Ba vị lão giả ngồi ở trước mặt rối rít đứng dậy, đều tiếc hận than một tiếng, từ trong đám người dứng dậy rồi đi ra ngoài.
Quản sự trung niên bưng tới một chén thuốc tới trước mặt của Nhạc Thiên Kiều, nhỏ giọng nói: “Nhạc tiểu thư, xin mời!”
Nhạc Thiên Kiều nhìn chén thuốc màu nâu sẫm, bỗng dừng lại, nàng chợt trợn to đến mắt đỏ lên, ánh mắt hiện lên màu đỏ như máu giống như thù hận, ‘ phanh ’ một tiếng, bỗng nhiên đổ chén thuốc đi, “Không cần, ta không uống, ta không! Các ngươi đừng tới đây.......” Nếu uống chén thuốc này, nàng sẽ mất đi năng lực sinh đẻ, đời này của nàng coi như là hoàn toàn phá hủy rồi.
Mọi người rối rít nhíu chặt lông mày, bắt đầu thương hại Nhạc gia nhị tiểu thư, lần này đánh cược không khỏi đánh cược quá mức rồi, dù sao cả đời nữ nhân không có năng lực sinh đẻ, chính là tương đương với một người phế nhân, so với giết nàng còn thống khổ hơn. Trái tim đều làm bằng thịt, ai cũng không muốn cắt đứt hết đường như vậy, âm thanh ồn ào cũng từ từ dịu xuống.
“Tà Vương phi, cởi y phục của nàng, coi như là cho nàng một chút giáo huấn(dạy dỗ), còn tuyệt tử canh hay là thôi đi?”
“Đúng vậy! Uống tuyệt tử canh chẳng khác gì là phá hủy cả đời của Nhạc gia nhị tiểu thư!”
“Đúng vậy! Tà Vương phi người nên tha cho Nhạc gia nhị tiểu thư đi!”
Nam Cung Tự nghe vậy đáy lòng thầm cười nhạo, nhân từ đối với kẻ địch, chính là tàn nhẫn với chính mình, nếu như cuộc tỷ thí này người thua là nàng, Nhạc gia nhị tiểu thư sẽ khoan dung với nàng sao? Sẽ không!
Không giết nàng đã coi như là khoan dung với nàng ta rồi.
“Mặc kệ là ai, thua chính là thua, há có đạo lý nào mà đổi ý chứ? Là nàng ta khiêu khích Bổn cung trước, cuộc tỷ thí này cũng là nàng ta nói ra, nếu hôm nay Bổn cung khoan dung với Nhạc gia nhị tiểu thư, sau này chẳng phải là có người dám cỡi lên trên đầu của Bổn cung sao? Mặt mũi Hoàng thất ở chỗ nào?”
Những câu nói của Nam Cung Tự rất có lý, không nhanh không chậm, liền không quên kéo Hoàng thất vào trong chuyện này, mấy vị quan viên ngồi ở trên lầu đều nghe được câu nói có lý của nàng, một người quan viên trong đó đứng lên nói: “Tà Vương phi nói thật có lý, người cược thua đều phải thực hiện theo qui định đặt cược, ai cũng không ngoại lệ.”
Nghe vị quan viên kia nói như thế, mọi người cũng đều cảm thấy có lý, đúng vậy! Đều là đánh cược, vậy làm gì có ngoại lệ đây?
Nam Cung Tự bưng tuyệt tử canh từ tay người kia, tốc độ nhẹ nhàng đi tới gần Nhạc Thiên Kiều đang co rút ở trong góc, khóe miệng tà tà cong lên, con mắt đen ngòm giống như đao bén nhọn, tựa như xuyên qua đáy lòng của Nhạc Thiên Kiều, bề ngoài bình tĩnh nhưng trong đó mang theo giễu cợt nồng nặc.
“Nhạc tiểu thư, xin mời!” Giọng nói của nàng lộ ra sâu kín ý lạnh, như muốn xông vào trong xương tủy.
Những lời này cứng rắn nện vào tai của Nhạc Thiên Kiều, mặt của nàng từ trắng đến tím, từ tím đến đen, rồi căng ra đến đỏ bừng, làm cho nàng hoàn toàn từ sợ hãi đến tuyệt vọng. Chống lại con mắt y hệt đao nhọn của Nam Cung Tự, đáy lòng nàng rùng mình một cái, nàng, nàng tính vào trong phòng mới cởi y phục, nhưng ở trước mặt mọi người nàng đã cởi y phục, nếu là uống tuyệt tử canh nữa, ngày sau chỉ sợ ngay cả tên ăn mày cũng không dám lấy nàng làm thê tử.......
“Tà Vương phi, ta van cầu người...người đại nhân đại lượng, tha cho ta đi? Ta không thể uống, ta thật sự là không thể uống tuyệt tử canh......” Nàng nhắm mắt quỳ gối trước mặt Nam Cung Tự, nàng ta nắm lấy tay áo của Nam Cung Tự rồi khóc, hy vọng có thể lấy được một chút xíu thương hại từ Nam Cung Tự, nhưng là nàng thất vọng rồi....
Nam Cung Tự không để lại dấu vết rút tay áo ra, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống Nhạc Thiên Kiều chật vật không chịu nổi, “Người không phạm ta, ta không phạm người, nếu người chọc ta thì ta cũng phải chọc người!”
Môi đỏ mọng nhẹ nhàng nói ra mười sáu chữ, giọng nói rất lạnh, lạnh đến đánh thẳng vào đáy lòng của Nhạc Thiên Kiều, ddđđllqqđdđnàng biết chuyện là nàng chọn trước, khiêu khích người cũng là nàng, phụ thân chắc là sẽ không tới cứu nàng. Nàng tuyệt vọng, tuyệt vọng cùng đường rồi!
Như Nguyệt từ trong đám người đi ra, mở miệng nói: “Nhạc tiểu thư, nếu như hôm nay cuộc tỷ thí này là Vương phi nhà ta thua, quỳ xuống đất cầu xin tha thứ là Vương phi nhà ta, tiểu thư sẽ tha thứ cho người sao?”
Một câu nói làm cho Nhạc Thiên Kiều đang muốn cầu xin tha thứ liền cứng rắn cắm ở trong cổ họng.
Nhạc Thiên Kiều chần chờ, làm một tia tính nhẫn nại cuối cùng của Nam Cung Tự cũng mòn hết, nàng xoay người đưa chén thuốc cho Như Nguyệt, lạnh nhạt nói: “Nếu nàng ta không chịu uống..., ép cũng được phải buộc nàng ta uống vào.”
Như Nguyệt hiểu ý, nhếch miệng lên nụ cười, “Vâng”
Nam Cung Tự ung dung không vội gạt ngang một đám người, bước chân ưu nhã đi ra khỏi không khí ngột ngạt của Tây Hương Uyển, khi nàng đi ra đường cái thì liền nghe được một tiếng thê thảm giãy dụa, “A —— ta....... Ta không uống......”
Hiên Viên Dật thấy Nam Cung Tự biến mất ở trong đám người, hắn lười biếng đứng dậy nghĩ rời đi, đột nhiên dừng lại bước chân, nghiêng đầu nhìn về phía Mộ Thiên Vấn đang đứng ở đó không nhúc nhích, cau mày nói: “Đứng ngây ngốc ở đó làm cái gì?”
Da đầu Mộ Thiên Vấn căng thẳng, ngẩng đầu chống lại đôi mắt thâm thúy của Hiên Viên Dật, đôi mắt ấy giống như nhìn thấu suy nghĩ của hắn vậy, cái trán rỉ ra giọt mồi hôi trong suốt, liền vội vàng lắc đầu nói: “Không có...... Không có gì.” Liền tiến lên theo Hiên Viên Dật rời khỏi Tây Hương Uyển.
Nam Cung Tự đứng ở trên đường cái, một cơn gió lạnh từ từ phất qua, làn váy ở trong gió nhẹ bập bền gợn sóng, sương lạnh làm hai tay nàng đỏ lên, trong miệng thở ra một sương mỏng giống như nước lọc, lạnh quá, tuy nói đã đến mùa xuân, nhưng khí lạnh lưu lại chưa từng rút khỏi.
Nàng có cảm giác bụng mình bị xiết chặt lại, bị người phía sau ôm chặt lấy, bên tai còn truyền tới một cỗ khí lưu ấm áp, sống lưng của Nam Cung Tự không khỏi căng thẳng, khi nàng nghiêng đầu thấy rõ một gương mặt tuấn mỹ, tâm khẽ chặt, “Dật, sao huynh lại ở đây?” Hắn không phải nên ở hoàng cung sao?
Đôi tay ấm áp của Hiên Viên Dật cầm bàn tay lạnh lẽo kia, môi mỏng khêu gợi mềm mại áp vào bên tai nàng, “Tự, nàng biết ta là người rất đáng thương mà, mắt ta cũng bị ô nhiễm rồi.” Giọng nói tràn ngập u oán theo khí lưu ấm áp từ trong miệng thở ra.
Nam Cung Tự ngẹo đầu, hình như đang nghi ngờ, giờ phút này bộ dạng biệt khuất của hắn làm cho nàng không khỏi mê đắm.
Khi ánh trăng chiếu rọi xuống, cặp mắt màu hổ phách giống như trong đêm tối lóe sáng lên, lại giống như một viên bảo thạch sáng chói.
Đang lúc mọi người đang hâm mộ, nàng ngượng ngùng vùi mặt xuống, “Dật, đừng như vậy, sẽ chọc cho người ta nói xấu đó.”
Hiên Viên Dật nhíu mày, không coi ai ra gì ôm Nam Cung Tự, ánh mắt hài hước nhìn chằm chằm khuôn mặt đỏ gân rồi lên gò má của Nam Cung Tự, nhếch miệng lên nụ cười đầy sức sống giống với loại nụ cười nhu tình, “Tự, nàng đi ra ngoài lăn lộn, nhưng trong nhà nàng vẫn còn thiếu chưa trả đấy.”
Nam Cung Tự đột nhiên giống như là tỉnh ngộ, chỉ thấy đôi mắt trong suốt lóe ra ánh sáng long lanh, “Vậy ta sẽ trả lại cho Dật một đứa bé.”
Vẻ mặt của Hiên Viên Dật sững sờ, lời này...... Ở đáy lòng hắn dâng lên từng lớp gợn sống, nàng nói là sự thật? Hắn giơ tay khẽ vuốt qua gò má của nàng, con mắt thoải mái, “Tốt! Chờ nàng trả lại Bổn vương một đứa bé, không! Phải là một đám con nít.”
Lông mày đen sâu nhăn lên, lắc đầu nói: “Không được!”
Ánh mắt của Hiên Viên Dật lộ ra nghi ngờ, “Tại sao?” Chẳng lẽ nàng đổi ý?
“Ta không phải heo mẹ!”