trí cao nhất của nghĩa trang, cũng là nơi có phong cảnh đẹp nhất. Chỉ là bậc thang nhìn qua có chút đáng sợ nên Vũ Tu dứt khoát cõng Diệp Ngữ Thần đi lên từng bước một.
Cuối bậc thang có ba ngã rẽ, Diệp Ngữ Thần từ trên lưng Vũ Tu đi xuống, trực tiếp rẽ phải, Vũ Tu có chút kinh ngạc đuổi theo: "Anh đã từng tới đây sao?"
"Năm ngoái anh đã tới đây." Diệp Ngữ Thần chậm rãi đi về phía trước, "Tang lễ có quá nhiều người nên anh không đi, tìm người thăm dò được nơi này nên anh trực tiếp tới xem thử."
Diệp Ngữ Thần không có cảm giác gì với Vũ Mẫn, nhưng dù sao bà cũng là mẹ của người mình yêu, nghe được tin dữ này, làm sao anh có thể không để ý tới Vũ Tu có khổ sở hay không?
Tuy anh nói là không đi tang lễ, nhưng thật ra anh vẫn đứng từ xa nhìn Vũ Tu thấy trạng thái của hắn vẫn tốt, liền trực tiếp tới đây.
"Rốt cuộc anh còn có bao nhiêu chuyện giấu em?" Vũ Tu hỏi.
"Em lại không có hỏi." Diệp Ngữ Thần nói, "Hơn nữa, có phải em cũng có chuyện giấu anh không?"
Vũ Tu dừng bước: "Chuyện gì?"
"Trần Lục." Diệp Ngữ Thần quay đầu lại nhìn Vũ Tu, "Cậu ấy biết trước kia anh từng học chuyên ngành diễn xuất, nhưng cậu ấy không hỏi anh tại sao không làm diễn viên, có phải em đã nói trước với cậu ấy rồi không?"
Thật ra, Diệp Ngữ Thần rất sợ gặp người quen, bị người ta hỏi về bệnh tình của mình.
Đổng Vưu không hỏi cũng không kỳ quái, nhưng Trần Lục cũng cố tình lảng tránh chủ đề này, Diệp Ngữ Thần chỉ có thể nghĩ đến, là Vũ Tu cố ý dặn dò qua.
"Bị anh phát hiện rồi." Vũ Tu quan sát phản ứng của Diệp Ngữ Thần, "Anh không vui sao?"
Anh sẽ để ý một chút, dù sao anh cũng không thích người khác ở sau lưng tán gẫu chuyện của mình.
Nhưng anh cũng đang cố gắng hiểu Vũ Tu.
"Được rồi." Diệp Ngữ Thần nói: "Em cứ như vậy không thấy mệt sao?"
"Không." Vũ Tu nói: "Em không muốn anh không vui."
Vũ Tu chiếu cố Diệp Ngữ Thần, nói là che chở càng chuẩn xác hơn.
Sau khi nhận ra điều này, Diệp Ngữ Thần cong môi, nắm tay Vũ Tu tiếp tục đi về phía trước.
Không lâu sau, hai người chậm rãi dừng bước trước mộ của Vũ Mẫn. Dựa theo yêu cầu của Vũ Mẫn, trên bia mộ không phải là ảnh đen trắng, còn giữ nguyên dáng vẻ xinh đẹp nhất của bà.
Vũ Tu cúi người đặt bó hoa xuống, nói: "Mẹ em trước lúc lâm chung nói bà ấy đã hiểu ra rất nhiều chuyện."
"Ví dụ như?" Diệp Ngữ Thần hỏi.
"Ví dụ như con người sống quan trọng nhất chính là vui vẻ."
Những lời sáo rỗng nghe có vẻ vô cùng vô tri sau bữa ăn, nhưng trước bia mộ của Vũ Mẫn, dường như có chút thuyết phục.
Diệp Ngữ Thần nhìn ảnh của Vũ Mẫn, có chút xuất thần hỏi: "Làm thế nào mới có thể lúc nào cũng vui vẻ được?"
Dường như anh đã cách biệt với hai chữ này thật lâu rồi.
"Làm chuyện anh muốn làm đi." Vũ Tu nắm tay Diệp Ngữ Thần nói, "Chẳng hạn như cùng anh từ từ già đi."
Trong nghĩa trang, một nơi không có sức sống nhưng phong cảnh lại tươi đẹp, tâm trạng Diệp Ngữ Thần lặng lẽ thay đổi.
Anh phát hiện có rất nhiều chuyện anh muốn làm cùng Vũ Tu, chẳng hạn như từ từ già đi, lại chẳng hạn như ngắm nhìn xung quanh.